Kiếm Đạo Độc Tôn – Chương 1483: Chương 1483: Đại Ma Vương Huyết Thống – Botruyen

Kiếm Đạo Độc Tôn - Chương 1483: Chương 1483: Đại Ma Vương Huyết Thống

“Ngược lại là ta đã xem thường hắn rồi.”
Những ngày này, Ưng Liệt Hùng đã không ngừng quan sát Diệp Trần, thấy Diệp Trần chỉ bỏ ra bốn tháng thời gian nhưng Thời Gian Áo Nghĩa tựu đã tăng lên tới Tám thành, khiến hắn thập phần giật mình. Hắn còn tưởng rằng, trong vòng một năm Diệp Trần tối đa chỉ có thể đem Thời Gian Áo Nghĩa tăng lên tới Bảy thành đỉnh phong mà thôi. Thời Gian Áo Nghĩa Bảy thành đỉnh phong sẽ có thể để cho tâm thần rời khỏi không gian kỳ dị của chữ Thì, hắn cũng đã chuẩn bị xong một ít lực lượng để duy trì sinh cơ cho Diệp Trần.
“Tiểu nha đầu Nguyệt Nhi này có ánh mắt nhìn người coi như không tệ, tùy tùy tiện tiện mà cũng tìm được một tuyệt thế thiên tài và đem về đây, so với kẻ ngoại giới có tên gọi là Tà Tinh ở Tinh Hải bộ lạc kia, thì kẻ này có thiên phú cùng tài năng cao gấp mấy lần đấy.”
“Hi vọng hắn có thể giúp cho Bất Lạc Chi Ưng bộ lạc ta chiếm được hai phần thời gian trong số định mức, lúc đó có lẽ ta có thể cho hắn nhiều thời gian tìm hiểu chữ Võ hơn một ít.”
. . .

Thời gian ngày từng ngày đi qua, các cao thủ trẻ tuổi của ngũ đại bộ lạc đều đang dốc sức chuẩn bị.

Tinh Hải bộ lạc.
“Tà Tinh, lần này ngươi nhất định phải giúp cho Tinh Hải bộ lạc ta nắm giữ vị trí đệ nhất đấy.” bên trên một hòn đảo mà tứ phía xung quanh là biển rộng, đầu lĩnh Tinh Hải bộ lạc cùng một gã trẻ tuổi đang đứng sóng vai, mà người trẻ tuổi này có thân hình cao lớn và thập phần tuấn mỹ, đôi mắt hắn mang theo một tia tà khí, loại tà khí này không phải là Hậu Thiên tạo ra, mà là trời sinh đã có sẵn. Các tộc nhân Tà Linh tộc đều có loại tà khí này, chỉ có điều là không nồng đậm như người trẻ tuổi này, kể cả bản chất tà khí cũng vậy.

Tà Tinh thong thả cười cười, “Đầu lĩnh yên tâm, lần trước là ta đã chủ quan, không nghĩ tới tên Chiến Hùng của Chiến Tháp bộ lạc có thực lực không thấp hơn so với ta, chỉ cần tốn hao một cái giá lớn thì ta hoàn toàn có thể siêu việt hắn.”
“Như thế tốt lắm, ngươi cứ yên tâm mà can đảm xông lên, có bất cứ hậu quả gì thì ta cũng đều có thể toàn lực đền bù cho ngươi.”
“Đa tạ đầu lĩnh.”
Tà Tinh ngẩng đầu nhìn lên trời, mà Tinh Hải bộ lạc đầu lĩnh ở bên cạnh hắn vô thanh vô tức biến mất đi.
“Đã 300 năm rồi, không biết đến lúc nào mới có thể trở về ngoại giới, trở lại Tinh Không vũ trụ quen thuộc.”
Từ bảy trăm năm trước hắn đã mất tích, nhưng đi vào Hoang Thần Đại Lục chỉ mới 300 năm. Suốt bốn trăm năm trước, hắn đã sa vào một nơi tuyệt địa và dưới cơ duyên xảo hợp mới đi đến Hoang Thần Đại Lục này.
“Đợi khi ta trở lại trong Vũ Trụ Tinh Không, Tà Linh tộc nhất định sẽ quật khởi, Ma tộc cũng chỉ có thể ngồi ngang hàng với Tà Linh tộc ta mà thôi.” Tà Tinh có dã tâm rất lớn, hắn muốn khống chế toàn bộ Tà Linh tộc, lại để cho Tà Linh tộc trở thành một trong những chủng tộc cường đại nhất trong Vũ Trụ Tinh Không, chứ không phải xếp hạng sau Ma tộc và Nhân tộc.

Nắm thật chặc nắm tay, trên đỉnh đầu Tà Tinh chợt xuất hiện một cái hư ảnh tà ác thật đáng sợ.
. . .

Vân Trung bộ lạc, tọa lạc ở vị trí cao cao tại thượng, bao quát muôn dân trăm họ.

Trên vách núi phiêu diêu những đám mây, một gã trẻ tuổi vô cùng mị lực đang đứng chắp tay, hắn lặng yên đứng ở đó nhưng lại phảng phất như là trung tâm của cả Thiên Địa, là chúa tể của muôn loài, khí chất của hắn có chứa thứ ma lực vô cùng đáng sợ, những ai có tu vi thấp một chút mà nhìn vào hắn, hội sẽ không kìm lòng được mà bị hắn hấp dẫn, sẽ trở nên thần phục hắn. Trên người của hắn ẩn chứa thứ khí tức rất bá đạo, vừa ẩn chứa một phong thái Vương giả như có thể lãnh đạo hết thảy vạn vật, cũng có thể là khí tức của một tuyệt thế thiên tài, thật khó hình dung.
“Không hổ là Đại Ma Vương huyết thống, là tinh hoa của cả Ma tộc.”
Một lão giả phiêu phù bay qua, là đầu lĩnh Vân Phiếu Miểu của Vân Trung bộ lạc, hắn cười nói.
“Đầu lĩnh!”
Người trẻ tuổi cũng không quay đầu lại, tư thái vẫn không kiêu ngạo không tự ti.
“Nhìn dáng vẻ của ngươi, có lẽ đối với việc xông vào Hoang Thần tháp lần này rất có tự tin.”
“Loại tin tưởng này cũng như hư vô mờ mịt, ta chỉ tin tưởng vào thực lực của bản thân mà thôi.”
Vân Phiếu Miểu cũng không để ý đến sự 'cuồng vọng' của đối phương, bởi hắn biết rõ huyết thống Đại Ma Vương khủng bố đến mức nào. Thời gian đối phương đi vào Hoang Thần Đại Lục vẫn chưa tới một trăm năm nhưng cũng đã có thực lực Truyền Kỳ Chí Tôn, đây quả thực là không cách nào tưởng tượng nổi, phải biết rằng lúc đối phương mới đi vào Hoang Thần Đại Lục thì tu vi chỉ là Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên mà thôi.
“Ngươi có lực lượng này thì thật tốt, bất quá không thể coi thường Chiến Hùng của Chiến Tháp bộ lạc, Khang Tuyết Lệ của Tử Kinh Hoa bộ lạc. Bọn hắn có lẽ cũng có thực lực của Truyền Kỳ Chí Tôn, nhưng đáng để coi trọng nhất chính là kẻ đến từ ngoại giới giống như ngươi, hắn có tên gọi là Tà Tinh, một cao thủ trẻ tuổi, hắn hẳn là cường địch của ngươi đấy.”
“Tà Tinh Chí Tôn, ta đã sớm muốn đánh bại hắn, đáng tiếc vẫn một mực không có cơ hội, ta sẽ cho hắn biết cái thế giới này chỉ có một thiên tài, và đó chính là ta.”
“Ha ha.”

Vân Phiếu Miểu cười nhẹ một tiếng, nói thật, hắn cũng không quá thích ứng ở chung với Đại Ma Vương huyết thống.
. . .

Chiến Tháp bộ lạc, các tòa tháp cao mọc lên san sát như một rừng cây.

Một người trẻ tuổi cường tráng hơn cả hùm gấu, đang nâng một tòa Thiết Tháp kim loại để rèn luyện, thân thể của hắn tạo cho người khác một cảm giác như đang bị trùng kích mãnh liệt, phảng phất như một món Chí Tôn Bảo khí vậy, không thể phá vỡ. Trên người hắn, mỗi một sợi tóc đều muốn lăng lệ ác liệt hơn so với bất kỳ thứ vũ khí nào, chỉ cần kích phát ra thì liền có thể đơn giản đâm xuyên thủng hết thảy vạn vật, đây là Luyện Thể thuần túy nhất, càng thuần túy hơn cả Bất Hủ kiếm thể của Diệp Trần, về phần ai hơn ai kém thì cũng chưa nói được.
“Đông”!

Kim loại Thiết Tháp bị ném trên mặt đất, người trẻ tuổi cường tráng phi thân lên cao rồi tung ra một chưởng vào đỉnh Thiết Tháp kim loại, “Crack”, Thiết Tháp kim loại bị lún xuống đất một phần, chưởng thứ hai đến, Thiết Tháp kim loại tiếp tục bị lún xuống sâu hơn, liên tục mấy trăm chưởng qua đi, Thiết Tháp kim loại chỉ còn lại cái đỉnh là lộ ra bên ngoài mặt đất.
“Nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành được 99 cái, còn một cái cuối cùng nữa.”
Người trẻ tuổi cường tráng lầm bầm nói ra.
. . .

Tử Kinh Hoa bộ lạc, nữ nhân là người có địa vị cao nhất, ở chỗ này, cường giả trên căn bản đều là nữ nhân, số lượng nam nhân có rất ít, hơn nữa họ sống với tư cách là những tồn tại phụ thuộc, mọi chủ sự đều là nữ nhân nắm giữ.

Bốn phía Tử Kinh Hoa bộ lạc được vây quanh bởi vô số đóa hoa, toàn bộ Tử Kinh Hoa bộ lạc phảng phất như sinh trưởng trong vô số bụi hoa, hệt như là một thể thống nhất vậy.

Trong bụi hoa ở phía nam, một nữ tử đang hái hoa, nhưng kỳ quái chính là, thứ mà nàng hái xuống không phải là đóa hoa thực sự, mà là những đóa hoa hư ảnh. Một đóa, hai đóa, ba đóa…., rất nhanh, những đóa hoa trong tay nàng đã hợp thành một nhúm “muôn tía nghìn hồng”, nhìn về phía trên sẽ thấy có chút hư ảo. Chợt có một thị nữ đi tới và chứng kiến những “đóa hoa” trong tay nữ tử, nhưng nàng lại vô cùng hoảng sợ, bởi vì thứ mà nàng thấy không phải là một bó hoa, mà là một đám mãng xà dài thướt và thập phần dữ tợn.
“Công chúa, đầu lĩnh gọi người đến.”
“Được, ta sẽ tới ngay.”
Nữ tử mang theo “bó hoa” này và đi theo sau lưng thị nữ.

Chỉ chốc lát sau, hai người đã tới đại sảnh hoa lệ của Tử Kinh Hoa bộ lạc.

Chủ tọa bên trên đại sảnh có bộ dáng thùy mị, nàng vẫn còn mỹ mạo của phụ nữ, liếc đánh giá đóa hoa trong tay nữ tử và không khỏi cười nói, “Tuyết Lệ, xem ra tâm lực cảnh giới của con đã nâng cao thêm một bước rồi.”
Nữ tử tiện tay ném đóa hoa đi, những đóa hoa hư ảnh này lập tức khắc vào hai bên vách tường của đại sảnh, tạo thành một vài bức bích hoạ tươi đẹp và trông rất sống động, “Chữ “Tâm” mà Bán Thần lưu lại đúng thật là bác đại tinh thâm, cơ hồ gần với chữ Võ trong Võ Chi Thiên, gần đây, con đã tìm hiểu chữ Tâm nên mới có được tiến cảnh này.”
“Như thế tốt lắm, từ trước tới nay, Tử Kim Hoa bộ lạc ta chỉ nắm giữ được chữ Võ trong thời gian ba mươi năm, lần này phải đoạt cho được bốn mươi năm, trong thời gian bốn mươi năm này, ta sẽ phân phối cho con mười năm để tu luyện, giúp cho Vô Thượng võ học của con đạt tới cảnh giới viên mãn, võ đạo ý chí đạt tới Cửu giai.”
. . .

Thời Gian Áo Nghĩa càng lên cấp độ cao thì độ khó tăng lên càng cao, đều muốn khó lĩnh ngộ hơn nhiều so với Lực Lượng Áo Nghĩa, đây cũng không phải nói, Thời Gian Áo Nghĩa cường đại hơn so với Lực Lượng Áo Nghĩa, mà chủ yếu là vì, Thời Gian Áo Nghĩa không thể tách rời Không Gian Áo Nghĩa, và Không Gian Áo Nghĩa cũng không thể tách rời Thời Gian Áo Nghĩa. Theo cảnh giới Thời Gian Áo Nghĩa tăng lên thì Thời Không Chi Lực càng phát ra đáng sợ hơn, có thể nói là “nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn”.

Lại bỏ ra thời gian sáu tháng nữa để tìm hiểu, cuối cùng Diệp Trần đã đem Thời Gian Áo Nghĩa tăng lên tới Bát thành trung kỳ cảnh giới.
“Chút thời gian còn lại ta nên dành cho chữ Thủ.”
Sau khi Thời Gian Áo Nghĩa đạt tới Bát thành trung kỳ, tâm thần có thể rời khỏi không gian của nó dễ dàng hơn rất nhiều, Diệp Trần cũng không có ý định tiếp tục tham ngộ chữ Thì nữa, chỉ còn hai tháng nữa mà thôi, vì vậy rất khó có hiệu quả, còn không bằng đem thời gian đặt vào việc tìm hiểu chữ Thủ, tranh thủ tăng uy năng của Ngũ Hành phòng ngự kiếm pháp Thịnh Cực Nhi Suy thêm một chút, làm cho nó trở thành Đại thành Vô Thượng kiếm chiêu.
“Đây là chữ Thủ, ta giao cho ngươi.”
Đối với yêu cầu của Diệp Trần, Ưng Liệt Hùng không những không cự tuyệt, mà ngược lại rất thưởng thức, người bình thường nhìn vào chữ Thì sẽ như điên cuồng ngu dại, vậy mà Diệp Trần vẫn lạnh lùng điềm tĩnh như vậy. Không những thế còn đem thời gian còn lại để tu luyện chữ Thủ, đây là cách điều phối tốt nhất để gia tăng thực lực đấy.

Có được chữ Thủ, Diệp Trần lập tức tiến vào không gian kỳ dị của nó, bởi thời gian không còn nhiều nữa.

Hắn không dám khẳng định trong hai tháng này sẽ có thể triệt để tìm hiểu tinh túy của chữ Thủ, bởi vì nó đều muốn thâm ảo hơn so với chữ Bá, chữ Phá cùng với chữ Huyễn. Nhưng chỉ cần tham ngộ được hai ba phần thì có lẽ cũng đủ để làm cho Thịnh Cực Nhi Suy trở thành đại thành Vô Thượng phòng ngự kiếm chiêu rồi.

Một môn đại thành Vô Thượng phòng ngự kiếm chiêu càng trọng yếu gấp đôi so với một môn đại thành Vô Thượng công kích kiếm chiêu, bởi công kích dù có cao thế nào nhưng phòng ngự lại quá yếu, đến khi bị người khác tìm ra được sơ hở thì đồng dạng cũng có thể đánh bại ngươi. Nhưng nếu như phòng thủ của ngươi cũng cao, người khác dù có tìm ra được sơ hở, cũng sẽ rất khó đánh bại được ngươi. Công kích chỉ dùng để chiến thắng người khác, còn phòng thủ thì dùng để bảo vệ chính mình, không bị người khác đánh bại, ưu thế của Diệp Trần chính là có được Bất Hủ kiếm thể, Bất Hủ kiếm thể phối hợp cùng Thịnh Cực Nhi Suy, chỉ sợ rằng các Truyền Kỳ Chí Tôn tầm thường đều không làm gì được hắn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.