Cứ như vậy, Kim Sa bộ lạc đã triệt để quy thuận Vĩnh Hằng bộ lạc, và Vĩnh Hằng bộ lạc thoáng cái đã trở thành bộ lạc Nhị cấp, có được 4850 gia đình, chỉ còn thiếu 150 hộ nữa thì sẽ có thể chính thức trở thành bộ lạc Tam cấp rồi.
Ngày hôm đó, Diệp Trần tu luyện kiếm pháp ở trong sân, hắn trở thành Chí Tôn đã nhiều ngày rồi, nhưng Ngũ Hành Kiếm Pháp vẫn một mực không thể đại thành, đây cũng là vì sao hắn không cách nào tiến thêm một bước để trở thành tồn tại ngang hàng với Chân Vũ Chí Tôn cùng với Thiên Ma Tôn. Hai người này, dù là không có Thánh khí trong tay thì cũng là cao đẳng Siêu cấp Chí Tôn, trong khi Diệp Trần không có Thánh khí Thiên kiếm thì chỉ là trung đẳng Siêu cấp Chí Tôn mà thôi, kém hẳn một cấp độ.
“Tinh túy võ học của Tam Giới Chí Tôn tuy đem lại cho ta rất nhiều lợi ích, kiếm pháp đột nhiên tăng mạnh, nhưng người khác cuối cùng vẫn là người khác, mình chỉ có thể tham khảo chứ không thể sao chép toàn bộ được. Để luyện Ngũ Hành Kiếm Pháp đến đại thành thì phải có thứ gì đó mới mẻ dẫn dắt mình, hoặc là giống như Chân Vũ Chí Tôn dùng tuế nguyệt để tích lũy, nhưng dạng này thực sự quá chậm rồi.”
Diệp Trần nhíu mày căng thẳng, đã đạt đến cảnh giới này của hắn, muốn tiến bộ thêm nữa là vô cùng khó khăn, điều duy nhất có nắm chắc trước mắt chính là làm cho Linh khu tăng lên, thế nhưng lại không tìm thấy được các thiên tài địa bảo trân quý, đó cũng là không tốt rồi.
Cạch cạch cạch!
Tiếng gõ cửa từ ngoài sân nhỏ truyền đến.
“Mời vào !”
Diệp Trần tùy ý nói.
Người đi vào chính là Kim Bá, vị đầu lĩnh của Kim Sa bộ lạc, “Tôn Giả!” Kim Bá cung kính nói.
Vĩnh Hằng bộ lạc có thể không có lão thôn trưởng, có thể không có bất kỳ người quan trọng nào, nhưng lại không thể không có Tôn Giả, càng ở chung với Diệp Trần càng lâu, Kim Bá càng cảm giác được Diệp Trần cường đại đến mức nào.
“Có chuyện gì không?”
Diệp Trần hỏi.
Kim Bá cười nhẹ một tiếng, “Là ta muốn tặng cho Tôn Giả một món bảo vật.”
“Bảo vật?” Diệp Trần cẩn thận đánh giá Kim Bá, “Là bảo vật gì vậy ?” Kim Bá là một người phóng khoáng bá khí, đối với quyền lực thập phần coi trọng. Diệp Trần xem chừng, đối phương là muốn tạo mối quan hệ tốt với mình, chờ sau khi Vĩnh Hằng bộ lạc phát triển trở thành một bộ lạc cường đại, sẽ có thể xin được một chức vị tốt.
“Tôn Giả, mời xem.”
Kim Bá cũng không thừa nước đục thả câu, từ trong Trữ Vật Linh Giới lấy ra một khối đá hình vuông to gần nửa mét. Hòn đá này có màu xám trắng, các cạnh của nó cũng không thẳng, trông như là một mảnh vụn gãy ra từ một khối thạch bích hoàn chỉnh vậy. Diệp Trần vốn không muốn để ý đến, nhưng sau một khắc, sắc mặt của hắn đã thay đổi. Hòn đá này không có gì đặc thù cả, chỉ là một hòn đá khá cứng rắn mà thôi, nhưng trên thượng diện của nó lại có một chữ 'Bá', cái chữ này “bá” hệt như vật sống vậy, làm cho người ta có một loại cảm giá Bá khí khôn cùng. Chỉ vừa nhìn thoáng qua, tâm thần Diệp Trần tựu đã bị trùng kích mãnh liệt.
Diệp Trần thần sắc biến hóa, tự nhiên không thể gạt được Kim Bá, hai tay nâng hòn đá, Kim Bá cung kính nói: “Vật này hiến tặng cho Tôn Giả.”
“Vật này ngươi lấy được từ đâu vậy?” Diệp Trần tiếp nhận hòn đá, hỏi.
Thu hồi hai tay, Kim Bá trả lời: “Vài ngàn năm trước, tại vùng trung bộ của Hoang Thần Đại Lục có một dãy núi dài vô tận, khi đó có người phát hiện ra một bộ thạch bích ở trong đó, trên thạch bích có viết một quyển thư pháp, và cũng bởi vì cái thạch bích này mà có hơn mười bộ lạc cường đại phát sinh đại chiến với nhau. Cuối cùng, tấm thạch bích bị nghiền nát thành trăm ngàn khối, không còn nguyên vẹn nữa, ta đã may mắn lấy được một khối trong đó. Khi nhìn chữ “bá” trên mặt đá, võ học của ta đột nhiên tăng mạnh, cho nên ta cho rằng cái quyển thư pháp này khẳng định không phải là do người bình thường ghi lại, có lẽ là của một Truyền Kỳ Chí Tôn đấy.”
Đâu chỉ là Truyền Kỳ Chí Tôn, chỉ cần chứng kiến cái chữ “bá” này. Diệp Trần đã biết rõ, chủ nhân của quyển thư pháp này tuyệt đối không đơn giản chỉ là một Truyền Kỳ Chí Tôn như vậy, có rất lớn có thể là một Bán Thần, bởi vì từ trong chữ “bá” này, Diệp Trần thấy được vô số loại khả năng, Truyền Kỳ Chí Tôn ở chỗ “tinh”, Bán Thần ở chỗ “bác”, cái gọi là “bác” cũng không phải có ý là “hỗn tạp” mà là “không tinh”, đồng thời cũng là “tinh thông” đấy.
“Tốt lắm, thứ này ta nhận, về sau có chuyện gì cứ tới tìm ta.”
Diệp Trần nói ra.
“Tôn Giả có thể ưa thích là tốt rồi, Kim Bá cũng không có yêu cầu gì.”
Kim Bá nhìn bề ngoài thì tục tằng Bá khí, nhưng kỳ thật trong nội tâm lại thập phần tinh tế tỉ mỉ, hắn chỉ hy vọng Diệp Trần đối với hắn có một ấn tượng tốt, cái này so bất kỳ điều gì cũng đều trọng yếu hơn.
Đợi sau khi Kim Bá ly khai, Diệp Trần cẩn thận quan sát chữ “bá”trên hòn đá.
Bất tri bất giác, tâm thần Diệp Trần đã tiến vào trong một cái không gian kỳ dị, trong không gian này có một cái bóng đang thi triển từng bộ kiếm pháp một, và tất cả những kiếm pháp này đều không giống nhau, nhưng có một điểm giống duy nhất, đó chính là “Bá khí”.
Thật lâu sau, tâm thần Diệp Trần rời khỏi không gian kỳ dị.
“Chữ “bá” này thật lợi hại!”
Một chữ “bá” vô cùng đơn giản lại có thể để cho Diệp Trần biết được cái gì là “bá đạo”, cái gì là “Bá khí”. Sự Bá khí của Kim Bá trước mặt chữ “bá” này, quả thực chỉ là trò chơi cho con nít mà thôi, Diệp Trần chưa từng thấy qua có người nào Bá khí vượt qua cái chữ “bá” này.
“Có lẽ, đoán chừng cái chữ “bá” này có thể giúp cho ta sáng tạo ra một chiêu Đại thành Vô Thượng kiếm chiêu.”
Kiếm chiêu và kiếm pháp là hai thứ khác nhau, kiếm chiêu chỉ là một chiêu, còn kiếm pháp là cả một bộ kiếm hoàn chỉnh, có thể nói là bác đại tinh thâm hơn nhiều so với một kiếm chiêu đơn lẻ. Chỉ cần Ngũ Hành Kiếm Pháp đạt đến đại thành, như vậy nếu dùng Ngũ Hành áo nghĩa làm căn bản thì trên danh nghĩa, toàn bộ kiếm chiêu đều có thể tu luyện đến đại thành rồi, khi đó uy lực sẽ đại tăng. Tuy nhiên, khả năng tu luyện toàn bộ kiếm chiêu đạt đến đại thành cũng không phải dễ dàng.
Mặc dù như thế, cõi lòng Diệp Trần cũng đầy hi vọng, một chiêu đại thành Vô Thượng kiếm chiêu thôi cũng có thể giúp cho chiến lực của hắn đại tăng.
Thời gian ngày từng ngày đi qua, Diệp Trần đối với việc nghiên cứu chữ “bá” kia càng ngày càng sâu sắc hơn.
“Trong các kiếm chiêu mà ta sở hữu, xem ra chỉ có Ngũ Hành trảm là phù hợp với chữ “bá” này nhất.”
Nếu chỉ dựa vào một chữ “bá” mà sáng tạo một kiếm chiêu thì sẽ hao phí thời gian rất nhiều, không bằng đem những tinh túy trong nó dung nhập vào trong Ngũ Hành Trảm, tắc thì sẽ bớt được rất nhiều việc, không chỉ vậy, Diệp Trần còn muốn đem cả hai dung hợp thành một thể thống nhất.
Một tháng sau, bên cạnh hồ nước ở phụ cận Vĩnh Hằng bộ lạc, Diệp Trần đang diễn luyện kiếm chiêu, còn Tinh Không Hùng Khuyển Chi Vương Liệt Thiên đang săn bắt thủy sinh hung thú.
“Khai!”
Kiếm Thế bá đạo không ngừng tăng cường, lúc gia tăng đến trạng thái cực hạn thì Diệp Trần chém ra một kiếm về hướng hồ nước
Xoẹttttt!
Trong hồ nước lập tức bị xuất hiện một vết kiếm dài đến hơn mười dặm, sâu hơn trăm mét, “rầm rầm”, bọt nước văng khắp nơi, tất cả thủy sinh hung thú tại nơi đó bị chấn bay ra ngoài, nhiều con bị hóa thành bùn máu tại chỗ.
Liệt Thiên lại càng hoảng sợ hơn, nó vội vàng lui về phía sau.
Hoang Thần Đại Lục không giống với ngoại giới, từng cọng cây ngọn cỏ và đất đá nơi đây đều cứng rắn vô cùng, lúc bình thường, Diệp Trần chỉ có thể chém ra một vết kiếm dài vài dặm trong hồ nước cũng đã là không tệ rồi.
“Cuối cùng đã có thể dung hợp Ngũ Hành trảm và tinh túy của chữ “bá”, ta goi nó là Bá Kiếm Thức vậy !”
Bá Kiếm thức không chỉ có bá khí, mà trọng yếu hơn là, Bá Kiếm thức có thể đem Ngũ Hành áo nghĩa biến thành một cỗ lực lượng vô kiên bất tồi. Ngũ Hành Kiếm Pháp của Diệp Trần mặc dù vẫn chưa đại thành, nhưng Bá Kiếm thức thì đã đại thành, cũng như “đi theo đường tắt” vậy.
“Chỉ mới một chữ “bá” mà tựu đã để cho ta có thể sáng tạo ra Bá Kiếm thức, không biết ngày đó trên bia thư pháp có bao nhiêu chữ, nếu như có thể hiểu được cả quyển thư pháp đó thì võ học trong ta sẽ cao minh đến mức nào chứ ?.”
Bá Kiếm thức quá cường đại, làm cho Diệp Trần biết rõ, quyển thư pháp trên thạch bích trân quý đến mức nào, phải biết rằng trong một quyển sách thư pháp, ít nhất cũng có mười mấy chữ, nói không chừng có đến mấy trăm chữ. Vậy mà chỉ mới một chữ thôi mà đã lợi hại như vậy, nếu có mười mấy hay mấy trăm chữ thì sẽ cao minh đến thế nào, Diệp Trần nghĩ cũng không dám nghĩ nữa.
“Ta lại có thêm một lý do để cho Vĩnh Hằng bộ lạc cường đại lên rồi.”
Diệp Trần muốn có được tấm thạch bích nguyên vẹn, nhưng đó là không có khả năng, bởi nó quá mức hiếm có, dù là có thêm một chữ nữa thôi cũng là rất tốt rồi, mà muốn đạt được những chữ này, tất nhiên là hắn phải chinh phục bộ lạc đang cất giữ nó.