Kiếm Đạo Độc Tôn – Chương 1459: Chương 1459: Bộ Lạc Vĩnh Hằng – Botruyen

Kiếm Đạo Độc Tôn - Chương 1459: Chương 1459: Bộ Lạc Vĩnh Hằng

Lôi Việt vốn là cao thủ thứ tư của Tử Lôi thôn, luận về khả năng phòng ngự thì hắn có thể xếp hạng thứ hai, bởi vì thân thể của hắn có lực phòng ngự cực kỳ cường đại, người của Hoang tộc vô cùng xem trọng việc luyện thể, ai có phòng ngự mạnh hơn thì người đó sẽ có ưu thế.

A!

Lôi Việt hai tay giơ lang nha bổng lên, điên cuồng đánh xuống, xem một màn này mà Phong Liệt và Phong Đại Xuyên lông mày phải nhảy lên, đối mặt với một bổng này, nếu đổi lại là bọn họ thì nhất định phải né tránh.

Nhưng cử động của Diệp Trần là mọi người phải kinh sợ, chỉ thấy tay phải của hắn vừa vung ra đã dễ dàng chặn lang nha bổng lại, đám gai nhọn chi chít trên lang nha bổng cũng không mảy may làm trầy xước nổi lòng bàn tay Diệp Trần.
“Cút đi !”
Diệp Trần phất tay, chấn động làm lang nha bổng đàn hồi, bật ngược nện vào gáy cổ Lôi Việt, làm máu tươi hắn chảy ròng và bay rớt ra ngoài mấy ngàn thước, đầu óc choáng váng.
“Còn có ai muốn lên ?”
Diệp Trần nhìn về phía lão giả tóc tím.
“Tiểu huynh đệ, ngươi là người phương nào, ta không nhớ Đại Phong thôn có người như ngươi.” Lão giả tóc tím Lôi Hạo Thiên sắc mặt ngưng trọng nói.

Diệp Trần thản nhiên nói: “Theo thuyết pháp của các ngươi thì ta là người ngoại giới đấy.”
“Người ngoại giới sao ?”
Mọi người Tử Lôi thôn chợt biến sắc, người ngoại giới có liên quan với truyền thuyết rất nhiều, có người nói, có không ít bộ lạc trước đây cũng không phải là một bộ lạc đúng nghĩa, họ đã dựa vào người ngoại giới mới từng bước quật khởi và lớn mạnh như ngày nay. Tuy nói không phải người ngoại giới nào cũng cường đại như vậy, nhưng có thể những truyền thuyết về họ đã được lưu truyền từ đời này sang đời khác, vì vậy khi nghe Diệp Trần nói hắn là một người ngoại giới, trong nội tâm các chí tôn Tử Lôi thôn cũng trở nên phát khổ, chợt sản sinh ra một tia đố kị, tại sao Tử Lôi thôn chúng ta lại không được gặp người ngoại giới trước chứ.
“Tiểu huynh đệ, bằng vào võ lực của ngươi mà gia nhập Đại Phong thôn thì quá thiệt thòi rồi, không bằng gia nhập Tử Lôi thôn chúng ta đi, ta dám cam đoan, ngoại trừ danh nghĩa trưởng thôn ra, ngươi còn được hưởng quyền lực ngang hàng với trưởng thôn.” Lão giả tóc tím muốn chiêu mộ Diệp Trần, bởi nếu muốn đánh thì Tử Lôi thôn thật sự không nhất định là đối thủ của Diệp Trần.
“Ồ, điều kiện này tựa hồ rất tốt đấy !”
Diệp Trần cười nhẹ một tiếng.
“Diệp tiểu huynh đệ, Tử Lôi thôn có thể cho ra điều kiện như vậy, Đại Phong thôn chúng ta cũng nguyện ý cung cấp cho ngươi, hơn nữa nếu ngươi muốn gì khác thì đều có thể nói ra.” Lão thôn trưởng cuống lên, bởi chỉ cần Diệp Trần vừa đi khỏi thì Đại Phong thôn bọn họ chắc sẽ bị Tử Lôi thôn chinh phục.
“Phong Bách Hùng, nước luôn chảy về chỗ thấp, người thường đi đến chỗ cao, nếu như ngươi làm vậy thì cũng không có hậu đâu.” Lão giả tóc tím hừ lạnh nói.
“Diệp tiểu huynh đệ!”
Lão thôn trưởng trơ mắt nhìn Diệp Trần.

Phía đối diện, lão giả tóc tím chờ đợi nói: “Cân nhắc như thế nào?”
Diệp Trần lắc đầu nói: “Không vội, trước tiên ta cứ đánh bại các ngươi rồi lại nói sau vậy.”
Lão giả tóc tím sắc mặt lạnh lẽo, “Ngươi không suy nghĩ một chút sao?”
“Hôm nay là Tử Lôi thôn ngươi mời ta, ngày mai đổi thành thôn làng lớn hơn đến mời ta, hoặc là bộ lạc cấp một nào đó, vậy ngươi nói ta nên làm như thế nào, Diệp Trần ta không phải là một người thay đổi thất thường như vậy.”
Thực sự, Diệp Trần có thể cân nhắc nhiều hơn, tuy rằng Đại Phong thôn có thế lực rất nhỏ, nhưng chí ít Đại Phong thôn phải phụ thuộc vào hắn, nếu như đổi thành bộ lạc hay thôn làng khác, thì Diệp Trần liền phải tính toán thiệt hơn, danh vọng cũng khó có thể sánh ngang cùng đầu lĩnh bộ lạc được, tin rằng trước đây những người đi tới Hoang Thần Đại Lục, đại đa số đều có suy nghĩ giống như mình, trợ giúp một làng nhỏ yếu, từng bước phát triển thành bộ lạc lớn, nói như vậy, danh vọng của bản thân mình cũng lớn theo.
“Đã như vậy, đành đắc tội với ngươi rồi, cùng tiến lên!”
Lão giả tóc tím cũng không phải là một người gàn bướng cổ hủ, nếu Diệp Trần gọi bọn hắn cùng tiến lên thì như vậy bọn hắn cũng không cần thiết phải khách khí.

Tứ đại chí tôn từ bốn phương hướng tấn công về phía Diệp Trần, bốn loại lĩnh vực khuyết tán che ngợp cả bầu trời, bao trùm vị trí thời không chỗ Diệp Trần lại. Lúc này, ngay cả ba người lão thôn trưởng muốn nhúng tay vào cũng khó khăn.
“Lĩnh vực quá yếu.”
Diệp Trần nhìn ra được, người của Hoang tộc chỉ coi trọng luyện thể, còn tại trên phương diện lĩnh vực thì yếu đi rất nhiều, cũng như các luyện thể vương giả ở ngoại giới, lĩnh vực chính là nhược điểm của bọn hắn.

Lấy kiếm nguyên thôi thúc Kiếm Vực hung mãnh bạo phát, Kiếm Vực trong nháy mắt đã biến thành thực chất, tại thời khắc tứ đại lĩnh vực cùng Kiếm Vực chạm vào nhau, Kiếm Vực vẫn không mảy may lay động nhưng tứ đại lĩnh vực thì dao động liên hồi, lấy một địch bốn, Diệp Trần vẫn chiếm cứ thế thượng phong tuyệt đối khiến cho tứ đại chí tôn Tử Lôi thôn bị thay đổi sắc mặt mấy lần.
“Nếm thử của ta một chiêu Âm Dương Hoang Đao!”
“Kinh Lôi Kích!”
“Tứ Phương Phích Lịch Thối!”

“Phách Thiên Phủ!”
Từng người trong tứ đại chí tôn Tử Lôi thôn thi triển ra sát chiêu của mình, bọn họ không tin Diệp Trần thật sự có thể lấy một địch bốn.

Coong!

Coong!

Coong!

Coong!

Hỏa tinh văng tung toé, còn mọi người đứng xem cuộc chiến mà trợn mắt kinh hãi.

Sát chiêu tứ đại chí tôn Tử Lôi thôn rơi vào trên người Diệp Trần nhưng không mảy may Diệp Trần biểu bì đều không phá hỏng được, chỉ là vảy ra từng chuỗi hỏa tinh, chấn động ngược lại mạnh đến mức khiến cho bàn tay của bọn họ bị tê dại, có kẻ bị trúng thương làm máu tươi chảy dài. Trái lại Diệp Trần sắc mặt vẫn điềm tĩnh, tựa hồ như công kích vừa rồi chỉ là gió nhẹ lướt nhẹ qua mặt, không đáng để nhắc tới.
“Xoạt”!

Tay phải đưa ra, trong nháy mắt Diệp Trần đã bắt thóp cổ của một tên chí tôn, hổ khẩu bóp mạnh, sắc mặt đối phương liền đỏ ửng lên, dù hắn có giãy dụa thế nào cũng đều không làm nên chuyện gì.
“Còn muốn đánh sao?”
Diệp Trần mang theo lời thô bạo nói.
“Đừng đánh nữa!”
Lão giả tóc tím cụt hứng.

Còn đánh thế nào được nữa, đối phương có phòng ngự quá cao, cơ bản không phá được phòng của hắn thì dù có tiếp tục nữa, chỉ có thể tự rước lấy nhục mà thôi.

Thả tên chí tôn Tử Lôi thôn trong tay ra, Diệp Trần nói: “Các ngươi phải gia nhập Đại Phong thôn, chi tiết thế nào thì lão thôn trưởng sẽ nói!”
Cứ như vậy, Đại Phong thôn đã chinh phục Tử Lôi thôn. Mọi người trong thôn từ hơn một trăm hộ đã đạt đến hơn ba trăm hộ, gần nghìn nhân.

Sau một tháng, thế tiến công của Đại Phong thôn như chẻ tre, công thành rút trại, chinh phục từng làng một, từ Thiết Thạch thôn, Song Mộc thôn, Hắc Thủy thôn, cho đến Cao Sơn thôn. . .

Rốt cục, số lượng nhân khẩu Đại Phong thôn đã vượt qua một ngàn hộ, đã có tư cách mệnh danh là bộ lạc rồi.
“Diệp tiểu huynh đệ, ngươi chúng nói bộ lạc chúng ta nên đặt tên là gì thì hay nhất ?” Sau khi thôn làng đã được khuếch đại ra gấp mười lần, lão thôn trưởng một mặt vô cùng hưng phấn, vẻn vẹn trong thời gian một tháng mà Đại Phong thôn đã trở thành bộ lạc cấp một, chuyện này quả thật là một kỳ tích. Đương nhiên, công thần to lớn nhất chính là Diệp Trần, nếu không có vũ lực cường đại của Diệp Trần thì bọn họ cũng không chinh phục nổi Tử Lôi thôn, trái lại còn bị đối phương chinh phục.
“Lão thôn trưởng, đương nhiên phải gọi là Đại Phong bộ lạc rồi.”
Phong Đại Xuyên vội vã mở miệng nói.

Lão thôn trưởng trừng mắt nhìn Phong Đại Xuyên, hắn làm sao không hy vọng bộ lạc được gọi là Đại Phong bộ lạc, nhưng cái này bộ lạc là do Diệp Trần phát triển ra, vì vậy chỉ Diệp Trần mới có quyền mệnh danh nó, bọn họ cũng không nghĩ qua là muốn Diệp Trần mỗi người đi một ngả, Diệp Trần đã đáp ứng bọn họ, có thể ở lâu thêm một ít tháng ngày tại Đại Phong thôn.

Trên bàn hội nghị, các chí tôn của Tử Lôi thôn, Thiết Thạch thôn, Song Mộc thôn cùng với Hắc Thủy thôn đều mang vẻ mặt đầy cay đắng, sau khi gia nhập Đại Phong thôn, địa vị của bọn họ trở nên thấp hơn các chí tôn của Đại Phong thôn và chỉ có quyền lên tiếng nhất định, nhưng hiệu quả lên tiếng là cực kì nhỏ bé.

Diệp Trần nói: “Gọi Đại Phong bộ lạc là không thích hợp!”
“Vì sao vậy?”
Lão thôn trưởng không rõ.

Diệp Trần nhìn một chút vào các chí tôn khác, đối với lão thôn trưởng nói: “Đại Phong thôn càng ngày càng cường đại, thế nhưng Đại Phong thôn nguyên thủy có lượng nhân khẩu quá ít, chí tôn cũng ít, khi ta còn ở đây thì có thể khiến người khác tâm phục khẩu phục, nhưng khi ta không còn ở đây nữa thì sẽ thế nào ?”
“Lão thôn trưởng, Diệp Trần huynh đệ nói có lý.” Một bên, Phong Liệt gật đầu nói.

Lão thôn trưởng suy nghĩ một chút, cảm thấy thật là có lý, Đại Phong thôn là dựa vào Diệp Trần mới có thể trở thành bộ lạc, Diệp Trần không có ở đây thì những người khác bởi vì nguyên nhân “lời thề” mà không dám chống đối hắn, nhưng lực khống chế của mình cũng có hạn, một khi các bộ lạc khác tấn công đến đây thì cục diện sẽ trở nên rất nguy hiểm.
“Bộ lạc nhất cấp không phải là mục tiêu cuối cùng của chúng ta, ta cảm thấy, tên bộ lạc có thể đặt là “vĩnh hằng”, gọi là Vĩnh Hằng bộ lạc. Trong Vĩnh Hằng bộ lạc, người có quyền lực to lớn nhất chính là đầu lĩnh, cũng chính là trưởng lão, kế đến là các vị thủ lĩnh của đội thợ săn. Vị trí đầu lĩnh liền do lão thôn trưởng đảm đương.” Lão thôn trưởng có thực lực vẫn rất mạnh, ngoại trừ Diệp Trần ra, trong các chí tôn tại đây, ít nhất ông cũng có thể xếp đến vị trí thứ ba, nếu để Phong Liệt đảm đương thì lại có điểm không thích hợp, dù sao đây là một bộ lạc chứ không phải là một thôn làng nhỏ bé.

Đối với tên Vĩnh Hằng bộ lạc, các chí tôn của các thôn khác dễ đón nhận hơn một chút, tốt xấu gì thì bọn họ cũng là trưởng lão, quyền lực cũng không nhỏ, bởi trước đây căn bản họ là những bại binh.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.