“Là Kiếm Hoàng Diệp Trần! Ta đã từng xem qua hình vẽ của hắn!”
“Ta cũng xem qua rồi, trời ạ! Kiếm Hoàng Diệp Trần giá lâm.”
Tại Chân Linh Thế Giới, “Đế” và “Hoàng” vẫn là danh xưng đỉnh phong nhất, tuy chúng nhân Linh Hải cảnh đại năng đã biết rõ Sinh Tử Cảnh có tất cả Cửu Trọng Thiên, vì vậy Đế và Hoàng cũng không phải là đỉnh phong, nhưng đối với bọn họ mà nói, những cấp bậc khác đều quá xa rồi, mà tại Chân Linh Thế Giới từ xưa đến nay, Đế Hoàng vẫn luôn là mạnh nhất, ví dụ như Cổ Đế hay Khí Thiên Đế.
Mãi cho đến ngày nay, Kiếm Hoàng Diệp Trần tại trong mắt mọi người đã không kém cỏi Cổ Đế cùng Khí Thiên Đế nữa, là một trong những Đế Hoàng mạnh nhất của Chân Linh Thế Giới.
“Kiếm Hoàng Diệp Trần rút Thiên kiếm ra làm gì vậy chứ ? Chẳng lẽ Thiên kiếm là một thanh bảo kiếm lợi hại sao?”
“Hẳn là vậy rồi, kiếm khí do Thiên kiếm tỏa ra bao trùm cả Thiên Kiếm Đại Lục này, có thể kết hợp chung với cả Thiên Địa Nguyên Khí, như vậy tất nhiên nó là một thanh bảo kiếm thập phần cường đại rồi.”
Tại phụ cận, trong lúc mọi người đang nghị luận nhao nhao thì “bang” một tiếng, Diệp Trần thoáng cái đã rút được Thiên kiếm ra, kiếm khí mênh mông bàng bạc phảng phất như đã được phóng thích ra ngoài và xông thẳng lên trời, một mực bắn vượt ra bên ngoài tinh không, tạo thành lực phá hoại cực lớn.
“Hảo kiếm!”
Âm thanh vang vọng như lôi đình, hai mắt Diệp Trần chăm chú nhìn Thiên kiếm.
So sánh với Hoàng Thần Kiếm, Thiên kiếm không biết cường hãn hơn bao nhiêu lần, chỉ riêng cái kiếm khí đường đường chính chính kia đã tựu không kém cỏi khí tức phát ra từ một gã Siêu cấp Chí Tôn, thậm chí còn mạnh hơn. Nắm Thiên kiếm trong tay, Diệp Trần cảm giác khí huyết cùng Kiếm Nguyên của bản thân đồng loạt sôi trào, sinh ra cảm ứng và tăng phúc vô cùng kỳ diệu.
“Luyện hóa trước rồi nói sau!”
Linh Hồn Lực ngưng tụ thành một ấn ký, khắc ở bên trên Thiên kiếm.
Ông!
Thiên kiếm chợt chấn động mạnh rồi nhanh chóng thu nhỏ lại, thân thể Diệp Trần cũng tùy theo đó thu nhỏ lại, chỉ chốc lát sau, Thiên kiếm đã được thu nhỏ lại thành dài độ bốn trượng, phối hợp cùng tấp thân cao năm trượng của Diệp Trần vừa tiện tay.
“Ân? Đã bị hư hao rồi!”
Đợi sau khi đã hoàn toàn luyện hóa được Thiên kiếm, Diệp Trần mới phát hiện ra, bổn nguyên của Thiên kiếm không còn trọn vẹn nữa, phảng phất như đã bị cái gì đó làm tổn thương.
Ai lại có thể phá hư thánh kiếm vậy nhỉ ?
Diệp Trần trong đầu hiện lên một tia nghi vấn.
“Xem ra, trước khi Thiên kiếm rơi vào bên trong Chân Linh Thế Giới, mọi chuyện cũng không phải đơn giản như trong truyền thuyết, chắc chắn có nội tình!” Diệp Trần chưa từng có nhiều suy nghĩ như vậy, đối với hắn mà nói, một thanh Thiên kiếm hơi có tổn thương thì như cũ vẫn là thánh kiếm, so với Chí Tôn Bảo kiếm không biết cường đại hơn bao nhiêu lần, sắc bén gấp bao nhiêu lần, có thể đem thực lực của hắn đẩy lên tới một cái độ cao mới.
“Lấy Thiên kiếm đi như vậy thì có công bình đối với những kiếm khách ở Thiên Kiếm Đại Lục hay không đây.”
Thiên kiếm là số mệnh chi kiếm của Thiên Kiếm Đại Lục, nếu lấy nó đi thì tỷ lệ sinh ra các cường đại kiếm khách ở Thiên Kiếm Đại Lục không thể nghi ngờ là nhỏ đi rất nhiều, bởi cũng có những đứa trẻ khi vừa chào đời đã có chút tiềm lực kinh người, trong cơ thể của chúng có được một đạo kiếm khí của Thiên kiếm, đạo kiếm khí Thiên kiếm này có thể giúp cho chúng cảm ngộ Kiếm đạo càng dễ dàng hơn.
“Mà thôi, dùng Hoàng Thần Kiếm thay thế vậy!”
Diệp Trần không có khả năng buông tha cho Thiên kiếm, như vậy đành phải buông tha cho Chí Tôn Bảo kiếm Hoàng Thần Kiếm rồi.
Hoàng Thần Kiếm tuy là Chí Tôn Bảo kiếm, so ra kém hơn Thiên kiếm nhưng chung quy cũng không tệ, huống hồ Chí Tôn Bảo trên thân kiếm còn tiêm nhiễm Kiếm đạo của mình, tin rằng đối với các kiếm khách của Thiên Kiếm Đại Lục sẽ có được những ích lợi nhất định.
Hoàng Thần Kiếm được biến lớn lên bằng với kích thước của Thiên kiếm trước khi, “bang” đại địa chấn động, Hoàng Thần Kiếm cuối cùng đã được cắm thật sâu vào phía trên đại địa, một cỗ kiếm khí mênh mông bất ngờ được khuếch tán ra.
Đến đây vẫn chưa xong, Diệp Trần lại vận chuyển thời không chi lực để bắt đầu cô đọng kiếm giới.
Cái gọi là kiếm giới kỳ thật chính là một cái không gian kiếm đạo, ở bên trong có vô số Kiếm đạo cảm ngộ, vô số kiếm pháp, chỉ cần thêm chút chải vuốt cùng phối hợp thêm thời không chi lực thì liền có thể cô đọng ra kiếm giới.
Để cô đọng ra kiếm giới thì rất khó khăn, phải bỏ ra hơn một tháng kỳ công thì Diệp Trần mới hoàn tất.
Làm xong mọi chuyện, Diệp Trần thân hình vừa lóe lên đã đến lối ra Chân Linh Thế Giới, chợt sau đó biến mất tại trong lối ra.
Thiên Kiếm Đại Lục.
“Chuôi kiếm này không phải là Thiên kiếm, không biết Kiếm Hoàng lưu lại có dụng ý gì nhỉ?”
Đối với việc Diệp Trần lấy đi Thiên kiếm, mọi người không dám có chút oán hận, đương nhiên, ở sâu trong nội tâm, hoặc nhiều hoặc ít cũng có một chút tiếc nuối, Thiên kiếm đối bọn hắn có trợ giúp quá lớn.
Một gã Linh Hải cảnh võ giả đỉnh cao tiến tới gần Hoàng Thần Kiếm, “ông”, hắn đã tiến vào trong Hoàng Thần Kiếm.
Một lúc lâu sau, hắn đi ra.
Từ nay về sau, một tin tức đã được truyền ra, Thiên kiếm mới đồng dạng cũng có kiếm giới, hơn nữa cái kiếm giới này so với kiếm giới trước kia càng thêm có tính tập trung và cô đọng, vì vậy có rất nhiều người nhờ nó mà thực lực tăng lên rất nhanh.
Tiến vào kiếm giới mới cũng tương đương với việc đã nhận được sự chỉ dạy của Kiếm Hoàng Diệp Trần.
Sự tình Diệp Trần lấy được Thiên kiếm, chỉ có Từ Tĩnh, Mộ Dung Khuynh Thành và rải rác mấy người biết rõ, trong khoảng thời gian này, Diệp Trần đang cảm ngộ Kiếm đạo bên trên Thiên kiếm, về phần Thiên kiếm kiếm giới, đối với hắn mà nói đã không còn trợ giúp to lớn nữa rồi, hắn không biết chủ nhân Thiên kiếm năm đó có bao nhiêu lợi hại, nhưng hắn nhìn ra được, kiếm giới bên trên Thiên kiếm và Kiếm đạo bên trong có chút thô ráp, tựa hồ không phải xuất thân từ một Kiếm đạo Chí Tôn thực thụ.
“Vị chủ nhân thực sự của Thiên kiếm, chỉ sợ Kiếm Ý của ông đã đạt tới Cửu cấp rồi.”
Bên trên Thiên kiếm còn lưu lại một tia Kiếm Ý yếu ớt như tơ nhện, tùy thời cũng có thể biến mất, nhưng theo trên bề mặt của nó nhìn lại sẽ có thể xác nhận nó đã là Cửu cấp Kiếm Ý rồi, mà cửu cấp kiếm ý mà Diệp Trần nói đến cũng không phải Cửu giai bình thường, mà là Cửu giai Quang Minh Kiếm Ý. Quang Minh Kiếm Ý cùng đồng dạng với Bất Hủ Kiếm Ý và Hủy Diệt Kiếm Ý, đều là các chí cao Kiếm Ý. Chí cao Kiếm Ý kỳ thật có đến năm loại, theo thứ tự là Bất Hủ, Hủy diệt, Quang Minh, Hắc Ám, cùng với Hỗn Loạn.
Bất kể là loại chí cao Kiếm Ý nào cũng đều cực kỳ khó có thể sở hữu được, không phải cứ có thiên phú đề cao là có thể đạt được, mà cơ thể còn phải phù hợp với loại chí cao Kiếm Ý đó. Diệp Trần có thể phù hợp với Bất Hủ Kiếm Ý cùng Hủy Diệt Kiếm Ý, có thể nói là kỳ tích lớn nhất rồi.
“Không biết, ta có thể cảm ngộ ra Quang Minh Kiếm Ý hay không!”
Diệp Trần cẩn thận cảm ngộ một tia Quang Minh Kiếm Ý này.
Thời gian như dòng nước trôi qua, trong Hồn Hải Diệp Trần dần dần xuất hiện một tia sáng, cái tia sáng này thập phần yếu ớt, tựa như một ánh nến tùy thời i sẽ bị dập tắt vậy. Theo cái sợi ánh sáng này xuất hiện, trong Hồn Hải Diệp Trần như nhấc lên sóng biển kinh thiên vậy, làm cho Bất Hủ Kiếm Hồn cùng Hủy Diệt Kiếm Hồn kiệt lực áp chế không để Hồn Hải bị vỡ nát, khi điều đó xảy ra đó, Diệp Trần thật sự sẽ bị hồn phi phách tán mà không cách nào cứu vãn.
Nhưng có điều Diệp Trần không biết là hành vi này của hắn so với tìm chết cũng không có gì khác biệt, bản thân hắn đã có hai đại chí cao Kiếm Ý, lại tham lam cảm ngộ thêm một loại chí cao Kiếm Ý khác, chẳng khác gì việc nhét gấp 10 lần nước vào trong một cái bình nhỏ vậy, không nổ tung thì mới là lạ. Thế nhưng, trước đó Diệp Trần đã có được hai đại chí cao Kiếm Ý luôn ở vào thế cân bằng tuyệt đối, và hết lần này tới lần khác chúng đều bổ sung cho nhau, nên một khi có dị động gì phát sinh, bọn chúng sẽ phản ứng đầu tiên, dù sao nếu Hồn Hải bị phá hủy thì chúng cũng chết theo.
Nếu như Diệp Trần chỉ có Bất Hủ Kiếm Ý, như vậy cảm ngộ thêm Quang Minh Kiếm Ý là sẽ thập tử vô sinh, bởi vì Bất Hủ cùng Quang Minh là hai loại đối lập nhau.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là một sự phỏng đoán, một người đã có được Quang Minh Kiếm Ý, lại để cho hắn đi cảm ngộ Hắc Ám Kiếm Ý, có lẽ có thể thành công nhưng cũng có thể không, mọi chuyện vẫn còn chưa biết rõ được vì trên thực tế gần như chưa ai thực hiện.
Thời gian dần trôi qua, ánh sáng đã thành hình, đó là một thanh Kiếm Hồn bắn ra hào quang tứ phía.
Sau khi hình thành, Quang Minh Kiếm Hồn nhanh chóng phát triển, đạt đến Nhất giai, Nhị giai, Tam giai. . .
Mãi cho đến Lục giai thì mới đình chỉ phát triển.
Đến tận đây, Diệp Trần đã có được Tam đại chí cao Kiếm Ý, theo thứ tự là Bát giai Bất Hủ Kiếm Ý, Bát giai Hủy Diệt Kiếm Ý, cùng với Lục giai Quang Minh Kiếm Ý.