Kiếm Đạo Độc Tôn – Chương 1428: Chương 1428: Hắc Phong Giản – Botruyen

Kiếm Đạo Độc Tôn - Chương 1428: Chương 1428: Hắc Phong Giản

Tại phòng nghị sự trong Chí Tôn Các, ngoại trừ Chân Vũ Chí Tôn ra, còn có một người khác, tên gọi là Liệt Hỏa Chí Tôn đang ngồi ở bên trong.
“Diệp Trần, ngươi đã đến rồi à!”
“Diệp Chí Tôn.”
Gặp Diệp Trần đã đến, Chân Vũ Chí Tôn cùng Liệt Hỏa Chí Tôn đứng người lên.
“Chân Vũ, Liệt Hỏa.”
Cùng là các Chí Tôn với nhau nên mọi người đều dùng danh xưng để xưng hô, trước mắt Diệp Trần vẫn chưa có danh xưng vì vậy có thể gọi là Diệp Chí Tôn, cũng có thể gọi thẳng bằng tính danh.

Ngồi xuống, Diệp Trần đi thẳng vào vấn đề nói: “Chân Vũ, ngài gọi ta tới, không biết là có chuyện gì, có phải Ma tộc có động thái gì hay không?”
Chân Vũ Chí Tôn cười nói: “Không phải, Ma tộc có muốn làm thế cũng sẽ không sớm như vậy, lần này ta gọi ngươi cùng Liệt Hỏa tới, là muốn giao phó cho các ngươi một nhiệm vụ, đó là tuần tra Hắc Phong Giản.”
“Hắc Phong Giản à?”
Đây là lần đầu tiên Diệp Trần nghe được cái từ này.

Còn Liệt Hỏa Chí Tôn thì ngược lại, tuyệt nhiên không kinh ngạc, hướng về Diệp Trần giải thích: “Hắc Phong Giản là một trọng địa của Nhân tộc, nhiệm vụ tuần tra sẽ thay phiên mỗi 500 năm một lần, lần này là đến phiên chúng ta đấy.”
Sau khi được Chân Vũ Chí Tôn cùng Liệt Hỏa Chí Tôn giải thích, Diệp Trần mới biết được, Nhân tộc có một cấm địa được che giấu vô cùng cẩn mật, đó chính là Hắc Phong Giản. Hắc Phong Giản được bố trí vô số phong ấn, những phong ấn này dùng để phong ấn bọn tà ma cùng với địch nhân mà từ xưa đến nay vẫn không cách nào giết chết hoặc là không dễ để giết chết được, tương đương với một cái ngục giam dành cho các Chí Tôn. Bởi vì đã trải qua rất nhiều tuế nguyệt, tà ma chi khí trong Hắc Phong Giản càng ngày càng nồng đậm lên, làm cho khí lưu theo các lỗ hổng thổi ra đều có một màu đen ma mị, tên gọi Hắc Phong Giản cũng vì vậy mà có.

Diệp Trần cùng Liệt Hỏa Chí Tôn có nhiệm vụ tuần tra bên trong Hắc Phong Giản, gặp phải thứ quỷ dị hoặc là vấn đề khó giải quyết nào, lập tức phải thông báo cho Chân Vũ Chí Tôn biết.
“Diệp Trần, ngươi là tân tấn Chí Tôn, tại trong Hắc Phong Giản sẽ dễ dàng tôi luyện tâm ma, tâm cảnh cùng ý chí của ngươi đấy, có lẽ không có vấn đề gì chứ ?” Chân Vũ Chí Tôn dò hỏi.

Diệp Trần biết rõ Chân Vũ Chí Tôn kỳ thật là vì muốn tốt cho hắn, vì vậy hắn tự nhiên sẽ không cự tuyệt, đáp ứng ngay.

Trở lại Thiên Thần đại lục, Diệp Trần giao phó mọi chuyện cho Từ Tĩnh cùng Mộ Dung Khuynh Thành, sau đó cùng Liệt Hỏa Chí Tôn chạy tới Hắc Phong Giản.

Trong phạm vi ức vạn dặm bốn phương tám hướng trong Hắc Phong Giản là một mảnh đen kịt, ngẫu nhiên lại có một hồi hắc sắc khí lưu thổi qua, làm trong thời không phát ra thanh âm “kẽo kẹt kẽo kẹt”.

Khoảng cách đến Hắc Phong Giản càng gần thì hắc sắc khí lưu càng dày đặc, tiếng gió “ô ô ô” như tiếng khó gào khóc thảm thiết không ngừng vang lên, người có tâm tình hay ý chí không được cao mà ở chỗ này, mỗi một giây một phút đều là đọa đày cả.
“Diệp Chí Tôn, phía trước chính là Hắc Phong Giản rồi.”
Liệt Hỏa Chí Tôn tuy là Chí Tôn uy tín lâu năm, nhưng hắn cũng biết rõ địa vị của mình, lần tuần tra này nhìn như là do hắn dẫn dắt Diệp Trần đi tuần tra, nhưng nếu gặp phải tình huống đột ngột phát sinh thì Diệp Trần sẽ làm chủ tình hình. Đây là bởi vì Diệp Trần có thực lực mạnh hơn hắn nhiều, hắn chỉ là một Chí Tôn bình thường mà thôi.
“Liệt Hỏa, trong Hắc Phong Giản này có người sống không?”
Diệp Trần chợt nảy ra nghi vấn, hỏi.

Liệt Hỏa Chí Tôn sững sờ, nói: “Có lẽ là không có đâu, cho dù có thì cũng đã gần trăm vạn năm qua đi, bọn tà ma từ trăm vạn năm trước sớm đã chết ở trong đó rồi.”
Gật gật đầu, Diệp Trần cuối người quan sát đám hắc sắc khí lưu đang thổi qua trước người, “Vậy là tốt rồi, bất quá những khí lưu này cũng không đơn giản chút nào.”
Hắc sắc khí lưu có ẩn chứa lực lượng thập phần hỗn tạp, vừa rồi Diệp Trần đã hớt lấy một lượng hắc sắc khí lưu và muốn tìm hiểu thoáng qua, nhưng liền phát hiện ra rằng, đám hắc sắc khí lưu kia căn bản không cách nào tìm hiểu được, bởi ngay khi Linh Hồn Lực vừa xâm nhập vào đã lập tức bị ăn mòn mất, ngay cả Kiếm Nguyên xâm nhập vào cũng dần dần bị chuyển hóa đi. Loại hắc sắc khí lưu này tựa hồ có ẩn chứa một loại pháp tắc hỗn loạn nào đó, khiến cho hết thảy mọi thứ năng lượng tiếp xúc với nó liền biến thành không còn chút năng lượng nào, và dung nhập hoàn toàn vào trong bản thân nó.
“Đám hắc phong ở trong Hắc Phong Giản này đều đáng sợ hơn bất kỳ thứ gì, từ xưa đến nay, không biết đã có bao nhiêu tà ma chết ở bên trong Hắc Phong Giản, những đám tà ma này sau khi chết đi, thân thể của chúng đã kết hợp cùng Hắc Phong Giản. Theo thời gian, Hắc Phong Giản đã trở thành một tà ma mộ địa thực sự, có thể ăn mòn mọi thứ Thiên Đạo pháp tắc.”

“Đương nhiên, chỉ cần cẩn thận một chút thì vẫn không có gì nguy hiểm, nếu không Chân Vũ cũng sẽ không phái ta tới rồi.” Liệt Hỏa Chí Tôn lại cười nhẹ một tiếng.

Chỉ chốc lát sau công phu, hai người đã tới cửa vào Hắc Phong Giản.

Cửa vào Hắc Phong Giản là một cái khe hở thời không cự đại, trông như một cái miệng ác ma cực rộng vậy, không phân biệt được biên giới cao thấp. Từ bên trong cái khe hở của nó, hắc sắc khí lưu không ngừng gầm thét xông ra, tỏa ra bốn phương tám hướng. Hai người họ phải tiến vào bên trong mới có thể tuần tra Hắc Phong Giản, bởi vì Hắc Phong Giản được đặt ở bên trong thời không.
“Diệp Chí Tôn, cẩn thận một chút, Hắc Phong lệnh bài không được rời tay đấy.”
Liệt Hỏa Chí Tôn lấy ra một cái hắc sắc lệnh bài rồi rót Chân Nguyên vào trong, lập tức, một tầng khe hở có hai màu trắng đen xuất hiện và bao phủ quanh hắn.
“Rõ rồi!”
Diệp Trần gật gật đầu, đồng dạng lấy ra một cái hắc sắc lệnh bài.

Tại dưới sự bảo vệ của vòng khe hở trắng đen kia, hai người lướt vào trong cái khe thời không.

Vù vù vù!

Hắc sắc khí lưu vô cùng vô tận, phảng phất như dòng nước đang gào thét, trùng kích về hướng hai người, nhưng nhờ có vòng phòng hộ màu trắng đen kia, phảng phất như những hắc sắc khí lưu này có tánh mạng, chúng lập tức vòng sang hướng khác mà lao đi.

Ước chừng một khắc sau, hắc sắc khí lưu từ bốn phía đã tan biến hoàn toàn, hai người cũng tới được trước một tòa hạp cốc cự đại, trong hạp cốc này lại có nước chảy cuồn cuộn, phát ra âm thanh rung động “rầm rầm”.
“Nơi này chính là Hắc Phong Giản rồi.”
Liệt Hỏa Chí Tôn chậm rãi thở ra một hơi, thần thái nhàn nhã nói.

Diệp Trần phóng tầm mắt nhìn lại, Hắc Phong Giản đúng là rất lớn, dài không biết bao nhiêu, nhưng độ cao ít nhất cũng có đến mấy trăm ức dặm, tại trung ương hạp cốc lại có một dòng suối màu đen đang chảy xuôi. Tuy nói là dòng suối nhưng cũng là so sánh tương ứng với hạp cốc mà thôi, độ rộng của nó ít nhất cũng có đến vài tỷ dặm, thâm bất khả trắc vô cùng. Về phần nham bích ở hai bên hạp cốc thì có vô số huyệt động. Trong những huyệt động đó là đặc quánh khói khí đen kịt, những khói khí màu đen này bốc lên ngùn ngụt rồi tụ hợp vào nhau, hóa thành một tấm màn đen che kín cả bầu trời. Rất hiển nhiên, những hắc sắc khí lưu ngoài kia chính là do đám hắc sắc khói khí này tạo thành, chỉ có điều trong Hắc Phong Giản cũng có phong ấn nên đám hắc sắc khói khí này không cách nào tàn sát bừa bãi mọi thứ bên dưới được.
“Diệp Chí Tôn, đi theo ta.”
Liệt Hỏa Chí Tôn đã quen thuộc đường đi nên dẫn theo Diệp Trần đi vào lối vào thực sự của Hắc Phong Giản, chỗ đó có một tòa cao ốc ba tầng, cao đến ngàn trượng, mỗi một tầng có chiều cao vừa vặn 333 trượng.
“Sau này nơi đây sẽ là chỗ ở của chúng ta, bên trong cũng có nhiều Động Thiên khác có thể thỏa mãn mọi yêu cầu của chúng ta, đương nhiên, cứ cách một thời gian ngắn là phải tuần tra một lần, vì đây là nhiệm vụ.” Liệt Hỏa Chí Tôn giải thích nói.

Diệp Trần gật gật đầu, hỏi: “Bình thường, sau thời gian bao lâu thì tuần tra một lần?”
“Trong vòng một năm phải tuần tra một lần, trên Hắc Phong lệnh bài có ghi rõ, bất quá cũng không phiền toái cho lắm, mỗi lần tuần tra đại khái chỉ cần chừng một tháng mà thôi, mười một tháng còn lại có thể dùng để tu luyện đấy.”
“Ồ, vậy à.”
Như vậy ngược lại là còn có thể, nguyên lai Diệp Trần tưởng rằng phải tuần tra rất nhiều lần.
“Hôm nay là lần đầu tiên tới đây, chúng ta tuần tra một lần trước đã!”
Liệt Hỏa Chí Tôn đề nghị.
“Được!”
Diệp Trần cũng muốn làm quen một chút các tình huống trong Hắc Phong Giản, hắn cảm giác được rằng, nơi này là một “bất thiện chi địa”, ở bên trong suốt năm trăm năm này, phải thật chú ý và cẩn thận.
“Đi theo ta.”
Liệt Hỏa Chí Tôn bay lên giữa không trung rồi di chuyển dọc theo một bên hạp cốc nham bích, đồng thời xem xét mọi thứ trong huyệt động xem có tình huống dị thường nào hay không, còn Diệp Trần tắc thì đi theo sau lưng Liệt Hỏa Chí Tôn.

Bên trên huyệt động có rất nhiều nham bích, sau một ngày, hai người mới kiểm tra được một phần mười số lượng huyệt động mà thôi, khó trách phải mất chừng một tháng mới có thể xem xét hết toàn bộ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.