Kiếm Đạo Độc Tôn – Chương 1416: Chương 1416: Tà Kiếm Hoàng Đột Phá – Botruyen

Kiếm Đạo Độc Tôn - Chương 1416: Chương 1416: Tà Kiếm Hoàng Đột Phá

Thiên Ma Hoàng vừa chết, thần kinh căng cứng của Diệp Trần không khỏi lỏng xuống, một cỗ mỏi mệt khó tả lập tức bao trùm thân thể cùng tâm linh, Thiên Ma Hoàng quá mạnh mẽ, chiến đấu đến bây giờ, Bất Diệt lực lượng trong thể nội của hắn đã không còn nhiều nữa, một khi Bất Diệt lực lượng bị sử dụng hết, chỉ cần bị trúng một chưởng của đối phương liền sẽ bằng với mười kiếm mà mình chém hắn vậy, trừ việc đó ra, cũng may mắn là Tâm lực cảnh giới của Thiên Ma Hoàng không quá cao, nếu chỉ thấp hơn một điểm so với Diệp Trần, hoặc là tương đồng cùng Diệp Trần thì hắn tựu không cách nào có thể dùng Táng Kiếm thuật để đông cứng thể xác và tinh thần cùng Thiên Ma Bá Thể của đối phương lại được. Mà nếu làm không được việc này thì tất nhiên cũng thể gây ra thương thế cho Thiên Ma Hoàng, chứ đừng nói chi là đánh chết được hắn rồi.

Ồ ồ ồ ồ…

Tu La Tuyền Thủy sôi trào, bỗng nhiên, từ trong đám Tu La Tuyền Thủy bay ra hơn mười giọt Tu La Tuyền Thủy, dung nhập vào trong thể nội Diệp Trần. Ngay lập tức, thể xác và tinh thần Diệp Trần được khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, Bất Diệt lực lượng cũng được bổ sung đầy đủ, hoàn toàn có thể tái chiến.

Ngẩng đầu, Diệp Trần nhìn về phía Tà Kiếm Hoàng bên trên thính phòng, ánh mắt hai người từ xa xa đụng vào nhau, kích phát ra Hỏa Tinh vô hình.

Hồng sắc quang trụ bao phủ, Tà Kiếm Hoàng lập tức xuất hiện tại bên trên giác đấu trường.
“Thật không nghĩ tới, kẻ cuối cùng quyết chiến với ta là ngươi.” Tà Kiếm Hoàng đầy nhã nhặn lấy ra Thập tự Cự Kiếm ở sau lưng, mũi kiếm rủ xuống đất, ánh mắt bình thản, trên người không tản mát ra một tia tà khí nào.
“Không ai có thể nắm chắc được tương lai cả, vận mệnh không đúng là như thế sao?”
Diệp Trần cầm trong tay Thiên Mộng kiếm, Kiếm Thế nhàn nhạt đang tại uấn nhưỡng.
“Đúng vậy, tương lai không thể nắm chắc, nhưng có thể thay đổi con đường vận mệnh, tựu cũng giống như Vận Mệnh Tà Kiếm của ta có thể dẫn đường cho vận mệnh của ngươi vậy!” Thập tự Cự Kiếm giương lên, cuồng bạo kiếm khí hóa thành một dòng sông kiếm khí vô cùng vô tận, phóng tới Diệp Trần. Đối mặt đạo kiếm khí cuồn cuộn này, nhân lực trở nên vô cùng nhỏ bé. Thật giống như người bình thường trở nên bất lực khi đối mặt với thuỷ triều thời đại vậy.

Tà Kiếm Hoàng không ra tay thì thôi, một khi ra tay tựu là kiếm pháp hàm ẩn vận mệnh.
“Nếu vận mệnh có thể dẫn đường được, như vậy đó không phải là vận mệnh chân chính, vận mệnh thực sự luôn cao cao tại thượng, trừ phi ngươi có thể tu thành Bán Thần.” Đối mặt sát chiêu của Tà Kiếm Hoàng, Diệp Trần không lùi không tránh, bởi chỉ cần lui một bước, kiếm thế của mình sẽ yếu đi một phần, đến lúc đó, Vận Mệnh Tà Kiếm của đối phương có lẽ thật sự đã dẫn đường cho vận mệnh của hắn rồi.

Giẫm chân tại chỗ một cái, tóc dài của Diệp Trần lập tức như bay múa, đồng thời khí thể tỏa ra lăng lệ ác liệt, Thiên Mộng kiếm trong tay từ dưới giơ lên cao, sau đó tận lực bổ xuống, Ngũ Hành Trảm xuất chiêu.

Ầm ầm!

Ngũ thải kiếm mang “bổ sóng trảm biển”, bổ ra từng đợt rồi lại từng đợt dòng sông kiếm khí kia, làm thời không rung chuyển không thôi.
“Vận mệnh là thứ mà ta có thể dẫn lối. Vận mệnh của ngươi, nhất định phải là mộ phần. Yên giấc đi ! Vận Mệnh Mộ Phần.”
Tà Kiếm Hoàng bỗng nhiên phóng thẳng lên trời, Thập tự Cự Kiếm quét qua một vòng liền có thể chặn cả ánh 'Mặt trời ' trên không Tu La tràng, chỉ có một bóng mờ hình Thập tự che khuất bầu trời được chiếu xuống. Sau một khắc, bóng mờ Thập tự nhúc nhích và hóa thành thành từng cây Thập Tự Giá cắm trên các phần mộ, trong đó còn có một cái phần mộ lớn nhất đang từ trên cao bay xuống. Mà đối diện với cái phần mộ kia, Diệp Trần chỉ cảm thấy hai chân mình trở nên rất nặng nề, một cổ lực lượng vô hình đã kéo hắn trầm xuống, và tại phía sau lưng còn có một cây Thập Tự Giá hư ảnh nữa.
“Kiếm đạo thật là lợi hại, rõ ràng có thể đem kiếm đạo cùng vận mệnh chi đạo dung hợp vào nhau.”
Diệp Trần trong nội tâm cả kinh.

Kiếm đạo của mỗi người đều không giống với nhau, rất hiển nhiên, Kiếm đạo của Tà Kiếm Hoàng chính là Vận Mệnh Kiếm Đạo, một mực quên mình để dẫn lối cho đối phương, và có thể nói rằng, kiếm chính là công cụ để dẫn lối đó.

Cũng có nghĩa là, dưới một chiêu này Diệp Trần lập tức sẽ bị mai táng, thế nhưng, một cỗ kiếm khí bất kính thiên địa lập tức xông thẳng lên trời, tại trước mặt cổ kiếm khí này, hết thảy đều là hư giả, hết thảy đều là ảo giác, cái cỗ kiếm khí này đủ để xé rách hết thảy màn đêm, xé rách hết thảy trở ngại.
“Kiếm đạo của ta quang minh chính đại, tiêu diêu tự tại, là Kiếm đạo thuần chánh nhất, xem ngươi mai táng ta như thế nào.” “Phanh”, Thập Tự Giá hư ảnh sau lưng ngay lập tức bị phá hủy, vô hình chi lực dưới chân cũng bị chém đứt, Nhân Kiếm Hợp Nhất, Diệp Trần đồng dạng phóng thẳng lên trời.
“Tử Vong Thiết Cát.”
Khi bay lên đến ngang độ cao cùng Tà Kiếm Hoàng, Diệp Trần rời khỏi trạng thái Nhân Kiếm Hợp Nhất, quét ngang ra ngoài một kiếm, tạo ra võng kiếm vô cùng vô tận bao phủ Tà Kiếm Hoàng, phong tỏa bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất quanh đối phương.

Tà Kiếm Hoàng sắc mặt vẫn không thay đổi, dựng thẳng Thập tự Cự Kiếm trước ở người, “ông”, ngay lập tức một cái thập tự kiếm cực lớn thủ hộ quanh người hắn, khiến cho hắn trông như một chúa tể vận mệnh to lớn cao ngạo.

Đinh đinh đang đang!

Võng kiếm thiết cắt tại bên trên thập tự kiếm mang, phát ra thanh âm kim thiết va chạm vô cùng thanh thúy, nhưng đồng thời cũng nhao nhao bắn ngược ra ngoài, hoàn toàn không cách nào mảy may làm bị thương Tà Kiếm Hoàng.
“Thế gian vạn vật đều có sơ hở, phá!”
Thân hình lóe lên, Diệp Trần lập tức lao đến trước người Tà Kiếm Hoàng, Thiên Mộng kiếm run lên, bộc phát ra vô số kiếm quang, không nhiều không ít, vừa vặn đạt đến một trăm vạn đạo, rõ ràng đã đạt tới cực hạn biến hóa.

Ngũ Hành Kiếm Pháp Sâm La Vạn Tượng.

Phốc!

999999 đạo kiếm quang đã phá được Thập tự kiếm mang, riêng một đạo kiếm quang cuối cùng đã đột phá được vòng phòng hộ của thập tự kiếm mang, đâm thẳng về phía mi tâm Tà Kiếm Hoàng.
“Vận mệnh chi kiếm.”
Tà Kiếm Hoàng nhắm hai mắt lại, từ mi tâm hắn bắn ra một đạo thập tự kiếm ảnh hư ảo, thập tự kiếm ảnh này chẳng những có ẩn chứa linh hồn công kích mà trên thượng diện càng ẩn chứa vận mệnh kiếm khí của Tà Kiếm Hoàng. “BANG”, Thiên Mộng kiếm đang đâm tới liền bị uốn lượn, cuối cùng đã bị chống đỡ, trừ việc đó ra, một cỗ kiếm khí giống như Linh Hồn Lực đã men theo Thiên Mộng kiếm truyền đến trong thể nội Diệp Trần.
“A ?”
Thế nhưng Tà Kiếm Hoàng lại biến sắc, linh hồn công kích của hắn rõ ràng đã bị một cỗ Kiếm Ý hộ thể làm triệt tiêu mất.

“Là Bất Hủ Kiếm Ý !?”
Tà Kiếm Hoàng nhìn về phía Diệp Trần.
“Không tệ đấy.”
Tay trái Diệp Trần tung ra một kiếm chỉ về phía trước, phát ra cuồn cuộn kiếm khí có ẩn chứa Hủy Diệt Kiếm Ý.

Tay trái Tà Kiếm Hoàng cũng đồng dạng phát ra Kiếm chỉ, lướt qua cánh tay phải của mình, cùng Kiếm chỉ của Diệp Trần đụng vào nhau, “ầm ầm”, sóng xung kích khuếch tán ra mãnh liệt, hai người đồng thời bay ngược ra ngoài.
“Vận Mệnh Xướng Lễ!”
“Ngũ Hành Đạo quả.”
Trước đó chỉ là một phen thăm dò, thăm dò qua đi, hai người riêng phần mình đều lấy ra bổn sự lớn nhất.

Tà Kiếm Hoàng thi triển ra Vô Thượng bí pháp Vận Mệnh Xướng Lễ, sau một khắc toàn thân hắn đã được bao phủ bởi bạch sắc quang mang, ẩn ẩn có một tiếng hát hát lên bài ca vận mệnh, theo đó khí thế của hắn cũng cất cao vô hạn, hai mắt trở nên hờ hững vô tình, phảng phất như đó là đôi mắt của Thần linh vậy. Bất đồng cùng Tà Kiếm Hoàng, toàn thân Diệp Trần thì được bao phủ bởi ngũ thải quang mang, hai mắt ẩn chứa chính Kiếm Ý xông thẳng lên trời, ánh mắt lăng lệ ác liệt có thể xuyên thủng hết thảy vạn vật, xé rách đến tận phía chân trời.
“Giết!”
Hai người lao vào nhau chém giết.
“Táng Kiếm thuật!”
Diệp Trần một kiếm ngưng kết thời không, mấy chục cánh hoa bay xuống.
“Táng Kiếm thuật của ngươi vô dụng đối với ta mà thôi.”
Tà Kiếm Hoàng không bị trói buộc chút nào, một kiếm chặn lấy công kích của Diệp Trần.

Hai người đều có Tâm Kiếm cảnh giới tương đương nhau, tuy nói Táng Kiếm thuật ẩn chứa thời không chi lực, có thể đóng băng cả thời không, thế nhưng kiếm pháp của Tà Kiếm Hoàng cũng ẩn chứa Vận Mệnh Kiếm Đạo chi lực, có thể hóa giải mọi cục diện bất lợi đối với mình.
“Tiếp của ta một chiêu Vận Mệnh Tà Kiếm!”
Tà lực vô cùng vô tận bộc phát ra, kiếm của Tà Kiếm Hoàng bắt đầu trở nên quỷ dị, rõ ràng là công kích theo đường thẳng nhưng chỉ cần Diệp Trần vừa ra tay phản kích thì lộ tuyến công kích của nó liền trở nên quanh co, càng nương theo từng vòng xoáy Kiếm lực mà trói buộc chặc lấy kiếm pháp của Diệp Trần, phảng phất như Diệp Trần đưa đến bao nhiêu đều bị đồ sát hết bấy nhiêu.

Trong nội tâm cả kinh, Diệp Trần vội vàng thi triển ra Ngũ Hành Kiếm Pháp Thịnh Cực Nhi Suy.
“Vận Mệnh Kiếm Đạo, xem ngươi ngăn cản như thế nào!”
Tà Kiếm Hoàng cười lạnh, Kiếm Thế không ngừng tăng cường, một cỗ kiếm khí bắt đầu thẩm thấu vào trong Ngũ Hành Kiếm Pháp, phá hỏng mất tính ổn định của Ngũ Hành Kiếm Pháp.
“Vận Mệnh Tà Kiếm quả nhiên quỷ dị, nhưng đáng tiếc, đã mất đi vận mệnh cao cao tại thượng rồi.”
Tâm lực bộc phát, Ngũ Hành Kiếm Pháp của Diệp Trần lần nữa trở nên Hỗn Nguyên không chút sứt mẻ, kiếm quang tuôn ra tràn ngập như nước, bao trùm lấy Tà Kiếm Hoàng. Bất tri bất giác, động tác Tà Kiếm Hoàng trở nên chậm lại, kiếm pháp cực nhanh của hắn đã trở nên chậm chạp.

Xùy!

Kiếm quang lóe lên, Diệp Trần thoáng cái cắt dứt thân thể Tà Kiếm Hoàng ra.

Luân phiên đại chiến, Ngũ Hành Kiếm Pháp của Diệp Trần bao giờ cũng không ngừng tiến bộ, tuy nói như trước chưa hẳn đã có thể phòng chống được Càn Khôn Tam Chấn của Thiên Ma Hoàng, chủ yếu là vì Càn Khôn Tam Chấn có sức bật quá mạnh mẽ, thoáng cái có thể đánh gãy Ngũ Hành Kiếm Pháp. Tuy nhiên lại có thể phòng thủ cẩn thận trước sự thăm dò xâm nhập của Vận Mệnh Tà Kiếm.

Sau một kiếm chém trọng thương Tà Kiếm Hoàng, Diệp Trần đang muốn dùng tiếp một chiêu cuối cùng để giải quyết đối phương, thì bỗng nhiên hắn cảm thấy một cỗ nguy hiểm mãnh liệt xuất hiện, kìm lòng không được phải lập tức thuấn di ra xa hơn mười dặm. Sau một khắc, một đạo vòng xoáy Kiếm lực quỷ dị hạo hạo đãng đãng xuất hiện tại vị trí hắn vừa đứng trước đó, làm cho thời không tại chỗ đó thoáng cái bị chất nát bấy.
“Không tệ.”
Không phải là vặn vẹo, không phải là Thời Không Pháp Tắc bị sụp đổ, mà là trực tiếp nát bấy.
“Diệp Trần, ta thật sự muốn đa tạ ngươi, nếu không phải ngươi để cho ta cảm nhận được nguy cơ tử vong thì ta cũng không có khả năng đột phá. Hiện tại, ta đây tuy còn chưa phải là Chí Tôn, nhưng lại gần như chạm đến cảnh giới Chí Tôn rồi, ta có thể cảm giác được lý giải của ta đối với Vận Mệnh Kiếm Đạo càng ngày càng thâm sâu hơn, cấp độ tánh mạng của ta cũng đã tăng lên rồi.”
Tà Kiếm Hoàng xoay người, mỉm cười nhìn Diệp Trần, thân thể của hắn từng điểm từng điểm đều “cất cao” hơn, tuy nhìn như không rõ ràng cho lắm, thế nhưng tại trong mắt Diệp Trần, không thể nghi ngờ là phát sinh hết sức chân thực.

Chí Tôn ngoại trừ trên phương diện thực lực cường đại, tánh mạng cấp độ cũng bất đồng với Sinh Tử Cảnh bát trọng thiên Hoàng giả, cho nên thân thể cũng cao hơn so với người bình thường rất nhiều, ví dụ như Kim Phật Chí Tôn có thân thể cao đến sáu trượng, sáu trượng là chiều cao bình thường của Kim Phật Chí Tôn, cũng không phải tận lực biến lớn. Về phần những Chí Tôn bình thường, ít nhất cũng cao đến ba trượng, một khi thân thể Tà Kiếm Hoàng cũng cao đạt tới ba trượng, như vậy hắn sẽ chính thức trở thành Chí Tôn, thổi một hơi cũng đều có thể tiêu diệt Diệp Trần.

Đương nhiên, xu thế để thân thể Tà Kiếm Hoàng cao thêm nữa, đoán chừng để trở thành dài tới ba trượng, thì ít nhất cũng phải mất một năm hay nửa năm nữa, bởi vì tính tiến hóa căn bản của cấp độ sinh mệnh không thể nhanh như vậy.

Mặc dù như thế, Tà Kiếm Hoàng đã mang đến uy hiếp cho Diệp Trần, so với trước đã lớn hơn không chỉ gấp mười lần, mà tại mỗi thời mỗi khắc hắn đều đang trở nên cường đại hơn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.