Dạ Kiếm Hoàng có Đại Tự Tại Vô Thiên Kiếm Pháp, Vũ Hoàng có Vũ Hoàng Tam Thức, Tà Kiếm Hoàng có Mệnh Vận Tà Kiếm, riêng Thiên Ma Hoàng thì lại có đến hai đại tuyệt học, một cái là Thiên Ma Bá Thể, một cái là Càn Khôn Chưởng.
Không sai, Thiên Ma Hoàng cũng giống như Hoàng Kim Chiến Hoàng cùng với Tứ Dực Long Hoàng, đều là luyện thể hoàng giả, Thiên Ma Bá Thể là một môn luyện thể công pháp, gần kề chỉ sai kém một bậc so với Cửu Chuyển Kim Thân, còn Càn Khôn Chưởng thì ẩn chứa Âm Dương áo nghĩa cùng lực lượng áo nghĩa, chưởng pháp có khí thế chưa từng có từ trước đến nay, mỗi một chưởng đề có uy lực làm biến đổi càn khôn.
Khi lực lượng cường đại đến một cảnh giới nhất định, dù không vận dụng hết toàn bộ năng lực bản thân và bất kể chiêu thức của địch nhân có tinh diệu như thế nào thì cũng có thể dùng một chưởng phá nát.
Trước đó, Diệp Trần đã cùng Hoàng Kim Chiến Hoàng đánh một trận, đã cảm nhận được luyện thể hoàng giả khó dây dưa thế nào, nếu không tập trung tận lực thì căn bản sẽ không phá được phòng ngự của đối phương, còn đối phương chỉ đơn giản dùng một quyền mà có thể chấn nát kiếm pháp của hắn, cuối cùng, Diệp Trần phải bộc phát một chút tâm lực mới có thể đâm một kiếm rách thân thể của Hoàng Kim Chiến Hoàng.
Huống chi, luyện thể hoàng giả cũng không chỉ dựa vào sức mạnh, võ học của bọn hắn như trước vẫn ẩn chứa những tinh túy cùng. tinh thâm áo nghĩa
“Diệp Trần, ngươi có tư cách cùng ta đánh một trận, nhưng chỉ vẻn vẹn là có tư cách mà thôi, Thiên Ma Lĩnh Vực, Thiên Ma Bá Thể.”
Ngoài miệng nói như thế, nhưng Thiên Ma Hoàng cũng không dám coi thường Diệp Trần, Thiên Ma Lĩnh Vực lập tức được bắn ra làm cho hư không nổi lên kim khí sáng bóng, ngay sau đó, thân thể Thiên Ma Hoàng cũng nổi lên những kim khí sáng bóng, ở chỗ thời không mà hắn đang đứng cũng làm cho người ta cảm giác như nó đã được gia cố hết sức dày, cảm giác như nó là thứ không thể phá vỡ, phảng phất là một mảnh thế giới kim khí vậy.
“Giết!”
Từ xa xa, Thiên Ma Hoàng đánh một quyền về phía Diệp Trần, quyền kình cương mãnh lao thẳng một đường làm vặn vẹo cả thời không.
Khi Thiên Ma Hoàng khuếch tán ra Thiên Ma Lĩnh Vực thì đồng thời Thanh Liên Kiếm Vực của Diệp Trần cũng đã được thi triển, từng đóa Thanh Liên hiện ra và trôi nổi lơ lửng ở tứ phía xung quanh, cả người hắn cũng đang đứng trên một đóa Thanh Liên lớn. Tựa hồ những đóa hoa kia đang dưỡng dục cho thân thể hắn, đồng thời tạo ra tuyệt thế phong mang cùng tràn ngập tử vong võng kiếm. Ngay sau đó, Tử Vong Thiết Cát lập tức được huy động.
Một bên là quyền kình, một bên là võng kiếm, xét về phương diện lực lượng thì tất nhiên quyền kình hơn rất nhiều. Nhưng bất quá võng kiếm lại thắng ở khả năng tạo ra công kích dày đặc, phạm vi bao phủ rộng lớn. Sau cơn trùng kích, chỉ thấy quyền kình xuyên thủng qua võng kiếm và oanh kích lên trên hộ thể Thanh Liên đang bảo vệ Diệp Trần. Đóa Thanh Liên rung động mãnh liệt, trong nháy mắt đã bị hóa thành mị phấn, trong khi võng kiếm còn sót lại cũng lao đến đánh phá vào Thiên Ma Lĩnh Vực, chém ra từng đạo Hỏa tinh ở trên người Thiên Ma Hoàng, vang lên thanh âm như những tiếng chuông vậy.
Lần đầu tiên giao thủ, hai người cân sức ngang tài.
Thấy thế, hai người đều thu hồi Lĩnh Vực cùng Kiếm Vực của riêng mình rồi thân hình chợt lóe lên, xông thẳng vào nhau. Trên phương diện cận chiến thì Diệp Trần cũng không e ngại bất luận kẻ nào, dù không tấn công được thì hắn cũng có Ngũ Hành Kiếm Pháp bảo vệ mình, mà Thiên Ma Hoàng thân là luyện thể hoàng giả, tự nhiên am hiểu cận chiến nhiều hơn.
Một kẻ là luyện thể hoàng giả, một kẻ là kiếm đạo hoàng giả, điên cuồng chém giết nhau, làm cho cả trời đất phải thất sắc. Hùng bá quyền kình chưởng phong cùng kiếm khí tung hoành trải rộng cả giác đấu trường, bất kỳ nơi nào cũng đều có thân ảnh hai người đang chiến đấu.
“Thiên Địa Chưởng!”
Bỗng nhiên, Thiên Ma Hoàng hét lớn một tiếng rồi tung ra một chưởng đầy uy áp, một chưởng này chính là thức thứ nhất trong Càn Khôn Chưởng, có thể làm cho thời không phải dừng lại, nghiền nát hết thảy vạn vật.
Diệp Trần không dám khinh thường, Ngũ Hành Kiếm Pháp lập tức thi triển ra, hóa thành một đoàn ngũ sắc quang cầu bảo vệ mình.
Ùng ùng!
Chưởng Ấn khổng lồ đánh thẳng vào bên trên ngũ sắc quang cầu, không ngừng bị bắn dội ngược ra.
“Lực lượng mạnh thật!” đây là lần đầu tiên Diệp Trần cảm nhận được loại áp lực này.
Thiên Ma Hoàng thấy không thể công phá Ngũ Hành Kiếm Pháp của Diệp Trần, thân thể liền cực tốc bành trướng giống như một quả bóng da vậy, từ hai thước bành trướng đến trăm mét, sau đó tiếp tục chưởng một chưởng về phía Diệp Trần.
Tạp sát!
Lực lượng cường đại kia rốt cục đã để cho Ngũ Hành Kiếm Pháp xuất hiện một tia trì trệ.
“Ngươi cũng đón của ta một kiếm!”
Diệp Trần sớm đã có chuẩn bị, ngũ sắc quang cầu co rút lại, thay vào đó là một kiếm được trảm ra. Ngay lập tức, một đạo kiếm khí ngũ sắc lao thẳng về hướng Thiên Ma Hoàng với tốc độ như ánh sáng.
“Chặn đứng cho ta!”
Thiên Ma Hoàng lập tức bắt chéo hai cánh tay trước ngực để chống đỡ, làm phát ra kim khí sáng bóng.
Thương!
Chấn lực bộc phát đủ để làm nổ tung một tinh cầu bình thường, Thiên Ma Hoàng cả người bị đánh bay ra ngoài, hung hăng va vào trên bức tường của giác đấu trường rồi dội ngược ra ngoài, “Bịch”, cả người hắn bị lăn lộn trên mặt đất một khoảng rất xa mới hóa giải hết lực do Ngũ Hành Trảm chém trúng.
Bàn về lực sát thương thuần túy, Ngũ Hành Trảm là kiếm pháp có một không hai mà Diệp Trần sở hữu.
“Tốt, rất tốt.”
Thiên Ma Hoàng nhìn một chút máu tươi chảy đầm đìa trên hai cánh tay mình, giận quá thành cười.
Đã từ rất lâu rồi hắn không bị thương, kể từ sau khi cùng Tà Kiếm Hoàng đánh một trận, hắn cũng không hề bị thêm một vết thương nào.
“Càn Khôn Tam Chấn!”
Bước nhanh lao ra, Thiên Ma Hoàng đánh ra một chưởng mãnh liệt.
Bùm bùm, thời không vặn vẹo đến cực hạn, đã bắt đầu xuất hiện tình trạng gãy lìa.
Bất đắc dĩ, Diệp Trần phải lần nữa thi triển ra Ngũ Hành Kiếm Pháp, đồng thời cũng đem uy năng đẩy lên đến cực hạn, làm ngũ sắc quang cầu sinh huy rạng rỡ.
Rầm rầm rầm!
Ngũ Hành Kiếm Pháp mà Dạ Kiếm Hoàng trước đó vô luận như thế nào cũng không thể công phá được, hiện tại rốt cục cũng đã bị công phá, dưới chân Diệp Trần đã tê rần, cả người bay rớt ra ngoài, miệng phun ra một đạo máu tươi.
Một chưởng này của Thiên Ma Hoàng có ẩn chứa tam trọng kình, bình thường, tam trọng kình không đáng sợ, nhưng đáng sợ ở đây chính là tam trọng kình do vô thượng võ học thi triển ra, dĩ nhiên, để thi triển ra một chưởng này, cánh tay phải của Thiên Ma Hoàng cũng bị nổ tung, máu tươi văng khắp nơi, tựa hồ còn bị thương nặng hơn so với Diệp Trần. Chỉ có Diệp Trần biết rõ, thương thế của đối phương chỉ là bên ngoài, còn thương thế của mình là thương thế bên trong cơ thể. Nói trắng ra, tam trọng kình đã phá hỏng thân thể của hắn rồi, Bất Diệt lực lượng đã bị tiêu hao kịch liệt.
“Thật là mạnh a!”
“Bất quá như vậy mới có ý tứ.”
Lảo đảo đứng trên mặt đất, Diệp Trần liếm liếm đôi môi, trong đôi mắt bắn ra chiến ý kinh khủng.
Không bị thương khi chiến đấu thì căn bản không phải là kịch chiến, chỉ có bị thương mới có thể kích phát ra chiến ý cùng ý chí chiến đấu nguyên thủy nhất, như vậy mới có thể vượt xa cực hạn bản thân được.
“Chết cho ta!”
Thiên Ma Hoàng không kịp bỏ thời gian để khôi phục cánh tay phải, cả người chợt phóng về hướng phía trước, theo cú phi thân của hắn thời không như bị thu nhỏ lại, trong nháy mắt hắn đã tới được phía trên Diệp Trần, nhất thức Chưởng Thiên Địa lập tức được vỗ xuống.
Không có Ngũ Hành Kiếm Pháp, thân thể đối phương trở nên yếu ớt chẳng kém gì đậu hũ vậy, Thiên Ma Hoàng có lòng tin chỉ cần một chưởng liền sẽ nghiền nát được đối phương.
“Cút cho ta!”
Diệp Trần quát lên một tiếng lớn, Thiên Mộng kiếm giơ lên cao, kiếm khí tung hoành vô hạn được phóng lên cao, đem Chưởng Ấn của đối phương cắt phá thành từng mảnh nhỏ, sóng dư ba chấn động kích bắn Thiên Ma Hoàng bay ra ngoài.
Tâm Kiếm cảnh giới, lực lượng áo nghĩa, vô thượng kiếm pháp dung hợp hoàn mỹ lại với nhau.
Sưu!
Đôi chân nhẹ nhàng tiếp xuống mặt đất, tốc độ của Diệp Trần ngay lập tức đạt đến tốc độ ánh sáng, Sâm La Vạn Tượng đã bao phủ khắp thân thể của đối phương.
Đinh đinh đương đương!
Sâm La Vạn Tượng mặc dù tinh diệu vô cùng, nhưng lực sát thương so ra kém hơn Ngũ Hành Trảm, kiếm khí như mộng như ảo không ngừng trảm kích lên trên thân thể Thiên Ma Hoàng nhưng cũng chỉ có thể tạo ra một chút Hỏa tinh, ngay cả da thịt đối phương cũng cắt không đứt được.
“Thiên Ma Bá Thể của ta đã sớm được tu luyện tới đệ thất trọng đỉnh phong cảnh giới, vô cùng cứng chắc, đến thiên kiếp cũng khó có thể làm tổn thương được, bằng vào ngươi mà cũng muốn phá vỡ sao, đừng nằm mơ.” Thiên Ma Hoàng hoàn toàn không xem công kích của Diệp Trần ra gì, hắn nhìn Diệp Trần với thái độ rất khinh thường.
Trong các Chí Tôn, Kim Phật Chí Tôn của Nhân Tộc đã bằng vào Cửu Chuyển Kim Thân mà có thể ngạo thị thiên hạ, chỉ có thánh khí mới có thể giết được hắn. Thiên Ma Hoàng cũng tương đương với Kim Phật Chí Tôn trong hàng ngũ Chuẩn Tôn, cũng có thể ngạo thị thiên hạ, chỉ cần Ma Lực không bị tiêu hao sạch sẽ thì dù hắn đứng ở nơi đó và có mười tên Chuẩn Tôn đầu lĩnh thi nhau chặt chém trong suốt mười ngày nửa tháng, cũng đừng mơ tưởng có thể động đến một sợi tóc của hắn.