Kiếm Đạo Độc Tôn – Chương 1411: Chương 1411: Đại Tự Tại Vô Thiên Kiếm Pháp – Botruyen

Kiếm Đạo Độc Tôn - Chương 1411: Chương 1411: Đại Tự Tại Vô Thiên Kiếm Pháp

Ngay tại lúc đạo kiếm vực màu đen kia sắp bao phủ thân thể thì trên người Diệp Trần bộc phát ra khí tức còn đáng sợ hơn so với Vô Thiên Kiếm Vực, theo cỗ khí tức này bộc phát, cả thời không bắt đầu bị vặn vẹo, pháp tắc sụp đổ, trong không gian cũng chợt hiện lên từng đóa Thanh Liên to lớn, khi Thanh Liên nở ra, từng đạo kiếm khí từ nó xông thẳng lên trời mang theo hàn khí lạnh thấu xương, khiến cho người ta phải sởn cả gai óc.

Vô Thiên Kiếm Vực màu đen kia hệt như gặp phải khắc tinh, thoáng cái co rụt trở về.

Bạch Cốt Kiếm Hoàng thấy cảnh này mà trợn mắt há mồm kinh hãi, lẩm bẩm nói: “Đệ bát trọng hậu kỳ Kiếm Vực, chẳng lẽ mắt ta có vấn đề, hay là ta đã già rồi, 360 năm trước, hắn không phải chỉ mới là đệ bát trọng sơ kỳ sao?”
Chỉ trong 360 năm mà có thể tăng lên hai tiểu cảnh giới, nếu là trước đây, có đánh chết thì Bạch Cốt Kiếm Hoàng cũng không tin có người có thể làm được điều này, quá “đầm rồng hang hổ” rồi, nhưng ngày hôm nay, hắn không thể không tin được vì thực sự đã có người có thể làm được, hơn nữa là hắn tận mắt xác nhận.

Vô Thiên Kiếm Vực nhanh chóng rút về, còn Thanh Liên Kiếm Vực thì mỗi lúc một khuếch tán nhanh hơn, khi hai đại Kiếm Vực va chạm vào nhau, toàn bộ Tu La tràng đều là vang lên thanh âm kim thiết va chạm. Vô Thiên Kiếm Vực giống như một tấm vải màu đen vậy, không ngừng bị Thanh Liên Kiếm Vực thiết cắt thành từng mảnh nhỏ, không ngừng tan rã, ngoại trừ có đẳng cấp cao hơn của đối phương, Thanh Liên Kiếm Vực còn được phối hợp thêm Kiếm Nguyên nên sắc bén vô cùng.
“Không có khả năng!”
Dạ Kiếm Hoàng hai mắt trợn lên, không ngừng kiệt lực cổ động Kiếm Vực, điên cuồng ngăn cản Thanh Liên Kiếm Vực khuếch tán, bởi một khi bị Thanh Liên Kiếm Vực bao phủ thì dù hắn có mười thành thực lực cũng đều sẽ bị áp chế mất tám phần.

Vô Thiên Kiếm Vực tắc thì vặn vẹo và hóa thành một thanh bảo kiếm cự đại đen kịt, đâm về phía Thanh Liên Kiếm Vực.

Diệp Trần lạnh lùng cười cười, tay phải nhẹ nhàng huy động rồi chỉ thẳng về phía đối phương.

Lập tức, ở bên trong Thanh Liên Kiếm Vực, một đóa Thanh Liên lao vọt tới thanh bảo kiếm màu đen do Vô Thiên Kiếm Vực biến ảo thành.

Ầm ầm!

Hắc sắc bảo kiếm cùng Thanh Liên đồng thời vỡ tan, nhưng bất quá tuyệt thế kiếm khí ở bên trong Thanh Liên phảng phất như đã hấp thu lấy toàn bộ lực lượng của Thanh Liên, lao đến sáp nhập vào bên trong Vô Thiên Kiếm Vực. Sau một khắc, hỏa hoa chói mắt kích bắn ra tứ phía, làm chiếu sáng hơn phân nửa Vô Thiên Kiếm Vực.
“Thu về cho ta!”
Quyết định thật nhanh, Dạ Kiếm Hoàng thu hồi Vô Thiên Kiếm Vực lại để bảo vệ cho bản thân. Cùng lúc đó, hắn rút ra một thanh bảo kiếm lóe ra ánh sáng đen, mũi kiếm vừa run lên thì ngàn vạn kiếm hoa được bắn ra, công kích về hướng Diệp Trần. Thanh Liên Kiếm Vực tuy mạnh, nhưng khi bị khuếch tán ra thì uy lực cũng giảm đi, vì vậy không cách nào xé rách toàn bộ Vô Thiên Kiếm Vực của hắn được, hoàn cảnh xấu duy nhất mà hắn phải chịu chính là, thực lực bản thân sẽ phải chịu áp chế của Thanh Liên Kiếm Vực. Thế nhưng, Dạ Kiếm Hoàng cũng không quá quan tâm vì hắn thập phần tự tin đối với kiếm pháp của mình.

Diệp Trần không chiếm được ưu thế so với Dạ Kiếm Hoàng nên cũng lập tức thu hồi Thanh Liên Kiếm Vực. Đều mang danh xưng Kiếm Hoàng, nhưng một người là Nhân tộc Kiếm Hoàng, một người là Dạ Xoa tộc Kiếm Hoàng, vì vậy không có cớ gì mà Diệp Trần phải e ngại, huống chi, hắn cũng muốn biết một chút về kiếm pháp của Dạ Kiếm Hoàng, nếu có thể, sẽ đem tinh túy kiếm pháp của đối phương hấp thu, đó cũng là chuyện tốt.

Đinh đinh đang đang…

Kiếm pháp của cả hai đều là đệ nhất dưới cấp độ Chí Tôn, vừa tiếp xúc nhau thì kiếm quang đã lóe lên đầy trời, chiến đấu đến lúc này, tốc độ di chuyển cùng tốc độ huy kiếm của Dạ Kiếm Hoàng đã nhanh chóng bạo tăng lên gấp đôi. Cả thân ảnh của hắn cũng huyễn hoặc ra ngàn vạn cái giống hệt nhau và rất sống động, thấy thế, Diệp Trần cũng huyễn hóa ra ngàn vạn thân ảnh của mình, cùng Dạ Kiếm Hoàng quyết đấu.

Đám người đứng ở ngoài xem mà như chết lặng, cảnh giới chiến đấu bực này đã vượt quá tưởng tượng của bọn hắn rồi.
“Thiên Phu Sở Chỉ!”
Bỗng nhiên, Dạ Kiếm Hoàng thi triển ra một chiêu kiếm pháp cực kỳ đáng sợ, bảo kiếm đen kịt công thẳng về hướng Diệp Trần, kéo theo Thiên Địa Nguyên Khí quanh nó cũng kịch liệt nổi lên cuồng phong. Chiêu kiếm này còn mang theo một thứ ý chí vô hình nào đó, có thể hóa thành một mũi nhọn tuyệt thế bắn về phía Diệp Trần. Ở vào trong phạm vi bao phủ kiếm thế của đối phương, Diệp Trần ẩn ẩn có loại ảo giác như bản thân mình đã trở thành một ác nhân bị chúng sinh căm ghét.
“Tốt cho một chiêu kiếm pháp.”
Diệp Trần trong nội tâm tán thưởng, nhưng không hề chậm trễ, Sâm La Vạn Tượng lập tức được thi triển đi ra, vô số hạt “bọt biển” kiếm khí bay múa ra ngoài trông tựa như mộng ảo vậy. Lúc này, hình ảnh Thiên Phu Sở Chỉ lập tức bị dung nhập vào bên trong đám “bọt biển”, phản công ngược về hướng Dạ Kiếm Hoàng.

Sâm La Vạn Tượng có ngàn vạn biến hóa, vì vậy mọi biến hóa kiếm pháp của địch nhân cũng đều có ở trong đó.

“Thiên Địa Nhân Tử!”
Thấy Thiên Phu Sở Chỉ không làm gì được Diệp Trần, Dạ Kiếm Hoàng lập tức biến đổi Kiếm Thế và thi triển ra một chiêu kiếm pháp tinh diệu nhất, chiêu kiếm pháp này hoàn toàn tập trung vào việc tấn công nên mang theo kiếm khí bức người, trừ việc đó ra, Dạ Kiếm Hoàng cũng không hề giấu diếm dung nhập Tâm Kiếm cảnh giới vào bên trong kiếm pháp, khiến cho uy lực của càng trở nên vô cùng cường hãn.

Xuy xuy xùy!

Kiếm khí uốn lượng như những con mãng xà lẫn vào thời không, đến khi chui ra thì đã đến trước mặt Diệp Trần, cực kỳ trơn trượt.
“Tử Vong Thiết Cát.”
Thiên Mộng kiếm lập tức vung lên, Diệp Trần huy sái ra tử vong võng kiếm dày đặc.

Nhưng Diệp Trần ngược lại đã xem thường tuyệt chiêu của Dạ Kiếm Hoàng, đám kiếm khí như mãng xà kia có thể bỏ qua những chỗ mạnh mà tấn công vào những chỗ yếu, không ngừng lập lòe và chui xuyên qua tử vong võng kiếm.
“Âm – Dương, Hư – Thật, thì ra là thế.”
Diệp Trần trong nội tâm đã hiểu rõ.

Kiếm thế lập tức được biến đổi, chuyển từ thế công sang phòng thủ.

Ngũ Hành Kiếm Pháp – Thịnh Cực Nhi Suy.

Dạ Kiếm Hoàng trong nội tâm cười lạnh, “Ngu xuẩn, Thiên Địa Nhân Tử căn bản không thể phòng bị được, Man Hoàng có được Man Hoang chiến thể nên Thiên Địa Nhân Tử không cách nào đánh chết được hắn, nhưng ngươi lại là một cái kiếm khách, nếu bị đánh trúng thì chỉ có một con đường chết mà thôi”.

Nhưng đáng tiếc thay, Dạ Kiếm Hoàng đã tính sai.

Thiên Địa Nhân Tử hoàn toàn không làm gì được Ngũ Hành Kiếm Pháp của Diệp Trần, vừa mới đi vào phạm vi bao phủ Kiếm Thế của Ngũ Hành Kiếm Pháp, uy năng lập tức bị giảm xuống rất nhiều, năng lực “tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu” cũng đồng dạng bị hạ thấp, cuối cùng cũng bị Ngũ Hành Kiếm Pháp triệt tiêu hết và tan rã thành hư vô.
“Âm Dương Chuyển Di, Hư Thật Biến Hóa.”
Trong đầu Diệp Trần giờ đây đã hiện ra một bộ phận tinh túy kiếm pháp của Thiên Địa Nhân Tử, chỉ dựa vào một phần tinh túy kiếm pháp này, Diệp Trần liền có nắm chắc có thể sáng tạo ra một thứ kiếm pháp mới không kém cỏi Thiên Địa Nhân Tử.
“Tốt lắm, có thể bức ra Đại Tự Tại Vô Thiên Kiếm Pháp của ta, ngươi so ra còn mạnh hơn cả Man Hoàng, bất quá mọi thứ đều đã kết thúc rồi.”
Dạ Kiếm Hoàng sắc mặt sau khi chuyển biến mấy lần, chợt bình tĩnh lại.

Mênh mông, thâm thúy, vô hướng, tùy tâm, Vô Pháp Vô Thiên, tiêu diêu tự tại…đủ loại Kiếm Thế từ trên người Dạ Kiếm Hoàng bắn ra, giác đấu trường không biết từ lúc nào đã sa vào trong bóng đêm. Loại bóng đêm này cũng không phải dạng mà ta đưa tay lên cũng không thấy được năm ngón, mà là một loại bóng đêm có xen lẫn cả ánh sáng, cũng giống với thời điểm lúc sáng sớm, lại có điểm giống với lúc hoàng hôn.
“Đại Tự Tại Vô Thiên Kiếm Pháp, không thể tưởng được hắn đã tu luyện tới cảnh giới như thế.”
Tứ Dực Long Hoàng bài danh thứ năm Chuẩn Tôn bảng, ánh mắt hắn hiện lên một tia kính phục, vào năm trăm năm trước, Dạ Kiếm Hoàng đã từng giao chiến với hắn một trận, trong trận chiến ấy, Dạ Kiếm Hoàng đã có thực lực không kém cỏi gì hắn, có thể nói là ngang sức ngang tài. Tứ Dực Long Hoàng cũng rất rõ ràng, lúc đó là vì hắn bản thân có lực phòng ngự đủ mạnh, mà Dạ Kiếm Hoàng khi đó cũng chưa lĩnh ngộ ra Tâm Kiếm cảnh giới, vì vậy Đại Tự Tại Vô Thiên Kiếm Pháp lúc đó tất nhiên không thể làm gì được hắn cả, dù kiếm pháp có tinh diệu thế nào thì cũng phải có thể phá được phòng thủ của đối phương thì mới có ý nghĩa.
“Đáng tiếc cho một tuyệt thế thiên tài Nhân tộc.”
Tứ Dực Long Hoàng không cần nhìn cũng biết rõ Diệp Trần hẳn phải chết là không thể nghi ngờ. Đối với Đại Tự Tại Vô Thiên Kiếm Pháp, tất cả mọi người tại đây, chỉ sợ chỉ có Thiên Ma Hoàng cùng Tà Kiếm Hoàng là có thể ngăn cản mà thôi, những người khác thì rất miễn cưỡng, dù là Võ Hoàng cũng đều không nhất định có thể cản nổi. Đây cũng không phải nói Tứ Dực Long Hoàng quá khoa trương, khi cùng Dạ Kiếm Hoàng luận bàn qua, hắn đã thực sự biết rõ Đại Tự Tại Vô Thiên Kiếm Pháp của ngày hôm nay đã khủng bố hơn rất nhiều, muốn ngăn cả thì chỉ có hai biện pháp mà thôi. Một là võ học phải thật lợi hại, phải vượt qua Đại Tự Tại Vô Thiên Kiếm Pháp. Hai là phòng ngự phải đủ mạnh, phải như Hoàng Kim Chiến Hoàng của Cự Nhân tộc cùng với hắn thì mới có thể, ngay cả Man Hoàng cũng đều không được.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.