Kiếm Đạo Độc Tôn – Chương 1392: Chương 1392: Hoàng Kim Côn Pháp – Botruyen

Kiếm Đạo Độc Tôn - Chương 1392: Chương 1392: Hoàng Kim Côn Pháp

Một cái vung tay của Tam Giới Chí Tôn đã trực tiếp đem Diệp Trần đưa đến bên ngoài, bên cạnh một lối ra Chí Tôn Thánh Địa.

Lúc này, đã có rất nhiều người cũng giống như Diệp Trần đang chờ đợi ở chỗ này, đợi lối ra Chí Tôn Thánh Địa mở ra.

Thời gian mà lối ra Chí Tôn Thánh Địa mở ra cũng không cố định, đến khi người tiếp nhận truyền thừa cuối cùng xuống núi thì cũng là lúc nó mở ra, còn nếu không thì chỉ có thể chờ đợi ở chỗ này mà thôi.
“Diệp Trần.”
Mộ Dung Khuynh Thành cùng Từ Tĩnh cũng đã tiếp nhận xong truyền thừa, khi nhìn thấy Diệp Trần thì thân hình họ lóe lên và lướt đi tới.
“Các muội như thế nào rồi?”
Diệp Trần dò hỏi.

Mộ Dung Khuynh Thành trả lời: “Muội đã tiếp nhận truyền thừa của Sắc Vi Chí Tôn.”
“Còn muội thì tiếp nhận truyền thừa của Long Tường Chí Tôn.” Từ Tĩnh cũng nói.

Sắc Vi Chí Tôn là một vị cường đại Chí Tôn ở 300 vạn năm trước, Long Tường Chí Tôn thì chính là một Siêu cấp Chí Tôn tại năm ngàn vạn năm trước. Quang Ám Sắc Vi Chưởng của Sắc Vi Chí Tôn có thể làm cho địch nhân không còn nhận thức được tồn tại của thời gian, khi bị trúng chiêu sẽ bị già yếu một cách nhanh chóng, còn Long Tường Chí Tôn thì chính là niềm kiêu hãnh của Long tộc, Long Tường Bàn Nhược chưởng và Long Tường Thái Hư của ông vô cùng nổi tiếng trong thiên hạ.
“Còn chàng đã tiếp nhận truyền thừa của ai vậy?”
Mộ Dung Khuynh Thành trong nội tâm suy đoán, Diệp Trần tiếp nhận truyền thừa hẳn là của một vị Kiếm Tôn.
“Tam Giới Chí Tôn.”
“Tam Giới Chí Tôn?”
Từ Tĩnh lông mày liền nhíu lại, Tam Giới Chí Tôn cũng không phải là một Kiếm Tôn, nhưng bất quá hắn so với tuyệt đại đa số Kiếm Tôn đều cường đại hơn, là một trong Thất đại Truyền Kỳ Chí Tôn của Nhân tộc, nếu như Diệp Trần có thể đem Tam Giới Sát Quyền của Tam Giới Chí Tôn lĩnh ngộ hoàn toàn, và chuyển hóa thành kiếm pháp của mình, thì thành tựu sau này ít nhất cũng phải là Truyền Kỳ Chí Tôn đấy.
“Ha ha, Diệp Trần, ngươi cũng đi ra rồi, xem ra đã tiếp nhận được truyền thừa rồi a.”
Kim Y Hoàng cười lớn bay tới.

Đối với Kim Y Hoàng, Diệp Trần trong lòng vẫn còn có hảo cảm, “Thu hoạch của ngươi có lẽ cũng không tệ a!”
“Cũng tạm được. Hoàng Kim Chí Tôn, ngươi có lẽ đã nghe nói qua a!”
Diệp Trần nghĩ một hồi rồi lắc đầu.

Kim Y Hoàng cười khổ một tiếng, đang muốn giải thích thì Từ Tĩnh xen vào nói: “Hỗn Nguyên Vô Lậu Hoàng Kim tôn, từ 1 tỷ năm trước thì hắn đã là một Chí Tôn rồi.”
“Đúng vậy, đúng là hắn đấy.”
Kim Y Hoàng mặt lộ mỉm cười.

Hoàng Kim Chí Tôn tuy không phải là một Truyền Kỳ Chí Tôn, nhưng tại thời điểm đó đã có một vị Truyền Kỳ Chí Tôn từng nói qua, tại dưới điều kiện ngang nhau thì bản thân hắn cũng không phải là đối thủ của Hoàng Kim Chí Tôn, Hoàng Kim Viên của đối phương có thể nói là thủ pháp phòng ngự đáng sợ nhất, không có bất kỳ nhược điểm nào.
“Đúng rồi, còn ngươi thì sao?”
Kim Y Hoàng nhìn về phía Diệp Trần, về phần Từ Tĩnh cùng Mộ Dung Khuynh Thành thì hắn không hề để ý đến, chỉ vì các nàng đều là hồng nhan tri kỷ Diệp Trần.
“Tam Giới Chí Tôn.”
“Há!” Kim Y Hoàng hít một hơi lãnh khí, “Ngươi…cái tên biến thái này, ngay cả Truyền Kỳ Chí Tôn mộ địa mà cũng bị ngươi tìm được, hơn nữa đây lại chính là một trong thất đại Truyền Kỳ Chí Tôn của Nhân tộc nữa chứ.”
Hoàng Kim Chí Tôn thật sự rất nổi danh, đã tương đương với Truyền Kỳ Chí Tôn, thế nhưng sơ với Tam Giới Chí Tôn thì ông vẫn còn kém hơn không chỉ một cấp bậc, cho dù là dưới điều kiện ngang nhau thì Tam Giới Sát Quyền vẫn có thể đánh xuyên thủng Hoàng Kim Viên, công kích của ông căn bản không cách nào ngăn cản nổi.
“Lời ngươi vừa nói ngược lại làm ta có chút ngứa tay rồi, không bằng chúng ta luận bàn một phen a, dù sao vẫn còn một khoảng thời gian ngắn nữa lối ra Chí Tôn Thánh Địa mới mở ra.”
Kim Y Hoàng đề nghị nói.

Hắn rất muốn biết Diệp Trần đã nhận được bao nhiêu truyền thừa của Tam Giới Chí Tôn, đương nhiên, điều trọng yếu hơn cả là kiểm nghiệm thoáng một chút về thu hoạch của mình.
“Được đấy.”
Lời đề nghị này của Kim Y Hoàng lại để cho Diệp Trần động tâm.

“Xem kìa, Kim Y Hoàng động thủ với người nào đó.”
“Là ai vậy? Rõ ràng có thể động thủ cùng Kim Y Hoàng, người trẻ tuổi này có lẽ là một trong Tứ đại Chuẩn Tôn a?.”
“Nhìn bên ngoài thì có vẻ trẻ hơn cả Kim Y Hoàng, đoán chừng là Kim Y Hoàng muốn chỉ điểm đối phương đôi chút đó mà !”
Hai người bay lên không trung, tương đối xa xa, những người ở phụ cận lập tức nhìn sang, Sinh Tử Cảnh bát trọng thiên Hoàng giả có nhãn lực rất lợi hại, dù cách xa thế nào cũng đều có thể thấy rõ.

Bất quá tuyệt đại bộ phận mọi người ở đây đều không biết Diệp Trần là ai, đương nhiên, trong số bọn họ cũng có người từng nghe nói qua về danh tự “Diệp Trần”, thế nhưng họ không nghĩ rằng người trẻ tuổi áo lam trước mắt chính là hắn. Nhưng trong mắt bọn họ, Diệp Trần dù tiến bộ thế nào thì cũng không thể nhanh như vậy, có thể cùng Kim Y Hoàng động thủ hay dù là được Kim Y Hoàng chỉ điểm thì đối phương tối thiểu nhất cũng phải có thực lực đỉnh cấp Hoàng giả rồi.
“Diệp Trần, cẩn thận rồi, Di Thiên Côn Pháp của ta đã có tiến bộ rất nhiều, Ngũ Hành Kiếm Pháp của ngươi chưa hẳn có thể ngăn trở!” Kim Y Hoàng nhắc nhở.

Diệp Trần nhẹ nhõm nói: “Cứ phóng ngựa tới đây! Cái này có thể chưa hẳn đâu.”
“Tốt, tiếp chiêu!”
Kim Y Hoàng cũng không khách khí, Kim sắc gậy vừa xuất ra đã mang theo khí thế bàng bạc mênh mông cuồn cuộn, sau một khắc, cả người Kim Y Hoàng nhảy lên cao rồi huy sái ra một côn. Theo một côn này chém ra, vô số côn ảnh tràn ngập che khuất cả bầu trời, tựa hồ như muốn thay đổi trọng thiên, “thay thế” và trùng tạo cả Càn Khôn.
“Hoàn toàn chính xác đã lợi hại gấp mấy lần trước kia rồi.”
Trước đó không lâu Di Thiên Côn Pháp của Kim Y Hoàng vẫn chưa lợi hại như vậy, nhưng hiện tại các sơ hở của nó đã ít đi rất nhiều và trở nên rất mạnh mẽ.
“Bất quá Ngũ Hành Kiếm Pháp của ta cũng không còn như xưa nữa rồi.”
Rút Phi Thiên kiếm ra, Diệp Trần huy kiếm thi triển ra Ngũ Hành Kiếm Pháp.

Ngũ Hành Kiếm Pháp rất lợi hại tại phương diện phòng thủ, sau khi đạt được những tinh túy võ học của Tam Giới Chí Tôn, căn cơ Ngũ Hành Kiếm Pháp của Diệp Trần đã tăng lên một cấp bậc lớn, do đó Ngũ Hành đã có thể thay đổi liên tục và càng trở nên không có sơ hở, một khi được thi triển ra liền sẽ hóa thành một đoàn quang cầu màu trắng bao phủ quanh thanh Diệp Trần, đôi lúc ẩn ẩn lộ ra vầng sáng ngũ sắc.

Rầm rầm rầm bang bang!

Tiếng nổ không ngớt không dứt vang truyền ra, Di Thiên Côn Pháp có thế công vô cùng mãnh liệt, mọi phòng thủ đối diện với nó căn bản đều trở nên vô dụng, thế nhưng không biết vì sao Ngũ Hành Kiếm Pháp lại vẫn có thể trụ vững, cả hai bất phân thắng bại, liên tục giằng co nhau.
“Tốt, Di Thiên Nhất Côn.”
Đối phó loại kiếm pháp phòng thủ này, Kim Y Hoàng quyết định thật nhanh và chuẩn bị dùng lực phá hoại, trong chốc lát sau, vô số côn ảnh bắt đầu hợp nhất hóa thành một thanh cự côn Thông Thiên, quét về phía Diệp Trần.
“Ngũ Hành Trảm!”
Diệp Trần tất nhiên biết rõ không thể đem Ngũ Hành Kiếm Pháp bình thường để phòng ngự Di Thiên Nhất Côn của đối phương, bạch sắc quang cầu được giải tán và nhanh chóng được thay thế bằng một đạo kiếm mang ngũ sắc, nghênh hướng Thông Thiên cự côn.

Ầm ầm!

Hai người riêng phần mình lùi nhanh về phía sau, sóng xung kích hung mãnh tỏa ra từng đợt, làm cho những người đang đứng xem ở gần đó cũng bị trùng kích đến “người ngã ngựa đổ”.

Ánh mắt Kim Y Hoàng đã ngưng trọng hơn rất nhiều, hắn không nghĩ tới sau khi tiếp nhận truyền thừa, Diệp Trần đã tiến bộ nhanh đến như vậy, bởi lúc trước Diệp Trần so với hắn vẫn còn kém một đoạn.
“Diệp Trần, suốt tám mươi năm này ta không chỉ có đem Di Thiên Côn Pháp tăng lên tới cảnh giới mới, mà còn dung hợp tinh túy võ học của Hoàng Kim Chí Tôn, từ đó đã sáng tạo ra Hoàng Kim Côn Pháp, so với Di Thiên Côn Pháp, cái Hoàng Kim Côn Pháp này của ta có hỏa hầu không bằng nhưng bất quá lực sát thương lại mạnh hơn, tần suất công kích cũng nhanh hơn nhiều.”
Song phương đang luận bàn, tuy không có khả năng gây ra nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng Kim Y Hoàng cũng không muốn đả thương Diệp Trần, cho nên trước khi thi triển Hoàng Kim Côn Pháp đã đem đặc điểm của Hoàng Kim Côn Pháp nói cho Diệp Trần biết.
“Cái tên Kim Y Hoàng này ngược lại đúng là quang minh lỗi lạc a.”
Diệp Trần gật đầu nói: “Kế tiếp ta cũng sẽ thi triển ra Thời Không Kiếm Pháp, Tử Vong Thiết Cát!”
“Tử Vong Thiết Cát!”
Kim Y Hoàng sững sờ, chợt cười nói: “Tốt, ta ngược lại là đã xem thường ngươi rồi a.”
“Rống!”
Bỗng nhiên, Kim Y Hoàng trên người bộc phát ra hoàng kim quang mang vô cùng chói mắt, cái hoàng kim quang mang này khiến cho người khác có một loại hương vị tự do tự tại như thể hắn đang bất kính với cả trời đất, giờ này khắc này, Kim Y Hoàng như đã thay đổi, ánh mắt hắn đã tràn ngập tính xâm lược.

Ông!

Một tiếng chuông lớn vang vọng lên, Kim Y Hoàng bay vút đến như thiểm điện, sau một khắc, hoàng kim quang mang hiện lên hình quạt phóng xạ về hướng Diệp Trần, thực chất tất cả chúng đều là những côn ảnh.
“Không biết hắn sẽ ngăn cản như thế nào đây?”
Tử Y Hoàng, Bạch Y Hoàng cùng với Thanh Y Hoàng đều đang nhìn chăm chú vào một trận chiến này.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.