Cái cương thi này cũng không phải Thiên Ý lão nhân thực sự, gần kề chỉ có được một phần nhỏ trí nhớ không trọn vẹn của Thiên Ý lão nhân mà thôi, nhưng như vậy cũng đã rất đáng sợ rồi, những cương thi khác chỉ biết thi triển võ học của Thiên Ý lão nhân theo bản năng mà thôi, trong khi cái cương thi này tại bên trên trình độ nhất định cũng tương đương với hóa thân của Thiên Ý lão nhân, tất nhiên sẽ có thể thi triển võ học càng thêm tùy tâm sở dục, tinh diệu tỉ mỉ.
“Một chiêu, ngươi cũng quá coi thường chúng ta rồi đấy.”
Thương Không lão tổ cười to mấy tiếng, hắn thật không tin đối phương có thể đả bại bọn hắn trong một chiêu.
“Diệp Trần, không được chủ quan, tuyệt học của Thiên Ý lão nhân chính là Thiên Ý cầm nã thủ, ẩn chứa huyền diệu chi đạo, bên trên trình độ nhất định đại biểu cho ý chí của vũ trụ, cần phải cẩn thận một chút.” Yến Khinh Huyên truyền âm cho Diệp Trần.
Diệp Trần gật đầu, Thiên Ý cầm nã thủ, tên gọi đúng như ý nghĩa, là “bắt lấy trời cao”, mà “lên trời” tức là “vũ trụ”, thực lực của con người không thể làm trái ý trời, nhưng bất quá võ đạo của Thiên Ý lão nhân tựa hồ đồng dạng cùng võ đạo của Yến Khinh Huyên, đều đi theo lộ tuyến huyền diệu chi đạo, có lẽ để cho Yến Khinh Huyên tiếp nhận truyền thừa của Thiên Ý lão nhân là thích hợp nhất.
Hạ quyết tâm, Diệp Trần quyết định trợ giúp Yến Khinh Huyên đạt được truyền thừa của Thiên Ý lão nhân.
Cương thi bước tới từng bước một, mỗi một bước đi cũng không quá tự nhiên, phảng phất như hắn đã bất động tại đâu đó trong một thời gian rất dài. Thấy thế, bảy người càng trở nên cẩn thận hơn. Thiên Ý lão nhân không giống như những Chí Tôn khác, từng chiêu từng thức và nhất cử nhất động của hắn đều phù hợp với Thiên Ý, đối kháng với hắn cũng như với đối kháng với thượng thiên, độ khó liền có thể nghĩ đến.
“Một chiêu này của ta sở hữu 499 vạn 9900 cái biến hóa, ai có thể sống sót qua nó, lập tức sẽ có tư cách lên núi, tiếp chiêu.”
Cương thi đưa tay phải ra, ngay lập tức tung một trảo về phía mọi người.
Trong vô thanh vô tức, vô số ảnh thủ hướng phía bảy người rơi xuống.
“Tới đây.”
Tử Y Hoàng hét lớn một tiếng, trong tay liền xuất hiện một cây quạt màu tím, quạt lập tức được vung lên khiến cho thời không phải vặn vẹo, phiến ảnh bay múa tứ phương, bao khỏa về hướng đám ảnh thủ đang tiến về phía mình.
Tuyệt kỹ Phiến Vũ Càn Khôn đã tạo thành một thế giới của riêng nó, bất luận thứ công kích gì cũng đều bị cái phương thế giới này thu nạp lấy, đây cũng là Vô Thượng võ học tạo nên danh phận Tử Y Hoàng.
Thần Thương Hoàng tu luyện theo lộ tuyến bá đạo hơn, đối mặt với công kích này, hắn vẫn không lùi không tránh, huyền thiết trường thương trong tay lập tức xoay tròn trông hệt như một vòng Phong Hỏa, ngăn trở từng cái ảnh thủ đang hung hãn lao đến.
Long Phượng bà bà tắc thì ném long đầu quải trượng trong tay ra ngoài, chỉ nghe tiếng rồng ngâm vang lên, long đầu quải trượng lập tức hóa thành một con hoàng kim cự long che chở cho Long Phượng bà bà, mà bản thân bà cũng không nhàn rỗi, liền rút cây trâm phượng bên trên búi tóc ra, thỉnh thoảng kích phát ra một đạo Hỏa Phượng Hoàng phóng về hướng đám ảnh thủ, làm tiếng bạo liệt “ầm ầm” phát ra không ngớt không dứt.
Thương Không lão tổ cũng không hổ là một trong những Chuẩn Tôn uy tín lâu năm, ánh sáng “thương không thủ hộ” của hắn mênh mông như vòm trời, bất luận cái ảnh thủ nào tiếp xúc tới liền lập tức như “trâu đất” bị rơi xuống biển vậy, biến mất vô tung vô tích. Rất hiển nhiên, đây cũng là một chiêu võ học ẩn chứa một “thế giới riêng”, nhưng so với Phiến vũ Càn Khôn của Tử Y Hoàng thì chiêu này vẫn chưa đủ linh hoạt, thừa sức thủ hộ đấy.
So với bốn người phía trước, Yến Khinh Huyên không có danh khí gì, nhưng có đôi khi danh khí cùng thực lực lại không có mối quan hệ nào cả, chỉ thấy Yến Khinh Huyên vung tay lên, một tấm gương cực lớn liền xuất hiện, ảnh thủ bao phủ đầy trời kia sau khi bị tấm gương soi sáng, đã lập tức phục chế ra vô số ảnh thủ mới, những ảnh thủ mới này từ trong gương bay ra, nghênh tiếp đám ảnh thủ trên bầu trời kia.
“Võ học kia thật kỳ diệu.”
Kim Y Hoàng liếc đánh giá Yến Khinh Huyên, trong nội tâm tán thưởng không thôi, cùng lúc đó, bản thân hắn cũng thi triển ra Di Thiên Côn phong tỏa đại lượng góc độ công kích của đám ảnh thủ.
Ngũ Hành Kiếm Pháp tương sinh tương khắc và tuần hoàn bất tận, có trình độ hết sức bao la và thâm sâu, cho dù là Diệp Trần cũng không cách nào hiểu thấu đáo một hai phần của nó, tối đa có thể đạt được một phần ngàn hay một phần vạn là đã tốt lắm rồi.
Ngũ Hành Kiếm Pháp có đặc điểm lớn nhất chính là có cùng lý luận Ngũ Hành, kiếm khí tuần hoàn bất tận, “vô thủy vô chung”, trừ phi có thể đánh vỡ tính cân đối bên trong Ngũ Hành Kiếm Pháp, nếu không chiêu này sẽ rất khó phá giải.
Khi thi triển ra Ngũ Hành Kiếm Pháp, Diệp Trần là người thoải mái nhất trong bảy người ở đây, ngược lại không phải là do thực lực của hắn mạnh nhất, mà thật sự là Ngũ Hành Kiếm Pháp quá mức tinh diệu.
“Ồ, tiểu tử này vậy mà lợi hại đấy, rõ ràng có thể căn cứ vào Ngũ Hành áo nghĩa để sáng tạo ra thứ kiếm pháp cẩn thận tỉ mỉ như thế.” Thương Không lão tổ nhướng mày, mỗi người của thế hệ trẻ tuổi hiện tại đều là mỗi tồn tại kinh diễm, những người thuộc thế hệ trước như bọn hắn ngược lại đã có chút xuống dốc rồi.
“Ngũ Hành Kiếm Pháp lại hoàn thiện thêm không ít rồi kìa.”
Với tư cách là người chứng kiến Ngũ Hành Kiếm Pháp, Kim Y Hoàng đối với Diệp Trần không biết dùng cái từ gì để hình dung, trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà kiếm pháp của đối phương đã ổn định và có chút thăng tiến, cho tới bây giờ tiến bộ vẫn không ngừng dừng lại.
Đã đến trình độ này của bọn hắn, bất kỳ loại áo nghĩa gì cũng đều không còn trọng yếu nữa, trên cơ bản đều có thể đem mọi áo nghĩa mà mình am hiểu tìm hiểu đến cảnh giới viên mãn. Thế nhưng, tại thời điểm lúc này, mọi người coi trọng nhất chính là sức sáng tạo, sức sáng tạo càng mạnh mẽ thì sẽ có thể sáng tạo ra những võ học càng mạnh. Cùng một loại áo nghĩa, nhưng lại được nhiều người khác nhau sáng tạ ra, như vậy chất lượng liền không giống nhau, có cái sẽ rất bình thường, có cái lại mạnh đến không thể tưởng tượng nổi. Tuy nói trước mắt, Kim Y Hoàng như trước không sợ Ngũ Hành Kiếm Pháp, thế như nếu cho Diệp Trần tìm hiểu thêm một thời gian ngắn nữa, tất nhiên sẽ có thể đem Ngũ Hành Kiếm Pháp đẩy lên tới cảnh giới rất cao.
Ảnh thủ vô cùng vô tận, không ngừng diễn sinh ra, đáng sợ hơn chính là, theo thời gian trôi qua, ảnh thủ biến hóa càng ngày càng nhiều hơn, khi vừa mới bắt đầu chỉ có mấy vạn loại biến hóa, sau đó lại phát triển ra đến mấy chục vạn chủng biến hóa. Phải biết rằng, biến hóa càng nhiều thì lại càng khó phá giải hơn, mấy chục vạn chủng biến hóa như vậy đại biểu cho mấy chục vạn loại khả năng, chỉ cần thiếu cân nhắc một loại trong đó thôi cũng đều có thể lọt vào đả kích trí mệnh đấy.
“Thiên Ý đúng là không lường được, chiêu này cũng không lường được.”
Đây là lần đầu tiên Diệp Trần kiến thức đến chiêu thức phiền phức như thế, quả thực đều muốn phiền phức hơn rất nhiều so với bầu trời đầy sao, nhưng cũng may Ngũ Hành Kiếm Pháp có khả năng tuần hoàn bất tận, tương sinh tương khắc và sơ hở cũng rất ít, nếu không tất nhiên sẽ bị công phá rồi.
A!
Bỗng dưng, một tiếng kêu đau đớn vang lên.
Là Thần Thương Hoàng.
Hắn đã tính sai mấy cái biến hóa, lập tức vừa vặn bị một trảo ảnh thủ cực lớn đánh bay, cũng không biết đã bị ném tới nơi nào nữa.
Bảy người, chỉ còn lại có sáu người.
“Ta cũng không tin, Thương Không lão tổ ta không chống đỡ đến cuối cùng.”
Thương Không lão tổ dần dần đã đến cực hạn, trên trán đã tiết ra vài giọt mồ hôi, trong mắt hắn hiện lên hào quang bất khuất. Chợt, Thương Không lão tổ quát lớn một tiếng, hai tay mở rộng về hướng hai bên, tựa như một con Đại bàng giương cánh vậy, lập tức một khe hở cực lớn được sinh ra, nếu nhìn kỹ sẽ thấy cái khe hở này là do vô số Hắc Bạch phù văn cấu tạo thành, đây chính là Vô Thượng phòng ngự võ học của hắn — Thương Khung thủ hộ.
“Long Phượng Trình Tường!”
Long Phượng bà bà so với Thương Không lão tổ cũng không khá hơn chút nào, tại quanh thân bà ta là một con rồng và một con phượng vây quanh, cả hai hỗ trợ lẫn nhau một cách hoàn hảo, đem tất cả ảnh thủ đang công kích tới bắn ra ngoài.
Nhưng không ngờ rằng, Thiên Ý cầm nã thủ còn mạnh hơn so với trong tưởng tượng của bọn hắn, chỉ chốc lát sau, nó đã phát triển biến hóa đến hơn hai trăm vạn chủng, Thương Khung thủ hộ cũng không chịu nổi mà bị đánh tan rã, Long Phượng thì bị đánh phá đến mất cân đối. Thương Không lão tổ cùng Long Phượng bà bà giờ đây cũng giống như hầu tử trong tay Phật Tổ vậy, đơn giản bị bắt chặt và ném tới địa phương xa vô tận.
Cuối cùng, còn lại Tử Y Hoàng, Kim Y Hoàng, Diệp Trần cùng với Yến Khinh Huyên.
300 vạn loại biến hóa.
400 vạn chủng biến hóa.
450 vạn chủng biến hóa.
“Phiến vũ Càn Khôn Đại Na Di!”
Tử Y Hoàng mạnh đến không thể tưởng tượng nổi, cây quạt trên tay liên tiếp vung vẩy, tạo ra vô số dòng chảy Thì Không Na Di, bắt từng cái ảnh thủ dời đi nơi khác.
“Đủ kích thích rồi đấy, xem một côn hiểm nguy của ta đây.”
Kim Y Hoàng cũng không thua kém bao nhiêu, sau khi cười lớn một tiếng, chiếc gậy Kim sắc trong tay đột nhiên vung lên, chỉ trong chốc lát, vô số côn ảnh hợp nhất với nhau, hình thành nên một thanh côn khổng lồ nối liền từ mặt đất lên tới trời cao, cây côn khổng lồ này chỉ cần quét qua thì cả Thiên Địa tựa hồ đều bị quét sạch sẽ rồi.
So với hai người kia, Diệp Trần cùng Yến Khinh Huyên có hơi chút kém hơn.
Yến Khinh Huyên thì dựa vào sinh tử tám môn, không ngừng né tránh, còn Diệp Trần thì dùng Ngũ Hành Kiếm Pháp, cũng dần dần bắt đầu chống đỡ không nổi nữa, so với Tử Y Hoàng cùng Kim Y Hoàng, hắn cuối cùng vẫn kém hơn một chút. Ngũ Hành Kiếm Pháp cũng bắt đầu mất đi một ít hỏa hầu, không thâm hậu được như Phiến vũ Càn Khôn cùng Di Thiên Côn.
Bất quá, biến hóa vô tận của Thiên Ý cầm nã thủ cũng tạo cho Diệp Trần có đại lượng linh cảm, Ngũ Hành Kiếm Pháp nhìn như bị lung lay sắp đổ vỡ thì cuối cùng vào thời khắc mấu chốt lại có thể hóa giải công kích.
Bốn trăm tám mươi vạn chủng biến hóa.
Bốn trăm chín mươi vạn chủng biến hóa.
Bốn trăm chín mươi chín vạn chủng biến hóa.
“Đúng vậy, rõ ràng có thể sống sót đến bây giờ.”
Cương thi cũng có linh trí của mình, kỳ thật những biến hóa của Thiên Ý cầm nã thủ đã sớm biến mất, “không có thêm biến hóa” nào nữa thì mới chính là “biến hóa lớn nhất”, bất quá hắn cũng không có khả năng đạt tới cảnh giới của Thiên Ý lão nhân, 499 vạn 9900 loại biến hóa là cực hạn của hắn rồi, mỗi cái đến sau chính là một cái biến hóa mới, đều là một cảnh giới mới.
“Xem ra, ta không có duyên với truyền thừa của Thiên Ý lão nhân rồi.”
Nguyên một đám Sinh tử bát môn của Yến Khinh Huyên đã bị phá hủy, tốc độ tạo ra hoàn toàn không cản nổi tốc độ bị phá hủy, lập tức sẽ bị ảnh thủ bắt lấy.
“Ngũ Hành Kiếm Pháp, Thịnh Suy Hữu Thì.”
Kiếm quang như thác nước huy vũ ra, thoáng cái đã bao phủ xung quanh Yến Khinh Huyên, những ảnh thủ tiếp xúc đến kiếm quang liền bị suy yếu uy lực trên phạm vi lớn, làm cho các biến hóa cũng bị giảm bớt, giúp cho Yến Khinh Huyên đơn giản né tránh ra ngoài.
“Diệp Trần.”
Yến Khinh Huyên nhìn về phía Diệp Trần.