Kiếm Đạo Độc Tôn – Chương 1364: Chương 1364: Địa Giai Khôi Lỗi (Hạ) – Botruyen

Kiếm Đạo Độc Tôn - Chương 1364: Chương 1364: Địa Giai Khôi Lỗi (Hạ)

Hít sâu một hơi, ánh mắt Ngũ Lăng lão tổ lộ ra tinh quang, chợt, trên người hắn bộc phát ra ngũ thải quang mang chói mắt đến cực điểm, những ngũ thải quang mang này vốn đang bành trướng, sau đó đột nhiên co rút lại rồi tiến vào trong cơ thể Ngũ Lăng lão tổ, lúc đi ra lần nữa thì biến thành những sợi tơ mỏng ngũ sắc, những tơ mỏng ngũ sắc này nếu có thể phóng đại lên để xem sẽ phát hiện ra, chúng là do những phù văn nhỏ bé tạo thành, mà ở bên trên chúng còn ẩn chứa ý chí của Ngũ Lăng lão tổ.

Vô thanh vô tức, vô số tơ mỏng ngũ sắc chui vào trong cơ thể, bắt đầu tiếp quản thân thể cùng với linh hồn của Diệp Trần.

Một canh giờ đi qua, ánh mắt Diệp Trần bắt đầu ngây dại ra, cứ cách mỗi mười lần hô hấp thì mới có thể thanh tỉnh được một lần.
“Hảo tiểu tử, linh hồn ý thức quả nhiên cường đại như thế.”
Ngũ Lăng lão tổ vừa khiếp sợ, lại vừa mừng rỡ, trước đó, khi luyện chế Xích Phong Đế cùng Hỏa Tước Đế, gần kề chỉ nửa chén trà nhỏ thời gian đã tựu đem ý thức hai người luyện chế thành Khôi Lỗi ý thức, hiện tại đã qua một canh giờ rồi mà linh hồn ý thức của Diệp Trần vẫ thủy chung không bị chuyển hóa thành Khôi Lỗi ý thức, như cũ vẫn một mực chống cự.
“Ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi có thể chống cự tới khi nào, hi vọng là không để cho ta thất vọng đấy .”
Thời gian dần trôi qua, thoáng cái đã qua nửa ngày.

Hai canh giờ đi qua.

Hai mắt Diệp Trần cứ cách mỗi một thời gian uống cạn chung trà thì mới có thể thanh tỉnh được một lần, hơn nữa lại giống như vừa thanh tỉnh lại không phải thanh tỉnh, đã bắt đầu lâm vào một loại trạng thái hỗn độn. Lúc này, nếu có người dùng Linh Hồn Lực quan sát sẽ thấy trong cơ thể Diệp Trần có một dạng sắp xếp nào đó, giống như nó bị chiếm cứ bởi một sợi tơ mỏng ngũ sắc, phảng phất như thân thể thực sự của Diệp Trần đã bị phá bỏ, hiện tại đã bị những sợi tơ mỏng ngũ sắc quán xuyến hết thảy, đương nhiên, một số lượng nhỏ tơ mỏng ngũ sắc đã bắt đầu chiếm lĩnh những hạt hạt huyết nhục cơ bản nhất.

Ba canh giờ đi qua, hai mắt Diệp Trần đã không còn hiện lên trạng thái ngốc trệ nữa, mà đã biến đổi hoàn toàn thành ngũ sắc. Tựa như hai viên bảo thạch ngũ sắc, chiếu sáng rạng rỡ vậy.
“Quả nhiên là Địa giai Khôi Lỗi!”
Ngũ Lăng lão tổ cất tiếng cười to, dấu hiệu nhận biết Địa giai Khôi Lỗi chính là, hai mắt sẽ phát ra ánh sáng ngũ sắc. Trước đó, Chuẩn Địa giai Khôi Lỗi khi bị Thanh Y Hoàng diệt sát cũng có một tia dấu hiệu đặc thù này.
“Vẫn chưa luyện chế hoàn toàn thành Địa giai Khôi Lỗi được, kẻ này thật quá mức đáng sợ, nhưng ngược lại cũng là điều lợi cho ta.”
Ngũ Lăng lão tổ thôi cuồng hỉ và tiếp tục luyện chế.

Không tiếp tục rót tơ mỏng ngũ sắc vào trong thân thể Diệp Trần, Ngũ Lăng lão tổ bắt đầu ngưng kết ra từng đạo ngũ sắc phù văn và đánh vào trong cơ thể Diệp Trần. Trước đó, tại trên người Thạch Nhân Đế, hắn tổng cộng đã đánh vào 588 cái phù văn, tại trên người Tuyết Không Đế, hắn đã đánh vào 622 cái phù văn, Xích Phong Đế cùng Hỏa Tước Đế thì không sai biệt lắm, một người là 1444 cái phù văn, một người là 1500 cái phù văn. Về phần Diệp Trần, cho tới bây giờ hắn đã đánh vào 3888 cái phù văn rồi.
“Vẫn chưa đủ, lão phu muốn luyện chế ra Địa giai Khôi Lỗi mạnh nhất, ít nhất phải có 4200 cái phù văn.”
4000 !

4100 !

4200!

Việc luyện chế vẫn chưa kết thúc….

4300!

4500!
. . .

Cuối cùng, ba ngày ba đêm đi qua, Ngũ Lăng lão tổ đã đánh liên tục vào 4800 cái phù văn, lúc một cái phù văn nhân hình cuối cùng khắc vào trên người Diệp Trần thì khí tức bắt đầu cuồng bắn ra, đến mức có thể dùng hình ảnh tinh cầu bạo tạc để hình dung. Khí tức được cường hóa với tốc độ tăng dần lên từ cấp độ của đỉnh cấp Hoàng giả bình thường, đến trung đẳng đỉnh cấp Hoàng giả, đỉnh tiêm đỉnh cấp Hoàng giả…rồi đến Chuẩn Tôn.

Khí tức của Diệp Trần tăng mãi cho đến khi đạt cấp độ Chuẩn Tôn thì bắt đầu ổn định lại.
“Bảy thành, không đúng, là bảy thành chín chiến lực, đã đạt tới gần tám phần rồi.”
Nhìn qua Diệp Trần, Ngũ Lăng lão tổ tựa như đang ngắm nhìn một báu vật vô giá, một Khôi Lỗi có thực lực gần bằng tám phần của chủ nhân, chuyện này cũng bằng với một cái phân thân siêu cường rồi, thậm chí còn mạnh hơn so với hắn trước đây, thậm chí nó hoàn toàn có thể gây ra áp lực cho gã.
“Là trời đã giúp lão phu rồi, haha.”
Đứng người lên, Ngũ Lăng lão tổ vô cùng hăng hái, thân thể gần đất xa trời của gã tản mát ra khí thế bễ nghễ cả thiên hạ.
“Từ hôm nay trở đi, ngươi có tên gọi là Địa Nhất!”
Ngũ Lăng lão tổ đặt cho Diệp Trần tên gọi là Địa Nhất .
“Vâng!”
Giờ phút này, Diệp Trần tạo cho người khác một cảm giác rất quỷ dị, rõ ràng không có chút ngốc trệ nào, nhưng lại hoàn toàn tuân thủ lệnh do Ngũ Lăng lão tổ, nếu cẩn thận quan sát sẽ mơ hồ thấy được bản thể và tánh mạng bình thường của hắn đã tách biệt hoàn toàn, dù sao Khôi Lỗi cùng tánh mạng vẫn còn có chút sai biệt, cho dù cái Khôi Lỗi này là thập phần hoàn mỹ.
“Ngươi đến giết hắn đi!”
Bỗng nhiên, Ngũ Lăng lão chỉ tay vào Xích Phong Đế, ra lệnh.
“Vâng!”
Diệp Trần nhìn về phía Xích Phong Đế rồi rút Phi Thiên kiếm ra.

Vẻ mặt Ngũ Lăng lão tổ lộ vẻ nghiền ngẫm, mà lại mang theo một tia nghi hoặc gì đó, đối với những Khôi Lỗi khác thì hắn rất có tự tin, nhưng đối với Diệp Trần thì nói cho cùng, hắn vẫn có một tia lo lắng. Thật sự là linh hồn ý thức của Diệp Trần quá mức ương ngạnh, vì vậy hắn không dám cam đoan tuyệt đối là linh hồn ý thức của Diệp Trần đã bị chuyển hóa triệt để thành Khôi Lỗi ý thức, đương nhiên, trong nhất thời hắn cũng không vội, chỉ cần tốn chút công sức thì sớm muộn gì cũng có thể tiêu trừ bất luận tai hoạ ngầm gì.

Hai tay nắm ở Phi Thiên kiếm, Diệp Trần toàn lực chém một kiếm về phía Xích Phong Đế.
“Đương” một tiếng!

Một kiếm này cũng không giết chết Xích Phong Đế, chẳng biết từ lúc nào, tại bên ngoài thân Xích Phong Đế hiện ra một luồng, cái ánh sáng ngũ sắc này cũng không phải tới từ Xích Phong Đế, dùng vào thực lực của Xích Phong Đế thì hắn tuyệt đối không thể ngăn được một kiếm này, ngọn nguồn ánh sáng ngũ sắc này là đến từ Ngũ Lăng lão tổ, hắn đương nhiên không muốn để cho Diệp Trần thật sự giết Xích Phong Đế, chỉ là thăm dò một chút mà thôi.
“Tốt rồi.”
Ngũ Lăng lão tổ phất phất tay.

Phi Thiên kiếm lập tức được cắm vào vỏ, Diệp Trần lui ra phía sau ba bước, đứng ở một bên.
“Thật sự là hoàn mỹ, nếu không phải vì ta gặp đại nạn thì ngược lại đã không có cơ hội biến ngươi thành công cụ của ta và tiến hành đoạt xá.” Đối với biểu hiện của Diệp Trần, Ngũ Lăng lão tổ rất hài lòng, tạm thời sẽ không xảy ra vấn đề gì.
“Ta mệt mỏi rồi, ngươi ra ngoài cửa canh gác đi.”
Nói xong, Ngũ Lăng lão tổ vung tay lên, cửa phòng bên cạnh mở ra, hắn chậm rãi đi vào.

Diệp Trần nghe lệnh liền tiến lên vài bước, đứng thủ ở ngoài cửa.

Một chút thời gian trôi qua, Diệp Trần vẫn đứng ở nơi đó mà không hề nhúc nhích, ánh mắt cũng không có bất kỳ biến hóa nào, không phát giác ra chút gì khác thường cả, thậm chí ngay cả tâm linh cũng đều không có bất kỳ chấn động nào, tựa như một pho tượng có mang Sinh Mệnh Khí Tức vậy.

Linh Hồn Lực quan sát một hồi lâu, Ngũ Lăng lão tổ mới thu hồi chú ý. Hắn đã liên tục luyện chế ra năm cái Khôi Lỗi, nhất là một cái Cực phẩm Địa giai Khôi Lỗi cuối cùng này đã làm cho tinh thần của hắn thập phần mỏi mệt, linh nguyên càng bị tiêu hao hơn phân nửa, loại cảm giác này hắn đã không gặp phải suốt vài vạn năm qua. Tinh lực đang rất yếu bớt ắn không thể không cảm thán việc mình gặp đại nạn và đi vào đây.

Nhắm hai mắt lại, Ngũ Lăng lão tổ tiến liền vào trong trạng thái đến một loại linh hoạt kỳ ảo.

Cũng không biết đã đi qua bao lâu, có lẽ là ba ngày, có lẽ là năm ngày, Diệp Trần thủy chung vẫn không có một cái nháy mắt nào, bỗng nhiên giờ phút này lại nháy một cái và xuất hiện một tia Linh Động, chỉ có điều, ở bên trong cái tia Linh Động này còn kèm theo một tia mờ mịt, toát ra vẻ suy tư.

Loại trạng thái này không duy trì được lâu, sau khi đi qua chừng trăm nhịp thở thì sắc thái linh động kia đã biến mất, trở lại bộ dạng trước đó.

Về phần bốn người Xích Phong Đế, họ thủy chung trông như một cái tượng sáp, thần sắc vẫn ngốc trệ và đứng ở nơi đó.

Cũng trong ngày này, con thuyền lớn ngũ sắc đã đi tới bên ngoài một quần đảo, nếu như năm người Diệp Trần ở vào trạng thái thanh tỉnh, nhất định sẽ phát hiện ra cái phiến quần đảo này chính là quần đảo mà bọn hắn đã trải qua lúc trước, Hỏa Sơn Đảo. Bên trên đảo tràn ngập mùi huỳnh lưu tanh hôi, và nếu bọn họ biết trước, việc ly khai Hỏa Sơn Đảo sẽ mang đến kiếp nạn này thì chỉ sợ sẽ lập tức ở lại bên trong núi lửa mà sinh sống vài năm ở đó, chỉ cần đề phòng quỷ vật tập kích là được rồi, tuyệt nhiên không muốn bị trở thành Khôi Lỗi như vậy.

Chương 1472 : Âm Sơn, Sơn Quỷ
“Đã tới chưa ?”
Ngũ Lăng Lão Tổ mở hai mắt ra, lập tức hai luồng ánh sáng ngũ sắc từ chúng được kích bắn ra ngoài rồi dần dần tiêu tán vô hình trên đường đi.
“Lần này, ta nhất định phải đoạt được U Minh quả.”
Một quả U Minh quả có thể gia tăng 5000 năm tuổi thọ, Ngũ Lăng Lão Tổ có lòng tin trong vòng một ngàn năm nữa, hắn sẽ trở thành Chí Tôn. Tới lúc đó, liền sẽ có cơ hội Nghịch Thiên Cải Mệnh.

Cửa gian phòng mở ra, Ngũ Lăng Lão Tổ vung tay lên, lập tức năm người Diệp Trần bị hóa thành năm đạo ánh sáng và tiến vào trong không gian ngũ sắc trên lòng bàn tay của hắn.

Thu hồi con thuyền lớn ngũ sắc, Ngũ Lăng Lão Tổ nhìn về phía Hỏa Sơn Đảo, thân hình vừa lóe lên thì đã tới đến vị trí miệng núi lửa.

Nhíu mày, Ngũ Lăng Lão Tổ có một chút do dự, mỗi lần đi vào đây, hắn đều do dự một hồi như vậy, phía dưới này là một địa phương không tốt đẹp gì, ngay cả với Chuẩn Tôn thực lực của hắn ít nhiều cũng đều phải lo lắng, nếu không phải đại nạn đến thì có đánh chết hắn cũng sẽ không đi vào, “Mà thôi, đây là lần cuối cùng, nếu lần này lại không thành công thì đành phải lựa chọn biện pháp khác để gia tăng tuổi thọ thôi.”
Trút bỏ hết vẻ do dự, Ngũ Lăng Lão Tổ trong mắt bắn ra hào quang kinh người, “HƯU…U…U” một tiếng, thân hình hắn liền hóa thành một đạo ánh sáng ngũ sắc rồi theo miệng núi lửa lướt xuống dưới.

Chỉ chốc lát sau công phu, Ngũ Lăng Lão Tổ đã vào đến tận cùng của miệng núi lửa.

Hàn khí do Cửu U Hàn Băng tạo ra, đối với Ngũ Lăng Lão Tổ mà nói, bất quá chỉ là không khí mùa đông rét lạnh mà thôi, dù là không vận chuyển chân nguyên thì cũng chẳng có chút trở ngại nào, thứ duy nhất mà hắn kiêng kị chính là U Minh quỷ đang thủ hộ cửa vào kia.

Trong địa ngục, Quỷ vật bình thường cũng không nói làm gì, nhưng những Quỷ vật lợi hại như Hoàng Tuyền quỷ, U Minh quỷ, Vô Thường quỷ cùng với Quân Vương Quỷ … là những thứ mà người bình thường ít ai biết đến, cho dù là Chuẩn Tôn đi nữa thì kiến thức về chúng cũng là nửa vời, chỉ có Chí Tôn là may ra còn biết rõ một ít tin tức về phương diện này. Về phần Ngũ Lăng Lão Tổ, hắn từng lấy được qua một quyển quỷ sách bị hỏng nói về các loài quỷ, cho nên ít nhiều gì cũng biết rõ về đẳng cấp của các Quỷ vật.

Thực lực của Quỷ vật không thể dùng thực lực của Vũ Trụ tinh không để phán đoán, bởi vì bọn chúng không phải là thật thể, trừ phi là vô thượng võ học, bằng không thì những đả kích bình thường sẽ không có hiệu quả gì đối với chúng, điều này cũng có nghĩa là Quỷ vật chính là những tồn tại vô cùng khó đối phó, cho dù có phát huy hết sức mạnh của bản thân thì cũng chưa chắc là “có đất dụng võ”.

Chân đạp Cửu U Hàn Băng, Ngũ Lăng Lão Tổ bước từng bước về hướng dòng nham thạch màu đen nóng chảy.

Ồ ồ ồ ồ…

Dòng nham thạch nóng chảy đen đúa phát ra thanh âm sôi trào, nhưng lại bốc lên hàn khí rét lạnh thấu xương.

Bỗng nhiên, một đạo hắc ảnh lướt về hướng Ngũ Lăng Lão Tổ.
“Ta và ngươi đều đã chiến đấu rất nhiều lần rồi, vậy mà đến giờ vẫn còn không biết cao thấp như vậy.” Ngũ Lăng Lão Tổ vung tay lên, khuếch tán ra ánh sáng ngũ sắc hình thành nên một tấm khiên ngăn cản bóng đen.
“Phanh” một tiếng!

Bóng đen bị bắn ngược trở về, bất quá tấm khiên ngũ sắc kia cũng bị phá hủy khi biến đổi thành một tầng Hàn Băng, sau một khắc đã bị rạn nứt rồi gãy vỡ hoàn toàn.

Bóng đen vẫn trôi lơ lửng ở phía trên dòng nham thạch nóng chảy kia, màu đen trên người nó dần dần bị mờ nhạt đi, lộ ra một gương mặt lạnh lẽo không có bất kỳ chút sinh cơ nào. Cái khuôn mặt này trông vô cùng quỷ dị, hệt như được đắp lên một tấm da mặt của ai đó, hai mắt không có đồng tử mà chỉ toàn là tròng trắng. Mặc kệ là nhìn từ góc độ nào, cũng đều có cảm giác như nó đang nhìn vào ta vậy, cái loại ánh mắt ác độc lạnh như băng này có thể ám ảnh người khác hệt như “giòi trong xương” họ vậy, dù có làm gì cũng không có khả năng tiêu trừ được.

Ngũ Lăng Lão Tổ nhíu mày, với lực sát thương mà hắn tạo ra đối với Quỷ vật, thật sự rất khó giết được đối phương, huống chi cùng sống chết với một con U Minh quỷ thì thật sự là chẳng có chút lý trí nào đấy.
“Kết trận.”
Ngũ Lăng Lão Tổ tay phải vung lên, ba người Diệp Trần, Xích Phong Đế cùng với Hỏa Tước Đế lướt đi ra, ba người cùng Ngũ Lăng Lão Tổ tạo thành Tứ Tượng phương trận, đem U Minh quỷ bao vây tại trung tâm.

Sau một khắc, từng cổ một ánh sáng ngũ sắc từ trên người bốn người tuôn trào ra, kết thành một hình lập phương ngũ sắc, phong ấn chặc lấy U Minh quỷ.
“Trở về!”
Thu hồi ba người Diệp Trần về, Ngũ Lăng Lão Tổ một mình tiến vào trong dòng nham thạch màu đen, cái Tứ Tượng kết giới này chỉ có thể phong ấn U Minh quỷ trong thời gian ngắn, vì vậy hắn phải nhanh chóng tiến vào Địa Ngục.

Bên trong hắc nham thạch là băng hàn thấu xương, Ngũ Lăng Lão Tổ buộc phải vận chuyển linh nguyên tạo thành một vòng phòng hộ tại bên ngoài cơ thể. Mặc dù như thế, một tia âm lãnh hàn khí như trước vẫn xuyên thấu qua vòng phòng hộ và truyền đến trên người Ngũ Lăng Lão Tổ.

Thời gian dần trôi qua, phía dưới bắt đầu xuất hiện hai điểm sáng âm u.

Chỗ đó chính là cửa vào Địa Ngục.

Lúc ánh sáng âm u đã gần ngay trước mắt thì có thể phát hiện ra, đây là một cái đại môn hư ảo, đại môn có hai cánh cửa, bên trên chúng là hai bó đuốc có hình U Quỷ Hỏa.

Két kẹt!

Ngũ Lăng Lão Tổ hít sâu một hơi, dùng sức đẩy đại môn ra, chợt thân hình lóe lên rồi lướt vào trong đó.

Phía trên dòng hắc nham thạch nóng chảy, phong ấn hình lập phương ngũ sắc cũng bắt đầu tan vỡ, U Minh quỷ quét ánh mắt nhìn mọi nơi nhưng không phát hiện ra ai nữa, liền chậm rãi chìm vào trong dòng hắc nham thạch.

Trong địa ngục không có ánh mặt trời, không có thực vật tươi đẹp, toàn bộ cảnh vật tuy rằng không đến mức đưa tay không thấy được năm ngón, nhưng cũng thập phần âm u, giống như thời khắc hoàng hôn bình thường trên tinh cầu Nhân loại vậy.

Tĩnh mịch, tiêu điều, u ám…nơi đây chính là Địa Ngục, không có bất kỳ sinh cơ nào tồn tại.

Người bình thường ngây ngốc ở chỗ này một thời gian ngắn, nếu không bị Quỷ giết chết thì cũng bị phát điên mà chết.
“Đây là lần thứ năm đến Địa Ngục, hy vọng vận khí có thể tốt hơn một chút.”
Ngũ Lăng Lão Tổ đối với hoàn cảnh nơi này đã sớm thành thói quen, nên cũng không cảm thấy ngạc nhiên, dù sao tại trong tưởng tượng của đại đa số mọi người, Địa Ngục cũng thuộc dạng thế này.

Sau khi xem xét bốn phía, Ngũ Lăng Lão Tổ bỗng nhiên hướng về phương Đông và thuấn di qua.

Ước chừng qua thời gian ba ngày, Ngũ Lăng Lão Tổ đã thấy được một tòa cự sơn to khủng bố, cao đến năm mươi vạn trượng. Âm khí tại chỗ cự Sơn này kết thành từng trận chứ không quang minh chính đại như các ngọn núi nơi nhân gian, đương nhiên, về mặt khí thế thì rộng rãi hơn hẳn.

Tại bên trong Địa ngục, những ngọn núi như vậy được gọi là Âm Sơn, là nơi mà các cường đại Quỷ vật thường tranh nhau cướp đoạt bảo địa, mà kẻ tranh đoạt thành công một tòa âm sơn, sẽ có được một cái Sơn Quỷ phong hào, tương đương với kẻ đứng đầu một tòa thành. Rất nhiều Quỷ vật có thực lực không đủ sẽ tranh nhau gia nhập vào đó để trở thành một thành viên dưới trướng của hắn, và căn cứ vào độ lớn nhỏ của tòa âm sơn sẽ có thể biết rõ Sơn Quỷ chủ nhân của cái âm sơn này có thế lực mạnh cỡ nào.

Âm sơn nhỏ nhất cũng cao đến mười vạn trượng, tiếp theo là ba mươi vạn trượng, năm mươi vạn trượng, một trăm vạn trượng… mười vạn trượng. Thế lực cũng tương ứng với độ cao của âm sơn, cái thấp nhất thì thế lực là nhỏ nhất, ba mươi vạn trượng thì đã có chút quy mô rồi, còn Âm sơn cao năm mươi vạn trượng thì được cho là thế lực cường đại. Dù sao thực lực của Sơn Quỷ cũng có phân chia cao thấp, kém nhất chính là nhất cấp Sơn Quỷ, còn Sơn Quỷ ở âm sơn cao năm mươi vạn trượng chính là Tam cấp Sơn Quỷ.

Mà U Minh quỷ trông coi cửa vào địa ngục, cũng không đáng là gì so với Sơn Quỷ, nếu không thì đã không dùng để trông coi cửa vào Địa Ngục rồi.

Như âm sơn ở chỗ này cao năm mươi vạn trượng có tồn tại một con Tam cấp Sơn Quỷ, Ngũ Lăng Lão Tổ tuyệt đối sẽ không đi tới đây, đối với nhất cấp Sơn Quỷ thì hắn còn có lòng tin ứng phó thoáng một lúc, đến nhị cấp Sơn Quỷ thì hắn liền “ăn không tiêu” rồi, còn Tam cấp Sơn Quỷ thì hoàn toàn có thể đem hắn nuốt sống, trừ phi đến đây là hơn mấy vị Chuẩn Tôn cường đại như Thanh Y Hoàng thì may ra.

Chỗ Âm sơn này là nơi mà Ngũ Lăng Lão Tổ đến lần thứ hai, nhưng điều càng làm cho hắn kinh hỉ chính là, chỗ Âm sơn này rõ ràng đã bị phong ấn từ chân núi đến đỉnh núi, có cả thảy 49 cái phong ấn, mỗi cái phong ấn bao bọc lấy một tầng. Nói cách khác, với 49 tầng này, lúc lần thứ hai đến đây, Ngũ Lăng Lão Tổ hắn cũng không dám mạo muội xông vào. Đến lần thứ ba, bởi vì đại nạn đến nên hắn mới mạo hiểm thử một lần, lần đó một đường đánh tới tầng 34, lần thứ tư đánh tới tầng 38, và lần này là lần thứ năm.

Căn cứ vào thông tin ghi lại từ cuốn quỷ sách bị hỏng kia, mỗi một tòa Âm sơn đều có khả năng sinh trưởng ra U Minh cây, U Minh cây cứ một vạn năm sẽ kết một quả, cái quả trái cây này được gọi là U Minh quả, nó có thể gia tăng tuổi thọ lên rất nhiều.

Ở 38 tầng phía trước, Ngũ Lăng Lão Tổ đã không tìm thấy được cây U Minh nào, hắn đem hy vọng ký thác vào tầng bốn mươi trở lên.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.