Sự việc vừa xảy ra khiến cho Mị Nguyệt Dung quá hoảng sợ mà thiếp đi. Lạc Hàn Thần phải ôm cô liên tục suốt cả quãng đường từ sân bay đến khách sạn đã hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn của mọi người. Lại nói, thời tiết Seoul mùa này đặc biệt lạnh, ôm con mèo nhỏ trong người dường như đặc biệt có thêm tác dụng sưởi ấm cho anh. Lạc Hàn Thần cực kì hài lòng, trên khuôn mặt lạnh lùng của anh thỉnh thoảng ánh lên nét cười, yêu thương hôn sâu cô mấy lần. Mà cả người cô trắng trẻo, mềm mại cứ thế bám dính trên người anh như loài gấu Koala vậy.
Khi đến khách sạn, Lạc Hàn Thần ôm cô vào phòng tổng thống,trực tiếp đặt lên giường kích cỡ king size. Dáng vẻ nhỏ bé của Mị Nguyệt Dung như lọt thỏm trên chiếc giường lớn. Tóc mai tán loạn, hai gò má vì thời tiết lạnh khắc nghiệt của Seoul mà trở nên đỏ ửng. Lạc Hàn Thần sửa lại tóc cho cô, kéo chăn ấm lên trùm kín người Mị Nguyệt Dung. Anh nhìn cô rồi khẽ nhếch miệng cười nham hiểm. Bàn tay tà ác lại luồn vào trong áo, cởi bra, rồi trực tiếp bao phủ lên gò ngực trắng noãn của Mị Nguyệt Dung. Tiếng thở của anh trở nên thô xuyễn. Lạc Hàn Thần kéo chăn xuống, cúi đầu mút nhẹ lên quả cherry hồng đào của cô, một bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn nơi tròn đầy còn lại. Anh điên cuồng tạo những dấu vết trên người cô, từ cổ xuống ngực rồi men dần xuống vùng bụng trắng nõn mềm mại của Mị Nguyệt Dung.
Đang chìm trong hơi thở cùng làn da ngọt ngào của ấy thì bỗng nhiên chuông điện thoại của Lạc Hàn Thần vang lên như xoa dịu và thức tỉnh cơn nóng trực chờ bùng nổ trong anh.
” Lạc Tổng, thuộc hạ đã sắp xếp vị trí cho Triệu Bách Lâm. Tạm thời sẽ cho anh ta giữ chức vụ đồng tổng giám với Mị Nguyệt Dung. Lệnh nhậm chức sẽ có hiệu lệnh vào thứ hai tới khi công tác ở Hàn của ngài hoàn tất” Trịnh Sâm từ đầu dây bên kia nghiêm túc trình báo công việc lên cho anh.
” Được rồi! Nhớ nói lại với cha ta đây là nhân nhượng cuối cùng của ta với ông ấy” Mâu quang của Lạc Hàn Thần lãnh lẽo dần đi, từ ánh mắt của hắn một khắc cũng không còn chút ôn nhu nào. Tất cả chỉ còn lại lạnh lẽo và tàn độc.
Lạc Hàn Thần cúi đầu bấm một dãy số quen thuộc trên màn hình: ” Thiên Dục, 30 phút nữa tôi sẽ có cuộc đàm phán trực tiếp với Mr. Saudi về dự án khoáng chất kim cương vô hạn. Cậu bảo Thiên Dạ chỉnh lí và gửi ngay cho tôi dữ liệu thông tin nghiên cứu sản xuất kim cương mới đây của Long gia quốc tế nhé”
“Được rồi, cậu yên tâm. Thằng bé Thiên Dạ là người có năng lực mà”
Lạc Hàn Thần trao đổi thêm với Ngiêm Thiên Dục đôi ba việc nữa thì cúp máy. Anh quay trở lại giường sửa áo rồi kéo chăn lên cho cô, bọc kín Mị Nguyệt Dung vào lớp chăn dày trắng muốt chỉ chừa lại mỗi khuôn mặt tròn vo kia. Lạc Hàn Thần hôn khẽ lên má cô, hài lòng như sủng nịnh vật cưng vậy ” Ngoan ngoãn, chờ anh về ”
Nói rồi anh bước ra cửa theo thuộc hạ đến địa điểm đàm phán.
” Không phải là tôi không biết nấu ăn đâu. Tôi chỉ muốn đợi chờ người làm tôi sẵn sàng chở về nhà mỗi ngày mà chuẩn bị bữa tối cho anh ấy”
” Anh đùa vậy, em nghiêm túc làm gì chứ” Anh xụ mặt…
Cô nhìn anh, như muốn đánh trống lảng cho qua vẻ mặt ấy: ” Nghe nói ở Seoul nổi tiếng nhất có khu chợ Jokbal chuyên bán đồ ăn về đêm. Tôi thật sự rất muốn thử anh hãy làm tài xế cho tôi nhé”
Đôi mắt cô tròn xoe, trên xe dường như Mị Nguyệt Dung như náo động và phấn chấn hơn hẳn,cô nói rất nhiều với anh. Có lẽ là bởi vì, giữa thành phố xa lạ, chỉ có cô với anh là người quen, chỉ có cô với anh bỏ hết lại những ràng buộc vô hình ở nơi cũ.
Trong khu chợ, cô thử rất nhiều đồ Hàn, miệng thỉnh thoảng còn hơi dính chút nước sốt còn xót lại của món ăn. Lạc Hàn Thần cầm giấy lau cho cô, cô lại cầm đồ ăn trên tay đưa đến miệng anh: ” Món này rất ngon. Anh thử đi, anh bảo anh đói mà chả chịu ăn gì cả”
” Anh nói là anh muốn ăn đồ ăn em nấu chứ có phải bảo em dắt anh đi ăn đồ người khác nấu đâu”
” Anh ăn thử đi đồ ăn ngon lắm ấy, tôi lấy danh dự ra đảm bảo ngon hơn gấp vạn lần đồ tôi nấu ở nhà. Vả lại trời lạnh như thế này, ăn đồ cay là thích nhất ấy” Và thế rồi, cứ thế Mị Nguyệt Dung cứ thong thả dạo quanh khu chợ, đút anh ăn thử từng mĩ vị đồ ăn đường phố Hàn Quốc.
Hai người dành thời gian bên nhau, tay trong tay đi dạo trong khu chợ Jokbal đông người, cô còn lựa rất nhiều quà, nói là mua về tặng cho Tiểu Kỷ và mọi người trong phòng. Ăn xong còn náo động không chịu về khách sạn, đòi Lạc Hàn Thần đi đạp xe cùng cô tại công viên gần khách sạn. Thành thử ra, giờ này tại công viên vắng vẻ không một ai đi qua, chỉ có Lạc Hàn Thần mắt nhẳm mắt mở nhìn Mị Nguyệt Dung đau khổ nói ” Không phải em ngủ đủ rồi, sinh long hoạt hổ ấy chứ.Anh muốn về khách sạn, em trực tiếp đạp xe chở anh về đi”