Kỳ Quân cười trong vô vọng, lặp lại câu nói của cô “Khi nào chưa hoàn thành, em sẽ không thể nói”
Kỳ Quân quay người lại, lớn giọng “Không thể nói hay là không dám nói”
Thi Thi nhếch môi cười, ánh mắt sắc lạnh lại hiện lên, cô trầm giọng một cách đáng sợ, nói: “Anh đã không còn tin em, em cũng không còn gì để nói”
Kỳ Quân thấp giọng, nhìn thẳng vào đôi mắt khó đoán kia, đặt hai tay lên vai cô, nói: “Thi Thi, em dừng lại đi, được không? Anh không muốn… Anh không muốn người anh bắt lại là em… Anh không muốn tên sát thủ máu lạnh đó lại là em”
Thi Thi trước khi bỏ đi còn khiêu khích Kỳ Quân một câu “Dừng lại? Là anh đang nghi ngờ em, chẳng phải sao? Nếu giỏi, anh hãy tìm ra chứng cứ để truy bắt em, sát thủ hắc hoa”
“Từng khoảng cách cứ lớn dần
Vậy mà ta chẳng còn tha thiết để bận tâm
Người từng thương sao bỗng xa lạ quá
Vờ không quen
Chẳng dám nhìn nhau, vội đi mau”
Kỳ Quân nhìn cô bước đi trong sự tuyệt vọng. Điều gì đang xảy ra thế này. Người mình yêu nhất lại là người mình đang truy bắt. Suốt 13 năm qua, người mình chờ đợi lại là tên sát thủ giết người máu lạnh.
Đầu vẫn hướng thẳng về phía trước, Thi Thi liếc mắt sáng bên trái nhìn Kỳ Quân một cái, ánh mắt nhìn vô định không một điểm dừng của cô làm cho Kỳ Quân cảm thấy khó đoán được suy nghĩ hiện tại.
Tim Kỳ Quân như đập mạnh hơn, cậu nghe rõ từng nhịp đập của nó khi được nghe giới thiệu về vị chuyên viên này. Không nhịn được mà thốt lên một câu chỉ đủ cho bản thân hoặc người ngồi cạnh nghe được “Tiến sĩ? Chuyên viên nghiên cứu tâm lý tội phạm?”
Quả thật thì cả phòng ngoại trừ người của Wale và Kỳ Quân thì ai cũng không tin tưởng mấy về năng lực của một chuyên viên trẻ tuổi như cô.
Nhưng khí chất và phong cách ăn mặc của cô cũng giúp cho bọn họ một phần nào đó suy nghĩ lại.
Thi Thi hơi cúi đầu chào mọi người trong phòng hội nghị này.
Chỉ cần thoáng lướt qua, cô đều có thể đoán được bọn họ đang nghĩ gì. Cô hơi nghiêm giọng, phát biểu một câu khiến cả phòng phải im lặng “Tôi không cần cộng sự dùng tuổi tác để suy đoán về năng lực. Hi vọng chúng ta sẽ hợp tác tốt đẹp”
Suốt buổi họp, Thi Thi cũng không để tâm mấy đến những lời mà các nhân viên điều tra nói trước máy chiếu. Những lời họ nói cô đều đã thông suốt từ lâu. Cô chỉ lặng lẽ cúi đầu xem tài liệu khái quát về vụ án sát thủ hắc hoa mà trước khi cô về đây hắn đã gây ra.
Kỳ Quân ngồi hơi chếch với phía của Thi Thi. Ánh nhìn của anh hướng về cô, cảm thấy có người đang nhìn, Thi Thi đầu vẫn cúi, chỉ nâng mí mắt lên nhìn. Tầm nhìn theo hướng của cô đang xoay người ngồi là Kỳ Quân.
Sẽ không ai thấy được sự mất tập trung cũng như nụ cười của cô khi đang làm việc. Đó là sự nghiêm túc của cô đối với công việc và là sự tôn trọng đồng nghiệp.
Thoáng nhìn qua được mười giây, Thi Thi nhanh chóng thu ánh nhìn về hồ sơ trọng án. Thi Thi chú ý đến vụ án mà cô chưa được tận mắt chứng kiến, có dòng chữ in đậm ở trên là Thành Đô, 16/6, đường Tuy Dục, vụ án hung thủ cưỡng dâm bị sát hại.