Không Để Lỡ Kiếp Này – Chương 5 Niềm tin ấy đâu rồi – Botruyen
  •  Avatar
  • 40 lượt xem
  • 3 năm trước

Không Để Lỡ Kiếp Này - Chương 5 Niềm tin ấy đâu rồi

Mấy hôm nay Thi Thi bận rộn ở công ty, ban đêm thì phải làm việc nên Kỳ Quân không gặp được. Anh bèn tìm đến công ty của cô để thăm và tạo sự bất ngờ.

Nhân viên của công ty đá quý thời trang Thiên Đường đa số là nữ. Nhìn thấy một chàng trai có gương mặt sắc cạnh, vóc dáng hoàn mỹ, vừa vào tới đại sảnh đã thu hút ánh nhìn của đám sắc nữ của công ty này.

Nữ lễ tân chớp chớp mắt nhìn cậu như không muốn rời, Kỳ Quân lên tiếng hỏi phòng làm việc của Thi Thi. Nữ lễ tân không trả lời mà còn lắc người qua lắc người lại không chút ý tứ, nói: “Người đâu mà đẹp trai, giọng nói lại hay chết người như thế”

Kỳ Quân ho khan một tiếng, hỏi lại phòng làm việc của Thi Thi, cô này mới đưa tay chỉ lên trên “Lầu ba, phòng thiết kế bên trái”

Khi Kỳ Quân đi rồi, nữ lễ tân này mới hoàn hồn, với tay theo gọi Kỳ Quân nhưng không kịp. Cô bối rối lo sợ “Chết rồi, chết rồi, phòng bên trái là phòng riêng của Thi Thi, cô ấy không cho ai vào đâu. Mình gây tai họa rồi, làm sao đây”

Kỳ Quân gõ cửa nhưng không thấy phản hồi. Xoay nắm cửa mở ra, không thấy ai nên mạo muội bước vào trong. Một phòng khá rộng, chỉ có một bàn làm việc, bố trí rất đơn giản.

Ngồi đợi cô ở sô pha, Kỳ Quân vô tình nhìn thấy một tờ giấy trên bàn làm việc rơi xuống. Bước tới nhặt lên, bỏ vào chồng giấy trên bàn thì nhìn thấy bản vẽ chằng chịt hoa nhỏ màu đen mà hôm trước cô vẽ đã để trên chồng giấy đó.

Chẳng phải đây là kí hiệu của…

Nghe tiếng nắm đấm cửa xoay, Kỳ Quân lập tức bỏ giấy xuống, vờ đứng xoay người ra cửa cổ, xuyên qua lớp thủy tinh, cậu nhìn ra bên ngoài.

Thi Thi bước vào, nhìn thấy tấm lưng quen thuộc kia, cô sững sốt người. Liền liếc qua bàn làm việc hướng về phía chồng giấy kia, thở phào nhẹ nhõm khi không thấy tờ giấy mà cô vẽ hoa nằm bên trên.

Thi Thi lấy lại bình tĩnh, cô nhẹ giọng hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Kỳ Quân quay người lại, nhìn cô một lúc, vờ cười rồi trầm giọng nói: “Anh nhớ em”

Câu nói này nghe rất dễ chịu, Thi Thi đứng đó vẫn cười, còn Kỳ Quân trong lòng như lửa đốt, hi vọng đây chỉ là sự trùng hợp.

Bước về phòng, Thi Thi nhận được tín hiệu từ laptop, cô mở ra, là cuộc gọi của một kẻ giấu mặt, giới tính nữ, mặc đồ đen.

Giọng nói từ bên kia phát ra rất cứng rắn, rất rõ ràng nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng.

“Thi Thi, cô biết tin gì không? Anh chàng đội trưởng đội cảnh sát, người yêu của cô, anh ta đang nghi ngờ cô chính là tên sát thủ mà bọn họ đang truy tìm đó”

Nói rồi cô ta tắt cuộc gọi. Thi Thi bây giờ mới hiểu tại sao thái độ của Kỳ Quân lại như vậy. Cô mở cửa bước lại phòng của Kỳ Quân, chỉ đứng trước cửa mà không hề bấm chuông, không hề gõ cửa.

Cô ngồi bên ngoài, tựa lưng vào cửa. Cô không biết rằng, Kỳ Quân cũng đang ngồi tựa vào cửa ở bên trong, nội tâm đang hỗn loạn lên vì cô.

Thi Thi, tại sao em lại làm thế? Những lời em nói, em không tin vào công lý, đó là sự thật sao? Điều gì khiến em phải trở thành sát thủ giết người máu lạnh như vậy?

Kỳ Quân, anh đang nghi ngờ thân phận của em sao? Những lời anh nói lúc nảy, là cố tình nói với em sao?

Kỳ Quân đứng lên, cô cũng đứng lên, cậu mở cửa định đi đến phòng cô thì lại thấy cô đã ở trước mắt. Ánh mắt bọn họ giao nhau, trong đó là sự xa cách vô định. Thi Thi đang cố nhìn ánh mắt của Kỳ Quân như muốn nói “anh đã nói là sẽ tin vào em, bây giờ niềm tin ấy đâu rồi”

Kỳ Quân ôm chặt lấy cô, trong giọng nói có chút đau thương, trách móc “Tại sao, tại sao em lại quay về đây, tại sao lại quay về đây? Em quay về hoàn toàn không phải vì anh, đúng không?”

Thi Thi buông cậu ra, con ngươi đen láy đang nhìn Kỳ Quân xa xăm khó đoán, cô gật đầu ừm một tiếng.

Kỳ Quân cười lạnh một cái, quay lưng về phía cô, không cho cô thấy được vẻ vô dụng của mình lúc này.

Thi Thi đưa tay ra nắm lấy tay Kỳ Quân như thể không muốn cho cậu bước vào. Cô lí nhí giọng, nói: “Em về là có mục đích khác, khi nào chưa hoàn thành, em sẽ không thể nói”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.