Không Để Lỡ Kiếp Này – Chương 3 Chúng ta lại hẹn hò – Botruyen
  •  Avatar
  • 48 lượt xem
  • 3 năm trước

Không Để Lỡ Kiếp Này - Chương 3 Chúng ta lại hẹn hò

Vừa lái xe vừa gọi về nhà, chú Phu bắt máy, Kỳ Quân liền vội hỏi: “Chú Phu à, mấy hôm nay có ai đến tìm cháu không?… Vậy à, cô ấy trông như thế nào… Cháu biết rồi, tạm biệt chú”

Kỳ Quân vui vẻ chạy vào chung cư, đứng trước cửa căn hộ của Thi Thi đợi, đến 9 giờ tối, vẫn chưa thấy cô ấy về. Nhận được điện thoại từ sở cảnh, Kỳ Quân lập tức chạy đi.

Một hình cảnh trong đội, cao lớn, khuôn mặt chữ điền, nghiêm giọng, nói: “Cô gái mà ông ta tranh giành lại là con gái riêng của người vợ thứ hai, người mà ông ta muốn tranh đó lại là con trai của ông ta. Cô gái này và cậu con trai của ông ta đã qua lại một năm rồi”

Kỳ Quân gật đầu, dõng dạc nói to tõ “Lập tức điều tra bọn họ, xin lệnh tạm thời không cho xuất cảnh, đến khi tìm ra hung thủ”

Kỳ Quân bước vào phòng, nhìn thi thể đang nằm kia, Dương Hạo bước tới, nói: “Nạn nhân đã uống một lượng thuốc an thần cực lớn, đã chết trước khi bị đâm, những dấu vết đó chỉ là ngụy tạo, cậu quả là thiên tài, chỉ nhìn qua đã đoán đúng”

Kỳ Quân ôn nhu nói “Nhưng lần này lại chậm một bước rồi”

“Sao? Lại chậm à? Chúng ta điều tra với tốc độ như vậy, không lẽ vẫn sau hắn”

Kỳ Quân gật đầu, nói: “Cậu nói xem, chúng ta làm việc phải có trình tự, còn hắn, hắn không bắt người, chỉ giết người”

Quả đúng như Kỳ Quân đoán, hung thủ là cậu con trai, vì hiềm khích xảy ra từ khi mẹ cậu bị ông ta và người đàn bà kia ép đến chết, nay lại tiếp tục giành người phụ nữ của con trai mình, âm mưu chiếm đoạt cô gái ấy ở căn nhà hoang. Vì oán hận, cậu con trai đã sát hại ông ta rồi đem xác đến căn nhà hoang ấy tạo chứng cứ giả. Khi tìm được sự thật, đến nhà thì hung thủ đã được sát thủ hắc hoa trói lại trên sàn nhà, bên cạnh có mảnh giấy ghi “ông ta đáng chết hơn”

Lần này tên hắc hoa ấy không giết hung thủ, không biết lí do là gì, điều này thật khiến Kỳ Quân đau đầu. Chỉ trong thời gian ngắn gần đây mới xuất hiện tên sát thủ này nên vẫn chưa thể suy đoán được hành động của hắn.

Kỳ Quân về đến nhà đã là sáng của hai hôm sau, đứng trước cửa nhà Thi Thi, quyết định bấm chuông cửa. Bước ra với bộ đầm màu đen, trên cổ có đeo sợi dây chuyền bạc cỏ ba lá, Kỳ Quân vui mừng kéo tay cô lại, ôm cô thật chặt.

Tên biến thái này dám đụng đến bổn cô nương!

Thi Thi thân thủ nhanh nhẹn, dứt khoát, liền giơ cao khủy tay giáng xuống vai Kỳ Quân, đưa gối lên thúc mạnh vào bụng cậu, nội lực rất mạnh, sát thương rất cao. Đau quá, Kỳ Quân nhăn mặt nhìn cô, Thi Thi nhìn anh như muốn giết người, nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt mà hỏi: “Anh muốn chết sao?”
Thi Thi ngước nhìn cậu, nở ra một nụ cười không chút đắn đo liền gật đầu.

Cuối cùng thì cây cổ thụ ngàn năm cũng đã nở hoa. Chỉ có Thi Thi mới làm được điều này, mới khiến cho Kỳ Quân lòng đầy hạnh phúc.

Từ đồn cảnh sát trở về, Kỳ Quân tắm rửa xong tính nấu mì ăn thì có tiếng chuông cửa. Là Thi Thi. Cô dơ hộp sủi cảo lên trước mặt Kỳ Quân, cười tươi mà nói: “Ta đa… Em canh đúng giờ để đem qua cho anh đấy”

Kỳ Quân cười tươi, nụ cười hiếm ai thấy này của cậu. Vào trong nhà, ngồi trò chuyện được một lát thì lại có tiếng chuông. Là ai đây, hôm nay thật náo nhiệt.

Tuệ Vy hai tay cầm hai bịch đồ lớn, cười với Kỳ Quân rồi nói: “Kỳ Quân, em đi siêu thị mua cho anh ít đồ ăn, để khi đói có cái mà ăn. Anh cứ ăn mì gói là không tốt chút nào”

Vừa nói Tuệ Vy vừa bước vào trong, nhìn thấy Thi Thi đang ngồi ở bàn ăn nhìn ra, không khỏi ngạc nhiên, Tuệ Vy thu lại nụ cười, dừng bước. Kỳ Quân đóng cửa xong đi tới cầm hai bịch đồ lớn mà Tuệ Vy đang xách, đi về phía bàn ăn, cậu ôn nhu nói với Tuệ Vy “Em tới đây đi”

Tuệ Vy và Thi Thi nhìn nhau, Kỳ Quân quay sang nói với Thi Thi trước “Thi Thi, em còn nhớ Tuệ Vy không? Cô ấy là Tuệ Vy”

Tuệ Vy nghe thế liền tươi cười chạy tới  chỗ Thi Thi, cầm tay cô, nói “Thi Thi, là cậu thật sao, cậu về từ bao giờ”

Thi Thi đương nhiên là nhớ rồi, lúc nhỏ cô và Kỳ Quân, cùng Thiên Quốc với Tuệ Vy là bốn người chơi thân với nhau.

Thế mà thời gian qua đi, mọi thứ đều thay đổi, ngay cả bản thân cô cũng nhận thấy mình thay đổi hoàn toàn. Nhưng tại sao những con người này lại làm cô không thể nào vui được, bọn họ sau khi trưởng thành đều rất hoàn mỹ về vẻ ngoài, thay đổi rất nhiều về khuôn mặt, nhưng không thay đổi một chút nào về tình cách.

Thi Thi ngày xưa là người như thế nào cô cũng không còn nhớ rõ nữa rồi. Trong ký ức, cô sẽ rất vui vẻ khi gặp bọn họ, nhưng hiện giờ, cô không biết nên phản ứng như thế nào.

Thi Thi gượng cười, nói: “Tôi về được hai tháng rồi”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.