Sau khi sinh con được hơn một tháng, Thi Thi liền mướn bảo mẫu để giữ con, còn bản thân mình thì tiếp tục bắt tay vào vụ án sát thủ hắc hoa mặc cho Kỳ Quân phản đối. Thấy vợ mình kiên quyết như vậy, anh biết là sẽ không ngăn được nên đành chìu theo ý.
Thi Thi ngồi trong phòng họp xem qua hình ảnh mà cô từng chứng kiến của vụ án thác loạn giết người ngày 24 tháng 12 ở phố Tây Thành.
Kỳ Quân hai tay cầm hai ly nước đi vào, đặt một ly xuống bàn ngay vị trí của cô, liếc nhìn thử cô đang xem vụ án nào. Xong anh kéo ghế ngồi kế bên, ôn nhu nói: “Vụ này em đã điều tra ra được hung thủ chỉ trong một buổi, khâm phục thật, nhưng tiếc là vẫn chậm hơn hắc hoa. Này, tại sao em lại biết được hung thủ đang ở đó?”
Nghe Kỳ Quân nói như vậy, Thi Thi hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn anh, thuận miệng mà thốt lên “Em điều tra ra?”
“Không phải sao? Em đến căn nhà gỗ đó thì sát thủ đã ra tay trước, cũng vì anh thấy em chạy ra khỏi đó nên mới nghĩ em là hắc hoa” Kỳ Quân nhớ lại cảnh hôm đó anh theo dõi cô.
Ánh mắt của Thi Thi lúc bấy giờ rõ là không hiểu, cô đang cố nhớ lại xem có chuyện đó xảy ra sao. Rồi lật qua lật lại xem kỹ vụ án này, rõ ràng là cô chưa hề tìm được hung thủ sao Kỳ Quân lại nói thế. Đưa mắt nhìn anh, cô nói: “Em có tới hiện trường nhưng vẫn chưa điều tra được”
Kỳ Quân thong thả để ly nước xuống, hơi nghiêng đầu nhìn cô. Trong đầu liền nghĩ “Cô ấy cũng đâu có chị em song sinh nào. Chẳng lẽ mình lại nhìn lầm? Làm sao mà lầm được chứ, cô ấy cũng thừa nhận là có tới hiện trường kia. Nếu không phải là cô ấy thì là ai?” Kỳ Quân lại ôn nhu hỏi “Vậy… Vụ án người phụ nữ bị tên giao báo giết, bé gái ở công trình, em có tới hiện trường không?”
Thi Thi ngước lên nhìn Kỳ Quân, ánh mắt khó hiểu, lạnh nhạt nói: “Đương nhiên là có. Bây giờ lại hỏi chuyện vô nghĩa đó?”
Kỳ Quân không nhịn được liền hỏi “Sau khi sang Mỹ, ba mẹ em… Còn sinh em gái không?”
Thi Thi liếc nhìn Kỳ Quân, ánh mắt như muốn ăn sống anh, lạnh nhạt hỏi: “Tại sao anh lại hỏi vậy?”
Kỳ Quân không thể nói điều mình không chắc chắn làm chọc tức cô ấy nên đành nhún vai rồi im lặng.
Cô nhớ lại năm đó, sau khi tỉnh lại trong bệnh viện, tự dưng cô thấy được vài oan hồn đến tìm cô. Lúc đó vì sợ quá cô không dám nghe những gì họ nói.
Cuộc sống của cô bỗng dưng xáo trộn. Cô phát hiện, mắt của cô nhìn được người âm, nhưng nếu nói ra, liệu ai sẽ tin.
Những oan hồn hay ở chỗ, bọn họ biết được ai có thể nhìn thấy bọn họ. Bọn họ đến tìm cô chỉ khi có oan tình muốn báo, vì đó mà cô mới quyết định trở thành chuyên gia tâm lí tội phạm để điều tra ra nghi phạm, giùp những oan hồn tìm đến cô.
Lúc đầu cô phá được án, quả thật là nhờ những oan hồn ấy nói cho cô biết. Nhưng về sau này, cô không còn dựa vào những oan hồn tới tìm nhờ giúp đỡ nữa, mà dựa vào chính thực lực của mình. Nhưng cũng không biết là tại sao, từ khi xuất hiện sát thủ hắc hoa, cô cũng ít thấy oan hồn xuất hiện hơn, giống như hắc hoa cũng thấy được oan hồn và giết người trả thù cho bọn họ vậy.
Thi Thi chìm trong ký ức đáng sợ ấy, ánh mắt vô hồn không có điểm dừng. Kỳ Quân đưa bàn tay to lớn giơ trước mắt Thi Thi phẩy phẩy mấy cái và gọi tên cô. Lúc gọi lớn, Thi Thi mới giật mình mà nhìn lại Kỳ Quân. Anh ôn nhu hỏi “Em không sao chứ?”
Thi Thi cười gượng và lắc đầu bảo không sao.
Kỳ Quân nhẹ giọng hỏi lại: “Em vẫn chưa nói là em thấy gì?”
Thi Thi nhìn Kỳ Quân, hỏi ngược lại “Anh có tin là có oan hồn?”
Kỳ Quân tròn mắt bất ngờ với câu hỏi ấy, anh im lặng nhìn cô. Cô bắt đầu nói: “Sau tai nạn đó xảy ra, em nhìn thấy được oan hồn”
Kỳ Quân nghe xong tay chân mềm nhũn ra, lấc láo ngó qua lại căn nhà. Thi Thi nhìn bộ dạng ấy liền phì cười, nói: “Không có ai cả”