Những lời Thi Thi nói ra, Kỳ Quân nhớ rất rõ, sự cự tuyệt của cô, Kỳ Quân cũng thấy rất rõ. Kỳ Quân tự dày vò bản thân mình bằng rượu.
Thiên Quốc, người bạn luôn bận rộn vì phải quản lí nhà hàng và cũng vì là bếp trưởng. Nhưng chỉ cần Kỳ Quân gọi một cuộc, nói rằng “tôi buồn” là dù đang ở đâu, đang làm gì, Thiên Quốc đều có mặt trong tích tắc.
Đi tới nhìn bộ dạng thảm hại này của Kỳ Quân, không biết là đã xảy ra chuyện gì, Thiên Quốc xin thêm một cái ly, cùng cậu bạn uống. Một lúc cũng lên tiếng “Đã gọi tôi ra đây, chắc chắn là không có chuyện tốt, nói đi, tôi nghe đây”
Kỳ Quân không nói gì mà chỉ uống, uống và uống. Thiên Quốc cũng không hỏi nữa. Rót rượu vào ly hai người, cạn ly rồi nói: “nếu cậu không muốn nói, tôi sẽ không hỏi, nếu cậu muốn uống, tôi uống cùng cậu”
Mấy hôm liền, Kỳ Quân không đi làm cũng không báo lí do, không ai liên lạc được, coi như là mất tích.
Cậu nằm ở nhà của Thiên Quốc mà rầu rĩ suy nghĩ. Căn nhà của Thiên Quốc nằm ở ngoại thành, rộng 200 mét vuông, chỉ ở một mình, rất thoáng mát và yên tĩnh. Trước nhà trồng rất nhiều hoa, có một hồ cá nhỏ, nước chảy từ trên cao xuống hồ cá đó, cây kiểng nhỏ, đá nhỏ nhìn rất giống một tiên cảnh được thu nhỏ nằm trọn trước nhà của cậu ta. Bên phải ngôi nhà là cây xanh rất mát, khung cảnh đẹp, thời tiết tốt, Thiên Quốc ra tưới nước cho cây.
Quay vô trong, thấy Kỳ Quân đang ngồi trên bàn gỗ ở trước nhà uống trà, khuôn mặt lại u ám mà chán nản. Thiên Quốc đi vào, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Kỳ Quân im lặng, uống một ngụm trà rồi mới nói: “Thy Thy nói, tôi là con trai của kẻ thù, chính xác hơn là ba tôi đã khiến cho gia đình cô ấy ra nông nỗi như vậy”
Thiên Quốc phản ứng lại liền “Làm sao có thể chứ. Chẳng phải ba cậu và ba Thi Thi là bạn tốt sao?”
Kỳ Quân lắc đầu, nhếch miệng nói “Tôi cũng không biết”
Kỳ Quân nhìn cô một lát, cảm giác nhớ nhung như đã rất lâu rồi không được nhìn thấy cô. Cũng đúng, đã mấy tháng rồi không gặp, vừa về đã tránh mặt, bây giờ lại xảy ra chuyện. Im lặng một lát, Kỳ Quân đưa một bịch đồ cho Thi Thi, ôn nhu nói: “Tả, sữa, đồ sơ sinh, chắc là em chưa chuẩn bị”
Thi Thi trong lòng cũng đã dịu nhẹ đi, nhận lấy túi đồ ấy. Hai người không nói câu nào với nhau nữa. Kỳ Quân cảm thấy có chút ngượng ngùng giữa hai người, anh khẽ nâng môi cong lên, ôn nhu nói: “Em vào nghỉ sớm đi”
“…Hôm nay anh đã đi đâu? Anh không sao chứ?”
Vẫn giữ độ cong của môi như cũ, Kỳ Quân hơi đưa ánh mắt xuống dưới sàn, hơi thấp giọng, nói: “Anh về nhà”
Ngưng một lát, Kỳ Quân lại nói tiếp “Nếu anh nói, hãy bỏ qua tất cả ân oán người đời trước, cùng anh sống đến trọn đời, em có đồng ý không?”
Nội tâm của Thi Thi dường như tách ra làm hai, một bên đồng ý và một bên không đồng ý cùng giao đấu với nhau một trận.
Trong lúc chờ đợi câu trả lời của cô, Kỳ Quân cũng đang lo sợ, lo sợ là cô không đồng ý. Rõ ràng là Diệp Nhất có lỗi, ba anh chỉ vì oán hận mới làm thế, Kỳ Quân đã bỏ qua hết để hỏi cô câu này. Nếu lần này cô trả lời không đồng ý, có lẽ anh sẽ không bao giờ hỏi nữa và cô cũng sẽ không còn cơ hội trả lời lại lần nào nữa.
Nội tâm kia cuối cùng cũng giao đấu một trận quyết liệt xong. Câu trả lời của Thi Thi cũng đã có, cô nhẹ giọng, nói rằng cô không thể.
Kỳ Quân không ngờ cô lại quyết đoán đến như vậy. Nếu như không yêu cô, nếu như cô không có thai với anh, có lẽ lời chia tay cô nói trước đó, anh đã tuân mệnh mà biến mất khỏi mắt cô rồi, đâu còn phải tới đây hỏi cô câu này.