Không Để Lỡ Kiếp Này – Chương 10 Lại chia xa – Botruyen
  •  Avatar
  • 31 lượt xem
  • 3 năm trước

Không Để Lỡ Kiếp Này - Chương 10 Lại chia xa

3 giờ chiều, ngày 15/2, Khách sạn Ngô Thụy, đường Chi Diệp…

Nạn nhân rơi từ trên sân thượng xuống. Được xác nhận danh tính là Thiết Thiết, 24 tuổi, nhân viên kế toán của công ty SL.

Sau khi Kỳ Quân đến kiểm tra thi thể cùng với Dương Hạo, Kỳ Quân bước vào khách sạn hỏi nhân viên trong khách sạn “Cô ta đến đây bao giờ, một mình hay còn ai khác?”

Nữ nhân viên khẩn trương kiểm tra trong máy rồi vội trả lời “Cô ấy đến nhận phòng vào lúc 14 giờ 30 phút, đi một mình”

Trong phòng của nạn nhân, tất cả đồ dùng đều chưa qua sử dụng, vẫn rất gọn gàng sạch sẽ.

Có một chiếc điện thoại di động để trên bàn.

Thi Thi từ xa bước tới xuất trình thẻ chuyên viên của bộ công an ra cho cảnh vệ, được phép mới bước vào trong đường cảnh giới. Ngồi xuống xem nạn nhân, ánh mắt nhìn về bên trái của nạn nhân một lúc, trong đầu liền nhìn thấy quá trình nạn nhân nhảy xuống tự tử.

Quá trình Thi Thi nhìn thấy là: một người đàn ông gọi điện cho Thiết Thiết, chỉ nói ba từ “Bắt đầu đi”, sau khi tắt máy, cô ta liền đặt điện thoại xuống bàn, mở cửa đi lên sân thượng và nhảy xuống.

Thi Thi lại tiếp tục nhìn nạn nhân, ánh mắt hằng lên bi thương, giống như đang phẫn nộ điều gì đó. Cô nhắm mắt lại, thần sắc liền khác đi rồi rời khỏi hiện trường.

Sau khi thu thập tan vật và chụp ảnh hiện trường xong, Kỳ Quân cùng một số hình cảnh đi xuống dưới chỗ thi thể nạn nhân.

4 giờ, tại biệt thự A, một cô gái mặc đồ đen che mặt, bấm chuông cửa. Quản gia vừa mở cửa ra, cô gái ấy nhanh nhẹn giơ tay ra đánh ngất. Vào trong nhà phá hết các camera được lắp đặt ngoài sân lẫn trong phòng, không sót một chỗ nào. Đi tới đâu, gặp người nào là cô đánh cho bọn họ ngất tới đó. Giải quyết xong các người làm trong nhà, cô bước vào căn phòng của một người đàn ông chừng 50 tuổi.

Ngưng một lúc, Kỳ Quân quay lại nhìn tử thi rồi nói tiếp: “Hung thủ là người có thân thủ nhanh nhẹn, đương nhiên quản gia hay người hầu không thể đối phó, vào nhà là chuyện dễ dàng. Sau khi đoạt được dao, đến phòng nạn nhân. Lúc đó nạn nhân đang đọc báo và uống cà phê trong phòng, thấy hung thủ cầm dao mở cửa bước vào, nạn nhân là người ít vận động lại phản ứng chậm nên không hề bỏ chạy. Ông ta hốt hoảng làm đổ cà phê lên người” nói tới đây Kỳ Quân chỉ lên vệt ố của cà phê trên áo, nói tiếp “sau đó làm rớt ly cà phê xuống. Hung thủ đã bước tới đâm nạn nhân một nhát ngay tim trong lúc không thể chống cự”

Thi Thi vừa bước tới chỗ nạn nhân vừa lạnh nhạt nói: “Hèn gì anh chỉ mới vào nghề 5 năm đã là đội trưởng được 2 năm rồi” ngồi xuống chỉ vào chân nạn nhân “Phỏng đoán rất đúng… Nhưng lại thiếu sót phần điều tra của cảnh sát bọn anh rồi. Ông ta vừa bị thương ở chân, lại đang hoảng sợ nên không thể đứng lên bỏ chạy hay kháng cự, chứ không phải là phản ứng chậm. Ông ta là người gian xảo, nghĩ rằng có thể trao đổi với hung thủ nên thay vì kháng cự, ông ta ngồi đó để ra điều kiện. Nhưng không biết hung thủ là người chỉ cần mạng không cần thứ khác. Vì thế hung thủ dễ dàng tiến tới đâm ngay vào tim”

Nhìn thấy móng tay trên ngón cái của Thi Thi dính một vệt máu bên kẽ móng, Kỳ Quân bước tới lo lắng hỏi: “Tay em không sao chứ?”

Thi Thi không hiểu ý nên hỏi ngược lại: “Tay em?”

Kỳ Quân cầm bàn tay cô lên, Thi Thi nhìn thấy vệt máu đó cũng không biết là tại sao có, cô cười nhẹ rồi dịu dàng nói: “Chắc là lúc nảy sơ ý đụng vào vết thương nạn nhân”

Tối hôm đó trở về nhà, Thi Thi nhận được điện thoại từ bên Mỹ, không biết đã nghe được gì, cô nhẹ giọng trả lời “Vậy sao… Tôi biết rồi… “

Ánh mắt của Thi Thi trùng xuống.

Sáng sớm hôm sau Thi Thi trên đường ra sân bay đã gọi cho Kỳ Quân. Lúc này Kỳ Quân vẫn chưa đi làm nên sau khi nghe cô gọi, lập tức chạy ra sân bay. Trên đường đi, Kỳ Quân nhớ lại những lời của Thi Thi nói trong điện thoại “Kỳ Quân, em phải bay sang Mỹ ngay, lần này đi không biết bao giờ sẽ về… Mẹ em bệnh trở nặng lắm rồi, em phải sang đó để xin cho ba em được đến gặp mẹ, chỉ có em thì những ngày cuối ba mẹ em mới được bên nhau”

Thật may là Kỳ Quân đến kịp, Thi Thi vẫn chưa đi. Cậu chạy tới ôm cô thật chặt. Khoảnh khắc này chỉ mong sao sẽ ngừng lại. Thi Thi cũng siết chặt Kỳ Quân, ánh mắt đượm buồn, trong giọng chứa sự bi thương, nói: “Kỳ Quân, em đi rồi sẽ về, anh đợi em thêm vài tháng nữa nhé”

Kỳ Quân trầm giọng nói “Anh sẽ đợi, vài tháng, vài năm hay cả đời, anh cũng chỉ đợi một người duy nhất là em”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.