Chương 66: Nọc Độc Xà Vương.
'LINH CHI!'
Khải Minh hét lớn trong tuyệt vọng.
'Bịch!'
Linh Chi đau đớn ngã xuống.
'Há… há…' Còn Lộc thì đứng cười.
'THẰNG CHÓ! MÀY PHẢI CHẾT!!!'
Khải Minh trừng mắt một cái, một mũi gai tử khí xuất hiện và phóng thẳng vào bụng Lộc, thổi bay hắn đi một đoạn xa.
'AAAA!'
'Rầm!'
Với đòn đó, hắn chắc chắn sẽ chết.
'Linh Chi…'
Khải Minh vội vã chạy lại bên cạnh Linh Chi. Ánh mắt trở nên hoảng loạn khi thấy máu nàng đang chảy ra rất nhiều, sắc mặt tái nhợt.
'K-khải Minh!'
Linh Chi thều thào gọi.
'Đừng lo… để cho ta!'
Khải Minh nói rồi, rút con dao kia ra một cách nhẹ nhàng nhất, sau đó lấy ra trong túi một vài viên trị thương trung cấp cho Linh Chi uống.
Từng viên, từng viên chui xuống cổ họng nàng.
Máu bắt đầu ngừng chảy ra ngoài, rồi vết thương dần hẹp lại.
Quả nhiên, thuốc trị thương này rất có hiệu quả.
Tuy nhiên…
'Uh… ah!'
Linh Chi bỗng gào lên đau đớn, tay nắm chặt ngực.
'Linh Chi!'
'Khải Minh… em đau quá…' Linh Chi nói rồi ngất đi.
'Nàng bị sao vậy? Có khi nào… là Độc!'
Khải Minh lập tức nhìn sang con dao bên cạnh, trên đó quả nhiên phủ một lớp chất độc, lại là loại kịch độc nữa, một khi trúng phải chỉ có… CHẾT.
Nọc Độc Xà Vương: Chất độc cực kì nguy hiểm, một khi trúng phải thập tử nhất sinh.
'Không được! Linh Chi…' Nước mắt Khải Minh bất giác chảy ra. Hắn thật không ngờ mình chỉ lơ là một chút đã khiến Linh Chi lâm vào tình cảnh này.
Hắn cực kì ân hận.
Nhưng giờ phải lo cho Linh Chi trước, nếu để nàng chết, thì hắn sẽ ân hận cả đời.
Khải Minh vội lục lọi lại số thuốc quý mà hắn chôm lúc trước, sau một hồi tìm kiếm, hắn tìm ra một lọ thuốc màu trắng.
Tiên Dược: Thuộc loại thuốc hiếm, có khả năng trị thương cao, hồi hồn lực nhanh và đặc biệt giúp giải được nhiều loại độc.
Thấy Tiên Dược có công dụng giải độc, Khải Minh như chết đuối vớ được khúc gỗ trôi, vội đem thuốc cho Linh Chi uống.
'Roẹt!'
Một luồng sáng kì lạ phát ra từ cơ thể Linh Chi.
Một lúc sau, Linh Chi mở đôi mắt mệt mỏi của mình ra.
'Linh Chi!'
Nàng ấy đã tỉnh lại.
Thực sự đã tỉnh lại.
Nhưng…
'Hộc…'
Linh Chi phun ra một ngụm máu.
'Cái gì?' Khải Minh từ vui mừng hóa thành lo lắng.
'Linh Chi… nàng thấy sao rồi?'
'Khải… Minh… em… mệt quá… đây là loại độc gì vậy, chàng có biết không?'
Nghe Linh Chi hỏi, Khải Minh lập tức đáp:
'Là nọc độc xà vương… nhưng ta đã cho nàng uống tiên dược rồi mà?'
'Nọc độc xà vương! Không thể nào… thứ đó hầu như không có thuốc giải…'
Mặt mũi Linh Chi tối sầm lại khi nghe Khải Minh nói.
'Cái gì? Không thể nào…' Hai mắt Khải Minh đơ hẳn, con ngươi không hề chuyển động.
Nàng ấy nói là không có thuốc giải?
Không thể nào.
Ai đó hãy nói với hắn chuyện này là mơ đi.
'Không thể nào… hệ thống, ngươi có thuốc giải không? Cửa hàng có bán không?'
Hắn đặt hi vọng vào hệ thống.
'Không!'
Để rồi thất vọng.
'Hộc…'
Linh Chi lại ho ra một ngụm máu nữa, trông vô cùng xót thương.
'Linh Chi! Liệu còn cách nào khác không? Nếu cứ như vậy…'
'Hộc… hộc… Khải Minh… hãy đưa em đến chỗ sư phụ!'
Sư phụ của Linh Chi, Khải Minh đã từng nghe nàng kể qua, nghe bảo bà ấy là một thần y, vậy chắc có thể cứu được Linh Chi. Khải Minh không chần chừ hỏi: 'Sư phụ nàng ở đâu?'
'Uh… trong thung lũng sương mù!'
Nghe vậy, Khải Minh khẩn trương bế Linh Chi đi. Tuy biết nơi đó rất xa và nhiều ma thú nguy hiểm. Nhưng để cứu được Linh Chi, hắn mặc kệ tất cả.
Tuy nhiên, hắn không thể mặc kệ thời gian.
Nếu chạy bộ đến đó, dù có dùng tất cả những chiêu tốc độ, ít nhất cũng phải tốn 5 tiếng. Liệu Linh Chi có thể cầm cự đến lúc đó?
'Roẹt!'
Đang lúc rối bù, một ánh sáng kì lạ phát ra khiến Khải Minh giật mình, chuyện gì nữa đây chứ?
Hắn đưa mắt sang thì phát hiện ánh sáng kia đến từ Bạch Long.
Cơ thể nhỏ bé của con rồng bỗng to dần ra.
Và nó nhanh chóng đạt đến hình dạng trưởng thành lúc trước.
'Kriiii!'
'Bạch Long! Đúng rồi… hãy mau đưa ta đi!' Khải Minh có vẻ không bất ngờ lắm, đúng hơn là hắn không có thời gian cho việc đó.
'Kriiii!'
Bạch Long réo lên một tiếng, sau đó hạ mình xuống như bảo Khải Minh hãy trèo lên lưng mình.
Khải Minh không chần chừ một giây nào nữa, vội vàng nhảy lên.
Ngay sau đó, đôi cánh của Bạch Long vỗ mạnh rồi đưa cơ thể nó lên không trung. Rồi, khi đến một độ cao vừa đủ, nó bỗng đẩy cao tốc độ, lao vun vút trên bầu trời. Với tốc độ thế này, Khải Minh có thể đến thung lũng sương mù chỉ trong vòng nửa tiếng.
…
Thung lũng sương mù…
'Là chỗ này phải không Linh Chi?' Khải Minh hỏi ngay khi trông thấy một ngôi nhà tranh đơn sơ trong màn sương mờ.
'Uh… đúng… rồi…' Linh Chi thều thào nói, sau đó ngất đi.
'Linh Chi!!' Thấy vậy, Khải Minh cực kì sốt sắng, mỗi lần Linh Chi ngất đi, hắn đều sợ hãi, sợ rằng nàng sẽ không tỉnh lại được.
'Phải mau chóng đến chỗ thần y! Bạch Long! Hạ xuống!'
Khải Minh hét lên một tiếng, Bạch Long như hiểu ý, cơ thể hướng xuống đất.
'Kriii!'
Ngay khi hạ cánh, Khải Minh nhảy khỏi lưng Bạch Long, vội vã bế Linh Chi vào trong nhà. Thế nhưng…
'Roẹt… roẹt!'
Hai bên trái phải của Khải Minh bỗng xuất hiện hàng trăm mũi kim lao về phía hắn.
'Bẫy!'
Khải Minh phản ứng rất nhạy cảm, vội vàng tạo ra xung quanh một lớp tử khí che chắn mình cùng Linh Chi.
'Keng… keng… keng!'
Đúng như mong đợi từ tử khí, chúng hoàn toàn cản được những mũi kim kia.
'Là kẻ nào!'
Ngay sau đó, từ bên trong nhà, một giọng nói vang đến kèm theo sự xuất hiện của một bà lão.
Tên: Lê Thúy Phỉ.
Tuổi: 201.
Sinh lực: 640082/650000.
Hồn lực: 574940/612940.
Cảnh giới: Hồn Hoàng tầng 11.
Thông tin thêm: Kiến thức y học uyên thâm, được xem là thần y.
'Thần y! Đúng người rồi!' Khải Minh thầm nhủ trong lòng, sau đó chạy đến chỗ Thúy Phỉ lão bà.
'Thần y… xin người hãy cứu Linh Chi!' Khải Minh cầu cứu.
'Cái gì…? Linh Chi!' Thúy Phỉ mới đầu có chút cảnh giác khi Khải Minh chạy đến, nhưng khi nhìn thấy Linh Chi liền chuyển thái độ.
'Con bé bị sao vậy? Trúng độc! Là nọc độc xà vương!' Quả không hổ danh thần y, chỉ một cái liếc mắt đã nhìn ra.
'Tại sao lại thành ra như vậy? Nó đã trúng độc lâu chưa?'
'Dạ khoảng nửa tiếng trước!' Khải Minh khẩn trương khai báo.
'Nửa tiếng sao! Vẫn còn sống được? Ngươi đã cho nó uống gì?'
'Là tiên dược!'
'Tiên dược sao? Thật may mắn…'
'Thần y! Làm ơn… xin người hãy cứu Linh Chi!'
'Hừ… không cần ngươi nói! Nó là học trò của ta mà! Để ta đưa nó vào trong chữa trị, ngươi đứng ở ngoài, không được vào tránh làm phiền ta!'
Nói rồi, Thúy Phỉ nhanh như chớp đoạt lấy Linh Chi trong tay Khải Minh rồi đi vào nhà, đóng cửa lại. Bà vẫn chưa tin tưởng Khải Minh nên buộc hắn phải đứng bên ngoài thôi. Dù rất muốn vào xem nhưng hắn cũng đành nghe lời vậy, tất cả đều vì mạng sống của Linh Chi.
Một tiếng sau…
'Không biết sao rồi?' Khải Minh đứng bên ngoài cứ thấp tha thấp thỏm nhìn vào cánh cửa nhà.
'Kriii!'
Bạch Long (ở dạng rồng con) thấy vậy liền đưa chân vỗ đùi Khải Minh ra vẻ động viên. Tuy vậy, Khải Minh vẫn không khá hơn là bao.
'Cạch!'
Cánh cửa nhà bất ngờ được mở, Thúy Phỉ lão bà từ trong bước ra.
'Thần y… mọi chuyện sao rồi? Linh Chi sao rồi?'
Khải Minh vội chạy lại hỏi han, ánh mắt hoảng loạn vô cùng.
'Haizzz…'
Thúy Phỉ lắc đầu thở dài làm Khải Minh lo lắng càng thêm lo lắng.
'Ta đã dùng hết cách nhưng không thể đẩy chất độc ra ngoài… chỉ có thể ép độc lực xuống mức thấp nhất để duy trì tính mạng con bé!'
'Bà nói vậy là… Linh Chi… nàng ấy còn có thể sống bao lâu?' Khải Minh thầm ước Thúy Phỉ sẽ nói ra một con số khổng lồ nào đó.
'Theo ta có thể là 1 năm…'
'Một… năm?' Khải Minh thầm cảm tạ trời đất, một năm cũng không phải quá ngắn cho những hi vọng của hắn.
'Nó chỉ có thể sống được chừng đó thôi… vả lại những năm tháng ấy cũng không hề yên bình, độc vẫn có thể phát huy tác dụng, đoạt mạng con bé lúc bất cứ lúc nào…' Thúy Phỉ lắc đầu thở dài.
'Thần y… liệu có cách nào chữa trị cho nàng ấy?' Khải Minh hỏi, ánh mắt cương nghị và chờ đợi, nếu Thúy Phỉ nói có cách, thì bất cứ giá nào hắn cũng sẽ làm để cứu Linh Chi, còn nếu bà nói không, thì hắn sẽ tự tìm cách. Hắn nhất quyết không để Linh Chi chết.
'Không phải là không có cách… nhưng mà…'
'Cách? Đó là gì?' Khải Minh đang rất mong chờ.
Thấy sự kiên quyết của Khải Minh, Thúy Phỉ không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Bà hỏi: 'Ngươi… là gì của Linh Chi?'Nghe câu hỏi đó, Khải Minh hơi ậm ự nhưng rồi trả lời gọn lẹ: 'Tôi… là người yêu của nàng!'
'Ồ? Người yêu? Thế mà để con bé bị trúng độc, ra nông nỗi này sao?'
Câu nói của Thúy Phỉ như một con dao cắt vào lòng Khải Minh.
'Tôi…'
'Hừ… trông ngươi chẳng đáng tin cậy chút nào cả? Linh Chi là người yêu ngươi mà ngươi lại không thể bảo vệ được nó. Vậy có nói cho ngươi biết cách cứu thì ngươi cũng chẳng làm được gì đâu! Ta không tin tưởng ngươi!'
Thúy Phỉ cứ như muốn đay nghiến Khải Minh vậy. Bà hoàn toàn không có chút thiện cảm gì với hắn?
Trước những lời nói ấy, Khải Minh chỉ biết đứng im, mặt cúi gầm xuống đất.
Thúy Phỉ nhìn hắn với ánh mắt chán ghét xong xoay người bỏ đi.
Nhưng ngay khi bà vừa bước được một bước, Khải Minh chợt lên tiếng:
'Tôi xin bà… Hãy chỉ cho tôi cách để cứu Linh Chi.'
'Hừ… không phải ta nói rồi sao, một kẻ vô vọng như ngươi…'
'Là tôi vô dụng, tôi đã lơ là để Linh Chi gặp phải tình trạng này, tôi đã không thể bảo vệ nàng ấy. Nhưng mà… xin bà, hãy cho tôi cơ hội chuộc lại lỗi lầm, Tôi nhất định phải cứu Linh Chi!'
Nghe vậy, Thúy Phỉ quay lại, lập tức bắt gặp ánh mắt quyết tâm còn hơn cả lúc nãy của Khải Minh. Xem ra những gì hắn nói hoàn toàn là thật.
Thấy vậy, Thúy Phỉ gật đầu một cái, những gì bà nói lúc nãy hoàn toàn chỉ để thử lòng Khải Minh. Nếu như hắn là một kẻ dễ dàng nhụt chí, làm sao bà có thể tin tưởng chỉ cho hắn cách cứu Linh Chi.
'Hừ… xem ra ngươi cũng có chút ý chí! Được rồi… vào nhà đi! Ta sẽ nói cho ngươi biết cách…' Thúy Phỉ nói rồi từ từ vào trong nhà.
'Thật… sao ạ?'
Khải Minh có chút gì đó ngơ ngác nhưng sau đó vội vàng theo sau Thúy Phỉ.
Vừa vào trong nhà, Khải Minh liên tục ngó nghiêng như kẻ trộm. Thấy vậy, Thúy Phỉ bảo: 'Nó ở trong phòng… ngươi vào thăm đi! Ta đi pha trà!'
Nghe vậy, Khải Minh gật đầu một cái rồi đi vào căn phòng bên trong.
'Uh…'
Cổ họng hắn khẽ rên một tiếng khi thấy Linh Chi đang hôn mê trên giường, sắc mặt nàng tái xanh không còn chút hồng khí, cơ thể trông như gầy gò hơn trước rất nhiều. Phải nói sức tàn phá của loại độc kia thật khủng khiếp.
Khải Minh nhìn Linh Chi, lòng không khỏi xót xa.
Nếu lúc đó hắn ở bên cạnh nàng.
Hoặc nếu trước đó hắn giết Lộc.
Thì nàng đâu phải chịu cảnh này.
Tuy nhiên mọi chuyện dù sao cũng đã xảy ra, chỉ còn cách chấp nhận.
Ngắm nhìn Linh Chi một hồi lâu thì Thúy Phỉ gọi, Khải Minh lập tức ra ngoài.
Vừa ngồi vào chiếc bàn gỗ mộc mạc, Thúy Phỉ rót cho hắn một chén trà trông rất thơm ngon. Tuy nhiên, hắn chẳng có tâm trạng thưởng thức, chỉ đợi Thúy Phỉ uống xong chén trà liền hỏi: 'Lão bà… xin hãy chỉ tôi cách cứu Linh Chi!'
Thúy Phỉ cất chén trà xuống, sau đó cất tiếng:
'Hmmm… Trong vài năm sống ở đây, ta có rất nhiều công trình nghiên cứu, một trong số đó là cách trị nọc độc của xà vương, thứ độc mà một khi trúng phải thì gần như vô phương cứu chữa. Và khoảng nửa năm trước, ta đã tìm ra cách chế tạo loại thuốc có thể chữa trị cho người trúng độc.'
'Thật sao? Vậy hãy chế nó và cứu Linh Chi…'
'Nếu có thể thì ta đã cứu nó rồi… nguyên liệu để chế ra loại thuốc đó rất hiếm, tuy nhiên hiện ta đã có gần đủ, chỉ thiếu một thứ…'
'Đó là gì?'
'Đó là… quả của Cây Sinh Mệnh!'
'Quả của Cây Sinh Mệnh?'
Khải Minh nghe xong lập tức kết nối với cửa hàng hệ thống, xem thử nó có bán không. Tuy nhiên kết quả lại không có.
'Thứ đó… làm sao có được nó? Bà có biết không? Nếu biết xin hãy chỉ tôi!'
'Hmmm… ngươi có biết Cây Sinh Mệnh?'
'Cây sinh mệnh? Hình như có nghe qua… A… nó là cái cây nổi tiếng ở Thổ Hoàng Thành!' Khải Minh đã nhớ ra, lúc trước ở học viện, hắn đã từng đọc tài liệu về loài cây này.
'Đúng vậy, đó là linh vật của Thổ Hoàng Thành. Tương truyền rằng cái cây ấy đã tồn tại rất lâu về trước, vào thời mà các vị thần khai thiên lập địa đã có nó… Như cái tên của mình, Cây Sinh Mệnh toát ra một luồng sinh khí rất mạnh mẽ, đến nổi người hấp hối mà đem đến dưới tán cây cũng có thể hồi sinh…'
Thúy Phỉ ngừng lại một chút, đoạn nói tiếp:
'Cây Sinh Mệnh còn có một điểm đặc biệt khác đó chính là cứ mười năm nó sẽ cho ra một quả. Vì là một phần của Cây Sinh Mệnh nên quả của nó cũng sở hữu nguồn sinh khí dồi dào, ngoài ra còn có công năng gia tăng hồn lực, giúp linh hồn phát triển vượt bậc và đặc biệt là… giải được bách độc.'
'Nếu có quả của Cây Sinh Mệnh làm nguyên liệu chế thuốc, việc tạo ra thần dược siêu cấp không phải điều gì quá khó khăn. Và tất nhiên, nếu có nó, chuyện chế tạo thuốc giải cho Linh Chi hoàn toàn khả thi!'
'Thật sao? Nhưng mà mười năm nó mới cho một quả…' Khải Minh nghe xong không khỏi hoang mang. Với tình trạng cho quả keo kiệt của Cây Sinh Mệnh, liệu hắn có cơ hội hái quả nó không?
'Hmmm… may mắn cho ngươi, theo ta tính toán thì năm nay nó sẽ ra quả, chính xác là vào tháng tới!'
'Thật sao? Nếu vậy tôi sẽ mang nó về… mà bà chỉ cần một quả?' Khải Minh nắm chặt tay nói.
'Đúng vậy… một quả là đủ rồi! Nhưng mà phải nói trước cho ngươi chớ khinh suất… muốn có quả của Cây Sinh Mệnh không phải việc đơn giản. Nó tuy xem là linh vật của Thổ Hoàng Thành nhưng lại thuộc quyền sở hữu của đại gia Râu Xám, một trong những kẻ giàu nhất Lam Tinh Cầu này… Sở dĩ hắn giàu như vậy một phần nhờ việc kinh doanh quả của Cây Sinh Mệnh.'
'Kinh doanh? Vậy nghĩa là phải dùng tiền để mua sao?'
'Với những công dụng đặc biệt kèm theo độ hiếm 10 năm có một, rất nhiều người muốn có nó, bao gồm những đại gia lớn nhỏ, các tay chơi thứ thiệt, họ không ngại bất kì mức giá nào… Râu Xám nhân cơ hội đã đẩy giá cao ngất ngưỡng!'
'Nó nằm khoảng bao nhiêu?'
'Mười năm trước, Râu Xám đã bán nó cho một người nào đó với giá 9000 tỉ phang.'
'9000 tỉ!' Khải Minh hơi sững sốt trước số tiền khổng lồ kia.
'Liệu ngươi có thể mua nó?' Thúy Phỉ hỏi Khải Minh, lại một câu hỏi thử lòng chăng?
'Tôi không biết liệu có đủ tiền để mua không… Nhưng tôi chắc chắn một điều, tôi sẽ mang qủa của Cây Sinh Mệnh về bằng mọi cách kể cả… CƯỚP.'
Khải Minh nói, ánh mắt vẫn nhìn vào Thúy Phỉ không chút lảng tránh.
'Hmmm…' Thúy Phỉ hơi kinh ngạc trước lời nói của Khải Minh, trong lòng cũng có một chút dao động.
Tại sao hắn cố gắng như vậy?
Là do tình yêu sao?
'Nhóc con… ngươi tên gì?' Thúy Phỉ hỏi.
'Tên tôi là… Huỳnh Khải Minh!'
Ngay khoảnh khắc nghe tên hắn, Thúy Phỉ chợt nhướng mày, hình như bà đã từng nghe qua cái tên này ở đâu đó rồi.
–Thần Sex000–
Sắp chuyển arc rồi nên tác giả cần chút thời gian, cộng với việc sắp có việc bận nữa nên tiến độ viết sẽ chậm lại, anh em thông cảm.
Thế nhé!