Chương 52: Khải Minh Mất Tích.
Học viện Hoa Sen, phòng hiệu trưởng…
'Hmmm…'
Linh Nguyệt vươn vai, điệu bộ trông vô cùng mỏi mệt. Nàng sau đó ngã lưng vào chiếc ghế dựa, đôi mắt nhắm lại, đầu óc thư giãn.
Ba ngày qua, đã có nhiều chuyện rắc rối, bất ngờ xảy đến, khiến đầu óc nàng lúc nào cũng phải căng thẳng suy nghĩ, không được nghỉ ngơi.
'Haizz…'
Trút một hơi phiền muộn, nàng những tưởng sẽ tạm quên được những lo lắng trong lòng. Nhưng không, đầu óc nàng hoàn toàn chống lại nàng. Kể cả trong những giây phút nghỉ ngơi hiếm hoi, nàng lại nhớ về những sự việc diễn ra gần đây, những sự việc khiến nàng phiền muộn.
Mọi chuyện bắt đầu từ đêm hôm ấy, cái đêm mà học viện Hoa Sen tổ chức tiệc…
Linh Nguyệt lặng lẽ bước ra từ phòng hiệu trưởng, dù hôm nay có tiệc nhưng nàng chỉ tham gia một chút sau đó vào phòng làm xong hồ sơ, sổ sách còn sót lại mấy ngày trước. Quả là một người hiệu trưởng tận tâm, tận tụy với công việc.
'Hmm… xong rồi, giờ thì… chắc mình sẽ gặp tên đó…'
Linh Nguyệt khẽ mỉm cười, lòng rạo rực lên khi nhớ về Khải Minh. Kể từ lúc chiều, sau khi nàng và hắn hẹn nhau, nàng luôn có cảm giác rạo rực kì lạ ấy.
Cũng đã khá lâu rồi, Linh Nguyệt chưa làm tình cùng Khải Minh. Nàng rất nhớ cảm giác khi cái dương vật to lớn của hắn công phá âm đạo nàng rồi phun những đợt tinh dịch nóng hổi vào trong. Nhớ lại những cảm giác ấy, hai chân Linh Nguyệt càng bước nhanh hơn, trông bộ tối nay nàng sẽ vắt kiệt tinh trùng của Khải Minh.
'Huh?' Linh Nguyệt bỗng dừng bước lại ngay trước thư viện. Đôi mắt nghi hoặc nhìn vào đó.
Nàng có vẻ hơi đắn đo một chút nhưng sau đó lại quyết định đẩy thử cửa bước vào.
'Kì lạ… cửa không khóa!'
Khi thấy cánh cửa dễ dàng đẩy vào, Linh Nguyệt lộ rõ nét lo lắng trên khuôn mặt.
Nàng lập tức bước thật nhanh vào bên sâu bên trong thư viện, vào thẳng căn phòng chứa các loại sách hiếm.
Trong căn phòng này có khá nhiều tủ và kệ sách, song Linh Nguyệt chỉ tập trung vào một tủ sách nằm ở cuối phòng. Nàng bước lại tủ sách ấy, tay nhẹ nhàng kéo một quyển sách nằm ở ngăn thứ hai.
'Cạch…'
Một âm thanh vang ra. Ngay sau đó là những âm thanh máy móc ồn ào phát ra. Và rồi tủ sách trước mặt nàng lùi về sau và chạy qua bên trái, mở ra một lối vào.
Lối vào ấy dẫn đến một căn phòng bí mật, cả học viện này chỉ có Linh Nguyệt biết đến.
Nàng vội vã bước vào trong và…
'Mất… mất rồi…'
Linh Nguyệt kinh ngạc nói, trước mặt nàng là chiếc tủ với cánh cửa tủ bị phá hỏng, bên trong hoàn toàn trống rỗng.
'Không thể nào!'
Nàng vội vã chạy lại xem thật kĩ. Nhưng kết quả vẫn thế.
Thứ mà nàng đã tốn công cất giấu đã bị mất.
Bị lấy mất.
'Là ai chứ?'
Linh Nguyệt mở mắt ra dứt dòng hồi tưởng, tay đưa lên chống cằm vẻ suy tư.
Câu hỏi 'là ai?' cứ đeo bám đầu óc nàng suốt mấy ngày qua.
'Hmm… đó là tài liệu cấm. Thật không biết kẻ lấy nó có mục đích gì nữa?'
Không biết thân phận lẫn động cơ của kẻ trộm, Linh Nguyệt rơi vào một vòng xoáy rối bù. Thật nhức đầu.
Tuy vậy, đó chỉ là một trong những sự việc rắc rối gần đây. Vẫn còn hai vụ nữa khiến nàng bận tâm.
Đầu tiên là về cái chết đầy bất ngờ của Quốc Bảo, hiệu trưởng học viện Dã Thú.
Theo như thông tin nhận được, Quốc Bảo chết vì bị một nữ sinh có dấu hiệu tâm thần cắn nát dương vật. Quả là một cái chết nhục nhã. Tuy nhiên, Linh Nguyệt không hề tin cái lý do ấy.
'Làm sao Quốc Bảo lại dễ dàng bị một nữ sinh hạ thủ như vậy? Hẳn phải có uẩn khúc. Có khi… hắn đã bị thương từ trước chăng?'
Lại một vấn đề khó hiểu nữa. Dù Linh Nguyệt suy nghĩ cỡ nào cũng không thể biết được. Thông tin nàng có quá ít, chỉ dựa vào suy đoán không thể chắc chắn được.
Vậy vụ còn lại là gì?
Đó chính là về… việc Khải Minh mất tích. Vụ này cũng rắc rối không kém.
Thứ nhất, Khải Minh là học viên của học viện, lại là con cháu của Huỳnh gia, thân là hiệu trưởng, nàng phải chịu trách nhiệm không ít.
Thứ hai, Khải Minh đối với nàng cũng là một người đặc biệt. Nếu hắn mất tích, nàng đương nhiên lo lắng rất nhiều.
'Haizz, không biết giờ… hắn đang nơi đâu?'
…
Huỳnh gia trang, phòng của gia chủ.
Huỳnh Văn Nghĩa ngồi trầm ngâm, tay xếp tháp chuông, khuôn mặt vẫn điềm tĩnh nhưng lại ẩn hiện chút suy tư, lo lắng.
Đứa cháu của Văn Nghĩa, Khải Minh hiện đang mất tích, đương nhiên ông phải lo lắng rồi.
Trong mắt Văn Nghĩa, Khải Minh là một đứa trẻ thiệt thòi về nhiều thứ. Vì thế nên ông luôn yêu thương hắn hết mực, cố sức bảo vệ hắn. Thế nhưng lần này, ông đã có phần hơi chủ quan, dẫn đến việc Khải Minh mất tích.
'Đinh!'
Một âm thanh vang lên, nó đến từ quả cầu thủy tinh đang phát sáng nằm trên bàn của Văn Nghĩa. Ông vội đưa một ngón tay chạm vào nó, ánh sáng trong quả cầu biến đổi, bên trong quả cầu ấy, hình ảnh một thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện.
Nếu còn nhớ, thiếu nữ ấy cũng là một người thuộc Huỳnh gia, là cháu của Văn Nghĩa và là chị gái của Khải Minh. Phải. Nàng chính là Huỳnh Thiên Thư.
'Thưa chú, con đã quét sạch tổ chức bắt cóc Khải Minh rồi ạ!' Thiên Thư giọng trầm nói.
Sau khi nghe tin em trai bị bắt cóc, nàng đã tức tốc từ đế đô trở về Huỳnh gia, sau đó mang theo một lực lượng lớn đến hỏi tội tổ chức đã bắt cóc Khải Minh. Như đã nói trên, tổ chức ấy đã hoàn toàn bị đánh nát.
'Hmm… có tìm được Khải Minh không?' Văn Nghĩa hỏi.
'Không… ạ…' Thiên Thư lắc đầu, giọng buồn rầu nói.
'Thật sao? Không có một chút tin tức gì à?' Văn Nghĩa có vẻ hơi kinh ngạc.
'Không phải là không có…' Giọng Thiên Thư bắt đầu nghẹn ngào.
'Nói ta nghe thử xem?'
'Chú… Khải Minh… bị rớt xuống vực rồi!' Thiên Thư chợt rơi lệ. Thật bất ngờ về điều này. Nàng vốn nổi tiếng là người cứng rắn, lạnh lùng, hiếm có việc gì lấy được nước mắt của nàng. Tuy nhiên, nếu là chuyện liên quan đến đứa em trai của nàng thì lại khác.
'Vực sao?'
'Đúng vậy… ạ!'
'Ta hiểu rồi… Con hãy về đi, ta sẽ cho người xuống dưới tìm kiếm. Dù sao ta cũng có lỗi trong đây nên ta nhất định phải tìm được Khải Minh!'
'Ngộ nhỡ… Khải Minh…'
'Thiên Thư!' Văn Nghĩa gầm lên một tiếng cắt đứt lời Thiên Thư.
'Nam nhân gia tộc họ Huỳnh không dễ chết đến vậy. Nếu Khải Minh chết chỉ vì lý do như vậy, nó không phải con cháu Huỳnh gia. Cả con nữa Thiên Thư, nữ nhân gia tộc không được khóc, không được yếu nhược như vậy, càng lúc khó khăn càng phải bình tĩnh!'
Nghe những lời Văn Nghĩa nói, Thiên Thư vội gạt nước mắt đi. Quả đúng như vậy, đây không phải là lúc yếu đuối.
Thấy vậy, Văn Nghĩa gật đầu hài lòng rồi đưa ngón tay chạm vào quả cầu. Hình ảnh bên trong tắt ngủm đi, trả nó về một quả cầu thủy tinh trong suốt bình thường.
'Haizz…' Ngắm nhìn bầu trời trong xanh qua cửa sổ, Văn Nghĩa chợt thở dài. Chẳng biết được ông đang nghĩ gì.
'Cạch!' Cánh cửa phòng bất ngờ mở ra, một cô gái xinh đẹp bước vào.
'Không biết cho gọi ta có chuyện gì?' Cô gái nở một nụ cười quyến rũ rồi hỏi Văn Nghĩa.
'A… Thất trưởng lão, thật ra ta gọi ngài vì…' Văn Nghĩa đứng dậy, giọng hơi ngập ngừng.
'Hmm…' Cô nàng được gọi là Thất trưởng lão ấy dường như hiểu lý do Văn Nghĩa ngập ngừng. Nàng ta búng tay một cái và bảo: 'Cứ nói đi, ta đã phong tỏa âm thanh rồi!'
'Vâng, ngài vẫn chu đáo như thường… Thật ra, chuyện tôi muốn nói là về… THỨ ĐÓ.'
Lời Văn Nghĩa vừa dứt, sắc mặt thất trưởng lão có chút biến động, nhất là khi Văn Nghĩa nói đến 'thứ đó'.
'Có chuyện gì sao?'
'Vâng! Dạo này… nó có dấu hiệu kháng cự.'
'Làm sao có chuyện này chứ?' Thất trưởng lão xem bộ hơi khó tin.
'Rất có thể, có chuyện gì đó với các mảnh khác và dẫn đến việc chúng phản ứng với nhau.'
'Thôi được rồi! Ta sẽ giúp… Chuyện này đáng lo đấy.'
'Hmm… nếu như lỡ, có kẻ nào đó cố gắng sử dụng chúng thì…'
'RẤT NHIỀU ĐIỀU TỒI TỆ SẼ ĐẾN… Không chỉ ở lục địa này, mà toàn cõi Lam Tinh Cầu sẽ có chấn động!'
Thất trưởng lão và Văn Nghĩa nhìn nhau. Thật không biết họ đang nói gì nhưng trông có vẻ sắp có chuyện không lành sẽ xảy đến.
…
Núi Đầu Lâu…
Một ngọn núi nổi tiếng về độ đáng sợ. Bầu trời phía trên ngọn núi lúc nào cũng là một màu đen u ám.
Ở trong một gian điện nằm trên đỉnh núi.
'Thưa tộc trưởng, chúng tôi đã tìm được thông tin về Tân Tử Thần rồi!'Một nhóm người mặc áo choàng màu đen đang quỳ xuống, bẩm báo với một người đàn ông trung niên ngồi trên một chiếc ghế cao, phía đằng sau có hình đầu lâu trong vô cùng đáng sợ.
'Mau nói ta nghe.' Người đàn ông ngồi trên ghế nói. Giọng nói có chút vui mừng.
'Vâng ạ, theo như chúng tôi tìm kiếm thì… Tân Tử Thần có tên là Trương Khải Minh, hiện đang là học viên tại học viện Hoa Sen.'
'Hmmm… các ngươi chắc chứ?'
'Vâng ạ! Nếu ngài chưa tin, có thể xem qua cái này!'
Một kẻ mang ra một quả cầu thủy tinh rồi đưa cho người được gọi là tộc trưởng kia. Ở bên trong là hình ảnh của Khải Minh khi đang ở dạng Tử Thần Thuật.
'Đúng… đúng rồi! Cuối cùng cũng tìm được rồi… Haha… Tử Thần Tộc sẽ phục hưng, Tử Thần Tộc sẽ không phải cúi đầu nữa rồi!'
Tộc trưởng Tử Thần Tộc ngẩng đầu cười lớn, trông bộ rất vui mừng. Ngay sau đó, ông quay sang nói với những kẻ ở dưới:
'Mau… mau đưa ngài ấy về.'
Những tên đó nhìn nhau rồi ậm ừ nói: 'Nhưng mà… tộc trưởng… Tân Tử Thần hiện tại… đang mất tích ạ!'
'Cái gì?'
Lời nói của tên đó chẳng khác gì một gáo nước lạnh tạt vào mặt vị tộc trưởng kia.
'Mất tích… Là sao?'
'Dạ thưa ngài! Vài ngày trước Tân Tử Thần đã bị bắt cóc rồi… trong lúc chạy trốn, đã bị đánh rơi xuống vực.'
'Ngươi nói sao?'
Vị tộc trưởng bật dậy, khuôn mặt vô cùng tức giận. Ông nghiêm giọng lại nói một câu:
'Mau cho người đi tìm kiếm. Không thể để mọi chuyện kết thúc như thế được, nhất định phải tìm được Tân Tử Thần. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!'
…
Tạm gác những chuyện khác sang một bên. Hãy nhớ rằng đây là câu chuyện của Huỳnh Khải Minh. Hắn mới là nhân vật chính. Điều dáng quan tâm hiện tại là hắn đang ở đâu? Đã xuống địa ngục uống trà với Diêm Vương hay vẫn còn sống?
…
Một thảo nguyên rộng lớn với sắc xanh mơn mởn của cỏ non trải dài đến tận cuối chân trời. Một cột khói bếp lửng thửng bay trong nắng mai, nó phát ra từ một căn nhà nhỏ nằm trên ngọn đồi ở phía tây thảo nguyên.
'Hmm…' Một thiếu nữ xinh đẹp, khoảng chừng 16-17 tuổi đang loay hoay nấu thứ gì đó trong bếp củi. Hơi ấm từ bếp lửa làm khuôn mặt nàng ửng hồng lên trông vô cùng đáng yêu.
Sau vài phút, thiếu nữ nhấc cái ấm nhôm ra khỏi bếp lửa, sau đó đưa tay lau mồ hôi trên trán, dáng điệu vô cùng thanh tao.
'Xong rồi!' Nàng vui vẻ cất giọng nói ngọt ngào, đầy lôi cuốn của mình.
'Aaa…' Chợt, có một tiếng la phát ra từ trong nhà. Thiếu nữ vội vã chạy vào trong.
Trên chiếc giường tre trong nhà, một thiếu niên trông như vừa mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, đôi mắt hoảng loạn nhìn xung quanh. Trông hắn ta khá tàn tạ, khắp cơ thể không đâu không có vải trắng băng bó. Cứ như hắn ta vừa mới gặp một tai nạn khủng khiếp nào đó vậy.
Chính xác thì hắn ta vừa mới bị té vực.
Nói đến đây, chắc ai cũng biết, kẻ đang nằm trên giường kia không ai khác ngoài Khải Minh.
Đúng, hắn vẫn chưa chết.
Thật may mắn. (Nó chết end truyện )
Ngay sau đó, thiếu nữ kia bước vào. Nhìn thấy Khải Minh, nàng ta vui mừng nói: 'A, ngươi tỉnh rồi! Thật tốt quá!'
Tên: Linh Chi.
Tuổi: 16.
Sinh lực: 800/800.
Hồn lực: 1050/1450.
Cảnh giới: Hồn Sĩ tầng 6.
Thông tin thêm: Rất am hiểu về y thuật.
Như thường lệ, Tinh Thông Nhãn tự động đưa thông tin của đối tượng trước mắt vào não Khải Minh.
Thế nhưng, Khải Minh chẳng có vẻ gì quan tâm, đôi mắt cứ chằm chằm nhìn Linh Chi. Nàng ta thấy vậy bất giác nghiêng đầu hỏi: 'Có… chuyện gì sao?'
Khải Minh mấp máy môi, cổ họng phát ra một câu khiến Linh Chi sững sờ: 'Đây là đâu? Và…'
'—Tôi là ai?'
–Thần Sex000–
Chap ngắn vô phương cứu chữa
Thôi để dành hơi viết mấy chap sau dài vậy.