Khoái Lạc Hệ Thống – Chương 47: – Botruyen

Khoái Lạc Hệ Thống - Chương 47:

Chương 45: Quay Về Học Viện.

'Hơ…?' Khải Minh tỉnh giấc ở một không gian sáng rực với một cơ thể nặng trĩu, mỏi mệt.

'Ủa chỗ này quen quen…' Hắn ta cố đưa đưa tay lên dụi mắt để nhìn rõ mọi thứ xung quanh. Vài giây sau, hắn bật dậy rồi la lên: 'Ah… đó là…'

Khải Minh chỉ tay về phía trước khi nói. Nhìn theo hướng đó, ta có thể thấy một người—một nữ nhân mặc y phục trắng, mái tóc đen dài, dáng người mảnh khảnh. Nàng ta đang đứng quay lưng về phía Khải Minh.

'Hmmm…' Khải Minh lập tức đứng phắt dậy, đôi mắt nhìn xuống cặp mông đầy đặn của nữ nhân kia bằng ánh mắt dâm dê, đồng thời đưa tay xoa cằm, đầu gật gật tỏ vẻ ưng ý. Rồi hắn bước lại gần và lên tiếng: 'Tiểu thư gì đó… Oái!'

Vừa mới cất tiếng, cô nàng kia bỗng biến mất. Đồng thời xung quanh Khải Minh tối sầm lại. Một cảm giác mất cân bằng xuất hiện, Khải Minh cảm thấy như mình đang rơi xuống.

'Ahhhhh…'

Khải Minh giật mình tỉnh dậy. Lần này là tỉnh thật sự.

'Cái giấc mơ kì lạ này!' Khải Minh đưa tay vỗ trán nói. Ngay sau đó, hắn đảo mắt nhìn xung quanh để xem mình đang ở chốn nào.

Hiện tại hắn đang nằm trên một chiếc giường đặt trong một căn phòng mang đầy mùi thuốc, xung quanh hắn là những tủ kính đựng thuốc, băng gạc trắng và vô số vật phẩm dùng trong cứu thương khác. Không khó khăn cho hắn khi đoán ra đây là phòng y tế.

Đúng vậy, hắn đang nằm trong phòng y tế của quảng trường Lung Linh.

'Cạch!' Bỗng nhiên, cánh cửa phòng mở toang ra, đứng ngay đó là một cô nàng xinh đẹp với đôi mắt sáng rực nhìn vào Khải Minh.

'Hồng Diễm!'

'Khải Minh… ngươi tỉnh rồi à?' Hồng Diễm la lên rồi chạy đến sát giường.

'À ừm…' Khải Minh gật đầu nói, hắn hơi bất ngờ với dáng vẻ của Hồng Diễm.

'Hmmm ngươi làm người ta lo quá! Ngất mãi không chịu dậy!'

'À thì… Mà… Ủa?' Khải Minh bỗng khựng người lại.

'Chuyện gì vậy?' Hồng Diễm ngơ ngác hỏi.

'Tại sao ta lại ở đây nhỉ?'

'HẢ? Ngươi không nhớ gì sao? Sau khi đánh bại tên Đăng Quang của học viện Hoàng Kim, ngươi bỗng ngất đi mất!'

'Đánh bại?…' Khải Minh nghe vậy vội giật mình. Đầu óc cố mường tượng lại quá khứ.

'Đúng rồi! Mình đã đánh bại tên đó!' Có vẻ Khải Minh đã nhớ ra. Rồi bỗng nhiên, hắn quay mặt về một bên. Đôi môi mím chặt, hai mắt rưng rưng, bàn tay nắm chặt rồi 'yeah' một cái.

'Thắng rồi! Haha.. cuối cùng anh đã thoát khỏi cái kiếp 'phế' rồi. Từ giờ ai còn chê ta sẽ thông nát ass!'

Có vẻ Khải Minh khá là xúc động. Mà cũng phải thôi, hắn bỗng dưng bá thế kia mà.

'Ủa nhưng mà… kĩ năng Tử Thần Thuật đó là sao vậy nhỉ?'

Khải Minh chợt nhớ ra, ngón tay gãi nhẹ lên má và suy nghĩ. Ngọn nguồn nguyên nhân của chuyện này đều do Khoái Lạc Hệ Thống. Cái gì mà 'thay đổi vận mệnh thế giới', rồi lại còn kỹ năng '@#$%' bỗng dưng biến đổi thành kỹ năng 'Tử Thần Thuật' bá đạo. Khải Minh tức thì muốn tìm hiểu ngay mọi thứ.

'Ê hệ thống! Cái kỹ năng này là sao?' Không chờ đợi, Khải Minh hỏi ngay.

'Lỗi 69. Không thể liên lạc với hệ thống.' Một giọng nói máy móc vang lên trong đầu Khải Minh.

'Ủa vầy là sao? Hệ thống trả lời mau!!'

'Lỗi 69. Không thể liên lạc với hệ thống.' Vẫn là giọng nói máy móc sắt lạnh đó.

'Con lợn gợi tình! Định mệnh! 69 cờ cờ! Chuyện éo gì đây?' Khải Minh tức giận mắng thầm trong lòng. Tự dưng lúc cần thì hệ thống biến đâu mất tiêu bảo sao hắn không bực.

Khoảng một phút sau, Khải Minh bình tĩnh lại. Hắn biết rằng dù có mắng thế nào thì hệ thống cũng không nghe được, chi bằng ngồi suy nghĩ lý do vì sao nó bỗng dưng không liên lạc được xem có phải tốt hơn không.

'Hmmm… Tại sao vậy nhỉ? Tại sao vậy nhỉ?…. Ahhh! Đúng rồi!'

Khải Minh đập tay vào nhau, có vẻ hắn đã nghĩ ra. Lý do hệ thống không liên lạc với hắn là bởi vì… hình phạt khi không hoàn thành nhiệm vụ. Ngay khi bắt đầu vòng thứ hai, hệ thống đã giao cho cho hắn nhiệm vụ sờ ngực tất cả nữ sinh tham gia vào kì thi này. Cứ sờ được một người hắn được 200 điểm khoái lạc, nhưng nếu quá kì hạn (24 giờ), cứ mỗi em chưa sờ thì hệ thống đóng cửa 1 tiếng.

'Á đù, hóa ra là vậy! Để xem mình sờ được 1, 2,… 7! 7 em rồi, vậy là còn 6 em! 6 tiếng! Haizzz, lại phải đợi rồi!' Khải Minh thở dài, hắn cứ mãi lo đánh nhau mà quên mất nhiệm vụ. Nếu để ý thì hắn ít nhất cũng giảm 2 tiếng chờ đợi bằng ngực của Hồng Diễm và Yến Ly, hai cô gái luôn bên cạnh hắn.

'Hồng Diễm…' Nhắc đến Hồng Diễm, Khải Minh liền quay sang nhìn nàng. Nãy giờ cứ mãi độc thoại nội tâm mà quên mất cô nàng.

'Huh?' Khải Minh hơi giật lông mày khi nhìn thấy Hồng Diễm. Bởi lẽ cô nàng đang chăm chăm nhìn vào hắn không chịu rời mắt đi.

'Chuyện gì vậy?' Khải Minh thắc mắc hỏi đồng thời hắn đưa tay sờ lên mặt xem thử có dính gì hay không mà Hồng Diễm lại nhìn chăm chú đến vậy.

'À không có gì đâu!' Hồng Diễm giật mình, mặt ửng hồng lên, hai tay quơ loạn xạ. Sau đó nàng quay mặt sang một bên, thế nhưng mắt nàng vẫn liếc nhìn Khải Minh.

'Rõ ràng là có gì đó mà!' Khải Minh bắt ngay ánh mắt của Hồng Diễm như một bằng chứng và 'buộc tội' nàng.

'Uh… đã nói là không có mà…' Hồng Diễm vẫn cố cãi nhưng rồi khi nhìn vào mắt Khải Minh, nàng dừng lại, cúi đầu xuống. Vài giây sau, nàng đã chịu nói ra. Khải Minh thấy vậy cười đắc thắng trong lòng, thầm nghĩ: 'Chắc là do ta đẹp trai quá mà!'

'Hmmm… thật ra thì… ta muốn xem thử ngươi có ổn không thôi!' Câu nói của Hồng Diễm như một viên đạn bắn xuyên cái suy nghĩ ảo tưởng của Khải Minh. Thấy Khải Minh 'ặc' lên một tiếng, nàng dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:

'Khi mà ngươi thay đổi ấy… Ta… ta đã rất sợ… Ngươi cứ như một con người khác vậy ấy! Ta sợ…'

'Heh?' Khải Minh như hóa đá khi nghe Hồng Diễm nói. 'Sợ' sao? Khải Minh cứ tưởng bộ dạng của mình lúc đó ngầu lắm nhưng ai lại ngờ khiến người khác sợ hãi như vậy. Thấy biểu hiện của Khải Minh Hồng Diễm vội chỉnh lại: 'Không… ý ta là… Ta… ta rất lo cho ngươi!! Sợ ngươi sẽ không còn trở về con người bình thường nữa!!'

'À… Là vậy à! Thôi kệ, nàng ta lo cho mình là tốt rồi! Tương lai có vẻ tươi sáng nha haha!' Khải Minh cười thầm trong lòng. Ở bên ngoài khuôn mặt cũng biểu lộ chút cảm xúc vui mừng.

Lặng một chút, Hồng Diễm lại lên tiếng: 'Mà nè Khải Minh, ngươi làm sao mà bỗng mạnh lên dữ vậy?'

'À thật ra thì…' Khải Minh vừa nói vừa đưa tay lên trán tỏ vẻ ngầu.

'Thực ra, ta đã định buông xuôi tất cả vào lúc ấy rồi! Nhưng mà… khi nhớ về nàng, người ta bỗng tuôn trào ra một sức mạnh. Phải, là nhờ nàng đó Hồng Diễm!' Khải Minh nắm lấy tay Hồng Diễm mà nói, đôi mắt say đắm nhìn nàng.

'Chém gió!' Hồng Diễm có vẻ chẳng hề tin những gì mà Khải Minh nói.

'Ặc!'

Khải Minh ho sặc sụa, có lẽ là vì đang diễn sâu mà bị phá.

'Hihi. Mà… Khải Minh, còn một chuyện nữa ta muốn nói với ngươi!'

'Hả là gì vậy?'

'Uhm đó là…'

Hồng Diễm bỗng đưa hai tay nắm lấy bàn tay của Khải Minh.

'Khải Minh! Cảm ơn ngươi! Ta biết ơn ngươi nhiều lắm!'

'Huh…' Khải Minh hơi bất ngờ trước lời nói của Hồng Diễm. Giọng của nàng vô cùng dịu dàng, ấm áp khác hẳn bình tường.

'Đó là vì ngươi đã cố gắng đánh bại tên kia, giành chiến thắng vì ta… À không, vì mọi người chứ! Nhờ ngươi mà ta đã có đủ tiền để trả nợ cho gia đình. Thật sự… thật sự biết ơn ngươi nhiều lắm! Không biết trả ơn ngươi thế nào cho đủ!' Hồng Diễm nghẹn ngào đầy xúc cảm.

'Nếu mà không có ngươi… ta thật sự… không biết phải làm sao cả!!' Hồng Diễm cúi đầu xuống để che đôi mắt rưng rưng.

'…….' Khải Minh thấy vậy liền cười. Hắn biết Hồng Diễm đang vô cùng xúc động vì hành động anh hùng của mình nên lòng cũng cảm thấy ấm áp.

Khải Minh lặng thinh vài giây rồi lên tiếng: 'Hồng Diễm…. Nàng biết không… Ta là người tham lam lắm bởi vậy nên… một lời cảm ơn vẫn chưa đủ với ta đâu!!'

'Huh?' Hồng Diễm nghe vậy vội ngẩng đầu lên.

'Uh…'

Nàng bất ngờ rên một tiếng, bởi vì… Khải Minh đang say đắm nhìn nàng.

Ánh mắt của hắn có ý gì đây?

Hồng Diễm bất giác bị hút vào đôi mắt ấy.

Đôi gò má nàng ửng hồng lên.

Môi nàng định mấp máy gì đó nhưng lại thôi.

Vài giây sau…

Chủ động tiến tới, Hồng Diễm đưa tay đặt lên hai bên má Khải Minh.

Cả hai vẫn giữ nguyên ánh mắt nhìn nhau, chỉ khác là gương mặt cả hai đang tiến sát lại với nhau.

'………….'

Mắt nhắm lại, môi tiến sát đến nhau.

Một chút nữa, chỉ còn một chút nữa chúng sẽ chạm nhau.
Và,

.

.

.

'Ầm!'

Cánh cửa phòng bỗng bị đá bay sang một bên khiến Hồng Diễm và Khải Minh giật mình. Cả hai lập tức lùi lại, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Ngay sau đó, là một thân ảnh và một giọng nói quen thuộc: 'HÚÚÚÚ! Khải Minh!!!!!!! Chú tỉnh rồi à!'

Thân ảnh đó lao đến, ôm chằm lấy Khải Minh. Không ai khác, hắn chính là Thất Hứa.

'Trời ạ! Chú làm ta lo quá! Ngất mãi không chịu tỉnh! Để xem nào! Có bị gì không? Có đau chỗ nào không? Bây giờ ngươi thấy thế nào rồi?' Như một khẩu súng liên thanh, Thất Hứa liên tục hỏi Khải Minh như tra khảo tội phạm.

'Ta đang rất có sao đấy đờ mờ tên phá đám!' Khải Minh mắng thầm trong lòng, mặt hắn nhăn nhó lại thấy rõ.

'Hả? Bị gì hả? Để ta gọi người đến!' Thất Hứa lại không hiểu, tưởng Khải Minh bị gì nên định gọi y sư ở đây đến chữa trị cho hắn.

'Haizzz! Ngươi ôm hắn thế kia sao hắn thở?' Bước vào trong phòng thêm hai người nữa đó là Công Khanh và Yến Ly.

'À quên!' Thất Hứa vội lùi lại gãi đầu. Khải Minh sờ lên cổ họng và nhìn hắn với vẻ khó chịu.

Rồi sau đó, căn phòng bỗng ngập trong im lặng.

'Hả? Cái quái gì vậy?' Khải Minh ngơ ngác trước tình thế này. Chẳng ai nói gì cả mà chỉ tập trung nhìn hắn với ánh mắt giống Hồng Diễm lúc nãy (tất nhiên là trừ Hồng Diễm đang cúi đầu vì xấu hổ kia).

'Mọi người bị sao vậy….' Khải Minh lên tiếng phá vỡ bầu không khí này. Nghe vậy, 3 người kia nhìn nhau. Bắt đầu từ Thất Hứa, hắn lên tiếng trước: 'Khải Minh!'

'Dạ?!' Khải Minh hơi giật mình trước dáng vẻ nghiêm nghị của Thất Hứa.

'Phịch!'

Bất ngờ, Thất Hứa quỳ xuống, cả người hắn cúi rạp xuống đất. Điều này làm Khải Minh cũng như những người khác vô cùng bất ngờ.

'Khải Minh! Ta thật sự rất biết ơn ngươi!'

'Heh? A không cần phải làm như vậy đâu! Như vậy em khó xử lắm!' Khải Minh lộ vẻ khẩn khoản.

'Không! Cứ để ta như vậy đã!' Thất Hứa vẫn cứng đầu quỳ. Đoạn hắn nói tiếp: 'Khải Minh, mọi việc đều nhờ ngươi! Nếu không có ngươi thì ta chẳng còn cách nào để cứu Bách Huệ. Thân là anh trai nó vậy mà lại quá vô dụng… Một lần nữa đội ơn ngươi! Ta nhất định sẽ báo đáp! Có việc gì cứ nhờ đến ta!! Dù có phải làm trâu làm trâu làm ngựa ta cũng chẳng màng!'

Sau vài giây đứng hình, Khải Minh thở dài rồi lên tiếng: 'Haizz! Chúng ta là bạn mà Thất Hứa… Chả lẽ giúp nhau chút ít ấy mà cũng phải lễ trọng vậy sao? Anh mau đứng dậy đi nếu không thì đừng nhìn mặt nhau nữa!!'

Những lời Khải Minh tuôn ra là từ tận đáy lòng hắn. Nghe vậy Thất Hứa ngẩng đầu lên nhìn Khải Minh. Miệng hắn khẽ cười mãn nguyện, rồi đứng dậy.

Tiếp theo đó, Yến Ly và Công Khanh lần lượt tiến đến sát giường.

'Khải Minh…' Yến Ly bất ngờ tóm lấy đầu Khải Minh và ôm vào lòng… chính xác là vào ngực.

Quá đỗi bất ngờ, Khải Minh nằm yên tận hưởng cảm giác mềm mại, thoải mái của hai cái bánh bao kia. Trong khi đó, Hồng Diễm mặt đỏ như gấc, tóc dựng ngược lên trước hành động của Yến Ly.

'Mồ… Cưng làm chị lo quá chừng à! Nhưng mà cũng cảm ơn cưng vì đã cố hết sức giành chiến thắng cho đội chúng ta.'

'Dạ… hì hì!' Khải Minh trả lời cho có thôi chứ hắn có nghe Yến Ly nói gì đâu. Thứ hắn chú ý nhất bây giờ là ngực, bộ ngực của Yến Ly. Nó mềm mại vô cùng, Khải Minh ước gì được đưa tay lên tận hưởng chúng. Nghĩ vậy, thằng nhóc của hắn liền cương cứng lên.

Nhưng có lẽ ông trời không muốn hắn tận hưởng lâu. Tự nhiên có thứ gì đó nắm lấy cổ áo hắn và kéo về sau, khiến hắn buộc phải rời xa ngực Yến Ly.

'Uh…' Đang định kêu réo gi đó thì một vòng tay siết qua cổ hắn. Cánh tay này là của… Công Khanh.

'Haha… Ngươi giỏi thật đấy Khải Minh! Có tuyệt chiêu mà giấu! Nếu ngươi dùng sớm hơn thì đâu cần bọn ta phải khổ sở như vậy…' Công Khanh nói.

'Ặc… Nếu được thì ta đã dùng rồi!' Khải Minh thở dài trong lòng. Bên ngoài, hắn chỉ cười cho qua chuyện. Nói nhiều lỡ bị hỏi về cái kỹ năng đó cũng phiền, thôi cứ cho nó trôi đi đỡ rắc rối.

'Mà thôi… Em khỏe rồi! Mọi người, chúng ta mau đi thôi!' Sau một hồi hỏi thăm, Khải Minh cười nói.

'Uhm đúng vậy!'

'Đến giờ rồi…'

'Nào, chuẩn bị rồi đi thôi!'

'Ủa…' Khải Minh đứng đơ người. Một làn gió cuốn theo một chiếc lá bay ngang trym hắn.

'Chuyện gì vậy Khải Minh? Mau đi về học viện thôi! Hành lý ta đã chuẩn bị hết rồi!' Thất Hứa vỗ vai Khải Minh nói.

'Nhanh nào… cô hiệu trưởng đang đợi đó!' Công Khanh đi qua nói.

'Khoan đã… Mọi người… mọi người không nghĩ mình quên cái gì à?' Khải Minh liên tục cử động các ngón tay khi nói, mặt hắn lấm tấm mồ hôi.

'Ah!' Công Khanh chợt la lên.

'Nhớ ra rồi đúng không?' Khải Minh vui mừng nói.

'Đúng rồi! Ta để quên cái quần mới mua chiều hôm bữa! Cảm ơn nha Khải Minh!' Công Khanh nói rồi chạy đi, để lại đằng sau khuôn mặt thất vọng của Khải Minh. Thấy vậy, Yến Ly bèn hỏi: 'Khải Minh? Để quên gì à?'

'Không phải… mọi người chắc mình chưa quên không… cái chuyện đại loại như… tuyên dương… trao giải thưởng sau cuộc thi đó!' Khải Minh cố gắng nói.

'À, về chuyện đó thì đã giải quyết xong xuôi hết rồi!'

'Hả? Là sao?'

Thất Hứa thấy vậy bèn chen vào nói: 'Lúc mà ngươi ngủ say! Bọn ta đã lên nhận hết rồi! Công nhận trao thưởng thôi mà long trọng thiệt! Khán giả ở dưới vỗ tay quá trời! Ta còn được một em gái nào đó khen là đẹp trai nữa chứ!'

'……' Một con quạ bay ngang qua đầu Khải Minh. Mặt hắn lộ rõ vẻ thất vọng, trông giống như một kẻ dò vé số, trùng hết số nhưng phát hiện ra mình tra nhầm đài.

Phải biết đối với hắn, cái lễ trao giải, tuyên dương này cực kì quan trọng. Trong cuộc thi hắn chẳng thể nghe khán giả nói gì về mình, hay nhìn mình ra sao thì ít nhất cũng phải cho hắn xem những thứ đó vào lễ tuyên dương kia chứ. Nhất là sau khi chiến thắng với dáng vẻ không thể ngầu hơn, còn gì hãnh diện bằng được nghe mọi người tung hô, nhìn mình với ánh mắt 'ôi ngầu quá!', 'nam thần là có thật!' hay đại loại giống vậy.

Vẫn còn hi vọng vào điều gì đó, Khải Minh hỏi Hồng Diễm: 'Chuyện này là thật chứ?'

'Ờ!' Hồng Diễm trả lời ngắn gọn trong khi nhìn Khải Minh với ánh mắt như muốn thiêu cháy hắn. Có lẽ nàng vẫn còn giận chuyện lúc nãy.

Khải Minh thấy vậy chỉ biết thở dài.

'A… cô hiệu trưởng kìa!' Yến Ly nói. Khải Minh nhìn lên phía trước thì thấy Linh Nguyệt đang đứng đợi bọn chúng, cạnh nàng là một chiếc xe ngựa.

Cả bọn lần lượt leo lên xe. Riêng Khải Minh thì đứng nói chuyện với Linh Nguyệt.

'Hmmm… làm tốt lắm Khải Minh!' Linh Nguyệt khen ngợi Khải Minh. Hắn gãi đầu và đáp: 'Dạ… chỉ là làm hết khả năng thôi ạ!'

Rồi, cả hai im lặng một lát. Lúc này Linh Nguyệt nhìn Khải Minh nghĩ thầm: 'Mình có nên hỏi không nhỉ?'

Thứ mà Linh Nguyệt đang băn khoăn nên hỏi hay không là về chuyện Khải Minh bỗng thay đổi đó. Tuy nhiên sau vài giây suy nghĩ nàng lại quyết định: 'Thôi… để lúc khác nhỉ? Giờ để hắn nghỉ ngơi, thư giãn cái đã!'

Nghĩ xong, Linh Nguyệt tiến đến thì thầm vào tai Khải Minh: 'Tối nay ta nhất định sẽ 'thưởng' cho chàng!'

Nghe được vậy, Khải Minh cảm giác như người mình tràn trề lại sinh lực. Chuyện lễ tuyên dương lúc nãy cũng bị hắn vứt vào xó luôn. Rồi hắn cũng nói nhỏ vào tai Linh Nguyệt:

'Tối nay chúng ta thử tư thế mới nha!'

Nghe vậy Linh Nguyệt đỏ mặt. Nàng mỉm cười, đánh yêu vào má hắn một cái rồi quay đi, bước lên xe.

Ngay sau đó, Công Khanh chạy đến với cái quần mới trong tay. Hắn cùng Khải Minh bước lên xe và…

'KHỞI HÀNH VỀ HỌC VIỆN NÀO!' Yến Ly hào hứng nói.

'Yeah!' Thất Hứa, Công Khanh, Hồng Diễm la lên. Còn Khải Minh?

Hắn ta đang lảm nhảm cái gì đó hình như là: 'Tiên ông trồng củ cải rồi, La hán đẩy xe bò? Rồi luôn! A… 69 chưa thử nè… Rồi còn… abcxyz!'

Thứ Khải Minh lảm nhảm chắc ai cũng hiểu (không thì ta cũng lạy). Mãi nói, hắn bỗng quên luôn một việc vô cùng quan trọng.

'Uh…' Ở trong một căn phòng tương tự căn phòng Khải Minh nằm lúc nãy, một thiếu niên nằm trên giường mở đôi mắt tinh anh ra.

'Tỉnh rồi à?' Một lão già đứng ở góc căn phòng, vuốt râu nhìn hắn. Nếu để ý, lão già này chính là người đứng ở góc khuất trong khán đài, âm thầm theo dõi cuộc thi.

Tên thiếu niên ngồi dậy, mắt hắn khẽ động sang bên trái. Ở bên tay trái hắn, có một cô nàng đang gối đầu vào giường hắn ngủ say. Cô nàng này rất là xinh đẹp nhưng từ nàng cũng toát ra một vẻ gì đó lạnh lùng khiến người ta tuyệt nhiên không dám có thái độ hay hành vi đùa giỡn nào trước mặt nàng.

Và nàng ta cũng là một thí sinh tham dự vào cuộc thi này. Nàng thuộc đội Hoàng Kim. Không ai khác nữa, đây chính là Thu Thúy.

Vậy cũng không khó đoán ra tên thiếu niên kia là ai. Chỉ có thể là người mà Thu Thúy lúc nào cũng ở bên thôi. Và đó là Đăng Quang. Sau khi bị Khải Minh đánh bại, hắn cũng ngất đi. Lý do là vì hắn đã sử dụng quá nhiều hồn lực, cơ thể không chịu nổi dẫn đến bị quá tải.

'Hmmm… con bé đã ở cạnh ngươi suốt đấy!' Lão già kia lại lên tiếng.

Đăng Quang nghe vậy nhìn Thu Thúy và mỉm cười, tay đưa lên xoa đầu nàng. Rồi sau đó, hắn quay sang ông lão kia.

'Sư phụ…!'

Đăng Quang chưa kịp nói xong thì lão già đã ngắt lời: 'Ta biết ngươi đang muốn nói gì? Là về tên Khải Minh kia đúng không?'

'Vâng ạ!' Đăng Quang gật đầu.

'Hmmm… tên đó đúng là thú vị…' Lão già lại vuốt râu. Đoạn nói tiếp: 'Thật không ngờ rằng… Trong cuộc thi, trước mặt nhiều người như vậy mà hắn có thể… sờ vú con nhà người ta! Quả là nam nhi đại trượng phu, về khoản này ta cũng phải học hỏi hắn.'

Lão già thay đổi 180 độ. Thật không ngờ người nhìn trông nghiêm nghị như lão mà có thể nói mấy chuyện này. Mà giờ đây lão cũng có còn vẻ nghiêm nghị nữa đâu, thay vào đó là khuôn mặt giống mấy thằng cha dê già. Hai tay còn làm vẻ như đang nắn bóp thứ gì đó (vú) trong không khí.

'Trời ạ! Sư phụ!' Đăng Quang như muốn ngã xuống giường trước những gì lão kia nói.

'À hà… ta đùa thôi! Giờ vào vấn đề chính! Ngươi đang muốn biết về thứ sức mạnh của tên đó đúng không?' Lấy lại vẻ nghiêm túc, lão nói.

'Vâng ạ!'

'Được rồi! Ngươi có biết về Tử Thần Tộc không?'

'Tử Thần Tộc? Có phải là tộc người có thể điều khiển tử khí, thứ sinh ra từ các xác chết, biến nó thành hồn lực hoặc dùng nó làm vũ khí!… Khoan đã, lẽ nào là hắn?'

'Đúng vậy! Tên đó là người của Tử Thần Tộc, hoặc có liên quan gì đó!'

'Hmmm… Tử Thần Tộc vốn xưa nay tuyệt giao với những người khác, vậy mà giờ đây lại để con cháu đi thi sao?'

'Hmmm… Chuyện này ta cũng chưa rõ? Có thể bọn chúng đang âm mưu gì đó! Nhưng mà thôi, quay lại chủ đề…'

Đoạn lão già nói tiếp: 'Như đã biết, Tử Thần Tộc sử dụng tử khí để làm sức mạnh cho bản thân. Đối với người thường như chúng ta, tử khí là thứ không thể nhìn thấy được. Tuy nhiên, nếu nó được hấp thu qua người của Tử Thần Tộc thì lại khác. Tùy theo cơ thể, tử khí sẽ sau khi hấp thụ sẽ có màu khác nhau. Theo ta được biết, tử khí có ba màu và dựa vào màu sắc để phân ra đẳng cấp.'

'Thấp nhất là màu đỏ, đây là của những kẻ bình thường của Tử Thần Tộc. Tiếp đến là màu tím, những kẻ sở hữu màu tím được xếp vào hàng ngũ tinh anh của tộc. Và màu cuối cùng cũng là loại tử khí mạnh nhất, MÀU ĐEN!'

'Là của tên đó!' Đăng Quang khẽ nhíu mày.

'Màu sắc của tử khí không chỉ khác biệt sức mạnh mà còn nói lên độ hiếm nữa! Đi từ đỏ đến đen, độ hiếm tăng dần.'

'Hmmm… vậy đen là hiếm nhất sao?'

'Đúng vậy! Màu đỏ thì có rất nhiều, màu tím thì khoảng vài trăm kẻ sở hữu… Còn riêng màu đen thì…'

'Khoảng bao nhiêu ạ?' Đăng Quang nôn nóng hỏi. Lão già nhìn hắn rồi nói: 'Trước tên nhóc kia, chỉ có duy nhất một người chuyển được tử khí sang màu đen, hắn ta chính là Tử Thần, kẻ sáng lập nên Tử Thần Tộc.'

'Cái gì? Một người thôi sao?' Đăng Quang trố mắt ngạc nhiên. Sau vài giây suy nghĩ, hắn nói tiếp: 'Có khi nào tên đó là Tử Thần không?'

'Không thể nào! Tử Thần đã chết cách đây vài trăm năm rồi. Theo ta nghĩ tài giỏi cỡ nào cũng đâu thể đội mồ sống dậy được chứ?'

'Hmm… Tử Thần, kẻ điều khiển cái chết mà cũng không thể kháng cự lại nó sao?' Đăng Quang xoa cằm nói.

'Nhưng mà tên Khải Minh đó sở hữu tử khí màu đen trước giờ chỉ xuất hiện một lần. Đối với Tử Thần Tộc, hắn chẳng khác gì bảo vật cả? Vậy mà để tham dự mấy cuộc thi như thế này, lại còn để lộ ra sức mạnh! Không phải chúng quá chủ quan sao?' Đăng Quang lại thắc mắc.

'Tử Thần xưa kia đắc tội với cả thiên hạ. Hắn như một kẻ điên, liên tục tàn sát rất nhiều người, bất kể là người của bang phái nào hắn cũng chẳng kiêng nể. Nghe đâu hắn làm vậy là vì muốn thỏa mãn sở thích, hoặc là để bổ sung tử khí để tu luyện. Cũng vì thế nên hắn có rất nhiều kẻ thù. Sau khi hắn chết, con cháu của hắn phải gánh tội thay hắn, bị người đời truy sát, dẫn đến phải trốn chui trốn rủi, tuyệt giao với bên ngoài. Vậy mà giờ đây lọt ra ngoài một thằng nhóc sở hữu tử khí màu đen! Thật làm ta khó hiểu.'

'Hmmm… Sư phụ! Nếu như kéo tên đó về phe ta thì sẽ có lợi cho ta?' Đăng Quang nhìn lão già như xin ý kiến.

'Cũng chưa biết được! Dính líu với Tử Thần Tộc không phải điều hay.'

'Hmmm…' Đăng Quang nghe vậy cúi đầu xuống, tay hắn chìa ra. Trên bàn tay hắn, những hạt ánh sáng tụ tập lại rồi hiện thành một thanh kiếm. Đây chính là bảo vật của Đăng Quang, Thánh Quang Kiếm.

'Quả thật không muốn hắn làm kẻ thù chút nào! Nhưng mà… nếu một mai hắn dám ngăn cản con đường của mình thì…'

'Xoẹt!'

Đăng Quang chém mạnh vào không khí, ánh mắt quả quyết.

'Ta sẽ không ngần ngại tiêu diệt ngươi!'

Lão già thấy vậy mỉm cười.

Rồi, khi nghĩ đến đấy, Đăng Quang chợt nhớ ra một chuyện: 'Khoan đã… Mình vẫn chưa hiểu tại sao tên này lại biết chuyện của Xuân Sinh?'

'Khải Minh… Khải Minh… dậy đi nào!' Hồng Diễm liên tục lay người Khải Minh. Trên đường đi, gió thổi hiu hiu mát làm tên này đâm ra buồn ngủ và hắn lại đánh thêm một giấc nữa.

'Ủa tới nơi chưa?' Khải Minh lim dim mở mắt và hỏi.

'Chúng ta về đến học viện rồi!' Hồng Diễm nhìn ra cửa sổ xe và nói.

Khải Minh dụi mắt rồi cũng lò đầu ra khỏi xe để nhìn. Ngay trước mặt hắn bây giờ chính là học viện Hoa Sen thân thương.

Chiếc xe ngựa giảm tốc độ, từ từ đi qua cổng học viện. Vào trong khuôn viên, Khải Minh cùng tất cả mọi người la lên ngạc nhiên.

'Woa…'

'Cái gì kia?'

Ngay ở giữa sân, gần như tất cả học viên đang đứng đợi bọn họ. Những học viên này còn dựng lên một tấm bảng to có đề dòng chữ: 'Mừng đội tuyển trở về! Chúc mừng Hoa Sen vô địch!'

Phải! Những học viên này đang chào đón năm người trong đội tuyển trở về, những anh hùng mang lại vinh dự cho học viện.

'Họ trở về rồi kìa!'

'Hoan hô!'

'Hoan hô!'

'Hoan hô! x 3,14'

'Khải Minh…'

'Khải Minh…'

Những tiếng chào mừng, hoan hô liên tiếp được cất lên. Trong đó, tên Khải Minh được tung hô rất nhiều. Tuy không được dự lễ tuyên dương ở quảng trường Lung Linh nhưng trước sự chào đón nồng nhiệt của mọi người tại đây, Khải Minh cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

'Haha…' Khải Minh vừa bước xuống xe ngựa thì một người lao đến ôm chặt cổ hắn. Tên đó là Quốc Vinh.

'Mừng ngươi trở về! Ngầu lắm nha!' Quốc Vinh tươi cười nói. Sau đó, một tên con trai khác tiến lại, hắn tên là Hoài Nam.

'Chúc mừng chiến thắng!' Hoài Nam vẫn kiệm lời như ngày nào, song khuôn mặt hắn lộ rõ nét hân hoan.

Tiếp theo đó, một con rồng con màu trắng bay đến chui vào lòng hắn.

'Kri…'

'A Bạch Long…'

Phải, con rồng đó chính là Bạch Long, thú cưng của Khải Minh. Con rồng cứ như đứa con làm nũng với mẹ, cọ quậy mãi trong vòng tay Khải Minh.

Nếu Bạch Long ở đây thì tức cô nàng hay giúp Khải Minh trông coi nó, Yến Nhi đang ở gần.

Chính xác là vậy. Yến Nhi vừa bước đến trước mặt Khải Minh vừa cười vừa nói: 'Mừng ngươi trở về nha Khải Minh! Ngươi tuyệt lắm đó!'

'Um… Chúc mừng ngươi! Bọn ta tự hào lắm!' Đứng bên cạnh Yến Nhi, cô nàng Mỹ Linh nhanh chóng nối tiếp lời chúc mừng của bạn mình.

'Ahaha… cảm ơn các nàng nha!' Khải Minh vừa cố giữ yên Bạch Long vừa trả lời.

Những lời chúc mừng, tán dương chưa dùng lại ở đó. Những học viên trong lớp, đến cả ngoài lớp, gặp vài lần đến lần đầu gặp cũng bu vào ca ngợi Khải Minh. Làm hắn trông giống như một thần tượng vậy.

Đặc biệt là đám con gái cứ bu vào hỏi han, nịnh nọt đủ kiểu. Khiến Khải Minh hai mũi muốn nổ phồng ra. Mấy tên con trai thấy vậy đâm ghen tị nhưng cũng bất lực đứng nhìn.

Được một lúc sau, cô hiệu trưởng lên tiếng: 'Tất cả mọi học viên, xin hãy lắng nghe! Nhân dịp học viện chúng ta vô địch kì thi liên trường lần này, tối hôm nay, học viện sẽ tổ chức một bữa tiệc nhằm tuyên dương cho những anh tài trong đội tuyển! Các học viên hãy về sửa soạn, chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay đi nào!'

'YEAHHHHH!'

'Tối nay được quẩy rồi!'

'Hú hú!'

Học viện gần như rung chuyển bởi tiếng la hét của đám học viên.

–Thần Sex000–

Ngủ ngon nha mấy bác Khoái Lạc Hệ Thống - Chương 47:
Nhớ like nếu thấy thích.
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.