Chương 42: Vòng Thi Thứ Hai (11) – Năm Phút.
'Nào mọi người, thời gian của cuộc thi chỉ còn 1 tiếng, hãy xem các đội đang làm gì nào?' Dẫn chương trình hét thật to.
'Hử? Sao tự nhiên bây giờ ông dẫn chương trình sung thế? 23 tiếng vừa rồi chỉ thông báo kết quả thôi sao giờ lại nổi hứng bình luận thế?'
'Chắc còn một tiếng nên ổng mới vậy!'
'Vả lại bây giờ lại đang khúc gây con mẹ nó cấn nữa chứ!!'
'Ừm nhìn xem đội Hoàng Kim giáp mặt đội Hoa Sen rồi, hai đội này chắc chắn sẽ đánh một trận nảy lửa đây!!'
'Ừm… nhưng mà… tên thuộc đội Dã Thú bị gì vậy?'
'Hmmm…? Bị gì là… Hả?' Khán giả đồng loạt nhìn vào quả cầu nước, nơi có chiếu hình ảnh của Vương Ám. Sau khi bị đồng đội đánh đập dã man, Vương Ám bỗng rơi vào trạng thái kì lạ. Tên đó hiện giờ đang bị bao bọc trong một lớp hồn lực màu tím đầy ma mị. Đôi mắt hắn thì có vẻ khát máu bất thường. Miệng của hắn liên tục nhe răng cười như có vẻ thích thú việc gì đó. Trông hắn bây giờ thật đáng sợ. Tuy nhiên thứ gây kinh sợ nhất vẫn là việc hắn vừa làm với đồng đội mình. Luồng hồn lực màu tím kia biến đổi thành hai cánh tay hai bên, vồ lấy đồng đội hắn và 'nghiền nát' họ. Không biết rằng họ đã bị loại và dịch chuyển ra ngoài hay… đã chết.
'Kinh khủng quá!'
'Hắn bị sao vậy?'
'Mất kiểm soát rồi!'
Ai ai cũng cảm thấy ghê sợ trước 'Vương Ám hiện tại'. Hắn trông khá giống một con quái vật điên loạn vậy.
'Chuyện này là sao? Quốc Bảo, ngươi hãy trả lời đi!' Hiệu trưởng học viện Hoàng Kim bật dậy khi trông thấy sự biến đổi của Vương Ám. Trước đây ông ta cũng từng thấy Vương Ám biến đổi thất thường, từ một tên trông yếu xìu bỗng biến thành một kẻ có sức mạnh kinh khủng. Tuy nhiên lần này khác hoàn toàn, sức mạnh của hắn ta đã tăng lên quá cao, cao đến ngất ngưỡng, chỉ cần nhìn qua hình ảnh được chiếu lên quả cầu nước cũng đủ cảm nhận được điều đó. Ngoài ra, còn một nữa điều khiến ông ta hoảng hốt đến như vậy.
'Thứ sức mạnh đó, sao có cảm giác trông giống… Ma Thần Tộc vậy??' Vị hiệu trưởng ấy tự hỏi mình. Sau đó ông hét lớn lên, khiến toàn bộ khán giả phải tập trung nhìn vào ông ta.
'Quốc Bảo? Ngươi đã làm gì? Nói mau!!'
Trước tiếng thét kèm theo uy lực của vị hiệu trưởng, Quốc Bảo vẫn chẳng có một chút động tĩnh gì. Trông hắn như đang muốn cho vị hiệu trưởng ấy ăn 'bơ'.
'Hmmm… Khốn kiếp!' Vị hiệu trưởng học viện Hoàng Kim có vẻ tức giận đến mất bình tĩnh. Cả người ông tỏa ra hồn lực để tạo áp lực lên Quốc Bảo. Luồng hồn lực của ông không chỉ tác dụng lên hắn mà cả với những người xung quanh. Các vị khán giả xung quanh có cảnh giới thấp hơn Hồn Hoàng đều cảm thấy một sức ép dữ dội lên cơ thể.
'Ngươi có biết mình đã làm gì không?' Vị hiệu trưởng ấy nói với giọng điệu chậm rãi, răn đe. Trông lời vừa rồi giống như một lời cảnh báo vậy.
'Hmmm…' Sau lời nói ấy, Quốc Bảo đã có chút động thái. Hắn từ từ ngoảnh đầu về phía sau, ánh mắt đầy chiến ý nhìn thẳng vào mắt vị hiệu trưởng kia, đồng thời hắn cũng tỏa hồn lực ra để chống lại luồng hồn lực của vị hiệu trưởng kia.
'Đây là chuyện của tôi! Mong ngài đừng xen vào!'
'Guh…' Vị hiệu trưởng học viện Hoàng Kim hơi nhíu mày khi thấy sắc mặt của Quốc Bảo, đây là lần đầu tiên hắn tỏ ra đáng sợ như vậy.
'Uh… không chịu nổi nữa rồi!' Một tên khán gỉa gần đó gục xuống, có lẽ hắn đã bị sức ép hai luồng hồn lực kia làm bất tỉnh.
'Ah…'
'Uh…' Khán giả đồng loạt chạy xa nơi giao tranh hai luồng hồn lực khổng lồ kia.
'Này… hai vị, mau dừng lại đi!' Linh Nguyệt bỗng lên tiếng, đồng thời nàng cũng tỏa hồn lực để chống lại hai người kia.
Sau lời nói của Linh Nguyệt, Quốc Bảo cùng vị hiệu trưởng kia mới chịu dừng lại. Tên Quốc Bảo sau đó liền quay đầu lại nhìn về phía trước. Lòng hắn bất chợt có vài suy nghĩ.
'Khốn kiếp… Ta phải thắng giải đấu này… bằng mọi giá! Grrr… sự nghiệp của ta nhất định sẽ tiếp tục phát triển… Công nghệ Cấy Ghép Linh hồn của ta… nhất định!'
Quốc Bảo nghiến chặt răng nhìn lên quả cầu nước có chiếu hình ảnh Vương Ám.
'Hmm, có vẻ nó mất kiểm soát rồi! Bây giờ đội mình lại thua điểm hai đội kia nữa chứ!! Thật là…' Quốc Bảo càng nghĩ càng thấy cơ hội thắng là mong manh.
Trong lúc đó, bên trong khu rừng. Sau khi xử lý hai đồng đội của mình, Vương Ám bỗng bật cười lớn, xen kẽ vào đó là một giọng nói quái dị, có lẽ không phải giọng nói của Vương Ám.
'Ha… ha… ha… ta… sẽ giết hết… xóa sổ con người… Hahaha!'
'Guh…'
Bỗng nhiên Vương Ám ngã quỵ xuống. Hai tay hắn vội đưa lên ôm đầu.
'Không… đừng…. không….'
Khuôn mặt đáng sợ của Vương Ám bỗng biến mất, nhường chỗ cho vẻ mặt sợ hãi. Đôi mắt Vương Ám mở to hết cỡ, nước mắt bắt đầu đổ dài xuống má. Trông hắn như đang sợ hãi trước cái gì đó kinh khủng lắm.
'Thằng nhãi! Chống cự vô ích thôi!'
Lại là giọng nói quái dị kia, nó không phát ra bên ngoài mà lại tuôn ra bên trong tâm trí của Vương Ám. Chỉ cần một câu nói, nét mặt sợ hãi kia lập tức biến mất.
'A…' Vương Ám đứng dậy trở lại, hắn bắt đầu những bước đi loạng choạng. Sau đó, hắn bỗng dừng lại, mặt ngước lên trời và lẩm bẩm:
'Có… người ở phía đó!'
Nói rồi, môi hắn khẽ nhếch, tạo nên một nụ cười man rợ. Chân hắn hơi có vẻ khuỵu xuống rồi hắn dồn lực xuống chân và phóng thẳng về phía trước, hướng đến nơi có hai đội Hoa Sen và Hoàng Kim.
…
Hiện tại, một cuộc chạm trán được thú vị nhất trong cuộc thi đã xảy ra. Đó chính là cuộc chạm trán giữa đội Hoa Sen và đội Hoàng Kim. Đây có thể xem là một nước cờ quyết định của hai đội.
Nếu đánh bại đội Hoàng Kim, đội Hoa Sen sẽ nắm được 99,99% chiến thắng. Đây chính là cơ hội của họ. Nhưng nếu họ bị đánh bại, đội Hoàng Kim sẽ thêm phần vững chắc trên ngôi vị của kẻ thắng cuộc.
Tuy nhiên xét cho cùng, đội Hoàng Kim vẫn có thể chạy nếu không thể thắng. Chỉ cần họ bảo toàn được lực lượng và giữ vững cách biệt thì đến cuối họ vẫn là người chiến thắng. Trong khi đó đội Hoa Sen lại trong tư thế buộc phải đánh bại đội Hoàng Kim. Nếu họ bỏ chạy và giao Tháp Cứ Điểm này thì cơ hội chiến thắng của họ gần như bằng không. Vì thế nên họ chỉ còn một cách…
'Nhất định phải đánh bại đội Hoàng Kim, bảo vệ Tháp Cứ Điểm này!'
Tất cả mọi thành viên đội Hoa Sen đều có chung một suy nghĩ. Dù là vì những mục đích khác nhau, nhưng cuối cùng thứ họ mong muốn ở cuộc thi này nhất vẫn là chiến thắng.
'Mẹ! Con nhất định sẽ đem tiền về trả nợ…' Hồng Diễm nghiến chặt răng. Tâm trí nàng phảng phất hình bóng người mẹ tần tảo sớm hôm lo làm việc vừa để nuôi nàng vừa để trả số nợ khổng lồ kia. Nghĩ đến những điều này, lòng Hồng Diễm càng quyết tâm hơn.
'Bách Huệ…' Thất Hứa cũng đang sôi sục ý chí khi nhớ về cô em gái đáng thương của mình. Chỉ cần đánh bại đội Hoàng Kim, hắn sẽ có tiền để chữa bện cho Bách Huệ, hoàn thành ước muốn bấy lâu nay của hắn.
'Nhất định… nhất định…. Phải thắng!'
Thất Hứa nghiến răng rồi quay mặt lại nhìn Công Khanh, ánh mắt hắn toát lên vẻ nghiêm túc thật sự.
'Điều lúc nãy ngươi nói… là thật chứ?'
'Đương nhiên…'
Công Khanh khẽ trả lời. Sự nghiêm túc trên khuôn mặt hắn làm cho câu trả lời trở nên đáng tin hơn.
'Chiêu thức này ta đã chuẩn bị ngay sau khi gặp tên đó… Chỉ cần dùng chiêu đó… chúng ta có thể hạ được hắn… nhưng… ta vẫn cần thêm một chút thời gian nữa mới có thể sử dụng.'
'Khoảng bao lâu?' Khải Minh bên cạnh liền lên tiếng hỏi.
'Nhanh nhất cũng phải mất 5 phút! Trong khoảng thời gian đó ta sẽ thiền và tập trung tinh thần, vì vậy không thể di chuyển hay chiến đấu được!'
'Hmmm… 5 phút sao!' Hồng Diễm và Yến Ly hơi cau mày khi nghe Công Khanh nói. Có lẽ họ không tự tin cầm chân nổi 2 người kia đến tận 5 phút.
'Đừng lo mọi người, chỉ 5 phút thôi mà! Chúng ta nhất định sẽ đánh bại họ và ôm trọn phần thưởng của cuộc thi.' Khải Minh quả quyết nói với chất giọng tràn đầy tự tin. Trông hắn có vẻ chẳng sợ gì cả.
'Khải Minh!'
Trước sự dũng cảm của hắn, cả đội như được tăng cường thêm sự tự tin cùng dũng khí để đối đầu với đội Hoàng Kim, một đối thủ vô cùng nặng ký. Tuy nhiên ít ai biết được rằng phía sau cái sự tự tin của Khải Minh lại là…
'Hic, nói thì nói vậy chứ hai đứa kia mạnh đâu phải bình thường, nhất là thằng đẹp mã kia nữa…'
Khải Minh đưa mắt nhìn về phía kẻ mình đang nhắc đến, Đăng Quang và vô tình bắt gặp hắn cũng đang nhìn mình, lại còn có vẻ rất tập trung.
'Ặc, ánh nhìn này là sao? Sao trông hắn như có ý định xoạc mình vậy?? Nghi lắm à nha! Mấy thằng đẹp trai thường hay bị bóng lắm! À mà ngoại trừ ta!'
Trong lúc đó, Đăng Quang khi thấy Khải Minh đang nhìn mình cũng liền nghĩ: 'Hừ, tên này nhìn gì mà dữ vậy? Ánh mắt hắn cứ như đang nhìn thằng… bóng xà ban vậy!'
'Chậc… nhưng mà tại sao nhìn hắn ta, mình lại có cảm giác kì lạ vậy chứ… Có vẻ hắn đã mạnh hơn lần trước… và… trông hắn đã có một sự thay đổi gì đó… có vẻ rất thú vị…'
Đăng Quang khẽ nhếch môi cười. Rồi hắn nói:
'Nếu không nhầm thì các người lúc nãy có nói có cách để đánh bại bọn tôi sao? Nếu thật sự là thế… HÃY LÀM ĐI!' Ở ba chữ cuối, sắc mặt cùng chất giọng của Đăng Quang thay đổi rõ rệt, ra vẻ đầy thách thức. Thế nhưng Khải Minh có vẻ không hề nao núng trước sự thách thức kia, tay hắn chỉ thẳng mặt Đăng Quang và hét thật lớn:
'Chậc… cái đồ nghe lén! Nhưng mà thôi kệ… chống mắt mà xem bọn ta đá đít mi đây!'
Nghe vậy, nét mặt Đăng Quang toát lên một vẻ nghiêm túc khác với thường ngày, có vẻ câu nói kia đã tác động đến hắn.
'Ồ, được lắm…'
Trước vẻ mặt kia của Đăng Quang, Khải Minh cảm thấy hơi hối hận trước lời nói của mình.
'Hic, lại mạnh mồm rồi! Cái miệng hại cái thân…'
Tuy vậy, câu nói của hắn cũng mang đến một phần lợi ích nào đó…
'Hay lắm Khải Minh!'
'Đúng vậy… đội chúng ta sẽ đánh bại họ!'
Đồng đội của Khải Minh tràn đầy ý chí chiến đấu, mới nãy họ còn khá e dè, tuy nhiên bây giờ trông họ đã thoải mái, tự tin hơn.
'Thu Thúy, cậu xử hai cô nàng kia nhé!' Đăng Quang nhìn sang Thu Thúy và khẽ nói.
'Tuân lệnh!' Thu Thúy gật đầu biểu lộ vẻ đồng ý.
'Hmm, có lẽ để Hồng Diễm và Yến Ly xử nàng ta được rồi! Còn mình và Thất Hứa sẽ xử tên Đăng Quang kia!'
Nghĩ thế, Khải Minh định quay sang bảo với Hồng Diễm và Yến Ly. Thế nhưng hai cô nàng này lại biết trước được ý hắn nên lên tiếng trước:
'Hai người cứ lo tên con trai, còn cô nàng kia để bọn ta!'
Thấy vậy, Khải Minh liền nhoẻn môi cười và nói: 'Uhm, cẩn thận nha!'
'Ngươi cũng vậy… cố gắng đánh bại hắn nha!'
Sau lời nói của Khải Minh, Hồng Diễm có trả lời lại còn Yến Ly chỉ gật đầu một cái. Sau đó họ quay mặt về phía Thu Thúy. Ánh mắt của hai người như túa ra những ngọn lửa chiến ý. Và không đợi lâu thêm nữa, hai bên liền lao vào nhau.
'Họ bắt đầu rồi! Còn chúng ta cũng triển luôn đi!' Khải Minh nhìn sang Thất Hứa và nói.
'Được!' Thất Hứa đưa đao lên phía trước ra vẻ đã chuẩn bị.
'Các ngươi phải cẩn thận đó!' Công Khanh đằng sau giọng lo lắng bảo.
'Đừng lo, ngươi hãy tập trung vào việc đó đi!' Thất Hứa đưa nắm tay lên ngang vai và nói với Công Khanh.
'Được… chúng ta nhất định sẽ thắng…' Công Khanh nói rồi nhắm mắt tập trung để chuẩn bị cho chiêu thức mà hắn nói, con bài tẩy để đánh bại đội Hoàng Kim.
'Hmmm, đến đây đi nào!' Đăng Quang bỗng buông lời khiêu khích.
'Hừ, cứ đứng đó đợi khuôn mặt tự tin của ngươi bị đập nát đi!' Khải Minh siết tay hét.
'Lên nào Khải Minh!' Thất Hứa giẫm chân phóng nhanh về phía trước. Khải Minh cũng phóng ngay theo sau.
'Hừ vậy thì tiếp chiêu đây!' Đăng Quang đương nhiên không đợi hai tên kia đến nơi rồi mới động thủ. Hắn chỉ đợi bọn chúng chuyển động rồi mới tấn công bởi trong lúc chuyển động luôn để lại nhiều sơ hở.
'Quang Tốc Thần Cước!' Đăng Quang hơi ngã người về phía Khải Minh vàThất Hứa, rồi bỗng nhiên, hắn biến mất. Điều này làm cho Khải Minh và Thất Hứa hết sức bất ngờ.
'Cái gì?'
'Xoẹt!'
Nhưng chỉ vài giây sau, Đăng Quang xuất hiện ngay trước mặt của Thất Hứa. Chân của hắn co lại rồi phóng một cước với tốc độ siêu nhanh, nhắm thẳng vào ngực Thất Hứa.
May mắn thay Thất Hứa đã phản ứng kịp, hắn nhanh chóng đưa thanh Khuếch Lôi Đao của mình ngang ngực chắn đòn.
'Binh!' Một luồng dư chấn cực mạnh phóng ra xung quanh từ cuộc va chạm giữa chân của Đăng Quang và thanh Khuếch Lôi Đao.
'Guh…' Thất Hứa cắn răng chịu đựng. Trông có vẻ hắn đang rất đau sau cuộc va chạm kia, bằng chứng là tay hắn đang không ngừng run lên.
Cùng lúc đó, khi cuộc va chạm vừa diễn ra được 1 giây, Khải Minh đã nhanh chóng chạy sang bên trái của Thất Hứa. Và rồi hắn nhảy lên thật cao, tay nắm chặt kiếm vung xuống thân Đăng Quang. Động tác của hắn vô cùng nhanh gọn, kéo dài chưa đầy 2 giây.
'Hừ…'
Cú chém của hắn tuy nhanh nhưng lại quá đơn giản. Đăng Quang đã dễ dàng né tránh bằng cách dùng thanh đao của Thất Hứa làm bàn đạp phóng ra sau, khiến thanh Xích Kiếm chỉ chém vào không khí.
Ngay sau cú chém hụt của Khải Minh, Thất Hứa lập tức xông lên, không để phí một giây nào cả. Lúc này Đăng Quang phía trước đã vừa kịp đáp đất và sẵn sàng tiếp chiêu của Thất Hứa.
'Grrrr…' Thất Hứa gầm lên một tiếng. Cả người hắn phóng ra những tia điện vàng đầy nguy hiểm. Rồi hắn giẫm chân nhẹ một cái và…
'Nhanh vậy…' Đăng Quang hơi ngạc nhiên vì Thất Hứa thoắt cái đã đến sát trước mắt hắn, tốc độ còn nhanh hơn hắn lúc nãy.
'Đỡ đây!' Thất Hứa vung đao thật mạnh ngang đầu của Đăng Quang. Thế nhưng tên đó đã kịp ngã người xuống đất né tránh. Hai chân hắn lập tức khép lại gần nhau và tung thẳng vào bụng của Thất Hứa.
Trúng đòn, Thất Hứa bị đánh văng lên cao. Đăng Quang lập tức ngồi dậy, phóng lên theo cùng Thất Hứa. Tay hắn nắm lại tung đấm về Thất Hứa.
'Thánh Quang Quyền.' Nắm đấm của hắn sáng rực lên, toát ra uy lực hùng mạnh.
'Đừng tưởng bở!' Một tiếng thét làm Đăng Quang giật mình. Đó là tiếng thét của Khải Minh. Nhưng tại sao hắn lại giật mình?
Câu trả lời chính là do Đăng Quang không biết tựa khi nào mà Khải Minh lại áp sát ngay phía dưới hắn.
'Yaaa…' Khải Minh chĩa mũi kiếm nhọn hoắt về phía trước rồi lao đến, nhắm mũi kiếm vào ngay chiếc huy hiệu của Đăng Quang.
'Gia Tốc… Tốc Biến…' Đồng thời Khải Minh dùng thêm các chiêu thức gia tăng tốc độ, khiến hắn thoáng cái đã đưa mũi kiếm đến cách Đăng Quang vài centimet chỉ trong chưa đầy một giây.
'Hừ…' Đăng Quang tức thời tạo một lớp hồn lực xung quanh mình, ngăn cản mũi kiếm của Khải Minh. Và cũng vì thế nên hắn không thể tiếp tục đòn tấn công vào Thất Hứa được.
'Thất Hứa… mau làm đi!'
'Được…'
Thất Hứa hét lên một tiếng, cơ thể lại tỏa ra những luồng điện vàng đầy nguy hiểm. Thế nhưng những luồng điện này nhanh chóng truyền hét vào thanh đao của hắn. Và bây giờ nó đang sáng rực bởi những tia điện phóng ra xung quanh.
'Cái gì…' Đăng Quang hơi bất ngờ trước những gì Thất Hứa đang làm.'Đón nhận lấy sức mạnh của ta đi!' Thất Hứa vung mạnh thanh đao chém vào vai của Đăng Quang.
'Nguy rồi…'
'Ầm!' Một tiếng va chạm dữ dội khiến mọi thứ rung chuyển. Xung điện từ thanh Khuếch Lôi Đao liên tục tỏa ra xung quanh, khiến không khí nóng lên và nổ liên tiếp. Cát bụi bay lên mịt mờ, chẳng nhìn thấy gì cả…
Song song với cuộc chiến của Thất Hứa, Khải Minh với Đăng Quang là cuộc chiến giữa những cô gái ở hai đội. Ngay khi vào cuộc, Hồng Diễm đã nhanh chóng tung các kiếm thức của mình để hòng áp đảo được Thu Thúy. Thế nhưng nàng ta cũng không kém cạnh về mặt đánh giáp lá cà này.
Tuy nhiên, Hồng Diễm còn có sự hỗ trợ của Yến Ly, người liên tục tạo ra các mũi tên gió tấn công Thu Thúy, khiến nàng ta chật vật vô cùng.
'Ầm…' Tiếng nổ từ đòn đánh của Thất Hứa vào Đăng Quang vang đến tai của Thu Thúy. Nàng lập tức nhìn sang xem thử.
'Sơ hở, đỡ đây…' Hồng Diễm lập tức nắm cơ hội, bây giờ nàng mới tung ra một chiêu thức có chứa Hỏa hồn lực bên trong.
'Hỏa Long Liên Đạn!'
Một loạt các quả cầu lửa xuất hiện ngay trước mặt Hồng Diễm. Rồi nàng vẫy tay về trước một cái, những quả cầu lửa nóng rực bay đến Thu Thúy.
'…' Thu Thúy lập tức tập trung lại ngay. Chân nàng khẽ động để né tránh. Tuy nhiên Yến Ly đã kịp nhận ra điều đó. Nàng phóng ra những ngọn thương làm từ gió ghim xung quanh Thu Thúy khiến nàng không thể di chuyển ra, chỉ còn cách đối mặt trực tiếp với đòn đánh của Hồng Diễm.
'Hừ…' Thu Thúy có vẻ đã từ bỏ ý định tránh né, nàng đưa tay lên phía trước, khuôn mặt tập trung. Chỉ một giây sau, một qủa cầu nước xuất hiện ở lòng bàn tay nàng.
'Vèo!' Quả cầu nước ngay lập tức được phóng đi, tốc độ của nó ngang với tốc độ của những quả cầu lửa của Hồng Diễm.
Tuy nhiên, Hồng Diễm có đến hàng chục quả cầu lửa trong khi Thu Thúy lại chỉ tạo ra một quả cầu nước. Làm sao nàng có thể chống đỡ được?
Nhưng thắc mắc này lại được giải đáp ngay sau đó. Quả cầu nước kia sau đó tách ra thành hàng chục giọt nước nhỏ hơn. Về số lượng có vẻ ngang bằng với những quả cầu lửa của Hồng Diễm. Không những thế, uy lực của mỗi giọt nước cũng ngang bằng, có vài giọt còn mạnh hơn.
'Bùm! Bùm!' Những quả cầu lửa của Hồng Diễm va chạm với những giọt nước của Thu Thúy và tạo ra những vụ nổ liên tiếp trong không khí. Không những thế, chúng còn tạo ra một luồng hơi nước cản trở tầm nhìn hai bên.
'Cái… gì?'
Trong khi Hồng Diễm vẫn chưa biết phải làm gì, Thu Thúy đã nhanh chóng chạy xuyên qua màn hơi nước kia và tung đòn vào nàng.
'Làm sao cô ta nhanh như vậy… những tia điện kia… Lẽ nào?'
Hồng Diễm ngạc nhiên trước tốc độ của Thu Thúy, nãy giờ cô ta không hề nhanh như vậy. Nhưng Hồng Diễm đã nhận ra lý do khi nhìn vào những tia điện sau mỗi bước chân của Thu Thúy.
'Lôi hồn lực!'
Đúng vậy. Lôi hệ, một trong số các loại hệ hồn lực có thể giúp người sử dụng tăng tốc độ. Điều này giúp Hồng Diễm dễ dàng lý giải về tốc độ của Thu Thúy. Nhưng sau khi biết được điều này, nàng lại càng bất ngờ thêm nữa bởi vì…
'Làm sao… cô ta sở hữu cả hai loại hệ sao?'
'Hồng Diễm cẩn thận!' Yến Ly hét lên khi thấy Hồng Diễm mãi suy nghĩ mà không để ý đến Thu Thúy đang tiến đến gần mình. Đồng thời, Yến Ly cũng tạo ra một loạt mũi tên gió phóng đến Thu Thúy hòng cản bước của nàng, ứng trợ cho Hồng Diễm.
'Hừ…' Thu Thúy ngay lập tức nhận ra sự đe dọa từ những mũi tên ấy. Vì thế nên nàng đã 'thắng gấp' cơ thể lại. Tuy nhiên, những mũi tên gió kia lại nhanh ngoài dự tính, chúng đang lao đến nàng rất nhanh và ở cự li rất gần. Với khoảng cách này muốn né được rất khó, vì vậy nên Thu Thúy đã không chọn né tránh mà trực tiếp đối đầu với chúng. Nàng giẫm chân mạnh xuống đất, ngay lập tức một khối đất, đúng hơn là một bức tường xuất hiện ngay trước mặt nàng cản những mũi tên gió kia lại.
'Cái gì chứ? Thổ hệ…' Yến Ly há hốc mồm ngạc nhiên. Thủy, Lôi, Thổ, cả ba hệ hồn lực Thu Thúy đều sở hữu. Người bình thường chỉ sở hữu một hệ thôi, những kẻ đặc biệt hơn thì may mắn sở hữu hai hệ. Nhưng ba hệ thì hơi quá mức rồi.
'Ầm! Ầm!' Bức tường đất của Thuy Thúy tuy cản được hết những mũi tên gió của Yến Ly nhưng nó cũng không thể trụ vũng mãi. Bức tường đất nứt đổ ra. Những mảnh vỡ của nó bắn tung tóe lên cao, khói bụi bay mịt mù.
Từ trong đám khói bụi đó, Thu Thúy nhảy lên thật cao. Cùng lúc đó, nàng xoay người liên tục để tung cước vào những mảnh vỡ kia, nhắm chúng vào vị trí của Hồng Diễm cùng Yến Ly.
'Hừ…' Hồng Diễm đâu thể đứng yên chịu đòn, nàng liên tục vung kiếm để phá hủy những khối đất đang lao đến tấn công mình cũng như Yến Ly.
'Bùm! Bùm!'
'Hừ, đỡ chiêu này đây!' Trong lúc đó, yến Ly không nghỉ ngơi một giây nào sau đòn đánh vừa rồi, nàng đưa tay lên cao, cố tích tụ gió trên lòng bàn tay. Và tiếp sau đó, một con chim ưng tạo bởi những cơn gió xuất hiện.
'Xé ả ta ra!' Yến Ly vẫy tay. Con chim ưng ấy lập tức bay thẳng về phía Thu Thúy vẫn đang lơ lững trên cao.
Thu Thúy dù đối mặt trực tiếp vói con chim ưng đó nhưng nàng vẫn không hề nao núng. Nàng cũng giơ tay lên tương tự như Yến Ly. Trên bàn tay nàng có thứ gì đó trong giống như một khối khí đang chuyển động xoay vòng trên đó.
'Khoan đã… Lẽ nào?' Yến Ly cùng Hồng Diễm mở to mắt ngạc nhiên khi khối khí kia dần biến đổi thành một cây thương gió dài và nhọn.
'… Không thể tin được!' Yến Ly trông vô cùng sốc, với một người sở hữu phong hệ hồn lực như nàng dễ dàng nhận ra cây thương kia được tạo bởi phong hồn lực. Vậy có nghĩa là…
'B… Bốn hệ luôn sao?' Hồng Diễm chắc không tin vào mắt mình, sở hữu cả bốn hệ thì quả là không thể tin được.
'Hừ, không chỉ bốn đâu… mà là năm hệ!' Thu Thúy khẽ cười đắc chí, cùng với đó là một ngọn lửa đỏ rực xuất hiện bao quanh lấy mũi thương gió kia.
'Năm… năm hệ sao?' Hồng Diễm và Yến Ly thật sự không còn tin vào điều mà mình nhìn thấy nữa.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sở hữu cùng lúc năm hệ luôn sao? Thật sự không biết nên so sánh Thu Thúy với thứ gì nữa.
Không chỉ riêng mỗi Hồng Diễm và Yến ly, những người đối đầu trực tiếp ngạc nhiên mà Thu Thúy còn khiến tất cả khán giả theo dõi từ quảng trường Lung Linh phải kinh ngạc.
'Năm hệ sao?'
'Không thể nào?'
'Ngày hôm qua cô ta chỉ dùng có ba hệ… Thật không ngờ hôm nay mới biết cô ta sở hữu đến năm hệ.'
Các vị khán giả ai cũng bất ngờ, từ những người theo dõi các trận chiến của Thu Thúy đến những người chẳng biết gì. Họ đều dành cho Thu Thúy một sự kinh ngạc vô cùng.
'Nguy cho đội ta rồi!' Yến Nhi chắp tay lo lắng.
'Huhu, sao kì vậy!' Mỹ Linh cũng có tâm trạng hệt Yến Nhi.
'Hmmm, tình hình này thì khó mà thắng đây!' Bích Thảo xoa cằm nói.
Quay lại với trận chiến, sau khi tạo nên cây thương gió xoáy và bao bọc lên nó một lớp hỏa hồn lực, Thu Thúy lập tức ném nó về phía con chim ưng gió kia. Mũi thương dễ dàng xé nát con chim và lao thẳng xuống mặt đất, tạo thành một vụ nổ chấn động.
'Ầm!!!!!!'
'Huh?' Khải Minh nghe tiếng nổ liền nhìn qua bên Hồng Diễm và Yến Ly. Hắn không thấy họ đâu cả bởi khói lửa mịt mù. Tuy nhiên một lát sau hắn đã thấy Hồng Diễm cùng Yến Ly lùi ra sau, cả người họ lấm lem khói bụi.
'Khải Minh, tập trung đi!' Thất Hứa quát lên một cái khiến Khải Minh quay mặt lại.
Sau khi đánh cho Đăng Quang một cú trời giáng, Thất Hứa vẫn đang thủ thế với thanh Khuếch Lôi Đao và vẻ mặt vô cùng tập trung.
'Hmm, hắn vẫn chưa bị loại à?' Khải Minh khẽ hỏi. Hắn thật sự không tin lắm nếu trúng đòn đó của Thất Hứa mà Đăng Quang vẫn chưa bị loại. Đó thật sự là một đòn rất mạnh, nếu là hắn trúng đòn này thì xác định toi.
'Không dễ vậy đâu! Lúc nãy chém hắn, ta có cảm giác mình chỉ chém vào lớp… hồn lực ở bên ngoài thôi chứ chưa chạm sâu vào trong!' Thất Hứa cắn răng nói. Từng lời nói của hắn trông có vẻ nặng nề hơn. Có lẽ hắn đã thấm mệt khi tung nhiều sức vào đòn lúc nãy.
'Hừ, biết là hắn mạnh nhưng cũng phải có mức độ chứ… có lẽ hắn đã bị l… Lịt bẹ!'
Khải Minh đang nói ngon lành thì bất ngờ văng tục. Lý do là vì làn khói bụi trước mắt hắn bỗng dưng bị xẻ đôi ra và đứng ở giữa đó lại chính là Đăng Quang.
'Hừ, biết ngay hắn vẫn chưa sao mà…' Thất Hứa siết chặt đao nói. Trong khi đó, Khải Minh có vẻ hơi xanh mặt: 'Không bị sao ư?'
Đúng là nhìn Đăng Quang chẳng có vẻ trầy xướt gì cả, vô cùng lành lặn. Nhưng nếu nhìn kĩ thì chiếc áo của hắn đã bị rách ngay tại vị trí Thất Hứa chém vào.
'Hmmm…' Đăng Quang đưa tay sờ lên chỗ bị rách. Rồi hắn khẽ mỉm cười và nói với Thất Hứa cùng Khải Minh.
'Ta công nhận sức mạnh của các ngươi đấy…'
'Hừ, ta đếch cần!' Khải Minh đáp lại ngay.
'Hừ, đây chắc là trận chiến cuối trong kì thi này. Vậy thì… ta sẽ tung hết TOÀN BỘ SỨC MẠNH thử, xem các ngươi trụ được bao lâu!' Đăng Quang với khuôn mặt đầy thách thức nói.
'Cái…'
'Toàn bộ sao?'
Khải Minh và Thất Hứa cắn răng khi nghe Đăng Quang nói. Bây giờ hắn đã mạnh khủng khiếp, vậy khi dùng 'toàn bộ sức mạnh' thì sẽ ra sao?
'…' Đăng Quang khẽ hít một hơi thật sâu. Và sau đó…
'Thánh Quang Hộ Thể!' Đăng Quang thét lên, cả cơ thể hắn phát sáng và tạo thành một cột sáng xuyên thủng trời xanh.
'Chói quá!' Thất Hứa, Khải Minh che mắt lại vì không chịu nổi ánh sáng dữ dội kia đập thẳng vào mắt.
Được một lúc sau, cột sáng ấy mờ dần rồi biến mất, để lộ ra Đăng Quang với một cơ thể đang tỏa ra những ánh sáng thanh khiết. Nó không mạnh mẽ, dữ dội như ánh sáng lúc nãy mà lại rất êm dịu. Tuy nhiên, thứ ánh sáng đang bao quanh người hắn kia lại đem đến một cảm giác đầy áp lực cho Khải Minh cùng Thất Hứa.
'Cái… gì đây chứ?' Khải Minh hơi đơ người trước những gì mình thấy. Tên Đăng Quang bây giờ trông khác hẳn, thứ ánh sáng kia làm hắn giống như một thiên thần vậy.
'Ặc… nếu hắn không phải là con trai thì… Oái mình nghĩ cái gì vậy?' Khải Minh tự đập tay vào đầu như để xóa đi những dòng suy nghĩ kì quặc của mình. Sau đó hắn nghiêm mặt tập trung lại nhìn Đăng Quang.
'Thánh Quang Hộ Thể ư? Đó là chiêu gì?' Khải Minh thắc mắc. Sau đó, hắn lập tức kết nối đến cửa hàng kỹ năng của Khoái Lạc Hệ Thống để xem thông tin về 'Thánh Quang Hộ Thể.'
'Thánh Quang Hộ Thể (lv1): Chỉ khi sở hữu Thánh Quang mới có thể sử dụng được. Khi dụng chiêu sẽ đưa người sử dụng vào trạng thái
'Trạng thái
'Cái l** gì thế?' Khải Minh ngơ ngác trước dòng thông tin về kỹ năng 'Thánh Quang Hộ Thể' vừa chảy vào trong não hắn ta. Để có thể nhận xét về chiêu này, Khải Minh chỉ cần một từ thôi cũng đủ rồi.
'Bá con nhà bà đạo!'
Quả thật là như vậy. Cứ mỗi 3 giây lại hồi phục đến một nửa hồn lực cùng 90% thể lực. Kiểu này chẳng khác gì sở hữu một lượng hồn lực vô hạn cùng khả năng bất tử cả. Dù hắn có dùng hết hồn lực hay bị đánh cho cạn sinh lực thì sau 6 giây, hắn sẽ phục hồi lại tất cả thôi.
'Hack à!' Khải Minh nuốt nước bọt trông như đang sợ hãi vậy.
'Chuyện gì thế này? Trông hắn mạnh quá!' Thất Hứa tuy không biết rõ về chiêu thức 'Thánh Quang Hộ Thể' như Khải Minh nhưng hắn cũng cảm nhận được hiện tại Đăng Quang đang ở một trạng thái vô cùng mạnh mẽ, một đẳng cấp cách xa hắn rất nhiều.
'Hmm… thế này vẫn chưa phải toàn bộ đâu!' Đăng Quang bỗng tuôn ra một câu khiến Khải Minh và Thất Hứa sốc nặng.
'Cái… cái gì?'
'Hắn vừa nói gì vậy?'
Đăng Quang khẽ mỉm cười khi thấy biểu hiện của Khải Minh và Thất Hứa. Sau đó, hắn đưa tay vào hư không, một vòng sáng xuất hiện ngay trước lòng bàn tay hắn. Từ trong vòng sáng ấy, một thứ gì đó từ từ chui ra.
'Đó… đó là… một thanh kiếm!' Khải Minh lập tức nhận ra ngay thứ đó là gì. Đúng vậy, nó là một thanh đại kiếm, một thanh kiếm rất đặc biệt. Chuôi kiếm được chạm trỗ bằng những hoa văn tinh xảo. Lưỡi kiếm của nó trông như đang phát sáng, thứ ánh sáng giống với ánh sáng tỏa ra từ Đăng Quang. Ngoài ra chạy dọc trên lưỡi kiếm còn có một đường thẳng to bản màu vàng, làm thanh kiếm càng thêm vẻ sáng ngời. Điểm đặc biệt cuối cùng, thanh kiếm mà Đăng Quang đang cầm kia lại chính là… một bảo vật cao cấp.
'Khoan đã… thanh kiếm kia là… Thánh Quang Kiếm!'
'Đúng vậy! Chính là Thánh Quang Kiếm!'
Một số kẻ có hiểu biết liền nhận ra ngay thanh kiếm kia.
'Thánh Quang Kiếm sao? Tương truyền đây là thanh kiếm được rèn từ tia sáng của nữ thần, nếu được người có Quang hệ sử dụng thì dễ dàng xẻ trời rạch đất. Nếu thứ này mà đem bán đấu giá chắc hời to, rất nhiều kẻ trên thế giới muốn có nó.' Một tên nào đó ngồi trên khán đài khẽ nói.
'Hay tụi mình chôm nó đi đại ca!' Một tên đô con ngồi bên cạnh nói.
'Haha, nghe hay đó!' Một cô gái khác ngồi bên cạnh tên đô con cũng lên tiếng.
'Hmmm… Làm sao mà chôm được chứ… thằng nhóc này xem ra thân thế cũng không phải vừa đâu…nếu chôm đồ của nó thì chúng ta không chắc sống yên đâu!! Haizz, thôi tập trung coi tiếp đi!' Tên được gọi là đại ca ấy hằng giọng bảo.
'Hic, đội chúng ta sẽ làm sao đây!' Hoài Nam, Quốc Vinh ôm đầu lo lắng nói. Quả thật bây giờ đội Hoa Sen đang trong tình huống nguy khốn khi phải đối đầu với hai người mạnh như vậy. Liệu họ có thể trụ vững được cho đến khi Công Khanh hoàn thành kĩ năng của mình không?
'…' Thất Hứa khẽ liếc mắt nhìn về sau, hắn chỉ thấy Công Khanh vẫn đang tập trung, chứng tỏ tên đó vẫn chưa chuẩn bị xong. Sau đó Thất Hứa đảo mắt nhìn về Đăng Quang, lòng thầm nghĩ: 'Hừ, nhất định phải cầm chân được hắn! Chỉ có như vậy mình mới có thể chiến thắng! Mới có thể chữa bệnh cho Bách Huệ…'
Nghĩ đến đây, thất Hứa siết chặt tay lại. Cơ thể hắn bắt đầu phóng những tia điện vàng ra xung quanh.
'Khải Minh, dù thế nào chúng ta cũng phải cầm chân hắn cho đến khi Công Khanh chuẩn bị xong!'
'… Được!' Khải Minh ngập ngừng gật đầu. Cái vẻ mạnh mồm, ngang tàn của hắn lúc nãy chẳng còn nữa, thay vào đó là sự e dè. Cũng phải thôi, Đăng Quang bây giờ hoàn toàn khác Đăng Quang lúc nãy. Thánh Quang Hộ Thể cùng Thánh Quang Kiếm đã làm cho hắn trở nên mạnh hơn bao giờ hết, vượt xa Khải Minh cùng Thất Hứa.
'Hmm… vẫn tiếp tục chiến đấu sao? Các ngươi thực sự rất tốt để làm vật thí nghiệm kiểm chứng sức mạnh của ta!' Đăng Quang lên tiếng nói. Đến cả giọng nói của hắn bây giờ cũng gây ra một áp lực vô hình lên Khải Minh cùng Thất Hứa.
'Grrr…' Thất Hứa tập trung quan sát Đăng Quang, mọi nhất cử nhất động đều bị hắn chú ý.
'Hừ… Xem đây!' Đăng Quang bỗng biến mất trong không gian, y hệt như lúc ban đầu. Ngay sau đó, hắn xuất hiện trước mặt Thất Hứa.
'Cái gì… nhanh quá!!!!!!' Thất Hứa kinh ngạc, phải nói là cực kỳ kinh ngạc. Tốc độ của Đăng Quang bây giờ khác hẳn, nhanh hơn lúc nãy rất nhiều. Đồng thời Đăng Quang cũng đưa thanh kiếm của mình lên cao và vung xuống nhắm vào Thất Hứa.
'Ầm!'
Thất Hứa nhanh chóng dồn hết lực vào chân để tránh né bằng cách lùi về sau. Thánh Quang Kiếm cũng vì thế mà chỉ chém vào không khí rồi lao xuống đất, làm nứt một mảng lớn trên mặt đất.
Chỉ với một cú chém bình thường mà đã gây thiệt hại đến thế kia, quả thật không ngoa khi thanh kiếm ấy là một bảo vật cao cấp.
'Kinh khủng thật…' Thất Hứa xanh mặt, nếu trúng đòn hồi nãy có khi hắn đã bị loại rồi cũng nên.
'Hừ…' Đăng Quang tiếp tục lấn tới tấn công, lần này mục tiêu lại là Khải Minh. Hắn ta thoắt cái hiện ra ngay bên phải của Khải Minh rồi chém vào vai hắn.
Tốc độ, uy lực của nhát chém đều rất nguy hiểm cho Khải Minh. Tuy vậy hắn ta lại may mắn tránh né nhờ Đặng Gia Bộ Pháp.
'May quá!'
Lại tuy vậy, Đăng Quang vẫn tiếp tục tấn công không cho hắn một giây nghỉ ngơi. Khải Minh chật vật né tránh liên tục, hồn lực hao tổn kinh khủng. Cuối cùng hắn cũng cầm cự được vài giây thì bị Đăng Quang bắt bài, thanh Thánh Quang Kiếm bẻ hướng chém vào hông Khải Minh.
'Nguy to rồi!' Khải Minh biết nếu trúng đòn này thì hắn có thể sẽ bị loại. Vì thế hắn đang tìm mọi cách tránh né nhưng có vẻ không khả thi, cuối cùng trong giây phút cận kề ấy, Khải Minh lại nhanh trí đưa Xích Kiếm vào đỡ đòn.
'Keng!' Thánh Quang Kiếm va chạm Xích Kiếm. Khải Minh bị đánh văng ra một bên, trượt dài trên mặt đất.
'Khải Minh!' thất Hứa lo lắng khi thấy Khải Minh bị đánh văng, tuy nhiên hắn bây giờ nên lo lắng cho chính mình thì hơn. Đăng Quang sau khi đánh bay Khải Minh liền lao đến xử hắn ta.
'Keng!'
Thánh Quang Kiếm lại vẽ vào không trung một đường kiếm tuyệt mỹ rồi va chạm với vũ khí của Thất Hứa, Khuếch Lôi Đao.
'Aaaa…' Thất Hứa rên lên, tay hắn như muốn rụng ra sau khi đỡ nhát chém của Đăng Quang. Nhưng cho dù vậy, hắn vẫn cố gắng nén đau, dồn lực hất vũ khí của Đăng Quang ra, sau đó phản công lại.
'Lôi Long Oanh Tạc!'
Thất Hứa truyền lôi lực vào và giương đao lên cao rồi bổ xuống toàn lực, nhắm vào Đăng Quang mà đánh. Đối với Đăng Quang, cú chém đơn giản này hắn có thể né dễ dàng, tuy nhiên vì một lý do nào đó nên hắn vẫn chẳng hề tránh né. Hắn định chống đỡ bằng Thánh Quang Kiếm sao? Cũng không phải vậy, tay cầm kiếm của hắn vẫn chẳng hề chuyển động chút nào.
'Cái gì?' Thất Hứa hơi nghi ngờ khi thấy điều đó. Dù vậy, hắn bây giờ không thể dừng lại chiêu thức của mình nữa rồi, 'phóng lao thì phải theo lao thôi'. Hắn chỉ còn biết dồn hết sức mà đánh thôi.
Quả vậy, Đăng Quang vẫn đứng yên dù thanh Khuếch Lôi Đao đã gần chạm đến mình. Nó hiện tại chỉ còn cách hắn vài centimet thôi. Và tiếp sau đó, thanh đao bỗng đứng yên lại, không thể tiến thêm nữa. Đồng thời, luồng điện đang phát ra từ nó cũng biến mất.
'Cái gì?' Thất Hứa kinh ngạc vô cùng nhưng sau đó hắn hiểu ngay vấn đề. Thanh đao của hắn đã bị thứ ánh sáng phát ra từ người Đăng Quang cản trở, vì thế nên nó không thể di chuyển được.
'Hmm, quả nhiên phòng ngự cũng tăng…' Đăng Quang khẽ cười như một người vừa khám phá ra một điều thú vị gì đó. Cản được cả một đòn đánh toàn lực mạnh kinh hồn vừa rồi mà không chuyển động tí nào, điều này làm cho mọi người ai cũng phải thán phục hắn.
'Đến lượt ta nhé!' Đăng Quang phản công trở lại, lưỡi kiếm của Thánh Quang Kiếm chém vào bụng Thất Hứa.
'Aaaa…' Thất Hứa dồn gần hết hồn lực của mình vào bụng để đỡ đòn. May mắn rằng sau khi lãnh cú đó, hắn chỉ bị đánh bay đi chứ chưa bị loại.
'Rầm!' Thất Hứa ngã ngay phía sau Công Khanh.
'Chết!' Thất Hứa sắc mặt lo lắng ngay khi vừa ngã xuống. Lý do là vì Đăng Quang đã phát hiện ra Công Khanh đang thiền và hiện tại chẳng ai bảo vệ hắn cả.
'Hmmm.. đó là tên đã dùng Tinh Thần Thuật thì phải… sao hắn tập trung vậy? Lẽ nào!' Đăng Quang lập tức nhận ra Công Khanh là mối đe dọa lớn nhất trong đội Hoa Sen, vì vậy hắn quyết định loại Công Khanh ngay.
'Xoẹt!' Đăng Quang vung kiếm vào không khí phóng ra một luồng kiếm khí đến Công Khanh.
'Không!!' Thất Hứa gào lên. Công Khanh hiện tại chẳng hề phòng bị gì cả. Nếu trúng đòn thì hắn ta nhất định bị loại. Điều này cũng có nghĩa là đội Hoa Sen sẽ không còn cơ hội thắng nữa.
'Công Khanh!' Khải Minh như một tia chớp lao đến để bảovệ Công Khanh. Tuy vậy, hắn vẫn không kịp. Kiếm khí ấy phóng đến sát Công Khanh và chẳng có vẻ ngại ngần gì khi lao vào hắn.
'Công Khanh!' Bỗng một tiếng thét vang đến tai Khải Minh, hắn lập tức quay lại thì thấy Yến Ly đang đưa tay về phía Công Khanh. Hắn lại quay về phía Công Khanh thì phát hiện xung quanh tên đó bỗng xuất hiện một chiếc lồng gió. Chiếc lồng này chắc chắn là do Yến Ly tạo ra rồi.
'Binh!' Chiếc lồng gió đối chọi với kiếm khi của Đăng Quang. Nó rung lên dữ dội nhưng cuối cùng vẫn đứng vững. Trong khi đó, luồng kiếm khí kia vì không thể xuyên phá chiếc lồng giò, để mất hết lực nên tiêu tán.
'Hay quá!' Khải Minh, Thất Hứa mừng rỡ. Thật may mắn khi Yến Ly đã kịp bảo vệ cho Công Khanh, nếu không thì mọi thứ đã chấm dứt rồi. Nếu nàng được phong danh hiệu 'vị cứu tinh của năm' thì chắc chắn Khải Minh và Thất Hứa sẽ đồng ý hai tay hai chân luôn.
'Ahhhh…'
Tuy nhiên, cũng chính vì việc này mà nàng phải trả một cái giá khác. Thu Thúy, người đang chiến đấu với Hồng Diễm bỗng lui lại về sau rồi nhảy lên cao. Tay nàng ta chắp lại tạo ra một cơn gió cùng một luồng xoáy nước xung quanh cơn gió ấy rồi phóng thẳng đến Yến Ly.
'Làn Sóng Đại Dương.'
'Cái gì!' Hồng Diễm cũng không tài nào cản nổi được chiêu thức kia vì nó quá nhanh. Còn về phần Yến ly thì nàng vừa tung chiêu bảo vệ Công Khanh nên chẳng thể né tránh hay chống đỡ kịp chiêu thức kia nên trúng đòn dễ dàng.
'Aaaaaaa…'
'Yến Ly!' Các thành viên đội Hoa Sen gào lên khi thấy chiếc huy hiệu của Yến Ly vỡ ra. Nàng lập tức ngã xuống, cơ thể phát sáng rồi biến mất. Trước khi bị dịch chuyển ra ngoài, nàng cố nói vài câu: 'Cố gắng chiến thắng nhé!'
Đội hình của họ đã yếu giờ mất Yến Ly lại càng mỏng manh hơn. Không biết họ có thể cầm cự đến lúc ấy được không?
'Hừ, tốt hơn nên lo lắng cho mình đi!' Khải Minh nghe câu nói ấy liền giật mình. Đăng Quang từ lúc nào đã đến sát bên hắn và tung đòn. Quá đỗi bất ngờ! Hắn chỉ biết ngơ ngác nhìn, tay chân không kịp cử động gì cả.
'Khải Minh! Cẩn thận!' Thất Hứa bỗng xen vào giữa, đưa đao cản đòn của Đăng Quang dùm hắn.
'Thất Hứa…' Khải Minh bây giờ mới tập trung trở lại, giây phút lúc nãy thực sự làm hắn kinh sợ, bay cả hồn vía. Không có Thất Hứa thì hắn đã bị loại rồi.
'Grrr…' Thất Hứa gào lên cố đẩy lui Đăng Quang nhưng không được.
'Hmmm… làm gì tốt hơn thử xem nào!' Đăng Quang khiêu khích làm Thất Hứa sôi máu thật sự. Hắn ta la lên một tiếng, cả cơ thể một lần nữa phóng ra những tia điện vàng dữ dội. Đôi mắt hắn giờ chỉ còn lại một màu trắng điên cuồng.
'Yaaaa…' Thất Hứa đẩy lùi Đăng Quang về sau cái một. Sau đó hắn ta liên tiếp thoắt ẩn thoắt hiện đồng thời vung đao tấn công Đăng Quang nhưng mọi đòn đều bị hắn ta đỡ được bằng Thánh Quang Kiếm. Mà dù Thánh Quang Kiếm không cản được thì Thất Hứa cũng đâu thể xuyên qua luồng sáng xung quanh Đăng Quang đâu. Mục đích của những đòn tấn công thực chất chỉ để kéo dài thời gian.
'Hừ… đơn giản quá!' Đăng Quang có vẻ chuẩn bị phản công lại. Hắn nắm chặt thanh kiếm của mình và vung liên tục, mỗi nhát chém đều nhanh như chớp.
'Keng! Keng! Keng!' Thất Hứa chỉ biết đưa đao lên đỡ đòn. Thanh Khuếch Lôi Đao tội nghiệp của hắn sau mỗi lần đỡ đòn liền xuất hiện một vết nứt. Dần rồi những vết nứt xuất hiện khắp trên nó và…
'Beng!'
Khuếch Lôi Đao vỡ ra thành nhiều mảnh sau cú chém đầy uy lực của Đăng Quang.
'Cái…' Thất Hứa ngỡ ngàng khi thấy thanh đao của mình bị đánh vỡ.
'Hmmm, tạm biệt!' Đăng Quang nắm chặt đao và đâm vào chiếc huy hiệu của Thất Hứa. Không còn vũ khí, hắn ta chỉ có thể lùi lại để tránh đòn. Vì phản ứng kịp thời nên mũi kiếm của Đăng Quang không thể chạm đến hắn nhưng…
'Hừ…' Đăng Quang khẽ nhếch môi cười, cùng lúc đó, thanh Thánh Quang Kiếm sáng rực lên và bắn ra một tia sáng cực nhanh đến chiếc huy hiệu của Thất Hứa.
'Thánh Quang Kiếm Chỉ.'
Khoảnh khắc ấy, Thất Hứa biết rằng mình không thể nào tránh khỏi số phận bị loại.
'Beng!' Chiếc huy hiệu vỡ ra đồng nghĩa với việc Thất Hứa sẽ bị dịch chuyển ra ngoài.
'Thêm một thành viên nữa từ đội Hoa Sen bị loại! Liệu đội họ vẫn tiếp tục chiến đấu chứ!' Tên dẫn chương trình gào lên, giọng vô cùng bất ngờ.
'Nguy rồi!'
'Học viện của ta làm sao thắng được đây!'
Toàn thể học sinh từ học viện Hoa Sen đều có một tâm trạng chung đó là lo lắng cho đội tuyển của họ. Bây giờ đội Hoa Sen chỉ còn mỗi ba người, trong khi đó chỉ có Khải Minh và Hồng Diễm chiến đấu. Nếu miêu tả đây là tình huống 'ngàn cân treo sợi tóc' thì không còn gì hợp hơn.
'Thất Hứa…' Khải Minh ngơ ngác nhìn Thất Hứa bị loại mà chẳng thể làm gì cả. Sức mạnh của Đăng Quang thật sự nằm ngoài tầm của hắn.
'Hừ, bỏ cuộc rồi sao?' Đăng Quang nhìn Khải Minh và hỏi.
'Hừm, quả thật giành chiến thắng cuộc thi này đúng là khó…' Khải Minh gượng cười nói.
'Vậy ngươi sẽ bỏ cuộc?'
'Bỏ cuộc sao?… CÒN LÂU NHÉ!!!!' Khải Minh thét lên với tất cả cảm xúc của mình, điều này khiến Đăng Quang hơi bất ngờ.
Đồng đội của hắn, ai cũng cố gắng chiến đấu, không ngại hy sinh để giành lấy chiến thắng. Làm sao hắn có thể nghĩ đến hai chữ bỏ cuộc được chứ. Nhìn thấy Yến Ly, Thất Hứa bị loại không làm cho hắn nhụt chí mà lại càng tăng thêm ý chí chiến đấu của hắn.
'Lúc đầu mình tham gia cái này cũng chỉ vì muốn được chơi cô giáo Thảo và không hề có ý muốn chiến thắng. Nhưng mà bây giờ mình đã tìm được lý do nhất định phải thắng rồi. Nếu Hồng Diễm, Thất Hứa muốn giành chiến thắng để có tiền trả nợ, chữa bệnh. Vậy thì mình sẽ là người bảo vệ ước muốn của họ!!! Nhất định phải… thắng!… Uh!' Khải Minh đang suy nghĩ thì bỗng nhận một cơn đau nhói ở bụng. Không biết tự bao giờ, Đăng Quang đã áp sát hắn và dùng chuôi kiếm đánh vào bụng hắn.
'Cái gì…' Chỉ một cú duy nhất, Khải Minh ngã xuống ôm bụng đau đớn. Hắn ngước nhìn lên thì gặp phải mũi kiếm của Đăng Quang đang chĩa về phía mình.
'Hừ… không chịu bỏ cuộc sao?' Đăng Quang nhướng mày như khó chịu với cách nói của hắn.
'Khải Minh!' Hồng Diễm thấy Khải Minh gặp nguy định chạy sang ứng cứu nhưng bị Thu Thúy cản đường: 'Đối thủ của ngươi là ta!'
'Grrr… tránh đường!' Hồng Diễm cố gắng vượt qua Thu Thúy nhưng có vẻ không dễ.
'Hmmm… so với những kẻ đồng trang lứa thì ngươi cũng có tài đấy! Nhưng mà có lẽ như vầy còn chưa đủ…' Đăng Quang lắc đầu tỏ vẻ thất vọng.
'Đủ… đủ gì chứ?' Khải Minh ôm bụng hỏi.
'Thôi… chuyện đó ngươi không cần biết… Giờ thì tạm biệt. Ra ngoài đó ta sẽ còn hỏi ngươi vài chuyện nữa!' Đăng Quang nói rồi đưa kiếm lên cao chuẩn bị chém xuống thì…
'Lời tạm biệt ấy phải là của bọn ta dành cho ngươi… PHÁO TINH THẦN!' Một giọng nói đầy hùng hổ vang lên. Giọng nói này rất quen thuộc đối với Khải Minh bởi vì đó là giọng của đồng đội hắn. Một giọng nói khiến hắn mừng khôn siết. Đúng vậy, giọng nói này là của Công Khanh.
Hắn ta sau khoảng thời gian thiền 5 phút đã mở mắt ra, tay hắn từ lúc nào đã áp chặt các ngón tay vào nhau còn lòng bàn tay thì để hở. Hắn đưa khoảng cách giữa hai lòng bàn tay lên trước mắt và nhắm vào Đăng Quang.
'Pháo Tinh Thần? Nguy rồi!' Đăng Quang nghe đến ‘thứ’ này liền kinh sợ lùi ra khỏi Khải Minh.
Vì sao vậy? Pháo Tinh Thần là gì mà hắn lại sợ đến vậy?
Pháo Tinh Thần thực ra là tên gọi của một loại chiêu thức, một chiêu thức cực kỳ nguy hiểm. Nó chỉ có thể sử dụng bởi những người sở hữu tinh thần hệ. Nó được thực hiện bằng cách tập trung tinh thần sau đó phóng xuất nó ra. Người bị trúng chiêu sẽ rơi vào trạng thái tinh thần suy sụp trong một khoảng thời gian. Nghe thì có vẻ hơi cùi mía nhưng thực sự nó là một chiêu nguy hiểm bởi dù có cảnh giới cao đến bao nhiêu thì vẫn không thể kháng lại chiêu này, trừ một số ít người sở hữu tinh thần hệ thì còn có cơ may phản kháng. Và đây chính là lá bài tẩy để đánh bại Đăng Quang mà Công Khanh nói.
Mọi thứ đều có hai mặt của nó. Bên cạnh những ưu điểm thì Pháo Tinh Thần cũng có khuyết điểm của mình. Chiêu thức này cần phải chuẩn bị một thời gian rất dài, khi thực hiện rất dễ thất bại vì khó mà bắn trúng đối phương nếu họ đang di chuyển.
'Yaaa đỡ đây!!!' Công Khanh hét lên, có vẻ hắn vừa tung ra chiêu thức pháo tinh thần.
'Grrr…' Đăng Quang lập tức di chuyển liên tục như để tránh né. Nhưng sau đó hắn lập tức đứng lại ngay.
'Thành công rồi à? Không…' Khải Minh ngỡ ngàng khi thấy Đăng Quang vẫn bình thường, chẳng có gì thay đổi từ hắn cả. Trong khi đó, Công Khanh ở phía sau bỗng ngã gục xuống.
'Cái gì vậy?' Khải Minh ngỡ ngàng, chiêu thức dùng để đánh bại Đăng Quang lẽ nào lại thất bại. Nếu vậy thì…
'Làm sao mà thắng được chứ?' Khải Minh như một kẻ mất đi niềm tin. Nãy giờ hắn vẫn tin rằng chỉ cần cầm cự đến khi Công Khanh tung chiêu thì hắn sẽ thắng nhưng bây giờ chiêu thức lại thất bại, hắn hoàn toàn sụp đổ.
'Không thể nào!' Hồng Diễm cũng rơi vào tình trạng y hệt Khải Minh.
'Đáng tiếc thật…' Đăng Quang nhìn Khải Minh và nói. Đồng thời hắn cảm thấy mình thật may mắn khi né được chiêu thức Pháo Tinh Thần kia. Nếu trúng phải thì hắn cũng chẳng biết làm sao để kháng lại.
'Uh…' Đăng Quang bỗng giật người một cái.
'Gì… vậy?' Khải Minh ngạc nhiên trước biểu hiện của Đăng Quang. Ánh sáng xung quanh bỗng tắt ngủm đi, thanh Thánh Quang Kiếm tụt khỏi tay hắn và rớt xuống đất. Và đặc biệt nhất, đôi mắt hắn trở nên vô hồn hơn bao giờ hết.
'Đáng tiếc thật nhỉ?' Công Khanh gượng dậy và cười.
'Lẽ nào… Thành công ư?' Khải Minh khi thấy vậy mừng rỡ như lụm được vàng.
Đúng vậy, chiêu thức ấy đã thực hiện thành công. Thật sự Công Khanh đã bắn trúng khi Đăng Quang di chuyển liên tục vậy sao? Thật ra thì không phải, Công Khanh chẳng bắn ra bất kì thứ gì cả. Vậy làm sao Đăng Quang lại trúng chiêu vậy? Đó là vì Công Khanh đã tấn công từ bên trong.
Còn nhớ lúc trước, Công Khanh đã từng dùng tinh thần thuật để gây ảo giác cho Đăng Quang. Và kể từ lúc đó, hắn vẫn luôn giữ kết nối với Đăng Quang. Và khi thực hiện chiêu pháo tinh thần, hắn đã dùng nó trên đường dây kết nối tinh thần chứ không phải bắn ra ngoài như bình thường. Vì vậy nên dù Đăng Quang dù có di chuyển cỡ nào cũng bị trúng đòn thôi.
'100% trúng không trật.'
'Khải Minh! Mau hạ hắn đi!!' Công Khanh hét lên khiến Khải Minh quay mặt về phía Đăng Quang. Hắn gượng dậy rồi lao đến với thanh Xích Kiếm chĩa về phía Đăng Quang.
'Grrrr…' Thu Thúy thấy Đăng Quang gặp nguy hiểm liền lao đến ứng trợ nhưng lại bị Hồng Diễm cản đường.
'Hể? Không phải đối thủ của cô là tôi sao?' Hồng Diễm chĩa kiếm ngăn cản.
'Grrr.. Tránh đường!!' Thu Thúy nôn nóng tung chiêu. Nàng phóng ra một luồng lôi lực đến tấn công Hồng Diễm.
'Hỏa Phượng Hoàng!' Hồng Diễm đưa kiếm lên trời cao, từ mũi kiếm của nàng một tia lửa phóng lên và tạo ra ngay một con phượng hoàng lửa. Con phượng hoàng ấy lập tức lao đến đối đầu với luồng lôi lực của Thu Thúy.
'Xoẹt!' Luồng lôi lực dễ dàng xé nát con phượng hoàng và đánh vào Hồng Diễm.
'Aaaaa…' Tuy trúng đòn nhưng Hồng Diễm vẫn cố đưa tay về trước và nắm chặt bàn tay lại. Ngay lập tức, những luồng hỏa lực từ con phượng hoàng lúc nãy bị xé ra lại một lần nữa hợp lại.
'Phượng Hoàng Tái Sinh!'
'Cái gì?!' Thu Thúy khá bất ngờ trước chiêu thức này của Hồng Diễm, thật không ngờ nàng có thể làm vậy.
Phượng hoàng lửa một lần nữa lao đến. Không còn vướng mắc luồng lôi lực kia, nó lao thẳng vào Thu Thúy.
'Aaaaa…'
'Beng!'
'Beng!'
Chiếc huy hiệu của cả hai đồng thời vỡ ra. Cơ thể họ phát sáng rồi bị dịch chuyển ra ngoài.
'Khải Minh… NHẤT ĐỊNH PHẢI HẠ HẮN!' Hồng Diễm hét lên trước khi bị loại.
'Tất nhiên rồi!' Khải Minh điên cuồng lao đến phía trước.
'Tiến lên Khải Minh' Công Khanh gào lên.
'Khải Minh, hạ thằng đó đi!' Quốc Vinh, Hoài Nam la lên.
'Khải Minh…' Bích Thảo, Mỹ Linh, Yến Nhi nhìn hắn đầy hi vọng.
'Hmmm…' Linh Nguyệt khẽ mỉm cười.
'Khải Minh!!!' Một số học viên của học viện Hoa Sen la to cổ vũ Khải Minh.
'Hồng Diễm, Thất Hứa, Yến Ly, Công Khanh, tất cả mọi người ở học viện… Hãy xem ta đây!!!!!'
Mũi kiếm của Khải Minh lao đến chiếc huy hiệu của Đăng Quang. Bây giờ, hắn có thể cảm thấy sức mạnh của mọi người đang tập trung vào mũi kiếm. Chỉ cần đâm trúng huy hiệu, mọi thứ sẽ kết thúc và họ sẽ chiến thắng?- Đó là suy nghĩ của Khải Minh.
'CHIẾN THẮNG!!!' Khải Minh gào lên. Bây giờ chẳng ai có thể tiến tới chiến thắng nữa.- Đó cũng là suy nghĩ của Khải Minh.
Chỉ còn 10 centimet trên con đường chiến thắng của hắn…
5 centimet…
3 centimet…
1 centimet…
'Ầm!'
'Xoẹt!'
.
.
.
'Cái… gì?' Khải Minh ngơ ngác. Trước mắt hắn, cơ thể Đăng Quang đã phát sáng trở lại, đôi mắt trở lại vẻ tinh anh như thường. Và… tay hắn lại đang nắm chặt lưỡi Xích Kiếm khi mũi kiếm chỉ còn cách chiếc huy hiệu một khoảng bằng con kiến.
Khải Minh chẳng hiểu gì cả. Lẽ nào chiêu thức hết tác dụng nhanh vậy? Không, chừng ấy thời gian chưa đủ để nó hết tác dụng được.
'Uh…' Bỗng dưng một luồng chấn động dữ dội kéo đến thổi bay cả hắn và Đăng Quang.
'Ahh…' Đăng Quang thả Xích Kiếm ra khiến Khải Minh không còn điểm tựa và té lăn lóc xuống đất. Còn Đăng Quang thì đáp đất bằng hai chân hoàn mỹ.
'Tại… tại sao?' Khi thấy Đăng Quang bình thường trở lại như vậy Khải Minh thực sự rất ức chế và hắn cũng chẳng màng đến chấn động vừa rồi. Chỉ còn một chút nữa thì hắn đã thắng rồi. Tại sao vậy?
'Huh… không thể nào!' Khải Minh quay mặt lại để nhìn Công Khanh thì chẳng thấy hắn đâu cả. Vị trí mà hắn ngồi lúc nãy bây giờ đã trở thành một cái hố to. Đứng ngay trước cái hố ấy là một ‘thứ’ vô cùng kinh khủng. Một thiếu niên với nụ cười man rợ đang đứng giữa một luồng hồn lực tím đầy ma mị.
Không ai khác nữa, hắn chính là Vương Ám.
'Tiêu diệt hết con người!'
–Thần Sex000–
————————————
Haizzz dạo này đang là thời gian bận bịu trong năm vì vậy nên việc viết truyện cũng không được suôn sẻ. Và sau nhiều lần suy nghĩ ta đã đưa ra quyết định… drop truyện một thời gian để hoàn thành công việc. Sau khi hoàn thành công việc ta sẽ quay lại chuyên tâm viết truyện nhiệt tình (hứa). Chứ vài tuần lại up chap thế này chắc anh em cũng ngán lắm. Vậy nhé! Tạm biệt mọi người một thời gian! Ta sẽ nhớ mọi người lắm <3
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận truyện
Bạn cần đăng nhập để bình luận
(function(d, s, id) {
var js, fjs = d.getElementsByTagName(s)[0];
if (d.getElementById(id)) return;
js = d.createElement(s); js.id = id;
js.src = 'https://connect.facebook.net/vi_VN/sdk.js#xfbml=1&version=v3.0&appId=1849189082054776&autoLogAppEvents=1';
fjs.parentNode.insertBefore(js, fjs);
}(document, 'script', 'facebook-jssdk'));