Chương 41: Vòng Thi Thứ Hai (10) – Nguy Hiểm Rình Rập.
5 giờ 58 phút sáng, Quảng Trường Lung Linh…
Yến Nhi đưa mắt nhìn về phía đỉnh núi xa xa, nơi mặt trời đỏ rực đang dần ló dạng.
'…'
Ngắm nhìn khung cảnh bình minh ấy, Yến Nhi bỗng cảm thấy trong lòng có vài cảm giác kì lạ. Nàng vừa cảm thấy tràn đầy sức sống, tràn đầy hi vọng nhưng đan xen vào đó là những cảm xúc lo lắng bất chợt.
'Cứ như sắp có chuyện lớn xảy ra vậy…!' Yến Nhi khẽ lẩm bẩm.
'Hả?! Chuyện gì thế?!' Tuy đã cố nói nhỏ hết mức nhưng lời nói của Yến Nhi vẫn bị Mỹ Linh ngồi bên thấp thoáng nghe được. Nàng ta liền lên tiếng hỏi.
'Uh… không có gì… chỉ là…' Yến Nhi lắc đầu.
'Hmm… cậu đang lo lắng cho đội mình à? Chúng ta đã lấy lại lợi thế mà… không cần lo đâu!'
'Uhm…' Yến Nhi khẽ gật đầu.
'Nhưng mà cũng may mắn cho đội chúng ta nhỉ? Không ngờ chiếm được Tháp Cứ Điểm từ tay đội Dã Thú!'
'Uhm… Mà đội Dã Thú kinh khủng thật, chỉ với hai người mà đánh ngang với năm người đội ta. Nhưng mà vẫn chưa bù với tên ròm kia… nếu hắn không bị bất tỉnh thì có lẽ đội chúng ta đã bị hắn đánh bại dễ dàng…'
'Uhm… đúng vậy!'
Mỹ Linh khẽ rùng mình khi Yến Nhi nhắc về tên 'ròm' của đội Dã Thú, hắn ta chính là Vương Ám. Một kẻ với sức mạnh kinh khủng, khiến ai cũng phải e dè. Nếu có ai nói hắn ta là quái vật thì cũng chẳng sai là bao.
'Hmm thật không biết nếu hắn trở lại bình thường thì sao nhỉ?' Mỹ Linh xoa cằm tự hỏi.
'Ngoài tên đó ra, vẫn còn một đối thủ mạnh khác!' Yến Nhi lại nói tiếp.
'Ý cậu là… tên thuộc đội Hoàng Kim!!' Mỹ Linh liền nhận ra người mà Yến Nhi nhắc đến.
'Uhm… tên đó cũng khá là đáng ngại, có vẻ cũng không phải tầm thường đâu!'
'Haizz… thiệt là… sao giờ lại thấy lo cho đội mình quá!' Mỹ Linh ôm đầu nói. Sự lạc quan lúc nãy của nàng đã biến mất ngay sau khi nghe Yến Nhi nói.
…
Cùng lúc đó, trên khán đài dành cho các vị hiệu trưởng các trường, Linh Nguyệt đang chăm chú suy nghĩ điều gì đó. Ánh mắt của nàng hướng về phía Quốc Bảo, kẻ đang khiến không chỉ nàng mà tất cả mọi người tò mò.
'Thật ra hắn đã làm gì mà đội tuyển của hắn lại mạnh như vậy? Những dấu ấn đó… Lẽ nào…?' Linh Nguyệt đang dần nghĩ ra điều gì đó. Thế nhưng vào lúc đó, một tiếng nói cất lên cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng.
'E hèm… tôi xin thông báo tình hình các đội…' Câu nói này đã trở nên quá quen thuộc với khán giả ở đây. Cứ sau một giờ, dẫn chương trình lại lên thông báo về số điểm cũng như số thành viên còn lại của từng đội.
'Đội Dã Thú: 2600 điểm; số thành viên còn lại: 3.
Đội Hoàng Kim: 2500 điểm; số thành viên: 2.
Đội Hoa Sen: 2440 điểm; số thành viên: 5.
Đội Nữ Hoàng: 1110 điểm; số thành viên còn lại: 4.'
'Thời gian còn lại là 2 tiếng… Mong các đội thi hãy làm hết sức mình!'
…
6 giờ 45 sáng, Khu Rừng Chết Chóc…
'Hmmm…?' Thất Hứa nhìn lên trời và nói. Đứng xung quanh hắn là những thành viên khác của đội Hoa Sen. Hiện tại cả đội vẫn 'đóng quân' tại Tháp Cứ Điểm vừa chiếm từ đội Dã Thú cách đây 3 tiếng.
'Uhm… để xem nào, chúng ta sắp đuổi kịp đội Dã Thú rồi! Đội Nữ Hoàng thì không còn đáng ngại nữa, dù có chiếm hết 4 Tháp Cứ Điểm họ cũng không thể thắng được… Đối thủ cần quan tâm nhất của chúng ta bây giờ chính là đội Hoàng Kim!' Công Khanh vừa nhìn đồng đội của mình vừa nói. Mọi người xung quanh gật đầu tỏ vẻ đồng tình với những gì hắn nói.
Hiện tại số điểm của hai đội Hoàng Kim và Hoa Sen chỉ hơn kém nhau vài chục điểm, một khoảng cách khá nhỏ. Tuy nhiên, muốn xóa đi khoảng cách ấy để giành chiến thắng không phải dễ. Hiện tại cả hai đội đều nắm trong tay một phần hai số tháp Cứ Điểm có trong cuộc thi, vì thế cả hai đội sau một tiếng đều tăng một số điểm bằng nhau, 200 điểm.Vì thế cách biệt vẫn sẽ tồn tại, trừ khi đội Hoa Sen chiếm được một Tháp Cứ Điểm của đội Hoàng Kim hoặc loại toàn bộ thành viên của đội ấy.
'Hmm, Công Khanh, liệu chúng ta có thể đi được chưa?' Thất Hứa giọng nôn nóng nói. Hắn ta đang rất nóng lòng muốn đi tìm thêm một Tháp Cứ Điểm cho đội mình nhưng lại bị Công Khanh nhất quyết cản lại.
Lý do của chuyện này là do Công Khanh vẫn còn e ngại về sức mạnh của đội mình so với đội Hoàng Kim. Thêm một điều nữa, nếu đi tìm Tháp Cứ Điểm bây giờ thì lực lượng phòng thủ tại Tháp Cứ Điểm của sẽ giảm xuống, lúc đó nếu bị đội Hoàng Kim hoặc bất kì đội khác tấn công thì nguy. Bây giờ thời gian không còn nhiều lắm, nếu bất cẩn để mất Tháp Cứ Điểm thì họ sẽ đánh mất cơ hội chiến thắng.
Nhưng nếu cứ để thời gian trôi qua thế này mà không làm gì thì họ sẽ thật sự thua mất. Điều này đương nhiên Công Khanh cũng nhận ra. Vậy tại sao hắn vẫn chưa hành động? Hay là hắn có toan tính gì?
'Thất Hứa, ta biết ngươi rất sốt ruột, tuy nhiên nếu hành động bất cẩn thì rất có thể chúng ta sẽ bị thiệt. Vì vậy nên kiên nhẫn chờ đợi cơ hội là cách tốt nhất!' Công Khanh nói với Thất Hứa.
'Cơ hội?' Thất Hứa lại hỏi ngược lại.
'Uhm… Ta nghĩ rằng chúng ta bây giờ cứ tập trung phòng thủ… khi thời gian gần hết, chúng ta hãy đánh một đòn bất ngờ, khiến đối thủ trở tay không kịp. Lúc đó mới đảm bảo cơ hội chiến thắng cao…'
'…' Nghe những điều Công Khanh nói cũng có vẻ có lý. Tuy nhiên, nó lại mang một chút gì đó mạo hiểm. Thất Hứa liền hỏi tiếp:
'Vậy phải đợi đến bao giờ?'
'7 giờ hoặc hơn… Trong lúc này, mọi người hãy tập trung nghỉ ngơi đi… chúng ta đã mất sức khá nhiều sau khi đánh với đội Dã Thú rồi…'
'Công Khanh nói đúng đó!' Yến Ly đứng bên cạnh nói với Thất Hứa. Hắn ta bỗng siết chặt tay lại rồi buông lơi, đây chính là dấu hiệu cho thấy hắn đã đồng tình với ý kiến của Công Khanh. Sau đó tìm đến một gốc cây ngồi xuống nghỉ ngơi. Tuy vậy, trên khuôn mặt hắn vẫn còn nhiều nét lo lắng.
Trong đội cũng có một người có cùng tâm trạng với Thất Hứa, không ai khác đó chính là Hồng Diễm. Đôi mắt nàng cũng chứa đầy nét nôn nóng.
'Bộp!'
'Uh…'
Bất ngờ, một bàn tay đặt lên vai của nàng. Quay sang thì nhìn thấy đó chính là Khải Minh.
'Đừng lo lắng…' Khải Minh vừa cười vừa nói. Hắn đang cố ra sức để động viên cho Hồng Diễm.
Nàng ta thấy vậy cũng miễn cưỡng gật đầu vài cái. Sau đó lại ra một chỗ khác ngồi nghỉ ngơi. Trong lúc đó, Khải Minh liền tiến đến hỏi chuyện với Công Khanh.
'Anh thật sự muốn đợi đến gần hết thời gian rồi mới đi chiếm sao? Như vậy chẳng phải hơi mạo hiểm sao? Lỡ chúng ta không tìm thấy Tháp Cứ Điểm trong lúc đó thì sao?'
'Hmm, về chuyện tìm kiếm thì ta đã xác định được một Tháp Cứ Điểm, đó chính là Tháp mà chúng ta chiếm được lúc đầu, đường đến đó ta vẫn nhớ. Tuy nhiên… chỉ sợ đội Hoàng Kim còn ở đó.' Công Khanh chống cằm nói.
'Hmm, bọn chúng có khi đã đi chỗ khác rồi chăng?'
'Không dễ vậy đâu… Hiện tại bọn chúng biết chúng ta đang trong tình thế buộc phải đi tìm Tháp Cứ Điểm, vì thế bọn chúng có thể sẽ thủ tại Tháp Cứ Điểm đó vì chúng biết chúng ta biết vị trí của nó…'
'Hmmm… nếu thế thì còn Tháp Cứ Điểm kia của chúng?'
'Giờ đi tìm thì rất là phí sức… không những thế, nếu phân tán lực lượng thì có thể sẽ bị các đội khác chiếm lấy Tháp Cứ Điểm này… đặc biệt là đội Dã Thú, chúng đã biết vị trí của Tháp nên có thể sẽ quay lại! Lẽ ra phải loại chúng ngay khi có cơ hội chứ!!' Công Khanh đấm tay vào lòng bàn tay kia.
'Hmmm… vậy chúng ta chỉ biết đợi vô ích thôi sao??'
'Không phải vô ích, chúng ta đang đợi thời cơ đến!!'
'Hmmm, nếu vậy thì đợi đến lúc đó chúng ta cũng phải chạm trán đội Hoàng Kim thôi…'
'…'
Công Khanh bỗng im lặng một thoáng. Sau đó hắn lại nói tiếp:
'Việc đó, em hãy tin tưởng ở anh…'
Nghe được câu nói này, Khải Minh hơi có vẻ hoài nghi. Nhưng cuối cùng hắn vẫn chọn đặt lòng tin vào Công Khanh. Dù sao thì Công Khanh luôn là người sáng suốt trong đội mà.
Khải Minh sau đó quay về phía sau tìm chỗ ngồi thì bất ngờ…
'Bùm!'
Một cơn gió mang hình lưỡi liềm liên tiếp lao đến đội hoa Sen.
'Mọi người, cẩn thận!!' Thất Hứa lập tức đứng ra trước toàn đội, tay hắn liên tiếp vung đao đánh chặn những lưỡi liềm gió kia.
'Gì thế này??'
Mọi người chưa hết ngạc nhiên thì một loạt giọt nước từ lớn đến bé bắn đến từ phía sau đội Hoa Sen.
'Để em!' Hồng Diễm liền vung kiếm phóng hồn lực dưới dạng kiếm khí, quét ngang qua những giọt nước kia. Tuy nhiên chỉ đánh tan được một phần, vẫn còn hàng chục giọt nước đang bắn đến.
'Phong Trảm!' Khải Minh cũng đã nhanh chóng lấy kiếm và dùng kĩ năng của mình để đánh chặn những giọt nước kia.
'Bùm!!'
Sau đòn của hắn thì không còn một giọt nước nào nữa, chúng đã hoàn toàn bị quét sạch.
'Là kẻ nào?!' Thất Hứa quát lên một tiếng. Ngay sau đó, có 4 người xuất hiện xung quanh họ. Đó là 4 cô gái vô cùng xinh đẹp.
'Đội… Nữ Hoàng!' Chẳng khó khăn gì để đội Hoa Sen nhận ra 4 người kia là đội Nữ Hoàng cả.
'Hừ, gay rồi!'
'Không ngờ lại đụng độ với họ!'
Đội Hoa Sen có vẻ khá nản khi bây giờ gặp phải đội Nữ Hoàng. Lúc nãy, Công Khanh có nói đội Nữ Hoàng không còn đáng ngại nữa nhưng đó chỉ là vì họ không thể chiến thắng trong cuộc thi nữa. Tuy nhiên xét theo luật thì họ không bị loại ra và vẫn được tiếp tục chiến đấu với các đội khác cũng như được quyền chiếm Tháp Cứ Điểm.
'Hừ, phải chiến đấu với họ sao?' Thất Hứa nắm chặt thanh đao. Quả thật hắn chẳng muốn mất sức vào lúc này tí nào.
'Hừ…' Bên phía đội Nữ Hoàng cũng đã chuẩn bị để chiến đấu.
Ở bên ngoài, khán giả liền xôn xao khi thấy cuộc chạm trán giữa hai đội.
'Ây da… đội Nữ Hoàng rõ không thể thắng nhưng vẫn muốn tiếp tục sao??'
'Kệ chứ! Tuy họ thua nhưng vẫn chiến đấu… thật đáng khâm phục!!!'
'Vẫn được nhìn mấy em xinh tươi đội Nữ Hoàng như thế này mới vui chứ!!'
'Hmmm… không biết sẽ thế nào đây!'
'Đội Hoa Sen phải đánh với đội Nữ Hoàng ư? Haha, tội đội Hoa Sen!'
'Miễn còn đánh nhau là được!!'
Mỹ Linh nhìn xung quanh rồi bĩu môi lo lắng: 'Thiệt là đội Nữ Hoàng rõ là không thể thắng rồi mà còn…!'
'Haizzz, biết sao được! Dù sao họ cũng phải tiếp tục thi để giữ sĩ diện cho học viện chứ!' Yến Nhi thở dài nói.
'Mong là đội mình không sao!!' Bích Thảo ngồi bên khẽ cầu nguyện.
Quay lại nơi hai đội Hoa Sen và đội Nữ Hoàng đang đứng, cả hai đội đều trong tư thế sẵn sàng. Họ đã chuẩn bị tinh thần để lao vào nhau. Tuy nhiên…
'DỪNG LẠI!!!'
Ngay lúc cả hai chuẩn bị động thủ, một tiếng hét vang lên. Ai nấy đều bất ngờ trước tiếng hét đó. Mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt vào một người…
'Công Khanh? Chuyện gì vậy!' Khải Minh liền lên tiếng hỏi. Hắn cũng như mọi người, bất ngờ trước hành động của Công Khanh.
Công Khanh không nói gì, chỉ bước lên phía trước, đôi mắt nhìn xung quanh rồi lên tiếng nói: 'Hmmm… Đội Nữ Hoàng! Tôi có chuyện muốn nói!'
'Hmmm… chuyện gì?' Đội trưởng của đội Nữ Hoàng nhìn Công Khanh với ánh mắt nghi ngờ. Trong lúc đó, những đồng đội của hắn lại nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu. Thật ra Công Khanh đang muốn nói gì?
'Hmmm tôi chỉ muốn đưa ra một đề nghị với các người!!' Công Khanh nói to và rõ vô cùng.
'Đề nghị sao?' Cô nàng đội trưởng khẽ liếc nhìn đồng đội mình một vài giây sau đó mới nhìn lại về phía Công Khanh và hỏi: 'Đó là gì?'
'Này Công Khanh… ngươi đang làm gì vậy?' Thất Hứa có vẻ không hề hiểu Công Khanh đang muốn làm gì. Chỉ đến khi Công Khanh cất lời…
'Các người chắc cũng biết mình không còn cơ hội để chiến thắng nữa đúng không… Việc còn ở trong đây là vô ích. Nhưng nếu như tôi biến nó thành có ích thì sao?'
'Hả?'
'Ngươi… ý ngươi muốn…'
'Đúng vậy… hãy thành đồng minh với chúng tôi. Nếu chiến thắng, phần thưởng sẽ chia 7-3!' Công Khanh với giọng điệu đầy dụ dỗ. Lúc này, các thành viên khác của đội Hoa Sen mới hiểu ra mục đích của hắn.
'Ồ… ra đây là thời cơ mà hắn nói!'
'Nếu liên minh với đội Nữ Hoàng thì chúng ta sẽ có cơ hội chiến thắng khi đánh với đội Hoàng Kim!'
Mọi người trong đội lập tức gật gù trước ý kiến của Công Khanh. Dù phần thưởng bị chia nhưng có thể chiến thắng thì quả là không tồi.
Đội Nữ Hoàng nhìn nhau, có vẻ họ đang thảo luận qua ánh mắt. Cuối cùng họ gật đầu với nhau một cái.
'Đồng ý sao?' Khải Minh mỉm cười khi thấy hành động kia, có lẽ hắn nghĩ họ đã đồng ý.
'Không dễ dàng vậy đâu!' Hệ thống bỗng lên tiếng trong đầu hắn.
Những cô nàng đội Nữ Hoàng sau cái gật đầu kia liền nhìn về phía đội Hoa Sen. Cô nàng đội trưởng bên đội ấy nhìn thẳng vào mắt Công Khanh và nói: 'Đề nghị có vẻ thú vị đấy…'
Nghe đến đây, Công Khanh khẽ nhíu mắt lại, có vẻ hắn đã biết được câu trả lời của cô nàng.
'… Nhưng mà chúng tôi không thể chấp nhận được!'
'Chậc!' Đội Hoa Sen có vẻ đã thất bại trong việc lôi kéo đội Nữ Hoàng, mặt ai nấy đều có vẻ thất vọng.
'Lý do là gì vậy? Nếu là vì phần thưởng còn ít thì chúng tôi có thể chia 6-4… hoặc 5-5 cũng được!' Công Khanh vẫn cố gắng để lôi kéo. Tuy nhiên đội Nữ Hoàng vẫn nhất quyết không chịu:
'Xin lỗi nhưng chúng tôi thật sự chẳng cần phần thưởng là mấy. Vả lại, chúng tôi không thể làm những việc ảnh hưởng uy danh của học viện… Còn một điều nữa, chúng tôi không thể liên minh với các người bởi vì…'
'Vì?' Công Khanh nhíu mày một cái. Nàng đội trưởng kia cúi đầu xuống cười mỉm một cái rồi ngước mắt lên nhìn. Nàng cất tiếng:
'Đó là bởi vì… bọn ta không thể liên minh với đội có tên BIẾN THÁI CHẾT TIỆT KIA ĐƯỢC!'
'… Hả?' Công Khanh hơi ngơ ngác một tí, sau đó hắn nhìn theo ánh mắt của cô nàng đội trưởng và phát hiện nàng ta đang nhìn Khải Minh.
'… Ực!' Khi thấy mọi người nhìn mình, Khải Minh có vẻ lúng túng, ngón tay đưa lên gãi má. Ánh mắt hắn lãng tránh đi chỗ khác như muốn giấu điều gì đó. Rồi hắn nói:
'… Chuyện gì vậy?… Em không biết gì hết!!'
Câu nói của hắn càng củng cố sự nghi ngờ của các thành viên đội Hoa Sen. Rồi Công Khanh quay lại hỏi cô nàng đội trưởng kia:
'Thật ra đã có chuyện gì? Biến thái là sao?'
'Grrr… Tên khốn nạn đó, hắn… hắn dám sàm sỡ bọn ta!' Nàng ta hét lên với khuôn mặt đỏ như cà chua. Những cô nàng khác của đội Nữ Hoàng cũng có vẻ ngượng ngùng khi nhắc đến chuyện này, đặc biệt là Như Ngọc.
Những ánh mắt lại đổ dồn vào Khải Minh, chúng giống như những viên đạn đang bắn thẳng vào hắn.
'Này… Khải Minh? Ngươi đã làm gì vậy??' Hồng Diễm nở một nụ cười 'thân thiện' và nói.
'À cái này…' Khải Minh mồ hôi tuôn trào trước đôi mắt túa ra sát khí của nàng.
'Khải Minh… ngươi có làm gì nữ thần của ta không?!' Công Khanh bất chợt quay lại nắm vai Khải Minh.
'Ực… em… em…' Mồ hôi hắn càng ngày càng đầm đìa.
'Grrr… có gan làm mà không có gan nhận sao?' Một cô gái khác trong đội Nữ Hoàng lên tiếng. Câu nói này như đụng chạm đến lòng tự trọng của Khải Minh, hắn lập tức nói:
'Hừ… đúng vậy… ta đã làm điều tồi tệ với các người…'
'Ư… hắn thú tội sao?' Mọi người tròn mắt ngạc nhiên. Hồng Diễm nghe đến đây đã khẽ nắm chặt thanh kiếm của mình như chuẩn bị làm điều gì đó với Khải Minh, Công Khanh thì chuyển tay từ vai đến cổ áo của Khải Minh và nắm lại.
'Gi đây? Đồng đội tương tàn à?'
'Haizzz thằng biến thái đó bị đồng đội đập chết cũng được!'
'Tội cho hắn quá! Ahihi.'
'Ăn mặn thì khát nước!'
Khán giả có vẻ khá vui mừng khi Khải Minh bị cả đồng đội mình dồn ép. Đa phần những người này đều ghen tị với hắn nên mới có thái độ như vậy.
'Uầy!! Đợi em nói hết đã… Chỉ là do bị dồn ép nên em mới làm vậy thôi mà!!' Khải Minh một mực biện minh.
'Cái gì?! Ngươi… ngươi không phải con người mà! Rõ ràng ngươi đã tấn công bọn ta trước mà!!' Những cô gái đội Nữ Hoàng lập tức điên tiết lên khi thấy Khải Minh nói sai sự thật. Rõ ràng là hắn đã sàm sỡ họ trước mà.
'Hmmm… ngươi thật ếu có lòng tự trọng!' Hệ thống lên tiếng.
'Ặc… Nói sự thật để chết à!!' Khải Minh thầm nghĩ.
'Hmmm…' Đồng đội của hắn hơi ngờ vực một tí. Họ có vẻ không tin tưởng vào câu nói của Khải Minh cho lắm.
'Grrr… Mặc kệ là thế nào… Bây giờ bọn ta đến đây chỉ có một mục đích… Đó chính là xử lý tên đó cùng đội Hoa Sen!' Nàng đội trưởng đội Nữ Hoàng chỉ thẳng mặt Khải Minh và nói.
Những thành viên đội Hoa Sen cảm nhận được chiến ý từ đội Nữ Hoàng nên lập tức gác chuyện kia qua và tập trung thủ thế.
'Thật đáng tiếc…'
'Hmmm… các người chuẩn bị đi!!' Nàng đội trưởng đội Nữ Hoàng dứt lời thì đội Hoa Sen khẽ chuyển động một tí, có vẻ họ đang chuẩn bị tấn công. Thế nhưng…
'Cái gì?!'
'Oái!'
Ngay thời điểm ấy, từ dưới chân các thành viên đội Hoa Sen xuất hiện một khối nước. nó nhanh chóng lớn lên và bao trùm lấy họ trong tức khắc.
'Thủy Ngục!' Khải Minh lập tức nhận ra chiêu thức này, hắn lập tức nhảy ra khỏi đó.
'Hồng Diễm!' Ngay sau đó, hắn lao đến kéo Hồng Diễm ra khỏi vũng nước ấy ngay. Thế nhưng hắn lại không kịp để cứu ba người còn lại. Và thế là họ đã bị nhốt trong Thủy Ngục.
'Chuyện gì thế?' Hồng Diễm vẫn chưa nắm bắt được tình hình, mọi thứ diễn ra quá nhanh mà.
'Nguy rồi… mấy anh chị đã bị bắt nhốt trong Thủy Ngục rồi!' Khải Minh hốt hoảng.
'Grrr… gì thế này!' Cả ba người kia khá bất ngờ trước chiêu Thủy Ngục này. Áp lực nước bên trong Thủy Ngục khá lớn, nó khiến ba người bọn họ bất động như bị đóng băng.
'Uh… phải vận lực thoát ra!' Thất Hứa cố vận lực phá chiêu Thủy Ngục, trong hắn rất có khả năng sẽ phá được. Thế nhưng ngay lúc đó, một sợi dây xích làm từ gió bay đến quấn quanh ba quả cầu nước đang nhốt ba người đội Hoa Sen.
'Cái gì?'
'Hừ, sợi dây xích gió này sẽ phong tỏa hồn lực của các ngươi, vì vậy đừng mơ mà thoát!' Nàng đội trưởng đội Nữ Hoàng, tác giả của những sợi dây gió kia lên tiếng. Nếu ba người kia không thoát ra được thì sẽ bị ngạt thở mất. Chưa kể chiếc huy hiệu đang nứt dần ra trước áp lực nước.
'Hừ… bây giờ, còn hai kẻ không bị nhốt. Xử chúng thôi!' Nàng đội trưởng đưa đôi mắt đầy sát khí nhìn Khải Minh.
'Hừ… phải cứu bọn Thất Hứa… Vậy mình chỉ còn cách hạ người tạo ra Thủy Ngục kia!!' Khải Minh thầm nghĩ. Rồi hắn quay phắt lại, lao thẳng đến Như Ngọc đang đứng phía sau.
'Hehe… chỉ cần nàng ta mất tập trung là được!!' Khải Minh thầm đắc chí. Khi sử dụng Thủy Ngục, người ta cần phải tập trung cao độ. Chỉ cần lơ là một chút là hỏng hết. Vì thế Khải Minh chỉ cần lao đến tấn công Như Ngọc thì Thủy Ngục sẽ bị phá bỏ. Tuy nhiên, Khải Minh đã mắc sai lầm.
'Cái gì?!'
'Vụt!' Một quả cầu nước bay đến hắn và cắt ngang má của hắn. Cũng may hắn đã kịp thời né tránh. Tuy nhiên, đôi mắt của hắn vẫn còn đầy sự ngạc nhiên. Hắn không phải ngạc nhiên vì tính bất ngờ của đòn đánh mà vì người tung đòn lại là Như Ngọc.
'Lẽ ra nàng ta phải tập trung vào Thủy Ngục chứ? Sao vẫn còn tung đòn được?'
'Hừ, có vẻ ngươi đã lầm rồi Khải Minh! Thật ra ta không phải người tạo ra Thủy Ngục… mà là…'
Nghe đến đây Khải Minh quay đầu lại và phát hiện ra cô nàng mà Công Khanh thích đang có vẻ tập trung cao độ, trông giống như nàng ta đang sử dụng Thủy Ngục. Không phải 'giống như' nữa mà chính xác là như vậy.
Khải Minh thật không thể ngờ được cô nàng ấy cũng sở hữu thủy nguyên tố trong hồn lực.
'Sơ hở…' Trong lúc Khải Minh ngoảnh đầu về sau, Như Ngọc đã âm thầm tiến sát đến hắn với một con dao trên tay.
Con dao vung thẳng đến chiếc huy hiệu của Khải Minh nhằm hủy nó, thế nhưng lưỡi dao của Như Ngọc lại bị chặn đứng bởi một thanh kiếm đang rực lửa.
'Khải Minh! Mau cứu các anh chị!' Hồng Diễm, người vừa vung kiếm chặn đòn của Như Ngọc hét lên. Khải Minh lúc bấy giờ mới tập trung trở lại, cơ thể hắn xoay 180 độ và lao đến cô nàng đang sử dụng Thủy Ngục kia.
'Hừ! Tránh ra!' Như Ngọc lên tiếng.
'Không!' Hồng Diễm đương nhiên là không chấp nhận rồi.
Về phần Khải Minh, khi hắn lao đến, một cô nàng khác đã nhảy ra trước mặt hắn và tung đòn cản trở.
'Đừng tưởng dễ dàng!' Cô nàng ấy tung chưởng nhắm vào ngực Khải Minh, tuy nhiên hắn đã nhanh chóng né tránh. Sau đó tung 'Bát Chưởng' vào bụng cô nàng. Vì Khải Minh bây giờ đã là Hồn Sư tầng 12, hơn cô nàng kia vài tầng nên uy lực cũng như tốc độ của hắn tất nhiên vượt trội hơn.
'Ahh…' Lãnh trọn 8 cú chưởng uy lực, cô nàng kia dù đã dồn lực phòng thủ cũng bị hất tung ra sau. Khải Minh sau đó lao đến tiếp tục.
'Hừ, dám đánh cả con gái à, ta băm chết ngươi!' Cô nàng đội trưởng lập tức xông đến, hai tay nàng tạo nên những chiếc lưỡi dao gió phóng đến Khải Minh.
Với Đặng Gia Bộ Pháp, Khải Minh tránh né vô cùng đơn giản, các lưỡi dao gió chẳng thể chạm vào hắn. Khải Minh sau đó phóng đến sát cô nàng đội trưởng và một lần nữa tung đòn Bát Chưởng.
Thế nhưng hắn đã bị bắt bài, cô nàng ấy nhanh chóng chộp lấy cổ tay của hắn, khiến hắn thất bại trong việc tung đòn.
'Uh… ráng chịu đựng thôi!'Ở bên trong Thủy Ngục, ba người Yến Ly, Thất Hứa và Công Khanh cố gắng chịu đựng. Cả ba người đang đối mặt với sức ép khủng khiếp từ nước và điều kiện không thể thở. Chẳng sớm muộn gì họ cũng sẽ bị loại nếu không thoát ra.
Ở trận chiến của Như Ngọc và Hồng Diễm, cả hai đều đang tung hết sức lực để chiến đấu. Trông cả hai khá ngang tài ngang sức, chả ai thua ai.
'Thủy Thần Hung Đạn!' Như Ngọc tạo ra một viên đạn bằng nước rồi bắn thẳng đến Hồng Diễm.
'Hỏa Bích!' Hồng Diễn liền tạo trước mặt mình một bức tường lửa để chống chọi với chiêu thức của Như Ngọc.
Viên đạn của Như Ngọc xuyên phá bức tường lửa của Hồng Diễm thành công, tuy nhiên nó lại bị triệt tiêu hết lực đạo.
'Hừ…!'
'Hừ…!'
Quay lại với Khải Minh, sau khi bị nắm cổ tay, hắn lập tức dùng nốt tay còn lại đánh vào cô nàng đội trưởng. Thế nhưng nàng ta đã nhanh chóng buông tay hắn ra và lùi lại sau né đòn. Cùng lúc đó, nàng lại tạo ra một ngọn gió thổi đến Khải Minh.
'Cái gì?' Khải Minh đưa hai tay thành hình dấu nhân trước mặt để chống chọi với ngọn gió ấy. Khi ngọn gió thổi qua hoàn toàn, hắn lại lao đến tấn công, tay nhanh nhảu lấy thêm vũ khí là Xích kiếm.
Cô nàng lúc nãy bị hắn đánh bay cũng đã gượng dậy hợp lực với nàng đội trưởng đối phó với hắn. Dù cảnh giới cao hơn nhưng một chấp hai là điều hoàn toàn không dễ. Vả lại hai người kia đánh theo lối câu giờ nên càng khó khăn cho Khải Minh.
'Grrr… phải hạ nàng kia!!' Khải Minh cố gắng hết sức nhưng chẳng thể qua lớp phòng thủ hai người này để tấn công cô nàng dùng Thủy Ngục. Cứ mỗi lần hắn vượt qua một người thì người kia lại bọc lót ra sau. Trong khi đó, ba người kia gần như đã đến giới hạn.
'Hì, họ sắp ngủm rồi!' Cô nàng đội trưởng đội Nữ Hoàng đắc chí.
'Khải Minh… mau lên!!' Hồng Diễm vừa đỡ đòn của Như Ngọc vừa hét.
'Grrr…’ Khải Minh lập tức tập trung hết mức. Hắn vẫn tiếp tục lao đến. Cô nàng đội trưởng liền tung đòn ngăn chặn. Thế nhưng Khải Minh đã đảo người né tránh được. Hắn lách qua người cô nàng đội trưởng thành công. Thế nhưng hắn lại bị cô nàng còn lại cản trở.
'Hừ…' Khải Minh ngã người về bên trái một cái. Cô nàng kia cũng ngã người theo. Tuy nhiên chân của Khải Minh dậm mạnh xuống đất khiến hắn bật lại về bên phải. Một cú lừa ngoạn mục. Khải Minh nắm lấy thời cơ chạy ngang qua người cô gái đó. Hắn dùng hết tất cả các kĩ năng tốc độ lao đến cô nàng đang dùng Thủy Ngục.Tay hắn nhanh như chớp vung kiếm xuống tấn công, tuy nhiên…
'Keng!' Lưỡi kiếm của hắn bỗng dừng lại trước khi kịp chạm đến cô nàng.
'Cái… gì vậy?' Khải Minh hơi ngạc nhiên, sau đó hắn liền nhận ra xung quanh cô nàng còn có một lớp gió bảo vệ, đây chính là tác phẩm của cô nàng đội trưởng.
Ở bên trong Thủy Ngục, mọi nguời có vẻ đã hết chịu nổi và mở miệng ra thở. Có lẽ bọn họ sắp bị loại rồi.
'Khốn kiếp!' Khải Minh cứ tưởng mình sẽ cứu bọn họ thành công nhưng giờ hắn đã vô vọng rồi. Tuy vậy, một chuyện kì lạ bỗng xảy ra. Những quả cầu nước nhốt ba người kia bỗng vỡ tan. Cùng lúc đó, chủ nhân của chúng hét lên: 'uh… thả ta ra… tên biến thái… sao tên nào đội Hoa Sen cũng biến thái hết vậy!'
'Hả?'
Mọi người tròn mắt ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Nhưng một ý nghĩ chạy ngang qua đầu Khải Minh và giúp hắn giải thích được chuyện này.
'Tinh thần thuật của Công Khanh!'
Đúng như hắn nghĩ, Công Khanh đã sử dụng tinh thần thuật để tấn công vào tâm trí của cô nàng kia. Không biết hắn đã làm cho cô ta thấy gì nhưng có vẻ nó đã thành công. Một lần nữa, Tinh thần Hệ của Công Khanh lại phát huy tác dụng, cứu nguy mọi người.
'Phù… xém chết!' Ba người kia sau khi thoát ra cố hít lấy hít để không khí càng nhiều càng tốt.
'Cái gì chứ?? Sao lại như vậy!!' Cô nàng đội trưởng cùng toàn bộ thành viên đội Nữ Hoàng ngạc nhiên vô cùng. Họ chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra cả.
'Phù… may quá!' Khải Minh mừng rỡ nói thầm.
'Hộc…' Thất Hứa gượng dậy, tay hắn nắm chặt thanh đao, cả cơ thể phát ra lôi lực vô cùng kinh khủng. Rồi hắn xông thẳng đến phía trước.
'Cái gì…?' Tốc độ choáng ngợp của Thất Hứa làm các thành viên đợi Nữ Hoàng ngơ ngác.
'Xoẹt!' Thất Hứa vung đao chém vào chiếc huy hiệu của cô nàng kia. Nàng ta đã nhanh chóng lùi lại thế nhưng…
'Beng!' Chiếc huy hiệu nàng mang bỗng nứt làm đôi. Cô nàng ấy trợn mắt vẻ không hiểu gì cả, nhưng khi nhìn kĩ thì nàng phát hiện ra dù thanh đao của Thất Hứa không chém trúng nhưng nó đã nhanh chóng phóng ra lôi lực từ mũi đao đánh vào chiếc huy hiệu. Và thế là cô nàng ấy bị loại.
'Grrr…' nàng đội trưởng đội Nữ Hoàng tối sầm mặtlại, nàng thật không ngờ bị đội Hoa Sen phản công.
'Dù sao cũng không còn gì nữa, đánh với Hắn một trận để xem thực lực mình đến đâu…'
Nói rồi cô nàng ấy tạo ra hàng loạt những lưỡi dao gió phóng đến.
'Hừ…' Thất hứa dậm mạnh chân xuống đất, lôi lực từ cơ thể phát ra xung quanh triệt tiêu hết toàn bộ lưỡi dao gió kia. Rồi hắn lại áp sát đến với tốc độ không tưởng.
'Hừ… nguy rồi!'
Nàng đội trưởng ấy định lùi lại né đòn nhưng…
'Còn ta ở sau đây!!!' Khải Minh ở phía sau đã nhanh chóng nhảy lên, tay nắm chặt thanh Xích Kiếm chém xuống. Trong khi đó Thất Hứa ở trước cũng đã tung đòn, nhắm vào chiếc huy hiệu của cô nàng mà chém.
Bị hai Hồn Sư tầng 12 tấn công, cô nàng đương nhiên không thể làm gì rồi.
'Ahhh…' Cô nàng đội trưởng nhanh chóng bị loại.
'Hừ… còn cô nàng kia nữa!' Khải Minh quay lại ngay lập tức để tấn công cô nàng dùng Thủy Ngục lúc nãy, tuy nhiên hắn chẳng thấy cô nàng đâu, chỉ thấy Công Khanh cùng Yến Ly đứng đó, tay của Công Khanh hình như đang nắm vật gì đó, trông giống như chiếc huy hiệu của đội Nữ Hoàng. Vậy là đã rõ ràng, Công Khanh và Yến Ly đã thành công loại cô nàng kia.
'Còn Như Ngọc nữa thôi!' Khải Minh lập tức nhìn về trận chiến giữa Như Ngọc và Hồng Diễm, có vẻ cả hai vẫn chưa phân thắng bại.
'Hừ… đội mình bị loại hết rồi!' Như Ngọc nhìn xung quanh, bây giờ chỉ còn mỗi mình nàng và phải đối đầu với cả năm người đội Hoa Sen. Nhìn sơ qua cũng đủ biết thắng bại thế nào rồi.
'Dù vậy… ta cũng không chịu đầu hàng đâu!' Như Ngọc vẫn cố chấp chiến đấu. Đường đường là tiểu thư của Huỳnh gia, một gia tộc lớn, nàng làm sao có thể đầu hàng dễ dàng được chứ.
'Khoan đã…' Khải Minh vội chạy đến xen vào giữa Hồng Diễm và Như Ngọc. Rồi hắn nhìn thẳng vào mắt Như Ngọc và nói:
'Như Ngọc…!'
'Khải Minh!' Như ngọc hơi ngạc nhiên.
'Như Ngọc à! Nàng có thể dừng chiến đấu với đội ta không… Dù sao đội nàng cũng không thể thắng nữa… vì thế đừng làm khó bọn ta mà. Bọn ta hiện tại rất cần đến phần thưởng của cuộc thi… vì thế mong nàng vì ta mà nể tình không làm khó nữa được không!!' Khải Minh đưa đôi mắt cầu khẩn nhìn Như Ngọc.
'Cái gì chứ? Cầu xin sao??' Như Ngọc hơi bất ngờ trước thái độ của Khải Minh.
'Làm ơn đi mà!!' Khải Minh cúi đầu xuống cầu khẩn.
'Cái gì Khải Minh? Sao lại phải cầu xin thế kia!' Hồng Diễm có vẻ khá là khó chịu. Tuy nhiên Công Khanh đã nhanh chóng chạy đến bên nàng và nói:
'Cứ để hắn… nếu thành công thì chúng ta sẽ đỡ phải tốn sức!'
'…' Như Ngọc nhìn vẻ cầu khẩn của Khải Minh cũng không nỡ lòng từ chối. Dù sao thì nàng cũng không muốn làm khó cho đội của Khải Minh.
'Haizzz… thôi được rồi… ta sẽ rút!' Như Ngọc thở dài rồi hạ vũ khí xuống.
'Hả? Thật sao?' Khải Minh vội ngẩng đầu lên, nét mặt hắn cười tươi.
'Hừ nể tình ngươi nên ta sẽ không làm khó nữa!' Như ngọc nói.
'May quá!' Đồng đội của Khải Minh cũng vui mừng vì đỡ mất sức.
'Lần này ta nợ nàng rồi!' Khải Minh đưa đôi mắt biết ơn nhìn Như Ngọc. Thấy vậy, Như Ngọc có hơi đỏ mặt. Sau đó nàng lại nói:
'Thôi được rồi! Chúc các người giành lấy chiến thắng!'
Nói rồi, Như Ngọc dùng thanh dao của mình cắt đôi chiếc huy hiệu đeo bên ngực, cơ thể nàng sáng lên rồi biến mất.
'Hả?' Đội Hoa Sen có vẻ ngạc nhiên khi chứng kiến hành động đó.
'Hừ, may là có Khải Minh xin xỏ, chúng ta đỡ mất sức!'
'Hì…' Khải Minh khẽ gãi đầu.
'Hứ… để ta dánh rồi hạ cô ta là được rồi!' Hồng Diễm tức giận nói. Khải Minh thấy vậy chỉ biết cười khổ.
'E hèm… tôi xin thông báo…' Một giọng nói quen thuộc vang lên các thành viên đội Hoa Sen. Chỉ vừa nghe được câu đầu, ai nấy đều biết được đây là thông báo về tình hình điểm số.
'Haizzz lại một tiếng trôi qua nữa rồi!'
'Hic, thật không ngờ đội Nữ Hoàng lại không chịu hợp tác với chúng ta. Haizz cơ hội mà ngươi nói vụt bay mất rồi!' Thất Hứa nhìn Công Khanh và nói. Hắn vẫn còn tiếc khi đội Nữ Hoàng không chịu liên minh với đội của hắn.
'Hử? Cơ hội?!' Công Khanh nhìn lại Thất Hứa.
'Chứ không phải đó là thời cơ mà ngươi nói sao?'
'À… thì đó đúng là một cơ hội tốt nếu tận dụng được thì rất lợi… nhưng đó không phải thứ mà ta muốn nói đến.'
'Chứ đó là gì?'
'Thật ra nãy giờ ta đang đợi để sử dụng được tuyệt chiêu, thứ có thể đánh bại đội Hoàng Kim!'
'Cái…gì chứ?'
Câu nói của Công Khanh khiến tất cả các thành viên đội Hoa Sen há hốc mồm. Một câu nói gây sốc thật sự. Nhưng sau đó, còn một điều sốc hơn nữa, một giọng nói bỗng vang lên:
'Ồ! Có thật vậy không?'
Giọng nói ấy vừa lọt vào tai, Khải Minh cùng tất cả thành viên đội Hoa Sen quay lại. Đội mắt họ trợn tròn lên vì ngạc nhiên, đó là bởi vì… đứng ngay sau họ chính là Đăng Quang và Thu Thúy.
…
Tại một nơi khác trong Khu Rừng Chết Chóc…
'Đội Dã Thú: 2600 điểm; số thành viên còn lại: 3.
Đội Hoàng Kim: 2700 điểm; số thành viên: 2.
Đội Hoa Sen: 2640 điểm; số thành viên: 5.
Đội Nữ Hoàng: 1110 điểm; số thành viên còn lại: 0…
Thời gian còn lại là 1 tiếng!'
'Grrr… nguy rồi, hai đội kia đã vượt qua đội chúng ta rồi!' Một tên con trai giọng bực tức nói.
'Hừ… Mẹ kiếp!' Một cô nàng đứng cạnh hắn vì quá tức giận nên đã văng tục. Hai người này sau đó cùng đưa ánh mắt nhìn về một phía, nơi đó có một tên con trai ốm yếu nằm bất tỉnh nhân sự.
Thật không quá khó để đoán ra ba người này chính là thành viên của đội Dã Thú. Hiện tại thì đội Dã Thú đã mất đi vị trí dẫn đầu. Thời gian cũng không còn nhiều cho họ, chỉ có một tiếng. Nếu bây giờ họ không làm gì thì họ chắc chắn sẽ thua. Tuy nhiên, họ bây giờ có thể làm gì? Mọi thứ bây giờ đều đặt hết lên vai tên Vương Ám, vậy mà hắn ta lại nằm bất tỉnh thế kia.
'Khốn kiếp!
Tất cả là tại mày!' Tên con trai lao đến nắm cổ áo Vương Ám và kéo hắn ngồi dậy. Tay hắn nắm chặt lại và tung đấm vào mặt Vương Ám, một cú đấm rất đau.
'Uh!' Cú đấm đó đau đến nỗi đánh thức được Vương Ám. Đôi mắt hắn lim dim mở ra.
'Hừ!' tên con trai quăng Vương Ám xuống đất rồi dùng chân liên tiếp đá, đạp vào bụng hắn.
'Grrr…' Cô nàng kia cũng tiến lại tham gia, nàng dùng chân của mình liên tiếp đạp vào đầu của Vương Ám.
'Chết mẹ mày đi!'
'Thằng chó khốn nạn! Tại mày… tất cả là tại mày…'
Bọn họ trông thật man rợ khi hành hạ Vương Ám. Tuy nhiên cũng khó trách được khi mà số phận của họ lại đặt vào một kẻ không thể làm gì vào lúc này. Bảo sao họ không tức.
Với cái cơ thể ốm yếu và tình trạng không hồn lực mà phải hứng chịu những đòn đánh mạnh bạo hiểm ác kia, dù có được bảo vệ bởi lớp hồn lực từ chiếc huy hiệu thì cơ thể của hắn cũng khó lòng chịu nổi. Máu bắt đầu chảy ra từ các vết thương trên đầu, bụng liên tiếp thắt lại vì cơn đau quằn quại. Nước mắt của Vương Ám bất chợt lăn xuống.
'Làm ơn… tha tôi đi… Ah!'
Vương Ám chưa kịp nói hết thì bị cô nàng kia tọng nguyên bàn chân vào mặt.
'Không… tha tôi đi… làm ơn tha tôi Điiiiiiii!' Vương Ám bỗng thét lên, một luồng hồn lực màu tím khổng lồ hất tung hai người kia ra. Luồng hồn lực ấy nhanh chóng bao trùm cơ thể hắn.
'Cái gì thế này?'
'Hắn lấy lại sức mạnh rồi sao… thế thì tốt… nhưng mà…'
Luồng hồn lực bao quanh cơ thể Vương Ám liên tục biến dạng đủ kiểu. Cuối cùng, nó tạo ra hai cánh tay với bàn tay đầy móng vuốt, trông như tay của một con quỷ vậy. Hai cánh tay ấy lập tức phóng đến chộp lấy hai người kia.
'Cái… không… thả ta ra!!!!' Hai người đó la hét dữ dội, trông họ có vẻ rất sợ hãi. Và rồi, hai bàn tay siết chặt lại…
'Aaaaaaaa…'
'Khôngggggggg…'
Những tiếng la thất thanh vang lên.
Máu văng ra tứ tung.
Vài giây sau đó, có một tiếng cười khúc khích nghe vô cùng kinh dị. Tiếng cười ấy chính là do Vương Ám phát ra.
'Ha… ha… Giết… đánh bại… giết tất cả bọn chúng!!' Vẻ mặt Vương Ám bây giờ không còn như bình thường nữa, ánh mắt vô hồn của hắn được thay bằng một ánh mắt điên loạn, một ánh mắt như muốn tiêu diệt mọi thứ.
–Thần Sex000–
Còn tiếp