Để làm dịu không khí căng thẳng, Lý Bố Y chuyển đề tài, nói với Miêu Húc:
– Tiểu sư muội giám sát Kim Ô Thú ở Vô Tận Đông Hải, có thu hoạch gì không?
– Đại sư huynh, sau khi Hỏa Thần Chí Tôn bị Kim Ô Thú giết, năm đại cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc còn lại đều không dám lơ là. Nhưng gần đây Kim Ô Thú tỏ ra rất thầm lặng, không lộ diện nữa. Năm đại cường giả chí tôn tìm hết mọi ngóc ngách của Vô Tận Đông Hải mà không thể tìm được nó.
– Nói vậy thì muội cũng không tìm thấy tông tích của Kim Ô Thú?
Khẩu khí của Lý Bố Y có phần nặng nề.
– Đại sư huynh, con Kim Ô Thú đó chắc chắn tinh thông bí pháp Thái cổ, có thủ đoạn ẩn trốn đặc biệt, tạm thời muội không thể xác định được hành tung của nó.
Lý Bố Y gật đầu:
– Theo ta và tiểu sư đệ suy đoán, có lẽ Kim Ô Thú có liên quan đến nội ứng của dị tộc lẻn vào mấy vạn năm trước. Mọi người hãy cố gắng nhớ lại xem, lần đầu tiên Kim Ô Thú hoành hành ở Đại lục Thiên Huyền là bao giờ?
Tiêu Dật Hiên trước nay luôn rất thận trọng, lông mày khẽ nhíu lại:
– Nhắc đến thì Kim Ô Thú xuất hiện từ thời đại Thái cổ, không ai biết lai lịch của nó. Chỉ nói là tinh hoa thái dương và nước của Thang Cốc ngày qua ngày thai nghén nên mười con Kim Ô Thú. Rốt cuộc chân tướng thế nào Chúng Thần Thái cổ cũng không biết nhiều.
Gương mặt tuấn mỹ của Hoa Tập Nguyệt hiện lên chút sát khí:
– Đại sư huynh, chúng ta ở đây suy đoán không bằng để tiểu đệ ra tay, giết luôn con Kim Ô Thú đó, thế vẫn tốt hơn là cứ ở đây nghi thần nghi quỷ.
Đây cũng không phải khoác lác, đừng thấy cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc đối phó với Kim Ô Thú rất khó khăn, còn bị giỡn cho quay mòng mòng, nhưng nếu Hoa Tập Nguyệt ra tay, với thực lực Thiên Thần Đạo hai kiếp của hắn, giết một con Kim Ô Thú chẳng tốn chút sức nào. Nguồn: https://truyenfull.net
Chịu sự ràng buộc của quy tắc trên Đại lục Thiên Huyền, Kim Ô Thú hồi sinh, không thể đột phá Thiên Thần Đạo, đây cũng là nguyên nhân tại sao Kim Ô Thú vẫn không thể giết được hết cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc.
Tuy Kim Ô Thú không thể đột phá Thiên Thần Đạo nhưng thừa kế huyết mạch Thái cổ, sức chiến đấu của nó vô cùng lợi hại, vượt qua hết các cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc.
Lý Bố Y nhìn Hoa Tập Nguyệt khóe miệng khẽ cười, nhìn mọi người nói:
– Lão Ngũ vẫn thật sắc bén! Chư vị thấy lúc này động vào Kim Ô Thú có được không?
Xích Hằng Vũ cười:
– Lão Ngũ đã động thủ thì Kim Ô Thú chỉ còn nước giơ cổ ra chịu chém thôi. Có điều, tiểu đệ thấy giờ mà động vào nó thì có chút không hợp lý.
– Hửm? Sao lại nói vậy?
Lý Bố Y nửa cười nửa không, dường như đang thử vị Lục sư đệ. Đừng thấy các sư đệ đây đều là tu luyện giả vài vạn tuổi nhưng tâm trí vẫn rất đơn giản, trừ Lý Bố Y và Tiêu Dật Hiên những tu luyện giả xếp hàng đầu tiên, trước khi được sư phụ Lý Huyền Phong chọn đã là cường giả thành danh ra thì những người khác đều thiếu sự tính toán sâu xa.
Mấy vạn năm nay, Thiên Huyền Thất Tử bọn họ, trừ Lý Bố Y và Miêu Húc được bước chân vào thế tục ra, mỗi người đều làm việc riêng của mình, không có sự va chạm nhiều với trần thế. Vì vậy trong mấy vạn năm, về mặt tu luyện họ rất giỏi nhưng về nhân tình thế thái thì khá thiếu hụt. Dù gì, ngoài bảy sư huynh đệ ra họ không qua lại với người ngoài.
Xích Hằng Vũ luôn giữ trên mặt nụ cười nho nhã:
– Chư vị sư huynh, đệ cảm thấy bất luận Kim Ô Thú có phải yêu nghiệt dị tộc hay không thì lúc này động vào nó cũng không thích hợp. Nếu nó là dị tộc chắc chắn là nhân vật đầu não, trong thời khắc quan trọng mà động đến nó, bọn nội ứng khác nhất định sẽ trốn càng kỹ hơn, chúng ta sẽ khó điều tra. Nếu nó không phải nội ứng dị tộc, giết nó sẽ làm giảm sức mạnh của Đại lục Thiên Huyền. Khi Tinh Hà Kết Giới bị phá vỡ, cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc có lẽ sẽ không thể đột phá Chân Thần Đạo nhanh như thế, nhưng chắc chắn Kim Ô Thú có thể lập tức đột phá!
Tinh Hà Kết Giới là sự ràng buộc duy nhất khiến các cường giả Đại lục Thiên Huyền không thể đột phá lên Thiên Thần Đạo. Lý Bố Y và những người khác mấy vạn năm cũng không đột phá được cũng là chịu sự ràng buộc này. Có điều sư phụ Lý Huyền Phong đã để lại cho họ Tinh Hà bí pháp, vì thế dù cảnh giới không đột phá được nhưng có thể không ngừng nâng cao sức chiến đấu.
Lý Bố Y cười, nhìn sang người khác nói:
– Còn mọi người nghĩ thế nào?
Tiêu Dật Hiên là Nhị sư huynh, có quyền phát ngôn nhất, trầm ngâm nói:
– Giết Kim Ô Thú thì lúc nào cũng được. Giờ động thủ có thể là hơi sớm, nhưng đệ cảm thấy không nên đợi đến khi Thần Khí Chi Môn được mở ra.
Lúc này cũng chỉ còn ba tháng nữa là đến lúc Thần Khí Chi Môn được mở.
Hoa Tập Nguyệt nhướng mày, nhìn Lý Bố Y:
– Đại sư huynh, ba tháng đến nhanh lắm. Lần này không thể để gian tế của dị tộc trà trộn vào Thần Khí Chi Môn được. Hay là lấy ba tháng làm kỳ hạn, để tiểu đệ ra tay giết con Kim Ô Thú đó.
– Đại sư huynh, đệ tiểu đệ đi cùng Ngũ ca.
Xích Hằng Vũ hăng hái.
– Hì hì, Đại sư huynh, Lão Ngũ và Lão Lục cũng bị ức chế mấy vạn năm nay rồi, đệ nghĩ để họ động tay động chân một chút đi. Bất luận thế nào, không giết thì cũng phải khống chế nó. Khi Thần Khí Chi Môn mở ra, không được để nó có bất cứ cơ hội nào gây sóng gió.
Cuối cùng thì Lão Tam Lý Dật Phong cũng lên tiếng.
Miêu Húc cũng phụ họa theo:
– Tam ca nói phải, muội thấy không giết Kim Ô Thú thì cũng phải khống chế nó. Không thể để nó gây rối Thần Khí Chi Môn được.
Dịch Xung Thiên tính khí cố chấp, tức giận hét lên:
– Lão Tứ, Lão Ngũ, con Kim Ô Thú gây bao chuyện ác, nếu nó chống cự hay định chạy trốn thì cứ giết chết nó đi, đừng có dây dưa!
Hoa Tập Nguyệt thản nhiên nói:
– Nó chạy không nổi đâu!
Xích Hằng Vũ cười, tuy không nói gì nhưng sự tự tin trong nụ cười đó cũng rất rõ ràng.
Cuối cùng Lý Bố Y đập bàn nói:
– Được, vậy cứ quyết định thế. Lão Tứ, Lão Ngũ, việc này nhất định phải làm cho dứt khoát, nhanh gọn, không được lằng nhằng đây dưa!
Hoa Tập Nguyệt và Xích Hằng Vũ cùng gật đầu.
Tiêu Dật Hiên chuyển chủ đề:
– Lão Đại, Thần Khí Chi Môn mở lần này, các thế lực có đối tượng nào đặc biệt giỏi không?
– Vẫn như cũ, trừ nhân tố bất ngờ là tiểu sư đệ ra thì tạm thời không thấy ai đặc biệt xuất chúng. Có điều lần này đã mở mê cung cấp cao nhất thì có thể mong chờ ở những cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc. Ta chỉ hy vọng Đại lục Thiên Huyền có thêm được một vài Thiên Thần Đạo cường giả. Đến lúc đó dù có phải đối kháng chính diện với dị tộc thì cũng có chút hy vọng.
Khẩu khí Lý Bố Y nặng nề, không còn là khẩu khí của một thuật sĩ bỡn cợt với đời nữa mà trong đó mang một tình cảm bác ái bao la.
Đại lục Thiên Huyền có càng nhiều Thiên Thần Đạo thì dị tộc càng phải bỏ nhiều công sức, cái giá phải trả càng cao. Như vậy với kẻ địch mà nói thì đó là một canh bạc, liệu có nên đổ sức vào chinh phục Đại lục Thiên Huyền không? Sự hy sinh và cái có được liệu có đáng không?
Lý Dật Phong cười nói:
– Đại sư huynh, trước khi tiểu sư đệ xuất hiện, đệ rất lo cho vận mệnh của Đại lục Thiên Huyền. Nhưng bây giờ thì đệ bình tĩnh hơn nhiều rồi. Năm xưa sư phụ xếp đặt ra cục diện này là đã cho Đại lục Thiên Huyền chúng ta cơ hội thoát chết trong gang tấc.
– Tam ca nói có lý! Đệ cũng cảm thấy tuy sư phụ vô tình tới Vị diện chúng ta nhưng có thể thấy sư phụ rất có tình cảm với Đại lục Thiên Huyền chúng ta. Nếu không thì sư phụ cũng không hy sinh nhiều như vậy để giúp đỡ chúng ta. Đáng tiếc cuối cùng Thần hồn sư phụ vẫn bị tiêu hủy. Nếu sư phụ còn sống, đệ tin là bọn xâm lược dị giới sẽ chẳng có chút sức chống chọi lại với sư phụ.
Xích Hằng Vũ nói.
Nhắc đến sư phụ Lý Huyền Phong, nét mặt ai cũng ảm đạm. Tuy đã mấy vạn năm qua đi nhưng họ vẫn nhớ mãi ân tình sư phụ năm đó đã dạy dỗ họ, cho họ một tia hy vọng.
– Đại sư huynh, năm đó Thần hồn sư phụ bị trọng thương nhưng vẫn có thể dựng được Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, quả thật là thần thông quảng đại! Huynh nói xem, nếu sư phụ không bị trọng thương thì đám dị tộc kia sao có thể chống lại được thần thông của sư phụ chứ?
Lý Bố Y bất lực lắc đầu:
– Chư vị, mọi người đừng quên sư phụ cũng bị truy sát, người cũng có rất nhiều điều phải lo, nếu không thì dù Thần hồn có bị thương, dị tộc cũng chưa chắc có tư cách đối kháng với người!
– Ài, sư phụ thực lực mạnh như vậy, không biết kẻ nào có thể truy sát người chứ?
Lý Bố Y khoát tay:
– Chuyện của sư phụ chúng ta đừng nghĩ nữa. Nói khó nghe một chút, chúng ta chính là sứ giả dưới chướng sư phụ, mọi người phải nhận thức một cách rõ ràng, tiểu sư đệ mới là đệ tử chân truyền của sư phụ. Chúng ta đều phải dọn đường cho tiểu sư đệ, chỉ có tiểu sư đệ mới có thể giải quyết được khó khăn cho Đại lục Thiên Huyền chúng ta.
– Ừm!
Mọi người đều gật đầu, đây là sứ mệnh mà họ vẫn ghi nhớ hàng vạn năm nay.
Lý Dật Phong ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la, lấp lánh ánh sao, bất giác cười:
– Cô đơn mấy vạn năm rồi, thật sự là rất mong chờ! Mong là tiểu sư đệ không khiến chúng ta thất vọng.
Lý Bố Y bỗng nửa cười nửa không, nhìn Lý Dật Phong và Miêu Húc rồi lấy lại giọng điệu bỡn cợt:
– Lão Tam, trong bảy người chúng ta, đệ là không có tư cách kêu cô đơn nhất đấy. Tốt xấu gì thì đệ cũng có Thất muội kề bên, mấy người bọn ta thì đều đơn độc cả.
Mọi người bật cười:
– Đúng thế, Lão Tam, huynh mà kêu cô đơn thì bọn ta không làm nữa đâu.
Lý Dật Phong cười khổ:
– Được rồi, mọi người cô đơn hơn ta. Đợi khi tiểu sư đệ thành tài, dẫn dắt mọi người đánh đuổi quân xâm lược dị tộc, ta nhất định sẽ tìm cho mọi người vài người làm đạo lữ. Ha ha ha…
Tiêu Dật Hiên ngữ khí thâm trầm nói:
– Hy vọng lúc đó chúng ta vẫn còn sống!
Trận chiến với dị tộc là trận chiến sinh tử. Mấy vạn năm trước, vô số Thái cổ Chân Thần Đạo cường giả đều hy sinh, lúc đó có hơn một trăm Thiên Thần Đạo cường giả, còn Chân Thần Đạo cũng có gần hai trăm người.
Kết quả thế nào chứ? Vẫn phải dùng cách bi tráng mới miễn cưỡng giữ được một tia hy vọng cho Đại lục Thiên Huyền.
Vì thế, dù tiểu sư đệ có tốc độ phát triển rất nhanh nhưng họ biết không có bất cứ lý do gì được đắc ý. Trận chiến này chắc chắn sẽ gian nan hơn trận chiến mấy vạn năm trước.
Đương nhiên, nhiệt huyết chưa tan thì hy vọng vẫn còn.