Vì Tân gia bị diệt môn nên trống một vị trí trong tám môn Thiên Đế Sơn. Là Thiên Đế, Tần Vô Song vốn được quyền loại bỏ một tông môn, đáng lẽ ra là Tân gia, nhưng nay Tân gia đã bị hủy diệt. Căn cứ mức độ mật thiết thì Phiêu Tuyết Lâu, Kiếm Lam Tông, Bách Lý Thế Gia, và Thiên Vũ Tông đều là tâm phúc, không thể bị loại ra.
Còn hai tông môn còn lại, Vân gia và Tần gia cũng coi như có giao tình, vào thời điểm nhạy cảm này thì Tần gia không thể động thủ với Vân gia.
Nếu nói có khả năng bị loại nhất thì chính là Thái Ất Môn. Mà trên thực tế, thời gian này Thái Ất Môn cũng đang thấp thỏm lo lắng, ít nhiều có hối hận. Tuy chúng đánh bại Diệu Hóa Môn nhưng cục diện hiện nay, Tân gia đã bị tiêu diệt, nếu Tần gia Thiên Đế Môn thật sự muốn thực hiện quyền này thì chắc chắn Thái Ất Môn là lựa chọn duy nhất.
Họ hối hận vì lúc trước cự tuyệt Tần gia để gia nhập trận doanh của Vân gia. Tuy kết quả đã đánh bại Diệu Hóa Môn nhưng kết cục cuối cùng là Tần gia đoạt ngôi vị Thiên Đế. Như vậy việc họ cự tuyệt Tần gia sẽ trở thành chủ đề bàn tán.
Tuy hối hận nhưng Thái Ất Môn cũng chẳng thể làm gì, chỉ có thể chờ đợi trong thấp thỏm.
Kết quả cuối cùng, Tần Vô Song không dùng đến đặc quyền của mình, duy trì hiện trạng của Thiên Đế Sơn, đồng thời phát hiệu lệnh của Thiên Đế Môn, tất cả tông môn phải đồng tâm hiệp lực xây dựng đại cục Thiên Đế Sơn, mở rộng khí tượng hào kiệt của Thiên Đế Sơn.
Việc làm này của Tần Vô Song lập tức được rất nhiều sự đồng tình, trên dưới Thái Ất Môn đều cảm thấy nhẹ nhõm.
Còn về vị trí của Tân gia thì Tần Vô Song sẽ từ từ suy nghĩ, quyền quyết định cuối cùng đương nhiên vẫn trong tay Thiên Đế bệ hạ.
Đương nhiên Tần Vô Song sẽ không đích thân làm chuyện này mà giao toàn quyền cho Tần Vân Nhiên và Tần Trọng Dương xử lý.
Tần Vân Nhiên vẫn như trước, đến thăm hết các tông môn để tìm hiểu tình hình, phẩm hạnh và mức độ trung thành. Cuối cùng Tần Vân Nhiên sẽ đưa ra vài cái tên để Tần Vô Song thẩm duyệt.
Tần Vô Song nhìn thấy ba chữ Diệu Hóa Môn, không kìm được mỉm cười:
– Vân Nhiên, Môn chủ của Diệu Hóa Môn mấy ngày trước tìm đến Bách Lý Nghiễm và Lạc Bạch Vũ xin họ nói giúp. Hiển nhiên Diệu Hóa Môn vô cùng hối hận vì lựa chọn sai lầm trước đây.
Diệu Hóa Môn vốn cùng chiến tuyến với Bách Lý Thế Gia và Thiên Vũ Tông. Bách Lý Thế Gia và Thiên Vũ Tông đều theo Tần gia, nhưng Diệu Hóa Môn lại đi con đường riêng, cho rằng không thể dựa vào Tần gia được, kết quả là bị Thái Ất Môn loại.
Nay thấy Bách Lý Thế Gia và Thiên Vũ Tông phát triển phơi phới, được Thiên Đế Môn trọng dụng, Diệu Hóa Môn có thể nói là hối hận đến tột cùng.
Nghĩ đi nghĩ lại, Diệu Hóa Môn cuối cùng quyết định tìm đến đồng minh cũ, khóc lóc cầu xin mới làm mủi lòng Bách Lý Nghiễm và Lạc Bạch Vũ.
Diệu Hóa Môn vốn là thế lực trong tám môn Thiên Đế Sơn, thực lực cũng không kém Thái Ất Môn, chỉ là Thái Ất Môn được Vân gia ủng hộ nên Diệu Hóa Môn mới bị đánh bại.
Nếu có thể dựa vào cây đại thụ Tần gia thì Diệu Hóa Môn hoàn toàn có tư cách để đoạt lại vị trí trong tám môn Thiên Đế Sơn.
Tần Vô Song bảo Bách Lý Nghiễm và Lạc Bạch Vũ nói cho Môn chủ Diệu Hóa Môn, muốn theo Tần gia thì nhất thiết phải chấp nhận tư cách thế nào. Nguồn truyện: Truyện FULL
Diệu Hóa Môn đương nhiên không hề suy nghĩ, họ chỉ mong được trở lại Thiên Đế Sơn, căn bản không nghĩ đến chuyện khác.
Như vậy là vị trí bổ sung thuộc về Diệu Hóa Môn. Còn các tông môn khác, có thể theo Tần gia đã là niềm vui ngoài mong đợi, họ không dám mơ đến việc lọt vào tám môn Thiên Đế Sơn, càng không dám có nghi ngờ về quyết định mà Tần gia đã đưa ra.
Đương nhiên Tần Vô Song cũng đã dùng một vài tư quyền, có vài sự điều chỉnh về địa lý của các sơn môn. Những sự điều chỉnh đó đương nhiên là có dụng ý. Nói dùng tư quyền tư lợi cũng không phải không đúng, nhưng chút lợi dụng quyền lực này người khác đương nhiên cũng không tiện nói gì cả.
Tần Vô Song chuyển địa bàn của Tân gia cho Phiêu Tuyết Lâu. Địa bàn hiện tại của Phiêu Tuyết Lâu vốn là thay thế Thiên Phạt Sơn Trang thì lại nhường cho Thái Ất Môn. Diệu Hóa Môn vẫn ở sơn môn cũ của mình. Sự sắp xếp đó không ai có điều gì dị nghị. Thái Ất Môn có được sơn môn của Thiên Phạt Sơn Trang đương nhiên tốt hơn sơn môn của Diệu Hóa Môn rồi.
Còn Diệu Hóa Môn là danh ngạch bổ sung, căn bản không có tư cách để mặc cả, trả lại sơn môn vốn thuộc về họ là chuyện đương nhiên, Diệu Hóa Môn chỉ còn cách vui vẻ tiếp nhận.
Phiêu Tuyết Lâu có được địa bàn của Tân gia thì đúng là niềm vui ngoài mong đợi. Tân gia, Tần gia và Vân gia là ba đại tông môn đứng ngang hàng, quy mô, địa thế, linh mạch ngầm dưới lòng đất hay cơ quan của sơn môn, tất cả đều tốt hơn nhiều so với Thiên Phạt Sơn Trang.
Người ngoài không thể nói gì đối với sự sắp xếp của Tần Vô Song, Mộ Dung Thiên Cực là nhạc phụ của Thiên Đế bệ hạ thì đương nhiên sẽ được sự quan tâm nhiều hơn của Thiên Đế bệ hạ. Mặt này thì chẳng ai lại đi ganh tỵ.
Vân gia dường như cũng biết rõ vị trí của mình nên cũng không đứng ra nói gì. Chắc chắn họ ý thức được rằng mình không còn ngăn cản được Tần gia nữa rồi. Hơn nữa Vân gia và Tần gia hoàn toàn có thể chung sống hòa bình với nhau.
Tần gia tuy mạnh nhưng không phải không có đạo lý như Tân gia. Mà Vân gia vốn rất hòa nhã, có phong cách của nhân giả, lúc này đương nhiên phải phát huy phong cách vốn có.
Tần Vô Song an định xong tình hình Thiên Đế Sơn thì bắt đầu bế quan tu luyện. Chiến đấu với Tân Thiên Vấn, Tần Vô Song thu hoạch được rất nhiều, mơ hồ đã có dấu hiệu của Hóa Thần Đạo tám kiếp. Sau ba tháng bế quan Tần Vô Song đã vượt qua tám kiếp thành công và tiến đến kiếp thứ chín.
Khi vượt qua chín kiếp thì đó là cảnh giới Chân Thần Đạo rồi.
Chân Thần Đạo, trên Đại lục Thiên Huyền thì đó là đỉnh cao thế giới rồi. Trên con đường tu hành võ đạo, Tần Vô Song luôn theo đuổi hết đỉnh cao này đến đỉnh cao khác. Nay quả thực đã sắp chạm đến đỉnh cao nhất rồi.
Nhất định phải vượt qua chín kiếp, lên Chân Thần Đạo, khi đó mới có tư cách khám phá Đệ thất hoàn của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận.
Tần Vô Song rất mong chờ Đệ thất hoàn. Hắn biết Đệ thất hoàn mới là trung tâm cuối cùng của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, là căn bản của cả trận pháp.
Sáu hoàn trước đó đã khiến Tần Vô Song cảm thấy vô cùng kinh ngạc rồi, đương nhiên kỳ ngộ của Đệ thất hoàn sẽ khiến hắn vô cùng mong chờ.
Từ sau khi được chứng kiến thủ đoạn của Lý Bố Y, Tần Vô Song biết, Chân Thần Đạo không phải đỉnh cao không thể vượt qua.
Nhìn thực lực của Lý Bố Y tiền bối, có lẽ đã vượt qua được sự ràng buộc của Chân Thần Đạo, nhưng mấy vạn năm nay Đại lục Thiên Huyền không có ai có thể đột phá Chân Thần Đạo lên Thiên Thần Đạo cả. Vì thế Tần Vô Song có phần hoài nghi, Lý Bố Y tiền bối rốt cuộc bao nhiêu tuổi, thực lực rốt cuộc biến thái đến mức nào?
Nhưng có một điểm không có gì phải nghi ngờ, khi Tần Vô Song hắn nhậm chức Thiên Đế oai phong lẫm liệt, nhưng so với Lý Bố Y thì chẳng là cái gì.
Ngón tay Lý Bố Y chưa động gì thì Tân Thiên Vấn đã mất mạng rồi.
Còn Tần Vô Song hắn, tuy mạnh hơn Tần Vô Song một chút nhưng cũng là dựa vào kiếm trận Khôi Lỗi, nếu giao đấu với cường giả cấp bậc như Lý Bố Y thì đến cơ hội chống đỡ cũng chẳng có, đại khái như một con kiến gặp phải con voi vậy.
Khoảng cách chí mạng về thực lực như vậy trước nay luôn là động lực để Tần Vô Song tu luyện. Tuy Lý Bố Y tiền bối là bạn chứ không phải thù, nhưng Tần Vô Song không muốn trong thế giới này lại có người vượt xa hắn, áp đảo hắn.
Cảm giác vận mệnh bị người khác nắm giữ, Tần Vô Song đã chịu đủ rồi.
Thời gian năm năm nhanh chóng qua đi, lần bế quan này Tần Vô Song mất hơn năm năm, gần sáu năm.
Thu hoạch lần này là đột phá chín kiếp, thăng cấp Chân Thần Đạo thành công!
Hóa Thần Đạo chín kiếp là ngưỡng cửa mà rất nhiều tu luyện giả không thể nào vượt qua. Tuy Tần Vô Song có thiên phú kinh người, lại có vô số đạo cụ thần kỳ và thần binh lợi khí, nhưng vẫn rất tốn công sức mới vượt qua được Hóa Thần Đạo chín kiếp.
Tốc độ nhanh đến mức yêu nghiệt của Tần Vô Song khiến Tần Khiếu Thiên vô cùng thán phục, trong lòng càng thấy yên tâm, có Đại Chưởng môn như Tần Vô Song thì Tần gia còn lo không hưng vượng sao? Mức độ biến thái của Tần Vô Song hiện nay thậm chí khiến các đệ tử trẻ tuổi của Hiên Viên Tộc cũng phải đố kỵ!
Tu vi của bọn Thần thú Bao Bao cũng tiến bộ rất nhiều. Trong năm sáu năm đều có sự đột phá không nhỏ. Năm năm này, vui nhất không ai khác là Mộ Dung Nhạn, nàng đã đột phá thành công, thăng cấp Thần đạo!
Khi Tần Vô Song ngồi lên ngôi vị Thiên Đế đã đề nghị tổ chức hôn lễ, nhưng Mộ Dung Nhạn lại kiên quyết để nàng đột phá Thần đạo, trong lòng không còn bất cứ tâm ma gì mới tổ chức hôn lễ.
Động lực này khiến sự đột phá của Mộ Dung Nhạn càng mãnh liệt. Đương nhiên, Dưỡng Thần Châu và Linh Lực Nguyên Châu là đại công thần trong sự đột phá của Mộ Dung Nhạn.
Tuần thứ ba sau khi Mộ Dung Nhạn đột phá Thần đạo, tin tức về đại hôn của Thiên Đế bệ hạ cuối cùng cũng truyền ra khắp Đại lục Thiên Huyền. Tần Vô Song lấy danh nghĩa Thiên Đế Môn mời các đại thế lực có giao tình ở Đại lục Thiên Huyền, bao gồm Long Tộc. Phiêu Tuyết Lâu đã ở địa bàn của Tân gia, nghi thức nghênh đón Mộ Dung Nhạn của Tần Vô Song cũng dễ dàng hơn, náo nhiệt hơn.
Đại hôn của Thiên Đế bệ hạ cũng kinh động đến các vùng Cấm địa của Thần khác, Côn Lôn Tiên Tông ở Mộng Huyễn Thiên Trì cũng phái cường giả đến chúc mừng.
Tổ Long Tộc ở Vô Tận Đông Hải, Kim Quang Long Vương thì đích thân viết lời chúc mừng ủy thác cho cường giả Tổ Long Tộc đưa đến.
Hôn lễ vô cùng náo nhiệt, khách khứa từ bốn phương gần như giẫm nát cả cửa của Vấn Đỉnh Sơn. Hai vị trưởng bối Tần Liên Sơn và Mộ Dung Thiên Cực thì đương nhiên là vui mừng nhất.
Khách của Đồ Đằng Tộc quy cách vẫn không tệ. Đúng lúc Tần Vô Song đang chào hỏi khách khứa thì từ phía cửa vang lên tiếng cười lớn:
– Đại Chưởng môn, nghe nói ngài có đại hôn, lão phu đến chúc mừng đây!
Người này chính là Lý Bố Y. Lần đó biết bao nhiêu người từng chứng kiến phong thái và thủ đoạn của hắn, nay nhìn thấy Lý Bố Y ở đây, tất cả lập tức lặng như tờ.