Thu phục được Thiên Vũ Tông, cộng với Bách Lý Thế Gia, cái vòng nhỏ mà Tần gia là trung tâm đã hình thành. Tần gia đương nhiên là trung tâm, bốn mặt xung quanh đương nhiên là Phiêu Tuyết Lâu, Kiếm Lam Tông, Thiên Vũ Tông và Bách Lý Thế Gia. Bốn thế lực phụ thuộc này cũng là người ủng hộ trung thành của Tần gia ở Thiên Đế Sơn.
Sau khi vượt qua Hóa Thần Đạo bảy kiếp, Tần Vô Song cũng biết trong thời gian tới Hóa Thần Đạo tám kiếp chắc chắn sẽ không đến nữa. Nên giờ hắn cũng không cần phải bế quan, nên bắt đầy chuẩn bị những bước cuối cùng cho cuộc chiến rồi.
Bản thân hắn thì đã được trang bị đến tận chân răng. Giờ hắn luyện tập nhiều nhất vẫn là chín Ma Tượng Đại Khôi Lỗi. Chín Ma Tượng Đại Khôi Lỗi tu luyện Cửu Cung Quy Nhất Kiếm Trận cũng đã rất thành công, chỉ là Tần Vô Song vẫn muốn nâng thêm một bước nữa.
Hắn trang bị cho chín Ma Tượng Đại Khôi Lỗi đều là vũ khí Hóa Thần Đạo, nay cuộc chiến sắp tới gần, hắn muốn thăng cấp, trang bị vũ khí Chân Thần Đạo.
Bên trong Binh Khí Khố, trong chín chín tám mốt món, có một nửa là Chân Thần Đạo, một nửa là Hóa Thần Đạo.
Trước đây không dùng vũ khí Chân Thần Đạo là vì thực lực của chín Ma Tượng Đại Khôi Lỗi vẫn chưa đạt đến cảnh giới đại thành. Giờ chín Ma Tượng Đại Khôi Lỗi tu luyện Cửu Cung Quy Nhất Kiếm Trận có tiến bộ, thăng cấp lên vũ khí Chân Thần Đạo ba kiếp cũng không có vấn đề gì.
Đồ tốt cứ cất giấu không dùng thì không hay. Vì thế Tần Vô Song quyết định mặc kệ ánh mắt người đời, trang bị hết cho chúng vũ khí Chân Thần Đạo ba kiếp.
Hắn biết là việc này nhất định sẽ dọa chết người.
Với cấp bậc như Tần gia, Vân gia hay Tân gia thì cũng chỉ có một hai món vũ khí Chân Thần Đạo là nhiều. Nhưng Tần Vô Song, ngay con rối mà được trang bị cả vũ khí Chân Thần Đạo ba kiếp, không dọa chết người mới lạ!
Giờ sự tự tin của Tần Vô Song đã tăng cao, tầm mắt đương nhiên cũng không đơn giản dừng lại ở Thiên Đế Sơn nữa. Thiên Đế Sơn chỉ là bước đầu tiên cho hắn quật khởi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Một tháng trước khi bắt đầu đại hội công bố quy tắc thi đấu.
Vòng thách thức chỉ có một chủ đề là tỷ võ. Thế giới của võ giả chỉ có tỷ võ mới là chân lý vĩnh hằng. Đấu ba trận quyết định thắng thua!
Bách Kiếm Tông đấu với Thiên Vũ Tông, Hồ Khâu Sơn đấu với Bách Lý Thế Gia, Thái Ất Môn đấu với Diệu Hóa Môn, Phiêu Tuyết Lâu đấu với Thiên Phạt Sơn Trang. Bốn cặp đấu này đều chỉ có hai đối thủ nên chỉ cần đấu ba trận là có thể quyết định thắng thua.
Còn Lôi Đình Tông, vì có hai tông môn thách thức nên có lằng nhằng hơn. Có điều, hiển nhiên là Hiên Viên Tộc đã có chuẩn bị sẵn sàng. Ngoài Lôi Đình Tông, Kiếm Lam Tông, Lưu Âm Cốc ra, Hiên Viên Tộc còn phái ba cường giả có thực lực tương đương làm đối thủ giả tưởng, như vậy là có bốn đối thủ.
Bốc thăm đấu theo cặp, chọn hai trong bốn, rồi chọn một trong hai. Kết quả như nhau chỉ là có thể phải đấu nhiều hơn một lượt.
Ví dụ, nếu Lôi Đình Tông đấu với Kiếm Lam Tông, còn Lưu Âm Cốc đấu với đối thủ giả tưởng mà Hiên Viên Tộc phái ra, Lưu Âm Cốc mà thắng thì sẽ đấu với người thắng trong hai thế lực kia, ai thắng sẽ giành chiến thắng cuối cùng.
Ngược lại, nếu Lưu Âm Cốc thua thì người thắng trong hai tông môn kia không cần đấu với đối thủ giả tưởng nữa mà thắng luôn.
Việc như vậy cũng đã có tiền lệ, mọi người không thấy lạ. Vì rất nhiều lúc đều có ba thế lực tranh giành một vị trí trên Thiên Đế Sơn. Mọi người không ai lo vấn đề không công bằng, với những sự kiện lớn thế này Hiên Viên Tộc tuyệt sẽ không ăn gian.
Cạnh tranh Thiên Đế Môn cũng là đấu ba trận quyết thắng thua.
Hình thức cũng giống như Lôi Đình Tông, Lưu Âm Cốc và Kiếm Lam Tông.
Ba trận quyết thắng thua, với Tần gia thì đó là cơ hội nhưng cũng là thách thức. Vì bên cạnh Tân Thiên Vấn có một đầu Thần thú thực lực không hề kém hắn.
Trong Chính Khí Đường, toàn bộ Thần đạo cường giả của Tần gia đều có mặt.
– Đại Chưởng môn, nếu ba trận quyết thắng thua, hình như không có lợi mấy với Tần gia chúng ta.
Tần Trọng Dương lo lắng.
Nếu là năm hoặc bảy trận thì Tần gia có thể nói là chắc chắn thắng được Tân gia, vì Tân gia không có nhiều Thần đạo cường giả như vậy, nhưng giờ lại chỉ có ba trận.
Sắc mặt của Tần Vân Nhiên và các Thần đạo cường giả khác cũng nặng nề nhìn Tần Vô Song, hiển nhiên là muốn xem Tần Vô Song có đối sách gì.
Tần Vô Song mỉm cười:
– Chư vị thấy Tân gia sẽ phái những ai tham chiến?
Tần Vân Nhiên nói:
– Cái này chẳng có gì phải nghi ngờ, Tân Thiên Vấn, Thần thú Kiếm Nhiêm, còn cả Tân Thiên Thần. Tân gia hiện tại không có Thần đạo cường giả nào khác. Sức chiến đấu của Phong ấn Thú hồn tuy không tệ nhưng đơn độc xuất hiện thì thực lực sẽ bị giảm. Phong ấn Thú hồn Hóa Thần Đạo bốn kiếp cùng lắm cũng chỉ so sánh được với Hóa Thần Đạo hai, ba kiếp, gặp Hóa Thần Đạo cường giả cùng cấp chắc chắn sẽ thua. Chúng vẫn không bằng Tân Thiên Thần, tốt xấu gì thì hắn cũng là Hóa Thần Đạo ba kiếp.
Nếu Tân Thiên Thần và Tần Vân Nhiên giao đấu thì rất có khả năng sẽ lưỡng bại câu thương. Cho dù Tần Vân Nhiên có đánh bại được Tân Thiên Thần thì bên Tần gia cũng chỉ được một trận, Tân Thiên Vấn và Kiếm Nhiêm rất khó đối phó.
Tần Vô Song hỏi:
– Chưởng môn Vân Nhiên, ta hỏi ngươi một câu thực lòng, nếu Tân Thiên Thần gọi Phong ấn Thú hồn thì ngươi chắc được bao nhiêu phần thắng?
Tân Thiên Thần và Phong ấn Thú hồn đấu với Tần Vân Nhiên, như vậy là hai chọi một. Vấn đề này Tần Vân Nhiên không thể không suy nghĩ cẩn trọng, thở dài:
– Trừ phi ta có một con Phong ấn Thú hồn thực lực tương đương, nếu không thì khả năng thắng không cao.
Tần Vô Song biết quy tắc trên sàn đấu. Phong ấn Thần thú rất có ưu thế, vừa có thể là cá thể xuất trận đơn độc, vừa có thể là chiến thú phụ trợ.
Thần thú khác thì chỉ có thể ra trận đơn độc. Nếu nói Thần thú thì Tần Vô Song có rất nhiều, nhưng chỉ có thể tham chiến với tư cách cá thể.
Còn mười hai đầu Linh thú Phong ấn thì không có tác dụng gì trong trận chiến cấp bậc thế này. Đáng tiếc Đệ lục hoàn của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận không có Phong ấn Đồ quyển Thần thú.
Thấy Tần Vô Song trầm ngâm không nói gì, mọi người đều rất nặng nề.
Tần Trọng Dương nghĩ mãi trong đầu nhưng vẫn không thấy được khả năng thắng nào. Trong cuộc cạnh tranh vị trí Thiên Đế, tuyển thủ của ba trận được phân chia theo thực lực, căn bản không thể giao chiến chéo cấp được.
Theo Tần Trọng Dương đoán, Thái thượng Trưởng lão Tần Khiếu Thiên không thể ra trận, như vậy trận đầu tiên đương nhiên là Đại Chưởng môn Tần Vô Song xuất tràng. Trận thứ hai là Tần Vân Nhiên, trận thứ ba là Tần Trọng Dương hoặc Thần thú của Đại Chưởng môn.
Nhưng nếu sắp xếp như thế, giao đấu với Tân Thiên Vấn, Kiếm Nhiêm và Tân Thiên Thần, có lẽ một trận cũng không thắng nổi.
Đây không phải là bi quan, mà là sự thực!
Dường như Tần Vô Song biết sự lo lắng của mọi người, đang định nói gì đó thì bên ngoài vang lên tiếng cười:
– Chư vị, chuyện lớn như cạnh tranh vị trí Thiên Đế, ta nghĩ tới nghĩ lui thấy hình như mình không nên mặc kệ không hỏi gì đến!
Mọi người nghe thấy, ánh mắt lập tức sáng lêm.
Tần Vô Song cũng mừng rỡ, đứng dậy cười lớn:
– Thái thượng Trưởng lão Tần Khiếu Thiên. Ngài có thể ra đúng là quá tốt rồi. Giờ ta đã chuẩn bị xong mọi việc, chỉ chờ ngọn đông phong là ngài thôi.
– Ồ?
Tần Khiếu Thiên bước vào, mặt mày tươi tỉnh:
– Đại Chưởng môn ta có thể không đến sao? Ha ha, giờ ngài muốn ta đi đánh bại Tân Thiên Vấn thì không được. Nhưng nếu muốn ta đảo qua đảo lại trên lôi đài mấy vòng thì không vấn đề gì.
– Ha ha, Đại Chưởng môn, bảo ngài đi đánh một trận mà phải nhận thua, ngài không để bụng chứ?
Tần Vô Song cười.
– Ta là tử đệ của Tần gia, là Thái thượng Trưởng lão, chiến đấu vì Tần gia là nhiệm vụ không thể chối từ. Sao có thể để bụng? Chỉ cần Tần gia chúng ta thắng, hy sinh cái thân tàn của ta có gì là không được?
Tần Khiếu Thiên nói.
– Được, có câu nói này của Thái thượng Trưởng lão, dù thế nào Vô Song cũng phải giành được cho Tần gia vị trí Thiên Đế!
Tần Vô Song hào hùng nói.
Tần Khiếu Thiên lại rất bình tĩnh:
– Đợi đã Đại Chưởng môn. Lão phu vẫn còn một nghi vấn. Trong trận đại chiến này, ngài bảo lão phu đánh qua loa, nhưng thực tế, với tình trạng của ta nếu miễn cưỡng ra trận cũng không phải không có khả năng thắng. Cứ cho là ngài chắc chắn thắng một trận, nhưng còn một trận, hình như Vân Nhiên cũng không chắc chắn sẽ tất thắng. Lẽ nào ngài định cho mấy Thần thú của mình ra trận? Tu vi của chúng có lẽ không bằng Vân Nhiên phải không?
– Vào thời khắc quan trọng chúng có thể góp chút sức, nhưng cũng chưa chắc chúng sẽ phải tham gia. Nếu Thái thượng Trưởng lão ngài ra trận thì Chưởng môn Vân Nhiên không cần ra trận nữa mà có thể cho Phiêu Tuyết Lâu hoặc Kiếm Lam Tông mượn.
– Ồ? Vậy ai sẽ ra trận?
Tần Khiếu Thiên ngạc nhiên hỏi.
Tần Vô Song mỉm cười nhìn Tần Vân Nhiên:
– Chưởng môn Vân Nhiên có nhớ đầu Thần thú mà năm đó ở Mộng Huyễn Thiên Trì đã đưa ta ra khỏi hòn đảo đó không?
– Nhớ, ngài không nói ta quên mất đấy!
Tần Vân Nhiên bừng tỉnh:
– Ngài muốn nói đầu Thiên Tu Truy Vân Thú?
– Không sai, chính là nó. Hồi đó nó đã là Hóa Thần Đạo sáu kiếp. Mười mấy hai mươi năm qua rồi, nay nó đã là Hóa Thần Đạo đỉnh phong. Mọi người nói xem, Hóa Thần Đạo đỉnh phong đối phó với Tân Thiên Vấn, khả năng thắng thế nào?
Lời vừa nói ra, dù người như Tần Trọng Dương cũng vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc. Hóa Thần Đạo đỉnh phong, đấu với Tân Thiên Thần, cho dù hắn có gọi Phong ấn Thần thú thì cũng chẳng phải lo lắng gì hết!
Trận này, tất thắng!