Tần Vô Song ánh mắt kiên nghị, giương mắt nhìn Tân Thiên Vấn chạy như bay đến. Lúc này, Tân Thiên Vũ đã bị uy lực của Thần Tú Cung bắn thành tro bụi. Tiếng kêu thảm thiết dấy động vô số hồi âm, vẫn đang quanh quẩn xung quanh sơn cốc của Vấn Đỉnh Sơn, nghe vào trong lỗ tai, hết sức âm trầm khủng bố.
Ba đại Hóa Thần Đạo chạy thoát được tính mạng, tất cả sắc mặt đều tái nhợt, xa xa trốn ở sau người Tân Thiên Vấn, trong nhãn thần toát ra vẻ sợ hãi vô cùng.
Tần Vô Song biết, vừa rồi mình một kích phẫn nộ tiêu diệt Tân Thiên Vũ, hoàn toàn đã đánh tan chí khí của những Hóa Thần Đạo này.
Bốn đại Thần thú sau người Tần Vô Song, lúc này thần kỳ, lại có thể lặng lẽ không lên tiếng, biểu tình thậm chí có mấy phần sợ hãi, rất rõ ràng, chúng nó cảm nhận được một luồng áp lực từ trước đến nay chưa từng có.
Loại áp lực này, đến từ một con Thần thú bên cạnh Tân Thiên Vấn. Con Thần thú này, vẻ ngoài cũng không xem là vô cùng kinh người, nhưng chính là một con Thần thú không bắt mắt như vậy, lại khiến Tử Điện Phần Diệm Thú và Bao Bao vốn kiệt ngạo bất tuân, cũng cả thấy trong lòng từng trận rung động.
– Lão Đại, ngươi phải cẩn thận! Thần thú bên cạnh Tân Thiên Vấn, thực lực rất mạnh!
Khi Bao Bao truyền âm, thanh âm đã có chút run rẩy.
Tần Vô Song đã sớm phát hiện điều này, hắn thật ra tò mò, Tân Thiên Vấn rút cuộc là từ chỗ nào tìm được trợ thủ lợi hại như vậy.
Tu vi của con Thần thú này, mặc dù không thể so sánh với loại chí tôn cường giả Long Tộc như Kim Quang Long Vương, nhưng từ khí thế trên người nó tản phát ra, cho dù là những thủ lĩnh của mười tám Long Tộc, tựa hồ cũng có chút không bằng.
Thủ lĩnh của mười tám Long Tộc, ở Vô Tận Đông Hải, cũng chỉ có đứng sau tồn tại của Tổ Long Tộc a!
Sự cường đại của con Thần thú này, quả thực vượt ra khỏi tưởng tượng của Tần Vô Song. Thiên Đế Môn quả nhiên là thế lực cường đại dù thất bại nhưng dư âm và ảnh hưởng vẫn tồn tại. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tần Vô Song vốn cảm thấy, bản thân trắng trợn tàn sát Thần đạo cường giả của trận doanh Thiên Đế, gạt bỏ phe cánh của Tân Thiên Vấn, cho dù nhất thời không làm gì được bản thân Tân Thiên Vấn, mất đi phe cánh, Thiên Đế Môn trong Đại hội Tuyển chọn Thiên Đế tất nhiên sẽ thất bại thảm hại.
Chỉ còn lại một mình tư lệnh quang côn, tuyệt đối không chống đỡ nổi toàn Thiên Đế Môn hiện giờ, chứ đừng nói là đi tranh giành vị trí Thiên Đế.
Há có thể ngờ được, Tân Thiên Vấn này lại có thể mời đến một đại trợ thủ, lai lịch vô cùng không rõ, nhưng lực uy hiếp to lớn, quả thực là vượt ra khỏi tưởng tượng của Tần Vô Song.
Tần Vô Song trong lòng biết rõ ràng, con Thần thú này, là một quân cờ ngoài ý muốn, hoàn toàn quấy rối sự sắp xếp trước đó của hắn.
Nhưng mà, chuyện cho đến bây giờ, Tần Vô Song đương nhiên không có bất cứ đạo lý sợ hãi cái gì. Hắn sớm đã nhìn thấy. Một khi đã lựa chọn chiến đấu, bất kể kẻ địch đáng sợ cỡ nào, đều phải quyết chiến đến cùng.
Tần Vô Song không có chút nào sợ hãi, ánh mắt kiên định, nghênh tiếp ánh mắt bốc hỏa của Tân Thiên Vấn.
– Ha ha, Thiên Vấn đạo hữu, đây chính là đệ tử Tần gia mà ngươi nói sao? Quả nhiên là tuổi trẻ, nhìn tuổi của hắn có lẽ chỉ là hơn ba mươi thôi. Chậc chậc chậc chậc. Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên xuất sắc nhất từ xưa tới nay!
Những lời nói chuyện của Thần thú Kiếm Nhiêm, khiến khuôn mặt già nua của Tân Thiên Vấn đỏ bừng. Kiếm Nhiêm mặc dù đồng ứng giúp đỡ, nhưng tính cách cổ quái như Kiếm Nhiêm, nói chuyện cũng không lưu lại ít nhiều thể diện gì cho hắn.
Người được khen là Tần Vô Song, người bị đánh vào mặt há không phải là thể diện của Thiên Đế Môn sao?
Tân Thiên Vấn biết, muốn hoàn toàn điều động tính tích cực của Kiếm Nhiêm, sợ rằng còn phải lấy lợi dụ dỗ. Đơn giản là một chút nhân tình, Thần thú Kiếm Nhiêm này nhất định sẽ còn giữ lại, không thể dốc hết toàn lực được.
– Kiếm Nhiêm đạo hữu, ngươi chỉ biết một mà không biết hai. Tiểu tử này, truyền thừa trận pháp Thái cổ, có được rất nhiều ưu đãi. Chỉ cần một món Thần Tú Cung của hắn, ở thời đại Thái cổ, đó là tuyệt thế thần binh ngay cả Kim Ô Thú cũng có thể bắn chết. Kiếm Nhiêm đạo hữu, tiểu tử này, là kiếm được đại tiện nghi. Nếu không một đệ tử Tần gia hèn mọn như hắn, huyênh hoang còn có thể thắng hơn đệ tử Đồ Đằng sao?
Những ngôn luận ẩn chứa dã tâm, quả nhiên khiến tròng mắt của Kiếm Nhiêm cấp tốc chuyển động.
Tần Vô Song chỉ là cười lạnh, hắn làm sao không biết, Tân Thiên Vấn nói như vậy, đương nhiên là người muốn gây thù chuốc oán.
– Tân Thiên Vấn, xem ra ngươi là con lừa hết đời rồi. Đường đường là Thiên Đế Môn, đối phó không được với một đệ tử vãn bối Tần gia ta, lại không tiếc rải tin đồn, chậc chậc, danh xưng vẻ vang của Thiên Đế Môn, đến hôm nay, thật sự đã bị Tân gia ngươi làm tổn hại sạch sẽ rồi.
Trong khẩu khí của Tần Vô Song tràn ngập khinh thường, quơ quơ Thần Tú Cung trong tay, cười nói:
– Tân Thiên Vấn, trời cho ta Thần Tú Cung, đó là giao cho ta sứ mệnh, bắn chết loại đồ đệ bại hoại xấu xa nhà người. Thần Tú Cung, sẽ chứng kiến thất bại và diệt vong của Tân gia ngươi, chứng kiến sự nổi dậy cuối cùng của Tần gia ta!
Kiếm Nhiêm phảng phất cảm thấy vô cùng hứng thú với Tần Vô Song, nhìn trái nhìn phải, chăm chú không ngừng dò xét Tần Vô Song.
Nhìn Tần Vô Song, lại phát hiện bốn đại Thần thú sau người Tần Vô Song, cũng là chậc chậc lấy làm kỳ lạ. Kiếm Nhiêm cũng là hạng người gặp nhiều biết rộng, nhìn thấy Tần Vô Song còn trẻ tuổi, Thần thú bên cạnh lại có thể có tới bốn con, chỉ cần là tư thế này, cũng đã đủ che phủ danh tiếng của Tân gia rồi.
Từ mặt tình cảm mà nói, từ mặt nhân tình mà nói, Kiếm Nhiêm là vì Tân Thiên Vấn xuất lực, hơn nữa là không thể không xuất lực. Nhưng từ mặt lý trí mà nói, Kiếm Nhiêm có thể nhìn thấy được một loại đại khí vận trên người của người thanh niên này.
So sánh ra, Thiên Đế Tân Thiên Vấn tôn sư, mặc dù uy phong lẫm liệt, nhưng nếu là người hiểu được vận số, kỳ thực đã nhìn ra, Tân gia đã rõ ràng đi xuống dốc rồi.
Bại vong của Thần đạo cường giả, chính là loại chứng cứ có lực nhất của đường xuống dốc.
Bình thường các thế lực phân tranh, Thần đạo cường giả rất ít khi ngã xuống, một khi xuất hiện tình huống rất nhiều Thần đạo cường giả ngã xuống, chiến cuộc tất nhiên đã đến trình độ không chết không hết. Và ở trong trận chiến đấu không chết không hết này, Tần gia nhìn qua hơn mười năm vẫn nằm ở thế thủ, nhưng số người tổn thương chân chính của Tần gia, kỳ thực không nhiều.
Chỉ là địa mạch linh lực của sơn môn bị chặt đứt, linh mạch đứt đoạn, có thể dùng đại thần thông nối lại. Nhưng Thần đạo cường giả đã chết, không phải đại thần thông là có thể cứu trở về.
Kiếm Nhiêm trong lòng băn khoăn, đã có suy nghĩ trong đầu.
– Tần Vô Song này truyền thừa trận pháp Thái cổ, vận số đang vượng, có đại phúc duyên. Nếu ta giúp đỡ Tân Thiên Vấn, trận chiến hôm nay, cần phải giết chết kẻ này, cướp lấy những đại tọa hóa. Bằng không, nếu kẻ này không chết, một ngày nào đó tuyệt đối là một đại họa, hậu họa khôn cùng.
Món nợ nhân tình của Tân Thiên Vấn không thể không trả, còn trả nhân tình, nhất định phải đắc tội với Tần gia.
Một khi chú định phải đắc tội với Tần gia, vậy cũng chỉ có một lựa chọn, triệt để giết chết Tần Vô Song, không để cho Tần Vô Song có bất cứ cơ hội nào xoay người báo thù.
Nghĩ đến đây, Kiếm Nhiêm truyền âm nói với Tân Thiên Vấn:
– Thiên Vấn đạo hữu, khua môi múa mép chẳng có tích sự gì. Muốn báo thù, muốn đả kích Tần gia, cần phải động thủ bất ngờ. Nói rồi, tiêu diệt được Tần gia tử này, tạo hóa và ưu đãi có được, ta sáu ngươi bốn!
Tân Thiên Vấn đương nhiên sẽ không đi so đo mấy cái phân chia quyền lợi cực nhỏ này. Hắn vốn cảm thấy phân chia năm năm mới công bằng, nhưng lúc có việc cần người, đương nhiên không thể quá keo kiệt, lựa ý hùa theo nói:
– Được, cứ làm theo Kiếm Nhiêm đạo hữu nói, ngươi sáu ta bốn. Nhưng nếu có cơ hội thăm dò Thần khí Chi Môn, chúng ta sẽ chia cơ hội bình quân, không phân tỷ lệ và trước sau.
Cấp bậc của Tân Thiên Vấn, đương nhiên biết, bí mật quan trọng nhất của Đại lục Thiên Huyền, chính là Thần khí Chi Môn, chứ không phải mấy thứ lộn xộn khác.
Kiếm Nhiêm hừ lạnh một tiếng:
– Được, cái đó đến lúc sẽ tự dựa vào bản lĩnh có được. Ngươi cảm thấy kỳ ngộ của tiểu tử này, có thể có quan hệ dây dưa gì với Thần khí Chi Môn không?
– Chuyện này khó có thể nói. Cũng nghe đồn người có được trận pháp Thái cổ, sẽ bao trùm đỉnh cao đại lục. Ta nghĩ kỳ ngộ trong Thần khí Chi Môn, chính là thời đại Chúng Thần Thái cổ lưu lại, có được một kỳ duyên, cũng đủ để đột phá trói buộc của Đại lục Thiên Huyền, bao trùm đỉnh cao đại lục?
Tân Thiên Vấn nói đến cùng, vẫn là không chịu nhượng bộ ở vấn đề này.
Tần Vô Song thấy bọn họ không nói gì, biết hai người này nhất định đang có chủ ý gì. Cũng không đi vạch trần, đầu óc cấp tốc chuyển động, tìm kiếm kế sách đối địch.
Thế hiện giờ đã vô cùng rõ ràng, đại trận hộ sơn Bát Hoang Lục Hợp của Tần gia, chỉ còn lại một cửa cuối cùng chưa bị đánh vỡ, tựa hồ có thể nói là ngàn cân treo sợi tóc.
Nếu chỉ có Tân Thiên Vấn thật ra cũng đủ rồi, Tần Vô Song tự hỏi đánh không lại, cũng có thể kiềm chế một chút. Nhưng hiện giờ đối thủ cấp bậc như Tân Thiên Vấn, đối phương lại có hai người. Tần Vô Song cho dù có thể kiềm chế một người, người còn lại cũng có thể ung dung hạ thủ đối với Tần gia.
Cho nên, Tần Vô Song căn bản không có lựa chọn, chỉ có thể thề sống chết bảo vệ sơn môn, không để hai đại cường giả này liên thủ công kích cửa cuối cùng của sơn môn.
Nếu là đại trận hộ sơn Bát Hoang Lục Hợp bị công phá cửa cuối cùng này, địch nhân phía bên trận doanh Thiên Đế giống như hổ báo xung phong liều chết tiến vào Tổng bộ Tần gia, đối với Tần gia mà nói, tuyệt đối là kiếp nạn mấy vạn năm chưa từng gặp!
Cho nên, bất luận như thế nào, nhất định phải giữ lại một tia hy vọng cuối cùng của sơn môn, tuyệt đối không thể hoàn toàn trốn vào sơn môn, lựa chọn sách lược chống cự tiêu cực.
Chống cự tiêu cực, chẳng khác nào đem toàn bộ bên ngoài Vấn Đỉnh Sơn tặng cho Tân Thiên Vấn, để đối phương thong dong công phá đạo cấm chế cuối cùng của đại trận Bát Hoang Lục Hợp.
Loại chiến thuật rụt đầu, đưa cổ ra chịu chém tuyệt đối không phải phong cách của Tần Vô Song.
Phong cách của Tần Vô Song là ngươi mạnh ta còn mạnh hơn, nhất kích xông tới mặt trời. Ngươi ngang ngược, ta còn ngang ngược hơn, lãm nguyệt nhập sông lớn. Địch mạnh địch ngang ngược tùy vào hắn, tự ta vẫn sừng sững như kim cương!
Phối hợp với Âm Dương Tử Vân Dực và Thần Tú Cung, còn có Thiên Vương Kiếm và Địa Hoàng Thương, tác chiến một chọi một với Tân Thiên Vấn hoặc là gia hỏa tên là Kiếm Nhiêm này, phần thắng có lẽ nhiều nhất chỉ có một thành, nhưng tự tin giữ mạng và quấy rối, cũng có trên tám thành.
Dù sao, Âm Dương Tử Vân Dực có tốc độ, cộng thêm Thần Tú Cung, có lực công kích khiến người ngoài không cách nào lý giải, cũng tràn đầy say mê. Tất cả những điều này, đều khiến Tần Vô Song có đủ tư bản đi khiêu chiến với cường giả cấp bậc Tân Thiên Vấn, và có tư bản thong dong giữ mạng.
Cho nên, Tần Vô Song căn bản không định nhượng bộ.
Một người cũng vậy, mười người cũng vậy. Chỉ cần Tần Vô Song hắn trấn thủ ở đây, tuyệt đối không thể để một tia hy vọng cuối cùng của Tần gia Vấn Đỉnh Sơn bị chôn vùi ở trước mắt.
Hắn quyết định, không tiếc tất cả cái giá phải trả, chiến một trận với Tân Thiên Vấn. Cùng chiến một trận với Thần thú Kiếm Nhiêm.
Tình tự của Tần Vô Song, cũng mơ hồ cảm hóa bốn đại Thần thú, bọn chúng thấy Tần Vô Song trấn định tự nhiên như vậy, bất giác, ý chí chiến đấu cũng dâng trào lên.
Bọn chúng không có thực lực giao thủ với Chân Thần Đạo cường giả, càng không có tư cách này, nhưng mà, bọn chúng lại có thể hình thành kiềm chế sức mạnh với ba đại Hóa Thần Đạo cường giả!
Tân Thiên Vấn rống giận một tiếng, Thiên Đế Chi Dực sau lưng đột nhiên thúc giục, đón gió trướng lên. Tân Thiên Vấn hiển nhiên có lòng thể hiện bộ dạng Thiên Đế Chi Dực của hắn trước mặt Tần Vô Song, tùy ý thúc giục, tùy ý phất bay, Thiên Đế Chi Dực càng biến đổi càng lớn, tựa hồ có thể đạt tới mức độ bay lên chạm tới mây xanh, bay xuống đụng đến âm phủ vậy.
Tần Vô Song khịt mũi xem thường:
– Tân Thiên Vấn, hôm nay không so ảo thuật với ngươi, thu những trò hào nhoáng bên ngoài của ngươi lại đi. Trận chiến hôm nay, chính là bắt đầu bại vong của Tân gia ngươi!
Nói xong, Tần Vô Song cũng không nhiều lời, trực tiếp đem Thần Tú Cung ra!