Dưỡng Thần Châu, nền tảng thần lực của bản thân, và thôi động của Long Tức, dung hợp với Long Tức trong cơ thể, tất cả những thứ này, đều là nhân tố mấu chốt trợ giúp Tần Vô Song đột phá.
Tần Vô Song trước đây trên đảo nhỏ thí luyện ở Mộng Huyễn Thiên Trì, đột phá tiến vào Kỳ Diệu Huyền Cảnh, liền bắt đầu tận lực tăng cường đi lĩnh ngộ cảnh giới Thần đạo.
Một năm này, Tần Vô Song tốn rất nhiều thời gian, tựa hồ tất cả các lần bế quan minh tưởng, đều tiêu tốn ở phương diện lĩnh ngộ Thần đạo. Vì vậy, Tần Vô Song đối với bài học lĩnh ngộ Thần đạo, kỳ thực làm rất đầy đủ.
Phảng phất giống như mấy chục kiếp luân hồi trước, có trải qua Thần đạo, Tần Vô Song lại có thể đối với quá trình đột phá Thần đạo này, tự nhiên như vậy, quen thuộc như vậy.
Tần Vô Song biết, cảnh giới Thần đạo, mặc dù sừng sững trên cao, nhưng kỳ thật nói thẳng ra, cũng là những cảnh giới ở dưới không ngừng kéo dài mà thôi.
Trung tâm vẫn không đổi, cũng là cảm ngộ và lợi dụng đối với lực thiên địa tự nhiên, nói thẳng ra, sức mạnh sản sinh ra trong bản thân tu luyện giả là rất có hạn. Nếu so sánh, chẳng qua là nắm bắt đối với lực của tự nhiên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://truyenfull.net
Sau khi tiến vào Thần đạo, nắm bắt đối với lực tự nhiên, sẽ càng thêm quan trọng. Mỗi một gã Thần đạo cường giả, đều sẽ có thuộc tính Thần đạo của bọn bọ.
Bình thường mà nói, mỗi một gã Thần đạo cường giả, đều chỉ có một loại Thần đạo thuộc tính. Còn mỗi bộ phận, lại có hai đến ba loại cũng có khả năng.
Nhưng đại bộ phận tu luyện giả, cho dù có nhiều loại thuộc tính thiên phú, bọn họ cũng chưa hẳn có thể khai phá toàn bộ tiềm lực như vậy, vì vậy, sau khi tiến vào Thần đạo, tu luyện là vô cùng khó khăn. Một loại Thần đạo thuộc tính muốn luyện tốt, đều vô cùng khó, chứ đừng nói là tất cả.
Tần Vô Song ban đầu khi tu luyện, liền phát hiện bản thân không giống với người khác. Những tu luyện giả khác, hoặc một loại thuộc tính, hoặc hai loại thuộc tính, còn hắn, lại là Ngũ Hành thuộc tính tập hợp đầy đủ.
Tần Vô Song đương nhiên biết, tất cả những điều này, vẫn là có liên quan đến ngũ sắc thần quang của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận. Sau thần quang tẩy lễ đó, toàn bộ cơ thể hắn cũng có được biến hóa thoát thai hoán cốt.
– Ông trời cho ta cơ hội tập hợp năm loại thuộc tính đầy đủ. Ta tu luyện Thần đạo, cần phải chiếu cố toàn bộ năm loại Thần đạo thuộc tính, tiến hành cùng lúc. Bằng không, cũng là phụ lòng chiếu cố của ông trời.
Tần Vô Song nghĩ như vậy, hắn biết rất rõ ràng, một khi thần quang tẩy lễ, cho hắn có cơ hội tập hợp đầy đủ năm loại thuộc tính, nhất định sẽ có lý do.
Cho nên, hắn quyết định, sau khi tiến vào Vô thượng Thần đạo, cho dù có trì hoãn một chút tốc độ, cũng cần đem năm loại thuộc tính này cùng nhau tu luyện.
Tần Vô Song dự định như vậy, đương nhiên không phải không có đạo lý. Thiên địa tự nhiên, năm loại thuộc tính nền tảng nhất, chính là Ngũ Hành thuộc tính.
Ngũ Hành thuộc tính, là nền tảng để cấu thành thiên địa tự nhiên vạn vật. Năm loại thuộc tính cùng nhau tu luyện, mới có thể nói triệt để nhất để tìm hiểu thiên địa căn nguyên. Trong Ngũ Hành thuộc tính, nắm giữ được một loại thuộc tính, chung quy chỉ có thể nói là nắm giữ quy tắc, thuận theo quy tắc, trong quá trình nhất định, đặt chân lên quy tắc.
Chỉ có một thuộc tính, tuyệt đối không thể hoàn toàn áp đảo quy tắc bản thân, chứ đừng nói đến là sáng tạo quy tắc.
Tần Vô Song mặc dù chưa tiến vào Thần đạo. Nhưng đối với những nhận thức vĩ mô này đã có hiểu biết rõ ràng. Càng kết hợp với một số kiến giải của đạo gia kiếp trước với vũ trụ tự nhiên, khiến Tần Vô Song dần dần chưa đáp ứng được theo đuổi “Kỹ”, nhưng dần dần kéo theo cảnh giới “Kỹ” gần như “Đạo”, mà thuận theo tu vi không ngừng đề thăng, cuối cùng sẽ có một ngày, tu luyện của “Kỹ” sẽ đến được đầu cuối của nó, mà hoàn toàn do lĩnh hội của “Đạo”, biến “Đạo” trở thành chiếm vị trí chủ lưu.
Vô thượng Thần đạo, Vô thượng Thần đạo.
“Đạo” này, cũng không phải là nói cho suôn miệng. “Đạo”, bản thân chính là ở trên “Kỹ”. Nếu nói dưới Thần đạo, so đấu là “Kỹ”, vậy thì cảnh giới Thần đạo, so đấu chính là “Đạo” của các loại Thần đạo thuộc tính.
Ở phương diện này, Tần Vô Song một chút cũng không tự coi nhẹ mình. Hắn biết, bản thân ở phương diện lĩnh ngộ “Đạo” tuyệt đối không kém, thậm chí có thể nói, tư chất vô cùng tốt. Đương nhiên, cảnh giới Thần đạo, Đạo mặc dù quan trọng, nhưng so đấu với các phương diện khác, đồng dạng cũng quan trọng.
– Căn nguyên của vũ trụ, hình thành như thế nào, đây là “Đạo” nguyên thủy, chỉ sợ ngoài sự tồn tại của Hồng Mông thời kỳ ban đầu, không có ai nói được rõ ràng. Vận hành và diễn biến của vũ trụ, cũng là một loại “Đạo”, có thể gọi là “Đạo” của thiên địa vận hành, ví dụ như vận hành của thời gian không gian, tư thất của tứ tượng, biến hóa của khí hậu, những hiện tượng tự nhiên mưa gió sấm sét, đều có thể gọi là “Đạo” của vận hành. Sự trưởng thành của một hạt cây, sự biến hóa của giọt nước, quá trình một ngọn lửa từ thiêu đốt đến lụi tàn, diễn biến của một khối thiết chùy luyện thành một thanh kiếm, thậm chí sự biến đổi thế sự xoay vần của đất nước, mọi chuyện lớn nhỏ đều là một loại “Đạo”. “Đạo”, về mặt nghĩa rộng, phong phú phức tạp, dùng ngôn ngữ không thể nào nói rõ, còn ý lại không thể không truyền. Ở nghĩa hẹp, lại có thể thể hiện ở từng chi tiết…
Trong đầu Tần Vô Song, vô số ý niệm thi nhau kéo đến, giống như sóng biển thét gào, đầu sóng hết đợt này đến đợt khác vỗ tới.
Mỗi một lần vỗ bờ, trong đầu Tần Vô Song, liền tựa hồ có thêm một phần linh cảm. Trong đầu lóe ra vô số loại hình ảnh, giống như thủ pháp cắt nối dựng phim của điện ảnh kiếp trước vậy, màn này tiếp màn kia, không ngừng từ trong đầu hắn bay ra. Kiếp trước kiếp này, vô số đoạn ngắn, không ngừng dũng mãnh tiến ra.
Còn những đoạn ngắn này, lại giống như gió mát lướt nhẹ qua, cũng không kích thích nổi một nửa rung động của Tần Vô Song. Giữa lúc hoảng hốt, Tần Vô Song giống như một pho tượng điêu khắc, trong lòng dường như không còn một chút tình cảm nào.
Chính vào lúc này, trong đầu Tần Vô Song đột nhiên linh quang chợt lóe, tất cả ý niệm, tất cả hình ảnh, đột nhiên giống như một quả cầu nổ tung, vô số mảnh vụn bắn ra xung quanh… Và ở sâu thẳm trong linh hồn của hắn, lại có một thứ thần kỳ, lại đang từ từ chậm rãi bốc lên. Thứ thần kỳ này, giống như là linh hồn cô đọng mà thành, thoát thân hoán cốt thành nguyên thần của hắn.
Thần quang, từ trong cơ thể của Tần Vô Song, không ngừng tràn ra, Tần Vô Song lúc này cũng không biết, nếu trước mắt có một tấm gương, hắn nhất định sẽ rất kinh ngạc. Bởi vì bên ngoài cơ thể của hắn, chứa một tầng thần quang nhàn nhạt, thánh khiết vô cùng. Tản ra năm loại sắc thái, rõ ràng chính là ngũ sắc thần quang nhất mạch truyền thừa mà hắn đã tiếp nhận trong Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận ngày đó.
– Thần đạo…
Khóe miệng Tần Vô Song khẽ động một chút, nhẹ giọng lẩm bẩm nói:
– Thì ra, Vô thượng Thần đạo, chính là một loại cảnh tượng như vậy…
Cảm thụ được Thần hồn của mình không ngừng rõ nét trong cơ thể, Tần Vô Song tựa hồ có thể cảm nhận được, một thể sinh mệnh sống động tươi mới, dung hợp với cơ thể hắn, một thể sinh mệnh vô cùng có tính độc lập, đang thai nghén, hình thành.
– Thần hồn, thì ra, đây chính là Thần hồn! Quả nhiên, cảnh giới không giống với nguyên thần. Nguyên thần, cho dù cường đại thế nào, cuối cùng chỉ giống như một khối linh thức hỗn độn, là linh hồn không cách nào thấy rõ thực chất. Còn Thần hồn này, lại giống như một đứa trẻ sơ sinh, mặc dù mờ ảo, nhưng lại có thể cảm nhận rõ rệt được sự tồn tại!
Tần Vô Song khẽ dò xét một chút đan điền, năm đạo khí lưu, sức mạnh võ đạo, hình thành một mạch kỳ quái, vận hành trong cơ thể hắn.
– Xem ra, ta quả nhiên là Ngũ Hành thần mạch!
Tần Vô Song cảm giác vui mừng vô cùng. Chậm rãi mở mắt ra, biểu tình kinh ngạc hiện lên trên mặt hắn. Ngũ sắc quang mang quen thuộc trong cơ thể, giống như một tùy tâm biến hóa, đối với ngoại hình của hắn, cũng tiến hành một chút đắp nặn vô cùng hoàn mỹ.
Bên ngoài cơ thể, thân thể cũng tiết ra vô số tạp chất vứt đi, ý nghĩa chân chính là thoát thai hoán cốt!
Tần Vô Song chậm rãi đem ngũ sắc quang mang đó thu lại vào trong cơ thể, hình thành khí lưu Thần đạo, vận hành mấy chu thiên, càng trở nên thành thục.
Như vậy, lại điều chỉnh thêm hai ba ngày.
Thời gian sáu ngày trôi qua, Tần Vô Song cuối cùng đứng dậy, tẩy rửa một chút thân thể, thay trang phục sạch sẽ, nhất thời, cả cơ thể đều cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Tần Vô Song vô cùng khoái trá, khóe miệng khẽ lẩm bẩm nói:
– Hạ Tử Ngưu, để ngươi phải đợi lâu rồi!
Đồng thời, truyền âm ra ngoài:
– Ái Ti Mạt, Thôn Thiên Lục Ngô và Hắc Bối Huyền Xà, các ngươi đều ra đây đi! Để các ngươi ngủ yên một thời gian rồi, cũng đã đến lúc vận động một chút!
Ái Ti Mạt là người đầu tiên nhảy vào, không ngừng nhảy nhót trên người Tần Vô Song, ôm ấp, có vẻ vô cùng thân mật. Miệng không ngừng kêu lên:
– Xuân nhi, xuân nhi!
“Xuân nhi” này, trong ngôn ngữ của Long Tộc là ý tứ gọi cha. Tần Vô Song mặc dù nghe quen rồi, nhưng vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên, hắc hắc cười nói:
– Tiểu tử kia, ngươi vẫn nên trực tiếp gọi cha đi, kêu “xuân nhi” ta thật sự không quen.
Ái Ti Mạt khẽ cau mũi, hiện ra một bộ mặt làm trò hề.
Thôn Thiên Lục Ngô và Hắc Bối Huyền Xà đều vô cùng mừng rỡ nói:
– Chúc mừng chủ nhân tiến vào Vô thượng Thần đạo!
Tần Vô Song cũng là tâm tình cực tốt:
– Mấy ngày nay, vất vả cho các ngươi rồi! Ta tiến vào Vô thượng Thần đạo, cũng có ý nghĩa là, thời gian các ngươi khôi phục lại tự do, cũng ngày càng gần.
– Chủ nhân có lòng rồi!
Chính vào lúc này, Mễ Già cũng giống như một cơn gió xoáy, đi đến ngoài cửa, vẫn chưa tiến vào, thanh âm ngược lại lại tiến vào trước:
– Vô Song tiểu tử, xem ra, ngươi đột phá được rồi?
Đẩy cửa mà vào, nhìn thấy Tần Vô Song, Mễ Già rõ ràng ngây người sửng sốt. Giống như lần đầu tiên gặp mặt, dò xét nhìn Tần Vô Song từ trên xuống dưới.
– Ngươi nhìn cái gì?
Tần Vô Song bị cô ta nhìn đến nổi da gà.
– Thật sự là ngươi sao?
Mễ Già rất là không hiểu ra sao cả, Tần Vô Song trước mặt này và Tần Vô Song trước đó, biến hóa thực sự là quá lớn.
– Phí lời, không phải ta, vậy là ai?
– Đây là bộ mặt thật của ngươi, không phải là đeo mặt nạ sao?
Mễ Già lại hỏi.
– Điều này rất quan trọng sao?
– Rất quan trọng!
Mễ Già nghiêm mặt gật gật đầu:
– Nếu đây là bộ mặt thật của ngươi, không thể không nói, là rất dễ nhìn, so với khuôn mặt không có biểu tình trước kia, thuận mắt hơn rất nhiều!
– Ít lời vô nghĩa đi, mấy ngày nay, tình hình Húc Nhật Thành như thế nào rồi?
– Ngoài địch ý càng ngày càng nồng đậm, những tình hình khác cũng không có gì khác biệt. Có hai tin tức, một tin tốt, một tin xấu, ngươi muốn nghe tin nào trước?
Tần Vô Song thản nhiên nói:
– Tin tốt!
– Tin tốt là, phía bên Thang Cốc, sương mù đã tản đi hết rồi, tầm mắt đã có thể nhìn xa được rồi. Muốn xuất phát, bất cứ lúc nào cũng có thể. Nhưng mà, ta lo sau khi ngươi nghe xong tin xấu, sẽ không còn tâm tư mà đi.
– Tin xấu gì?
Trong lòng Tần Vô Song hơi căng thẳng.
– Tình báo gần đây truyền đến, phía bên Vương phủ Bàn Long, đồng môn thế tục Tinh La Điện của ngươi, có hai đệ tử bị người ta bắt đi, mười phần chắc chín là chuyện do Thiên Đế Môn làm.
– Cái gì?
Tần Vô Song quả nhiên giật mình kinh ngạc, ánh mắt trợn trừng, hung quang phát ra mãnh liệt, nắm chặt tay phát ra tiếng “lốp rốp”, trầm giọng hỏi:
– Người mất tích là ai, có tin tình báo không?
– Tên thì có, nhưng cụ thể là ai, bổn tiểu thư không biết. Gọi là Vi Dực và Triệu Mục Chi gì đó. Lần này, Vương phủ Bàn Long mất mặt lớn quá, hắc hắc…
Mễ Già nói đến Vương phủ Bàn Long, vẫn là không tránh khỏi có chút cười trên nỗi đau của người khác, ngay sau đó nghĩ tới làm vậy không thích hợp, vội vàng xấu hổ che miệng.
Tần Vô Song sắc mặt càng ngày càng khó coi:
– Thiên Đế Môn… Thiên Đế Môn, đây là các ngươi tự rước lấy con đường chết!