Hạ Tử Ngưu thấy hắn lấy thương công kích, cũng không dám sơ suất, chưởng nhận trong tay nhoáng lên, cũng đánh ra một đao, hóa thành ngàn vạn đao mang sắc bén, ầm ầm cuốn tới. Miệng cũng khẽ cười nói:
– Tiểu tử, ngươi không phải có Thần Tú Cung sao? Sao không lấy ra sử dụng chứ?
Tần Vô Song điềm nhiên nói:
– Thần Tú Cung vừa ra, ngươi ắt phải chết không nghi ngờ gì.
Hạ Tử Ngưu trong lòng nghiêm nghị, ngoài miệng vẫn cứng rắn:
– Ai chết ai sống, phải thử mới biết được. Một người tu luyện dưới Thần đạo như ngươi, nếu không có Thần Tú Cung, há lại có tư cách đối chiến với ta sao?
Tần Vô Song sao có thể không biết cách khích tướng của đối phương, hắn đang hy vọng bản thân mình dùng Thần Tú Cung, ngoài miệng vẫn cố ý nói tựa hồ giống như hoàn toàn không sợ Thần Tú Cung vậy. Thản nhiên cười, thương thế đột nhiên thu lại, cười nói:
– Một khi ngươi đã muốn nhận thức một chút Thần Tú Cung, ta cũng không thể phụ tâm tư của ngươi được.
Phép khích tướng của Hạ Tử Ngưu không thành, trong lòng rùng mình, nhưng ngoài mặt vẫn biểu hiện như không có gì, đĩnh đạc nói:
– Bất chấp cứ lấy ra đi!
Tần Vô Song thúc giục Âm Dương Tử Vân Dực, thân hình lướt về phía sau, bàn tay nắm lại, nhất thời tràn đầy kim quang, Thần Tú Cung cầm ở trong tay, Xạ Nhật Tiễn đã treo lên ở trên.
Hạ Tử Ngưu nhìn thấy Thần Tú Cung, ánh mắt nhất thời mơ màng. Thủ quyết nắm lấy, lập tức huyễn hóa ra vô số đạo tàn ảnh, nhập vào trong hư không.
Hiển nhiên, ngoài miệng Hạ Tử Ngưu nói rất lợi hại, nhưng khi món đồ hủy thiên diệt địa chân chính Thần Tú Cung xuất hiện, vẫn vô cùng kiêng kỵ.
Tần Vô Song thúc giục thần niệm, thần thức bao trùm lên phạm vi mấy trăm trượng, không ngừng truy tung.
Hạ Tử Ngưu hiển nhiên không có khả năng tới gần trong trăm trượng, mặc dù nhập vào hư không, cũng chỉ có thể chạy ở bên cạnh, gắt gao quan sát nhất cử nhất động của Tần Vô Song.
Tần Vô Song cũng là không thấy thỏ, không thả chim ưng, cuối cùng cũng không bắn ra, mà là ánh mắt sâu xa, thần quang lẫm liệt càn quét bốn phía.
Hạ Tử Ngưu hiển nhiên muốn kéo dài thời gian, lấy thần thức ngưng tụ thành thanh âm, lại có thể cải biến quỹ đạo vận hành của thanh âm, giống như từ dưới nền đất phát ra.
– Tần Vô Song, sự mất tích của Thần đạo cường giả ba tộc Giao Long, Ứng Long và Ly Long, món nợ này chắc chắn có liên quan đến ngươi, không sai chứ? Tiểu tử, ngươi ở Hiên Viên Khâu giương oai là đủ rồi, đến Vô Tận Đông Hải ta, thì đó chính là tự tìm đường chết!
Tần Vô Song nhắm mắt làm ngơ, pháp nhãn hoàn toàn mở rộng, Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn ở trước mặt hắn không ngừng lay động, hắn đương nhiên có thể trấn định được vị trí của Hạ Tử Ngưu.
Nhưng mà, Hạ Tử Ngưu này vô cùng giảo hoạt, mặc dù che giấu thân hình, nhưng vẫn di chuyển nhanh chóng, căn bản không dừng lại.
Với tốc độ thần quang của hắn, Tần Vô Song muốn xác định chính xác mục tiêu, xác suất thành công, không vượt quá ba thành. Giao chiến với một đối thủ như vậy, một khi đòn công kích đầu tiên không chuẩn xác, quyền chủ động sau dó rất có thể bị đối phương hoàn toàn nắm giữ, đến lúc đó, toàn bộ tiết tấu của cuộc chiến đã hoàn toàn không khống chế được.
Vì vậy, Tần Vô Song thà ngưng lại không phát, cũng không bắn ra bừa bãi!
Chính vào lúc này, ở phương hướng phía tây, một đoàn mây đỏ, với trạng thái vô cùng tốc độ xông tới. Tần Vô Song thoáng nhìn qua khí thế này, đã biết là Mễ Già.
Mễ Già rất nhanh di động vào trong, pháp thân đã hoàn toàn hiển lộ. Một trường long hồng sắc, phụt ra mây mù màu đỏ, đột nhiên vọt tới.
Miệng há rộng, hỏa diễm màu đỏ giống như núi lửa phun trào, nhất thời nhuộm đỏ gần nửa chân trời.
Ngọn lửa Thần long này, uy lực cực lớn, một khi thúc giục, cho dù mạnh như Hạ Tử Ngưu, cũng không dám chậm trễ, thân hình nhoáng lên, đã hiện ra trong mây, chửi mắng:
– Tiện nhân, ngươi ăn cây táo, rào cây sung, cấu kết với tu luyện giả nhân loại đối phó với Long Tộc đồng đạo, phải xử tội gì?
– Đi chết đi!
Mễ Già căn bản ngại nói những lời vô nghĩa, liên tục há miệng, hỏa diểm đó liên tiếp không ngừng phun ra. Nhất thời, nhuộm đỏ bầu trời, lập tức hình thành đại lốc xoáy đỏ như máu, hình thành một sợi xích bốc cháy, phảng phất muốn giết chết Hạ Tử Ngưu một lần nữa trong lốc xoáy.
Hạ Tử Ngưu khẽ quát một tiếng, thân hình cũng cuốn lại, lân giáp màu da cam, lúc ẩn lúc hiện quanh người hắn. Dưới ánh nắng của buổi chiều tà, hào quang này càng có vẻ quỷ dị như lời đồn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thân hình của Tù Ngưu cong lên, toàn bộ pháp thân cuộn tròn thành một khối, đột nhiên chống đỡ, thân thể lập tức giãn ra vô cùng, rít gào mà dậy, trực tiếp lao ra khỏi dòng nước xoáy lớn màu đỏ, nhe nanh múa vuốt, xông về phía Mễ Già.
Uy lực của Ngưng Thần Đạo bảy kiếp, vào lúc này, hiển thị tận cùng không nghi ngờ gì. Chỗ Thần đạo quang mang đó, đỏ rực do lốc xoáy màu đỏ nhuộm thành, liền bị tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, cấp tốc từng bước xâm chiếm, tựa hồ lấy thế gió cuốn mây tan, quét sạch tất cả.
Mễ Già trong lúc điện quang đá lửa, cũng có chút ngây người. Lúc này mới ý thức được sự chênh lệch giữa hai bên. Nhưng mà, tựa hồ có chút chậm chạp.
Ngay vào lúc này, Tần Vô Song ngâm nga một tiếng, Âm Dương Tử Vân Dực lấy tốc độ đột phá hư không cấp tốc xông tới, Thần Tú Cung trong tay cũng mở ra vô cùng, hai tay giang rộng, giống như một thần xạ thủ kinh nghiệp sa trường, tựa hồ không cần ngắm trúng, trực tiếp mở cung.
Vù!
Dây cung chấn động, tiếng đâm trời cao, chấn động đám mây, nghiền nát bầu trời.
Xạ Nhật Tiễn, phảng phất giống như chó săn nhìn thấy một con mồi, mau lẹ bắn về phía pháp thân của Hạ Tử Ngưu.
Khi Hạ Tử Ngưu khó khăn lắm mới tới được bên cạnh Mễ Già, Xạ Nhật Tiễn phát sau mà đến trước, đã bắn tới trong phạm vi sau lưng hắn mười trượng.
Hạ Tử Ngưu rống to một tiếng, cái đuôi quét qua, điên cuồng cuốn động, một vòng, hai vòng, ba vòng…
Vô số gợn sóng Thần đạo không ngừng tràn ra, ngưng tụ thành một đoàn, không ngừng hình thành lên một bức tường Long Tức, chắn ngang sau lưng pháp thân, giống như một bức tường khổng lồ trong suốt vậy.
Mễ Già cũng thừa dịp nháy mắt này, bay lên không trung, xẹt qua đỉnh đầu Hạ Tử Ngưu, hướng về phía Tần Vô Song mà tới.
Tần Vô Song giơ tay trái lên, đem cây roi của Mễ Già quăng vào không trung, Mễ Già thuận thế cuốn lại, đã đem cây roi thu vào trong pháp thân.
Ầm!
Vào lúc này, một tiếng bạc tạo thảm liệt, vang vọng trời xanh. Xạ Nhật Tiễn đánh vào trên bức tường Thần đạo, đã mạnh mẽ bị cản lại.
Hai luồng sức mạnh cường đại, giống như hai con dã thú bá đạo, gặp nhau trên cây cầu độc mộc, ai cũng không muốn nhường ai, bày ra trạng thái vô cùng lo lắng.
Tần Vô Song cực kỳ kinh ngạc, đây là lần đầu tiên, tuyệt đối là lần đầu tiên! Uy lực của Thần Tú Cung, Xạ Nhật Tiễn lại có thể bị đối phương dùng sức mạnh Thần đạo mạnh mẽ ngăn cản. Không thẹn là cường giả Ngưng Thần Đạo bảy tám kiếp, vách tường do Long Tức hình thành, so với Lôi Minh và La Thông Thiên còn mạnh hơn rất rất nhiều.
Chẳng trách, Mễ Già ở trước mặt Hạ Tử Ngưu, thậm chí không dám ngông cuồng.
Tần Vô Song cũng là người gặp mạnh thì mạnh, nhìn thấy Xạ Nhật Tiễn vô cùng lo lắng, cánh tay giương lên, lại lấy một cây Xạ Nhật Tiễn treo lên dây cung.
Chính vào lúc này, Mễ Già lo lắng nói:
– Không cần ham chiến, đi mau! Thúc Nha của Nhai Tí Tộc đã triệu tập một đám cường giả, vội vàng rời khỏi Nhai Tí Long Thành, hướng về phía này.
Lại sợ Tần Vô Song cung biết nội tình:
– Thúc Nha là đồng đảng với Hạ Tử Ngưu! Tu vi chỉ cao chứ không thấp hơn Hạ Tử Ngưu, mau đi!
Tần Vô Song mặt không biểu tình:
– Cách đây bao lâu?
– Cách bao lâu không biết, dù sao sẽ đuổi đến rất nhanh thôi!
Mễ Già vừa nghĩ đến sự bám chặt không buông tha của Nhai Tí Tộc, cũng là một trận nổi hết da gà. Trong mười tám Long Tộc, rất nhiều thế lực đều không dễ chọc vào. Nhưng nếu nói mấy Long Tộc khó chọc vào nhất, Nhai Tí Tộc này, tất nhiên có thể xếp vào tốp ba, thậm chí có thể xếp số một.
Nhai Tí Tộc, một khi đã nhắm vào ai, thật sự giống như ấu trùng ruồi nhặng trong xương mu bàn chân, không chết không tha.
Ánh mắt Tần Vô Song vô cùng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Hạ Tử Ngưu đang ở xa xa, cắn răng nói:
– Không giết tiểu tử này, trong lòng luôn cảm thấy khó chịu. Nhưng mà, nếu giết người này, trừ phi ta tiến vào Thần đạo, bằng không căn bản không có hy vọng.
– Cho dù muốn giết, cũng không phải bây giờ. Đi mau!
Mễ Già thúc giục nói.
Tần Vô Song thở dài một hơi, biết chuyện hôm nay không thể làm gì hơn, đành phải lắc thương, cánh tay thu chiêu, đem Xạ Nhật Tiễn gọi quay trở về.
Cùng với Mễ Già hai người song song vọt tới trước, trong nháy mắt, đã biến mất trong đám mây.
Hạ Tử Ngưu trải qua trận chiến này, cũng hoàn toàn thu hồi lại ý khinh thường, ngây người nhìn phía trước, trong mắt toát ra từng đạo hung mang.
Trận chiến này, đã khiến hắn hấp thu được một chút bài học, cũng kích phát được hung tính của hắn. Vừa nhớ đến uy lực của Thần Tú Cung, toàn thân Hạ Tử Ngưu không kìm được bắt đầu lắc lư.
Vật đó xác thực quá cường đại. Một tu luyện giả dưới Thần đạo, sử dụng Thần Tú Cung, lại có thể chống lại Ngưng Thần Đạo bảy kiếp hắn, đủ thấy, uy lực của Thần Tú Cung cường đại như thế nào.
Hạ Tử Ngưu nhẹ nhàng thở gấp, âm thầm nắm bàn tay lại:
– Nếu có thể có được Thần Tú Cung kia, với thiên phú của ta, một ngày nào đó Vô Tận Đông Hải này, hay cả Tổ Long Tộc, cũng sẽ phải nhìn ta bằng con mắt khác?
Tần Vô Song và Mễ Già, một mạch chạy vội mười vạn dặm, nhìn thấy Hạ Tử Ngưu không đuổi theo, mới thoáng chậm lại cước bộ.
Mễ Già lúc này cũng cảm thấy lo sợ, lúc vừa rồi, nếu không phải Tần Vô Song ứng cứu kịp thời, sợ rằng sớm đã bị Hạ Tử Ngưu nuốt chửng rồi.
Mễ Già lòng vẫn còn nỗi khiếp sợ, cũng biết lần này bản thân đã gây họa. Nếu không phải bản thân cố ý trêu chọc Dịch Khiêm, sợ rằng đã không thu hút Hạ Tử Ngưu tới.
– Tần Vô Song, chờ một chút?
– Sao chứ?
Tần Vô Song mặt không biểu thị cảm xúc.
– Xin lỗi!
Cổ họng Mễ Già có chút khô khốc, hai chữ này, cả đời nàng rất ít khi mở miệng nói, cho nên nói ra hiển nhiên có chút khó nói.
– Không sao, Hạ Tử Ngưu trước khi chúng ta còn chưa tiến vào tửu lâu, đã để ý chúng ta rồi. Ngươi có gây chuyện gì hay không, hắn cũng sẽ tới gây phiền phức.
Tần Vô Song sau đó lại cảm thấy mình nói chuyện quá dễ dàng, lại nói:
– Dù sao, sau khi tới được Thang Cốc, theo như thỏa thuận, sau đó mỗi người một ngả, ai cũng không nợ ai.
Mễ Già âm u thở dài, không có phản bác, bộ dạng ngây người, phảng phất như đang trầm tư điều gì đó.
Hai người sau khi trải qua lần giao chiến với Hạ Tử Ngưu, ma tính của Mễ Già quả nhiên thu lại không ít, nàng cũng biết, nếu lại gây chuyện lần nữa, Tần Vô Song có lẽ sẽ lập tức giải tán với nàng. Không có sự giúp đỡ của Tần Vô Song, Xích Viêm Chi Hỏa, nàng căn bản không thể có được.
Sau khi bị Hạ Tử Ngưu đả kích, trong lòng Mễ Già lại càng thêm khát vọng đối với Xích Viêm Chi Hỏa, thầm nói:
– Lúc đó nếu ta dùng Xích Viêm Chi Hỏa vây quanh Hạ Tử Ngưu thì hắn căn bản không thể xông ra được! Nhất định phải có được vật này, Hạ Tử Ngưu, ngươi hãy đợi xem, món nợ này, bà cô ngươi sớm muộn gì cũng tìm ngươi tính sổ.
Ra khỏi Thất Sát Uyên, cách Đông Chi Cực Địa càng gần hơn.
Ước chừng sau nửa tháng, hai người cuối cùng cũng tới được Đông Chi Cực Địa trong truyền thuyết. Đập vào mắt, ngoài hơi nước mờ mịt và dòng nước băng băng cuồn cuộn ngất trời, không còn thứ gì khác. Trời nước một màu, đều là một vùng mờ mịt.
Tần Vô Song nhìn thấy hơi nước mù mịt, không khỏi có chút buồn bã:
– Đây là Đông Chi Cực Địa sao? Thủy vực mờ mịt như vậy, làm sao tìm được Xích Viêm Chi Hỏa?
Mễ Già nói:
– Ngươi đừng nóng lòng, Đông Chi Cực Địa này mặc dù quanh năm như vậy, nhưng cũng có khi trời quang mây tạnh. Chúng ta đợi một lát, đợi khi thời tiết chuyển biến tốt đẹp, tầm nhìn tốt hơn, liền tìm cửa tiến vào Thang Cốc. Đông Chi Cực Địa này, địa thế rất đơn giản, nhưng cũng vì quanh năm tràn ngập hơi nước, rất dễ bị lạc. Không phải ngày trời quang mây tạnh, tuyệt đối không thể chủ quan tiến vào trong đó!
Tần Vô Song nhìn thấy thủy vực mờ mịt, trong lòng cảm thấy mơ hồ:
– Phù Tang Chi Mộc, Xích Viêm Chi Hỏa có ở đây sao?