Rơi vào tuyệt cảnh
Hai người đang định đi ra thì gã áo vàng bỗng nói:
– Khoan đã!
Hai vị Trưởng lão dừng lại, Đỗ Trưởng lão có đôi mắt hình tam giác hỏi:
– Luật Trưởng lão, còn vấn đề gì nữa?
Luật Trưởng lão mặc áo vàng đó có vẻ suy nghĩ, quan sát Tần Vô Song trên dưới, cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Ban đầu, hắn chỉ quan tâm đến cái hang ngầm kia, đối với những tên canh gác quèn hắn không hề coi ra gì, cũng chẳng cảnh giác gì. Thái độ sợ sệt của Tần Vô Song càng khiến hắn coi thường. Nhưng lúc này, sau khi bình tĩnh suy nghĩ, hắn lại cứ cảm thấy không đúng.
Còn chỗ nào có vấn đề thì nhất thời hắn không nói ra được, chỉ cảm thấy rất kỳ quặc.
– Ngươi là người của doanh nào?
Luật Trưởng lão bình thản hỏi, nhìn chằm chằm vào Tần Vô Song.
– À… thủ hạ… thủ hạ thuộc Tiền tiêu Đệ nhị doanh.
Tần Vô Song nhớ trên người tên lính hắn giết có miếng ngọc bài viết chữ “Tiền tiêu Tiên phong Đệ nhị doanh”.
– Lưu Đội trưởng Đệ nhị doanh là đồ tôn của ta. Ngươi nói xem hắn có đặc điểm gì?
Trưởng lão áo vàng hỏi, những người khác đều thấy kỳ lạ, nhìn Trưởng lão rồi lại nhìn Tần Vô Song.
Tần Vô Song thầm kêu khổ, hắn thật sự không biết, sao trước đó mãi không có gì, đến lúc quan trọng lại nghi ngờ? Nếu có thể thuận lợi ra khỏi sơn động này hắn chỉ cần huýt sáo ba tiếng là có thể cảnh báo cho đám người Vi Dực rút lui rồi hắn có thể thoát. Chỉ cần không bị bao vây, dù có mười Trung Linh võ giả Tần Vô Song cũng chắc chắn có thể chạy thoát.
Nhưng bị vây thế này, ở trong một cái sơn động chật hẹp, để thoát được quả thật không dễ.
Tuy Tần Vô Song cúi đầu nhưng vẫn quan sát nét mặt của tất cả. Đặc biệt là Luật Trưởng lão áo vàng kia hỏi như vậy khiến hắn thấy khó xử.
Rốt cuộc trưởng quan của Đệ nhị doanh có phải là Lưu Đội trưởng không hắn chẳng biết. Hắn cảm thấy người áo vàng này đang lừa mình, chứ thật ra chẳng có Lưu Đội trưởng nào hết. Nhưng vạn nhất có thật, hắn mà trả lời sai thì không phải lập tức sẽ bị bại lộ thân phận sao? Nhưng nhỡ không có, hắn mà hình dung bừa thì không phải cũng bị bại lộ sao?
Đúng là kiểu gì cũng khó. Tần Vô Song trong đầu biết không thể kéo dài, càng kéo dài càng nguy hiểm, hắn quyết tâm mạo hiểm một phen:
– Đệ nhị doanh chỗ tiểu nhân không có Lưu Đội trưởng!
Nói xong câu này Tần Vô Song bắt đầu quan sát địa hình chuẩn bị khai chiến. Chỉ cần để hắn rút lui đến thông đạo nơi cửa động là hắn chắc chắn có thể thoát. Cho dù bên trong có bốn Trung Linh võ giả thì cũng đừng mơ chặn được hắn.
Nhưng Luật Trưởng lão lại vô cùng giảo hoạt, ra hiệu bằng mắt cho hai Trưởng lão kia, hai người đó hiểu ý ra chặn ở cửa động. Tần Vô Song thầm kêu không hay rồi. Luật Trưởng lão cười dữ dằn:
– Nếu không có Lưu Đội trưởng thì ngươi cho ta hay, Đội trưởng của Đệ nhị doanh là gì?
Sắc mặt Tần Vô Song hơi biến, hắn biết trận chiến hôm nay là khó tránh. Tay áo rung lên, sợi roi xà hình bay ra quất tứ phía, một đạo linh lực mạnh mẽ lan tỏa.
Sức mạnh này lan tỏa khiến tường đá bốn bề của sơn động rung chuyển, đá vụn không ngừng rơi xuống. Luật Trưởng lão hét lớn:
– Giữ cửa động, không cho hắn chạy thoát!
Vừa nói, hai cánh tay hắn tung ra linh khí, chặn đứng linh lực của Tần Vô Song. Hai Trưởng lão đang canh ở cửa động cũng lập tức rút binh khí.
Tần Vô Song hét lớn, một tay cầm Tử Dương Kiếm, một tay sợi roi xà hình, quay ra tấn công hai Trưởng lão ở cửa động. Hắn biết cơ hội của mình không còn nhiều nữa, nhất định phải đột phá cửa ra, nếu không trận chiến hôm nay rất có thể sinh tử chỉ cách nhau một đường kẻ mà thôi.
Tần Vô Song có được sự giác ngộ này bắt đầu tấn công, đương nhiên là liều mạng với quyết tâm chưa từng có từ trước đến nay.
Cách đánh này đương nhiên cũng rất có hiệu quả. Hai kẻ kia thấy hắn liều mình xông tới, tuy đều là các cường giả cấp Trưởng lão hơn trăm năm này, nhưng cũng không dám khinh địch. Hai người hợp lực phòng thủ, những đợt sóng sức mạnh cuồn cuộn chắn đòn công kích của Tần Vô Song ở bên ngoài, đồng thời dùng vũ khí đánh hai bên trái phải của Tần Vô Song.
Nếu là một đánh một, tuy Tần Vô Song không thể chiếm ưu thế trước Luật Trưởng lão, nhưng ít nhất cũng miễn cưỡng quần nhau được. Chứ lúc này, hắn bị bốn Trung Linh võ giả bao vây, tình cảnh này có thể nói là khá khó khăn. Đánh đòn đầu tiên không đột phá vòng vây được, Tần Vô Song cũng lo lắng. Hai chân đạp vách đá bay qua lan can bên cạnh. Khi hai Trưởng lão kia đánh tới thì thân hình Tần Vô Song đã nhẹ nhàng như chim yến bay qua lan can phía đối diện.
Luật Trưởng lão cười hung hãn:
– Đỗ, Trương nhị vị Trưởng lão, hai ngươi vẫn phụ trách cửa động. Tên tiểu tử này đã trà trộn vào đây rồi thì đừng hòng ra được!
Dứt lời, tay hắn vung lên, xuất hiện một cây tề mi côn lấp loáng ánh vàng. Cây côn chém vào không khí, tiếng kim loại leng keng chói tai vang lên, lao thẳng về nơi Tần Vô Song đang đứng với uy lực vô cùng khủng khiếp. Tiếng kim loại xé tan không khí này chính là linh lực Kim thuộc tính vô cùng cao minh. Lan can nó đi qua đã tan thành mảnh vụn, dư lực bắn lên vách núi phát ra tiếng va chạm sắc lạnh, lửa tóe ra khắp nơi. Cả sơn động rung chuyển dữ dội như gặp địa chấn.
Quả thật, Tần Vô Song lúc này đã trong tình thế lên trời không được, xuống đất cũng chẳng xong.
Bên trong sơn động này, trừ cái hang ngầm kia thì chỗ nào cũng rất chật hẹp. Chỉ có chỗ đài cao kia còn khá rộng một chút, chứ ngoài lan can hàng rào ra thì đâu đâu cũng chỉ là những con đường nhỏ hẹp, căn bản chỉ có thể đứng chứ không thể thi trển thân pháp đối chiến. Vì thế mà cục diện Tần Vô Song gặp phải lúc này có thể nói là vô cùng nguy hiểm. Công kích của Trưởng lão áo vàng kia bá đạo một cách dị thường, mỗi đòn côn của hắn đều khiến hư không như hỗn loạn, cả không gian đều rung chuyển theo linh lực công kích của hắn. Tần Vô Song thi triển Bắc Minh Đại Pháp vừa nhảy tránh vừa hấp thụ.
Nhưng tốc độ hấp thụ của hắn có nhanh thế nào thì cũng không bằng tốc độ của Luật Trưởng lão. Cách đánh của Luật Trưởng lão rõ ràng là lấy sự chật hẹp làm ưu thế, muốn chặn hết mọi đường thoát của Tần Vô Song ở không gian chật chội này. Tần Vô Song ruột nóng như lửa đốt. Trong tình cảnh thế này, ưu thế thân pháp của hắn đã bị vô hiệu. Uy lực của Lăng Vân Tiên Bộ có mạnh thế nào, không có không gian thi triển thì chắc chắn bị hạn chế nhiều. Nguồn: https://truyenfull.net
Bên cạnh Luật Trưởng lão còn có một Trung Linh võ giả, rõ ràng cũng đã thấy được kết quả, bảo kiếm trong tay vung lên gia nhập cuộc chiến cùng Luật Trưởng lão hợp đánh thành thế gọng kìm.
Tần Vô Song thầm than trời, lúc trước hắn và Vi Dực cùng vây đánh gã áo bào xám, không ngờ giờ lại đến lượt kẻ địch vây đánh hắn, lẽ nào có báo ứng thật?
Tần Vô Song đương nhiên hiểu, đối mặt với sự tấn công này thì được chỗ này hỏng chỗ kia. Né tránh đòn liên tục, căn bản là không thể tìm được sơ xuất của đối phương để trả đòn.
Luật Trưởng lão hét:
– Tập trung toàn lực giết chết tên này rồi tìm tung tích Trần Trưởng lão sau!
Thanh Tử Dương Kiếm của Tần Vô Song vung lên điên cuồng, tránh được một đòn tấn công là hắn tìm cơ hội, có chết cũng phải lôi theo kẻ khác cùng chết, nhưng trong sự bao vây của bốn Trung Linh võ giả, ý đồ đó của hắn không thể thực hiện được.
Hắn lúc này cũng đã bị ép đến vách tường đối diện cửa động, dường như có thể gọi là bị dồn đến chân tường rồi. Luật Trưởng lão hét lớn một tiếng, thân hình lao tới, cây côn đánh vào không trung, vô số đạo kim quang bắn ra, Tần Vô Song vội vàng cúi người tránh đòn.
Uỳnh!
Linh lực đâm vào vách núi, đất đá ào ào rơi xuống đầu Tần Vô Song. Hắn đang định mượn sức mạnh này thì dưới chân bỗng thấy gió lạnh thổi qua, một thanh đao đang chém ngang tới chặn đường lùi của hắn. Phía bên hông lại còn có một cây chùy đồng đang đập xuống. Tứ đại Trung Linh võ giả hợp lức tấn công, Tần Vô Song không thể tránh nổi, hắn co người lại dùng lưng lãnh trọn đòn trí mạng!
Ầm!!
Toàn bộ lực lượng của chùy đồng rơi trên lưng Tần Vô Song, hắn chỉ thấy miệng miệng tanh lòm, máu phun tứ tung, cơ thể bay lên không rồi rơi xuống, phía dưới là một khoảng không đen ngòm sâu vạn trượng!
Tần Vô Song bị trọng thương nhưng không hề hoảng loạn, sợi roi xà hình quất lên quấn lấy thanh hàng rào, muốn lợi dụng lực để bật trở lại cửa động, nhưng ý đồ này của hắn rất nhanh đã bị Luật Trưởng lão nhìn thấu, hắn đập thanh tề mi côn xuống thanh hàng rào đó.
Rầm!
Hàng rào vỡ tan tành, Tần Vô Song không còn chỗ nào bám nữa, trong lòng thấy lạnh băng, hắn cố gắng vận khí gấp gáp huýt lên ba tiếng…
Ba tiếng huýt vang vọng mãi, cơ thể Tần Vô Song rơi xuống hố đen sâu hun hút, hắn nhắm mắt lại đầy bi thương, thế là hết rồi sao?
Trong đầu Tần Vô Song bỗng hiện lên biết bao nhiêu gương mặt, phụ thân, tỷ tỷ, tỷ phu… còn cả đồng môn, sư huynh đệ…
Từng gương mặt đều quen thuộc như vậy, thân thiết như vậy, lúc này đây như đang vĩnh biệt Tần Vô Song…
– Lẽ nào, ở thế giới này, ta cuối cùng cũng chỉ là một khách qua đường thôi sao?
Tần Vô Song đau đớn:
– Vi Dực sư huynh họ nghe được ba tiếng huýt của ta, có lẽ sẽ không xông vào chứ, phải không?
Bên ngoài, cách đó khoảng mười dặm, Vi Dực bỗng tái mặt. Ba tiếng huýt ngắn này của Tần Vô Song tuy hình như bị cái gì đó chặn mất sóng âm thanh, nhưng vẫn rất rõ ràng, rất chói tai, khiến hắn bất giác thấy ớn lạnh.
– Lẽ nào Tần sư đệ gặp phải cường địch rồi?
Vi Dực lo lắng, sao hắn có thể không nghe ra chứ? Ba tiếng huýt đó như lời từ biệt trước khi lâm chung, đầy bi thương, đầy cảnh báo…
Ngay Lục Thiếu Nam và Hoàng Triêu Dương cũng biến sắc mặt, vội hỏi:
– Đại sư huynh, đó không phải tiếng huýt của Tần sư đệ sao? Ba tiếng huýt ngắn, sư đệ đang cảnh báo chúng ta phải không?