Cần phải nói là Đế quốc Đan Dương và Ba Thục Quốc căn bản chẳng có chỗ nào tiếp giáp nhau. Đế quốc Đan Dương nằm ở phía Đông Bắc, còn Ba Thục Quốc lại ở phía Tây Nam Đế quốc Đại La, căn bản là hai khu vực khác nhau. Đế quốc Đan Dương có thể cắt cứ nhiều cường giả mai phục nhưng tuyệt đối không thể cho nhiều quân đội dựng doanh trại ở Bích Phù Sơn. Đi xuyên qua Đế quốc Đại La rộng lớn, với đội quân hàng nghìn người mà nói thì căn bản là không thể.
Hơn nữa, Bích Phù Sơn là vùng lãnh thổ tranh chấp giữa Đế quốc Đại La và Đế quốc Thiên Trì, hoàn toàn không có can hệ gì với Đế quốc Đan Dương. Đế quốc Đan Dương cũng chẳng có bất cứ dấu hiệu nào là muốn chiếm cứ Bích Phù Sơn. Dù gì thì Bích Phù Sơn cũng cách Đế quốc Đan Dương quá xa. Tần Vô Song rất tò mò, rốt cuộc thì Đế quốc Thiên Trì có âm mưu gì đây?
Mà việc tàn sát thường dân vô tội trấn Tử Vân là vì lý do gì? Nếu chỉ vì thị uy thì có phần quá không hợp đạo lý. Tần Vô Song mạo hiểm đi do thám lần này, bất luận thế nào cũng phải tìm hiểu rõ ngọn ngành.
Tần Vô Song dùng thuật tiềm hành để tránh các chốt canh gác. Một khắc sau thì thấy phía sau khu rừng rậm rạp quả nhiên có một cái sơn động, đường vào khá rộng rãi. Hắn biết muốn tránh được tai mắt bọn chúng để vào đó là không thể, trừ phi hắn biết thuật ẩn thân.
Giờ Tần Vô Song lại có phần khâm phục gã áo bào xám kia. Thiết nghĩ, nếu học được thuật độn thổ của hắn thì sẽ dễ dàng tiếp cận sơn động kia.
Nấp trong chỗ tối quan sát một lúc, Tần Vô Song quyết định mạo hiểm. Hắn bèn mặc quần áo của tên lính canh kia vào, kiểm tra một lượt không thấy chỗ sơ hở nào rồi hắn chạy thẳng về phía sơn động.
Đến gần quả nhiên vô số hộ vệ ra chặn đường.
– Ngươi là người đội nào? Sao dám một mình chạy đến đây?
– Ta tuần tiễu ở ngoại vi, có tin tình báo quan trọng cần bẩm báo!
– Tin tình báo gì?
Một tên có vẻ là Đội trưởng tiến lại hỏi.
– Theo tin tình báo cho biết, có một lượng lớn cường giả của Đế quốc Đại La đã đến trấn Tử Vân, còn một tin khác nhất định phải báo cáo trực tiếp!
Tần Vô Song cũng rất cẩn thận, hắn không biết ở đây ai là kẻ đứng đầu nên không nói ra tên. Cũng may mà tên Đội trưởng không nghi ngờ, chỉ nói:
– Ngươi đợi đây, ta vào bẩm báo.
Một lúc lâu sau tên Đội trưởng đi ra nói:
– Đi theo sau ta, không được chạy lung tung!
Tần Vô Song mừng thầm đi theo hắn. Lúc này hắn cũng là mang trong mình suy nghĩ “không vào hang cọp sao bắt được cọp con”. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://truyenfull.net
Sơn động này đường đi rất ngoằn ngoèo, Tần Vô Song đi một lúc lâu, sau khi đi qua mấy thông đạo nhỏ hẹp thì bỗng phía trước mắt bỗng rộng rãi hẳn, phía trong sơn động này lại có một cái hang ngầm.
Cái hang ngầm khổng lồ xuất hiện trong lòng đất, bên trong đầy sương mờ, không thể nhìn rõ được đáy. Bốn bề đều quây hàng rào, mà xung quanh hàng rào tập trung rất nhiều nhân mã, trong đó kẻ đứng đầu đang ở đứng trên chỗ cao nhất chỉ chỉ trỏ trỏ.
– Qua đằng kia đi!
Tần Vô Song vừa nhìn là biết những kẻ kia đều là Tiên Thiên cường giả, trong đó còn có vài tên là Trung Linh võ giả!
Tần Vô Song hít sâu một hơi, với thực lực như thế này, thế trận như thế này, đúng là khiến hắn phải tặc lưỡi, nhưng đã đến đây rồi hắn không thể rút lui được nữa.
– Bái kiến chư vị đại nhân!
Tần Vô Song ra vẻ thành khẩn, sợ sệt.
– Đế quốc Đại La có cao thủ đến đây? Là tin tình báo của bên Trần đại nhân sao?
– Bẩm các vị đại nhân, ngoại vi Bích Phù Sơn có dấu vết chiến đấu, phát hiện thi thể của một con linh thú chiến lang…
Tần Vô Song nói một cách thăm dò.
– Cái gì?
Một người áo vàng nhướng mày:
– Linh thú chiến lang? Lẽ nào là Tiểu Phong?
– Không thể nào! Tiểu Phong và Trần Trưởng lão là bạn đồng hành gắn bó, nếu nó xảy ra chuyện thì chẳng phải Trần Trưởng lão…
Một người khác kinh ngạc nói. Lại một người khác nhìn người áo vàng:
– Luật Trưởng lão, nếu Trần Trưởng lão mà cũng có chuyện thì chắc cường giả cấp Điện chủ của Tinh La Điện đã đến rồi! Chúng ta phải làm sao đây?
Áo vàng trầm ngâm nói:
– Cấp Điện chủ? Không thể nào! Năm vị Điện chủ của Tinh La Điện không thể nào tùy tiện xuất môn. Từ thời gian phản ứng thì tin tức không thể nào lại truyền đến Tinh La Điện nhanh như vậy. Tinh La Điện cũng không thể nào lại đến nhanh như thế. Tàn sát trấn Tử Vân, trước sau cũng chưa đến mười ngày. Truyền đến Đế đô Ba Thục Quốc cũng phải ba bốn ngày, đến Tinh La Điện ít nhất cũng phải mười ngày. Vừa đi vừa về không thể nào đến đây trước hai mươi ngày được!
– Vậy sao Phong Lang, linh thú khế ước của Trần Trưởng lão lại xảy ra chuyện?
Trong số những người này rõ ràng gã áo vàng có địa vị cao nhất. Tần Vô Song cứ đứng cúi đầu như vậy nhưng có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh.
Gã áo vàng là cường giả cấp Trung Linh võ giả, linh lực khí tức trên người hắn còn mạnh hơn nhiều so với gã áo bào xám trước đây. Xung quanh hắn là ba Trung Linh võ giả, thực lực của chúng chỉ có hơn chứ không kém gã áo bào xám mà Tần Vô Song đã giết.
Ở đây còn có bảy tám tên Tiên Thiên Sơ Linh võ giả, kẻ nào thực lực cũng không hề kém đệ tử Tinh La Điện. Có vẻ như chúng cũng là tinh anh của Đế quốc Thiên Trì.
Tần Vô Song biết, trước mặt những cường giả này hắn phải thể hiện sự sợ sệt, nếu không sẽ bị bại lộ.
Trong tình huống này, một Hậu Thiên võ giả bình thường không thể nào lại trấn tĩnh được, do đó, để không bị nghi ngờ, Tần Vô Song cứ đứng “run rẩy”.
Gã áo vàng thấy vậy cũng không nghi ngờ gì, ra hiệu cho mọi người nén lại chút khí tức Tiên Thiên. Chăm chú nhìn cái hang ngầm khổng lồ, hắn trầm giọng nói:
– Cái trận pháp cổ quái này giờ vẫn chưa có chút manh mối gì. Thời gian quả thực không còn nhiều nữa. Theo ta dự tính thì cùng lắm là mười ngày. Nếu trong mười ngày mà không thể tìm được manh mối thì chúng ta nhất định phải rút lui, phong bế cả cái sơn động lại. Qua một thời gian lại đến tìm kiếm!
Một Trung Linh võ giả có cặp mắt tam giác, thần thái tối tăm, nói:
– Mười ngày có lẽ đủ. Chúng ta tìm nơi này, điều động nhiều nhân lực như vậy mở cái sơn động này, trước sau cũng chưa hết nửa tháng. Chẳng lẽ tìm được vị trí cụ thể này rồi lại không thể phá vỡ sự bí ẩn của nó sao? Luật Trưởng lão, theo ta, bí quyết Truyền Tống Trận này chắc chắn ở trong hang ngầm. Vấn đề bây giờ là chúng ta có dám vào thử không…
Nhìn cái hang ngầm khổng lồ phun đầy khói, không có gì ngoài sự kỳ quái, căn bản là không thể nhìn ra chút manh mối nào.
Những cái lan can và bậc thang này đều được những kẻ này dựng tạm, định tìm chút dấu vết phá giải sự bí hiểm, nhưng bao nhiêu ngày nay vẫn chẳng thu hoạch được gì.
Đám người này đúng là đến từ Đế quốc Thiên Trì, từ đệ nhất tông môn Thiên Cơ Tông, đều là cường giả cấp Trưởng lão, cũng có vài tên Đệ tử Trung tâm.
Trong một lần vô tình, Thiên Cơ Tông có được một tấm bản đồ cũ biết được trong Bích Phù Sơn có một cái Truyền Tống Trận, mà nghe nói nó thông với một nơi thần bí, bên trong có kỳ duyên vô thượng.
Việc này khiến trên dưới Thiên Cơ Tông đều rất quan tâm, phái một lượng lớn Trưởng lão và Đệ tử Trung tâm đem nhiều cường giả như vậy đột nhập vào Bích Phù Sơn tìm kiếm, cuối cùng cũng kiếm được khu vực này.
Mà khi chúng tìm được nơi này lại phát hiện gần sơn động có một số đồng tử hái thuốc của Tinh La Điện.
Thế là đương nhiên không chút khách khí, giết luôn những đồng tử đó. Cũng là đám đồng tử đó không có phúc duyên, chúng phát hiện sơn động cũng rất hiếu kỳ, đang định thương nghị để vào trong tìm hiểu thì bị cường giả Thiên Cơ Tông giết chết.
Đồng tử hái thuốc thì có chút thực lực gì chứ? Đối mặt với nhiều Tiên Thiên cường giả như vậy đương nhiên chỉ có chết. Nhưng cảnh tượng giết chóc đó lại bị một số thợ săn và thương khách phát hiện, bỏ chạy tứ tán, đến khi Thiên Cơ Tông phát hiện thì chúng đã chạy mất rồi.
Do đó mà Thiên Cơ Tông làm một vụ huyết tẩy trấn Tử Vân. Sai ba nghìn quân do Tiên Thiên Trung Linh võ giả dẫn đầu bao vây trấn Tử Vân. Cộng với linh thú làm trinh sát, những người cho dù đào ba thước đất chạy trốn cũng không thoát được. Sau một trận tàn sát, đương nhiên chẳng còn ai sống sót.
Sự rối rắm trong đây đương nhiên Tần Vô Song không thể biết rõ. Nghe gã áo vàng nói vậy, cũng không kìm được mà liếc nhìn hang ngầm.
– Thì ra, đám người này nhằm vào cái hang ngầm, là cái Truyền Tống Trận gì đó sao?
Tần Vô Song ngẫm nghĩ:
– Có lẽ, họa trấn Tử Vân là do bí mật trong này!
Tuy trong lòng đầy phẫn nộ nhưng Tần Vô Song cũng không dám manh động. Bốn tên Trung Linh võ giả trước mặt đây kẻ nào cũng là kình địch. Bốn kẻ mà cùng lên thì Tần Vô Song hắn căn bản không có chút cơ hội nào. Đặc biệt là ở trong sơn động, hoàn toàn giống như chim nhốt trong cái lồng nhỏ, không thể nào thoát được.
Mà bốn Trung Linh võ giả ở đây, dù bọn Vi Dực có đến hết đây thì e là cũng chỉ có một kết quả, đó chính là bị giết sạch sẽ, tuyệt đối không có chút may mắn nào.
Bốn Trung Linh võ giả, dù Tần Vô Song và Vi Dực miễn cưỡng một đấu một thì hai kẻ còn lại cùng những Sơ Linh võ giả khác đối phó với tám đệ tử khác của Tinh La Điện cũng dễ như trở bàn tay. Khi tám người họ chết thì quay sang đối phó Tần Vô Song và Vi Dực. Kết quả thế nào Tần Vô Song không dám nghĩ tiếp nữa. Trong đầu bắt đầu tìm cách thoát thân:
– Nhất định phải nhanh chóng truyền tin này về Tinh La Điện!
Tần Vô Song nghĩ.
Hắn biết, khiến Đế quốc Thiên Trì gây can qua lớn thế này, cái hang ngầm trong sơn động này chắc chắn không tầm thường.
Gã áo vàng nhìn hang ngầm một lúc mới quay đầu lại nói:
– Dù tin tức có chính xác hay không, Trần Trưởng lão có phải gặp chuyện gì hay không thì chúng ta cũng tuyệt đối không được lơ là. Đỗ Trưởng lão, Trương Trưởng lão, hai vị đi một chuyến tìm hiểu thực hư.
Hai Trung Linh võ giả bên cạnh đáp:
– Được!
Tần Vô Song nghĩ bụng, không xong rồi, hai bọn chúng đi ra, chẳng may gặp đám người bọn Vi Dực, phát sinh giao chiến là đám người Vi Dực sẽ gặp bất trắc mất.