Khí Trùng Tinh Hà – Chương 253 – Botruyen

Khí Trùng Tinh Hà - Chương 253

Hồi trước Tôn Vô Mi và Ba Lập Minh cùng đến Đại Ngô Quốc viện trợ, lại bị Tần Vô Song chặn giữa đường, hắn rất quen thuộc với giọng nói của Tần Vô Song. Nghe thấy giọng hắn, Tôn Vô Mi thật ra đã có chút phán đoán, nhưng gương mặt thật sự khác quá nhiều nên hắn không dám nhận định.
Nghe Tần Vô Song hỏi như vậy thì hắn càng khẳng định hơn. Sau khi nghe câu trả lời khẳng định của Chu Phù thì Tôn Vô Mi không còn nghi ngờ gì nữa, bèn tiến lên trước hành lễ:
– Tần đại nhân, thật không ngờ được gặp lại Tần đại nhân ở đây!
Tần Vô Song thở dài:
– Thế sự vô thường, lúc trước ngươi và Ba Lập Minh đồng hành, mà giờ lại âm dương cách biệt. Tôn Vô Mi, ngươi đến nhìn xem có biết thi thể này là ai hay không?
Tôn Vô Mi tiến lên nhìn một lúc lắc đầu:
– Kẻ này nhìn lạ, Tôn mỗ không quen.
– Ngươi suy đoán kẻ tàn sát dân chúng vô tội ở trấn Tử Vân đến từ đâu?
Tần Vô Song trầm ngâm hỏi.
– Không nghi ngờ gì, chắc chắn là hành vi của Đế quốc Thiên Trì. Bích Phù Sơn này luôn là miếng mỡ béo bở mà Đế quốc Thiên Trì nhăm nhe. Tuy phần lớn lãnh địa nằm trong lãnh thổ Đế quốc Đại La ta, nhưng dã tâm của Đế quốc Thiên Trì đối với Bích Phù Sơn không phải chỉ một hai ngày. Nhiều người đi hái thuốc của Ba Thục Quốc thường bị tập kích trong núi, mất tích một cách kỳ lạ. Có tin tình báo cho thấy có lẽ Đế quốc Thiên Trì có đóng quân doanh ở sâu trong Bích Phù Sơn.
Tôn Vô Mi khẽ thở dài:
– Trước đây, việc ở Bích Phù Sơn luôn do Võ Thánh Ba Lập Minh chủ trì, ta rất ít khi hỏi đến. Không ngờ lần này lại xảy ra vụ huyết án vô nhân đạo này. Chư vị tôn sứ, Ba Thục Quốc ta trước nay luôn trung thành với Đế quốc Đại La, bảo vệ hoàn chỉnh lãnh thổ. Chuyện này xin chư vị sứ giả làm chủ cho Ba Thục Quốc chúng ta, cho Võ Thánh Ba Lập Minh!
– Đây chính là kẻ giết Ba Lập Minh, hiện nay hắn đã chết. Nhưng kẻ tàn sát trấn Tử Vân thì chưa rõ hung thủ. Do đó mà bọn ta quyết định vào sâu trong núi điều tra.
Nghe Tần Vô Song nói vậy, Tôn Vô Mi lấy ra một tấm bản đồ:
– Tần đại nhân, đây là bản đồ mà Ba Lập Minh đưa cho ta, là bản đồ của Bích Phù Sơn. Trên đó, đánh dấu đỏ là nơi mà Ba Lập Minh cảm thấy nghi ngờ. Nếu Đế quốc Thiên Trì có quân doanh thì chắc chắn nằm ở ba nơi này…
Tôn Vô Mi chỉ lên bản đồ. Tấm bản đồ khá sơ lược nhưng phương vị và địa danh đều đánh dấu rất rõ ràng. Có tấm bản đồ này, kế hoạch xuất động tập thể, tra xét toàn diện trước đây của bọn Tần Vô Song tạm thời có thể gác lại.
– Tuy bản đồ cho thấy ba nơi này rất đáng nghi nhưng nhất định phải đi xác định thực hư ra sao. Sau khi tìm hiểu thực hư rồi tính tiếp, chư vị thấy sao?
Tần Vô Song nhìn xung quanh hỏi ý kiến.
Sau hàng loạt trận giao chiến, uy tín của Đội trưởng Tần Vô Song này đã lên như diều gặp gió. Tất cả mọi người không những không có tâm lý chống đối mà còn đã quen với việc Tần Vô Song đảm nhận trách nhiệm Đội trưởng.
Đặc biệt là Triệu Mục Chi, sự xuất hiện kịp thời của Tần Vô Song có thể nói là đã kéo hắn về từ quỷ môn quan, những thành kiến trước đây của hắn đã sớm trở thành sự khâm phục rồi. Bất luận nói về mặt thực lực hay làm người thì Tần Vô Song đều khiến một nam nhân tâm cao khí ngạo như Triệu Mục Chi phải tâm phục.
Do đó, hắn là người đầu tiên tán thành:
– Tìm hiểu thực hư trước đúng là nên làm, nếu không chúng ta mà tùy tiện vào đó, người đông dễ rút dây động rừng! Địch trong chỗ tối, chúng ta ngoài sáng, sách lược như vậy không có lợi cho chúng ta. Chúng ta nhất thiết phải chuyển sáng thành tối mới hoàn thành được sứ mệnh!
Chu Phù lại nói:
– Tìm hiểu thực hư? Phái ai đi đây?
Vi Dực xung phong:
– Lần trước Tần sư đệ đi rồi, lần này để ta!
– Ta cũng đi!
Hoàng Triêu Dương cũng đứng dậy.
Tần Vô Song trầm ngâm một lúc, gật đầu:
– Vậy nhờ Vi Dực sư huynh cùng Lục, Hoàng nhị vị sư huynh cùng đi. Đúng như Triệu Mục Chi sư huynh đã nói, chúng ta ở ngoài sáng, địch trong tối. Ba sư huynh tốt nhất đừng tách nhau ra tránh việc địch sẽ lợi dụng.
Vi Dực nói:
– Lục Sư đệ và Hoàng sư đệ đều không cần đi. Nếu là đi dò xét đường, một mình ta là đủ. Nhiều người sẽ thêm nguy hiểm!
Tôn Vô Mi từng nghe đến danh tiếng của Vi Dực, đương nhiên hắn biết thực lực tu vi của Vi Dực, do đó mà hắn tán đồng:
– Ta thấy Vi đại nhân nói đúng. Nhiều người sẽ thêm nguy hiểm. Nếu dò xét đường thì một người là đủ, tiến thoái cũng dễ dàng hơn!
Tần Vô Song gật đầu:
– Nếu vậy thì Vi sư huynh đi một mình, hẹn năm ngày sau, bất luận có tin gì hay không, Vi sư huynh nhất định phải đến nơi này, huynh thấy sao?
Vi Dực tính toán, cảm thấy năm ngày là đủ:
– Được, chúng ta lấy thời gian năm ngày làm kỳ hạn! Trong vòng năm ngày nhất định ta sẽ trở về. Nếu vạn nhất không về được xin chư vị hãy chuẩn bị tốt tinh thần!
Khẩu khí của Vi Dực có chút khảng khái của “Phong tiêu tiêu hề Dịch Thủy hàn. Tráng sĩ nhất khứ bất phục phản”.
– Vi sư huynh nhất định sẽ mã đáo thành công!
Tần Vô Song nhìn thẳng vào Vi Dực. Song Tinh của Tinh La Điện nhìn nhau là như có giao ước. Ai cũng biết lần này ai cũng có trách nhiệm. Sau khi Vi Dực cáo biệt, Tần Vô Song cổ vũ:
– Chư vị, chuyến đi lần này của Vi Dực sư huynh chắc chắn sẽ có tin tức. Có thể trong năm ngày sẽ có trận chiến lớn, các vị hãy chuẩn bị sẵn sàng. Hãy nghĩ đến hàng vạn thi thể ở trấn Tử Vân, nghĩ đến những người dân vô tội kia. Thù này không báo ta đâu còn mặt mũi nào mà trở về Tinh La Điện? Đâu xứng để xưng là đệ tử của Tinh La Điện?
Tần Vô Song làm người hai kiếp đều rất có nguyên tắc. Chuyện lần này rõ ràng đã động chạm sâu sắc đến nguyên tắc làm người của hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Ban đầu Tần Vô Song đến Đại Ngô Quốc đại náo, chỉ giết tinh anh của Đại Ngô Quốc, bọn chúng không kẻ nào là tay không từng nhúng chàm, không có kẻ nào là không tham gia chiến tranh xâm lược Bách Việt Quốc. Giết những kẻ đó Tần Vô Song không có chút áp lực tâm lý nào, càng không có cảm giác bất ổn. Đó chỉ là đạo lý nợ máu phải trả bằng máu mà thôi. Khi hắn đại náo còn giữ nguyên tắc, tuyệt đối không lạm sát người vô tội, không được động đến một sợi tóc của bách tính.
Mà nguyên nhân khiến hắn động thủ cũng là vì hai nước giao chiến, vì nhiều dũng sĩ của Bách Việt Quốc máu chảy thành sông, vì Võ Thánh Cầu Lệnh Đức bị chém đầu…
Nhưng bách tính vô tội ở trấn Tử Vân từ trước tới nay đều không tranh giành với đời, không quyền lực không sức mạnh, lại gặp phải sự tàn sát tàn bạo như vậy. Điều này đã gây phẫn nộ cho tất cả Đệ tử Trung tâm của Tinh La Điện.
Nếu chuyện này có liên quan đến Đế quốc Thiên Trì thì đúng là quan hệ trọng đại, rõ ràng là muốn thị uy, khiêu chiến với Đế quốc Đại La.
Bất luận thế nào, hàng vạn oan hồn kia không thể chết oan uổng như thế được, Chuyện này nhất định phải tìm lại công bằng, dù mười mấy người bọn hắn không thể giải quyết được thì tự khắc sẽ có người với địa vị và thực lực cao hơn đến giải quyết.
Tôn Vô Mi thấy Tần Vô Song hạ lệnh, mà Đệ tử Trung tâm khác của Tinh La Điện đều nhất nhất nghe theo cũng thầm thấy kinh ngạc. Hắn nghĩ Tần Vô Song này quả nhiên không lâu gặp lại đã thay đổi hoàn toàn. Lần trước gặp hắn dù là khí độ hay thực lực đều có khác biệt rất lớn. Tần Vô Song này lại có thể khiến Vi Dực, thanh niên cường giả hàng đầu được Tinh La Điện công nhận nghe theo, lẽ nào địa vị của Tần Vô Song còn cao hơn cả Vi Dực?
– Lẽ nào, tin đồn Tần Vô Song là Quán quân trong cuộc thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm là đúng?
Tôn Vô Mi nghĩ thầm mà thấy kinh ngạc. Nhưng đồng thời hắn cũng thấy vui mừng, trước đây bọn hắn mà tự ý chống đối với Tần Vô Song thì sẽ có hậu quả thế nào chứ?
Đồng thời hắn cũng cảm thấy cảm kích, Tần Vô Song không để bụng chuyện trước đây, từ vạn dặm đến đây tận tâm tận lực điều tra chuyện này, nếu không phải người khoan dung độ lượng thì không thể làm được.
– Nghĩ xem, Tần Vô Song vào Tinh La Điện cũng chưa đến nửa năm lại có thể xưng hùng trong các đệ tử thanh niên. Tiền đồ của hắn chắc chắn rất rộng mở! Ài, Bách Việt Quốc thật may mắn, có được một thiên tài trẻ tuổi như vậy, không muốn phất lên cũng khó! Ba Thục Quốc ta bao giờ mới có được một tuyệt thế thiên tài như vậy đây?
Tôn Vô Mi nghĩ bụng.
– Tôn Vô Mi, ngươi dẫn người trở về trấn Tử Vân. Bọn ta sẽ tọa trấn ở vùng ngoại vi Bích Phù Sơn này. Chuyện này cũng không phải chuyện của một mình Ba Thục Quốc các ngươi, mà nó là quốc uy của cả Đế quốc Đại La ta, liên quan tới quyền uy của Tinh La Điện chúng ta. Mọi chuyện sẽ do đệ tử Tinh La Điện bọn ta giải quyết!
Tôn Vô Mi nghe Tần Vô Song nói vậy đương nhiên vô cùng cảm kích. Có lời hứa đó của Tần Vô Song, Ba Thục Quốc cũng không cần phải nơm nớp lo sợ cho vận mệnh của mình nữa.
– Được, Tần đại nhân!
Tôn Vô Mi không dám làm trái lại ý của Tần Vô Song. Quan hệ của hắn và Tần Vô Song lúc này không phải loại nói chuyện bình đẳng như trước đây ở Đại Ngô Quốc nữa.
Sự ứng biến của Tôn Vô Mi về phương diện này cũng rất tốt, hắn đã kịp thời điều chỉnh vị trí của mình, điều chỉnh tâm thái để đáp lại lời dặn dò của Tần Vô Song.
Sau khi người của Ba Thục Quốc rút đi, Tần Vô Song dặn tiếp:
– Tất cả mọi người nghỉ ngơi lấy tinh thần, dưỡng sức. Tám người các huynh, mỗi đội hai người, ta một mình. Cứ hai giờ lại đổi một đội canh gác. Những người khác nghỉ ngơi, chuẩn bị cho chiến đấu!
Hiệu lệnh được phát ra, không một ai dám không phục tùng.

Ba ngày rất nhanh đã qua, hàng ngày Tần Vô Song đều nhìn về Bích Phù Sơn, ngọn núi lớn như đang chìm vào giấc ngủ, không có chút âm thanh gì vọng lại. Còn hai ngày nữa, Tần Vô Song tin là Vi Dực sư huynh nhất định sẽ thuận lợi trở về.
Nhưng khi đến ngày thứ năm Vi Dực vẫn không có chút tin tức gì. Điều này khiến các đệ tử ít nhiều có cảm giác bất an. Đến chiều tối là năm ngày đã qua, theo giao hẹn của Vi Dực thì thời hạn năm ngày đã sắp qua rồi.
Nếu không quay lại có phải có nghĩa là Vi Dực sư huynh đã xảy ra chuyện gì? Huynh ấy từng nói, nếu năm ngày không quay lại thì mọi người hãy chuẩn bị tâm lý. Sau buổi trưa, lại gần hơn với chiều tối. Trong lòng tuy sốt ruột nhưng Tần Vô Song không biểu hiện ra mà động viên mọi người bình tĩnh, không nên hốt hoảng.
Nhưng ba đệ tử của nhất mạch Đại Điện chủ lại không thể bình tĩnh được, đã mấy lần kêu gào đòi xông vào núi tìm Vi Dực sư huynh, không khí lại càng thêm căng thẳng.

Đang có 4 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.

Xiaolin
  

123456

Xiaolin
  

11111

Xiaolin
  

1113

Xiaolin
  

789