Hồng Lệ ánh mắt lạnh buốt, giương mắt nhìn Tần Vô Song, binh khí trong tay là một cây Phương Thiên Họa Kích, là một loại binh khí dài, khi mà vận dụng thì lại mang đặc điểm kết hợp đao và thương.
Nói chung, dùng loại binh khí này, hoặc chính là dạng đầu thương làm bằng sáp đèn cầy, chỉ là vẻ hào nhoáng bên ngoài. Mà một tính khả năng khác chính là cao thủ thật sự.
Tần Vô Song nhớ rõ, thời cổ đại của kiếp trước, cũng có những chiến tướng dùng Phương Thiên Họa Kích dũng mãnh vô cùng. Giống như Lữ Bố, hắn chính là dùng Phương Thiên Họa Kích.
Mà Điển Vi, sử dụng chính là Song Thủ Đơn Nhận Kích.
Một thế hệ bá vương, Võ Thần Hạng Võ lại là dùng Long Đầu Phá Thành Kích.
Mấy cao thủ dùng kích này, từ cổ chí kim đều là những đại cao thủ vô cùng lợi hại.
Tần Vô Song nhìn gã Hồng Lệ này, liền biết không phải là kẻ chỉ có mã bề ngoài hào nhoáng, dám dùng Phương Thiên Họa Kích này thì tất nhiên là kẻ có thể dùng thực lực mà nói chuyện.
– Tần Vô Song!
Hồng Lệ hô lãnh liệt, trương kích trong tay xuất ra khí thế ngập trời:
– Vài vòng trước ngươi thật là tốt số, đến đây thì coi như là kết thúc được rồi. Hôm nay để cho Lệ Hồng sư huynh ta đến vạch trần hư danh của ngươi, đánh ngươi hiện nguyên hình.
Phong cách của Hồng Lệ từ trước đến giờ đều là như vậy, ngang ngược bá đạo, hung ác nham hiểm vô cùng.
Phong cách nói chuyện này của hắn, cũng là một phần trong phong cách chiến đấu của hắn. Tần Vô Song đều biết, cũng cười lạnh, nói lại:
– Ta nghe nói ngươi lần trước xếp danh thứ bảy? Ta thực muốn xem xem danh thứ bảy có phải là danh đúng với thực hay không.
Chiến đấu tới vòng thứ tư, cơ bản đã qua thời kỳ phải ẩn núp, nếu như là đại bàng cũng cần phải bay trên gió lốc, hướng thẳng tới tận trời xanh. Với hàm ý của mấy ngày trước đây, Tần Vô Song lúc này cũng không hề áp lực mà là đối chọi tương ứng. Nguồn: https://truyenfull.net
Tới cấp bậc chiến đấu này rồi thì Tần Vô Song cũng không cần phải che giấu cái gì quá nhiều. Đối thủ như thế này cũng đủ để Tần Vô Song thi triển công phu thực sự rồi. Một khi tên Hồng Lệ đã kiêu ngạo như thế này, hắn cũng dùng thủ đoạn tốt nhất của bản thân, lấy kiêu ngạo đối kiêu ngạo, lấy điên cuồng đối với điên cuồng.
Tần Vô Song quyết định vòng chiến đấu này hắn nhất định phải dứt điểm nhanh chóng, dùng một hơi đem Hồng Lệ kia đánh rớt xuống võ đài, hoàn toàn xóa sạch hết nhuệ khí của hắn. Như thế mới có thể làm cho đối thủ ở vòng tiếp theo khiếp sợ.
Tần Vô Song nói là làm, hét lên một tiếng, Tử Dương Kiếm đã ở trong tay, tung hoành một kiếm, một đạo kiếm quang phi ra, cắt ngang, một đạo hồng mang cắt xẹt trước mắt Hồng Lệ. Mượn thế của một kiếm này, Vô Song không cần khách sáo, tốc độ rất nhanh, hướng tới Hồng Lệ mà công kích.
Đối phó với tên Hồng Lệ, chiến lược của Tần Vô Song cũng không giống như đối với Hạ Phi Hồng. Kiếm pháp của Hạ Phi Hồng tuy nhanh nhưng sơ hở cũng nhiều.
Hồng Lệ dùng là Phương Thiên Họa Kích, loại binh khí này bình thường đại khí dồi dào tràn đầy, lực công kích mạnh, am hiểu lực công kích ở cự ly xa. Nếu hắn để hắn kịp phát bất kỳ một chiêu nào, muốn thắng kẻ này e rằng cũng không dễ dàng.
Cách tốt nhất đối phó với loại binh khí dài này chính là đánh giáp lá cà với hắn, khiến cho binh khí dài của hắn không phát huy được uy lực.
Đúng cái gọi trước mắt là “một tấc dài, một tấc hiểm”, binh khí dài nếu như đánh giáp lá cà, tác dụng tự nhiên suy giảm rất nhiều. Tần Vô Song ôm ý niệm này trong đầu, tự nhiên là không thể để cho Hồng Lệ có bất kỳ một chút cơ hội kéo dài khoảng cách nào.
Sở trường của Hồng Lệ ở chỗ đại khí công kích dồi dào, xê dịch trốn tránh trong phạm vi nhỏ, quả thực không phải là thủ đoạn mạnh nhất của hắn. Gặp Tần Vô Song liều mạng công kích như vậy, tự nhiên là nảy sinh sự sợ hãi. Vừa không ngừng dùng Phương Thiên Họa Kích phòng ngự công kích, một bên thầm mắng tên Tần Vô Song này xảo quyệt.
Cước bộ Hồng Lệ lập tức lui lại, ý đồ định tạo khoảng cách xa một chút, phát huy ưu thế công kích tầm xa của hắn.
Chỉ là, Tử Dương Kiếm của Tần Vô Song một khi thi triển mở ra, thật giống như múa bút vẩy mực, vô cùng tự nhiên, một thanh trường kiếm đang múa giống như hoa châm vô cùng tinh xảo, hồ điệp xuyên hoa, đông du tây tẩu, từng đường kiếm tập trung đánh vào chỗ yếu hại xung quanh thân thể của Hồng Lệ.
Hơn nữa, lực công kích của Tần Vô Song phối hợp với bộ pháp Lăng Vân Tiên Bộ, mỗi công kích là một đường kiếm, giẫm lên một lần bộ pháp, chuyển động một cái thân vị, xoay quanh rất nhanh Hồng Lệ, để Hồng Lệ hoàn toàn không có cơ hội thoát thân.
Hồng Lệ cho dù là có lui nửa bước, nhưng vẫn luôn cảm thấy kiếm của Tần Vô Song giống như những con mắt đang nhìn hắn, không ngừng hướng tới chỗ yếu hại của hắn mà đâm tới. Bất luận hắn có trốn thế nào, lùi thế nào thì trước sau vẫn không thể nào mà bảo đảm toàn thân sẽ lui ra an toàn. Chỉ có thể dùng kích chống đỡ, chống đỡ được chỗ này hỏng chỗ kia, hoàn toàn không thể ngăn cản hết được.
Sự chiến đấu như vậy tự nhiên là khiến cho hắn rất nổi giận. Một chiêu công kích cũng không thể nào mà phát huy, ngược lại bị đối phương tấn công làm cho chật vật khổ sở. Lúc Hồng Lệ hắn đứng ở bên ngoài nhìn xem Tần Vô Song chiến đấu thì căn bản không thể nhìn ra thực lực giữa mình và đối thủ chênh lệch đến tột cùng là bao nhiêu.
Hồng Lệ bây giờ lại có chút hối hận, trước trận chiến này, mấy sư huynh đệ hắn cũng đã từng bàn bạc qua về thực lực của Tần Vô Song.
Đại sư huynh Vi Dực cùng đã từng chỉ ra thấu đáo, căn cứ vào trận chiến của Tần Vô Song cùng với Hạ Phi Hồng thì thấy Tần Vô Song kia là cao thủ nắm vững tiết tấu trong một trận đấu. Khống chế tiết tấu nhịp đấu nhanh chậm vô cùng xuất sắc, dùng tiết tấu để mà quấy rối đối thủ.
Hồng Lệ trước đây cũng không phải là chưa từng nghĩ qua vấn đề này, nhưng hắn thật không nghĩ tới, trong trường hợp mình thật sự đụng độ tới Tần Vô Song, hơn nữa căn bản là không nghĩ tới vừa ra tay thì đã bị Tần Vô Song khống chế được tiết tấu.
Theo như hắn thấy, một bộ công pháp trường kích của hắn một khi thi triển mở ra thì cả Diễn võ đài này sẽ bị hắn bao phủ ở bên trong, tiết tấu tự nhiên là không thể nào để cho đối thủ có khả năng nắm giữ. Nhưng mà hắn lại tính sai.
Với kinh nghiệm chiến đấu phong phú của Tần Vô Song, lúc trên đường tiến lên sân đấu đã có phân tích chu đáo, có thể nói là một loại dày công tôi luyện. Vừa tiến lên, căn cứ theo sự phân tích những điểm yếu sơ hở của loại binh khí của Hồng Lệ, vừa ra tay thì trực tiếp công kích mãnh liệt, nắm giữ khống chế được tiết tấu. Khiến cho Hồng Lệ hoàn toàn không thể thi triển ra được bất cứ một chiêu nào cả. Hồng Lệ cơ hồ tức giận đến hộc máu. Nhưng tất cả mọi việc đến lúc này căn bản đều là việc vô bổ.
Kiếm pháp của Tần Vô Song thiên biến vạn hóa, lại phối hợp với bộ pháp vô cùng kỳ dị kia của hắn, trừ phi cảnh giới của ngươi cao hơn hắn rất nhiều mới có thể dựa vào cảnh giới linh lực mà trực tiếp phản kháng sự khống chế của Tần Vô Song, nếu không thì dưới sự công kích như thế này, cơ hồ đã có thể tuyên cáo kết thúc được rồi.
Đúng như dự đoán, thời điểm Hồng Lệ kiên trì đến kiếm thứ sáu mươi, dưới chân cuối cùng đạp chậm một bước, bị trường kiếm của Tần Vô Song quét trúng, soạt một tiếng đâm vào giữa bả vai.
Bả vai này chính là nơi chịu lực của những kẻ sử dụng vũ khí như Phương Thiên Họa Kích, nơi này bị thương thì tương đương với việc toàn bộ cánh tay sẽ không nghe theo sự chỉ huy nữa. Dưới một kiếm này, Tần Vô Song hiển nhiên là có sự khoan dung thu lực, nếu không dùng thực lực thực sự thì hoàn toàn có thể chặt gãy cánh tay hắn rồi.
Hồng Lệ mặt như tro nguội, vẻ mặt biểu tình vô cùng dữ tợn, môi run run, giống như đang nguyền rủa cái gì đó. Tay trái kéo Phương Thiên Họa Kích, cũng bất lực không thể tiếp tục tấn công nữa. Tay phải bị thương, muốn dựa vào một tay dùng Phương Thiên Họa Kích để tấn công đối thủ, quả thật như kẻ mơ mộng viễn vông hão huyền.
– Đa tạ!
Tử Dương Kiếm của Tần Vô Song lại trở về sau bả vai, lui ra phía sau vài bước, hai tay ôm ngực, nhàn nhạt đứng nhìn Hồng Lệ.
Hồng Lệ hiển nhiên vẫn chưa phục, căm giận nói:
– Tần Vô Song, ngươi thắng ta, đơn giản chỉ là sự may mắn nhất thời, chiếm được cơ hội trước, nếu như đấu công bằng, ta sẽ không thua ngươi.
– Ngươi và ta tay chân đều khỏe mạnh mà lên đài đấu, đó là sự đối chọi công bằng.
Tần Vô Song thản nhiên nói.
– Hồng sư huynh, ngươi không thể không biết, một kiếm kia của ta nếu đem hết toàn lực ra thì cả đời này của ngươi e rằng chỉ có thể dùng một tay sử dụng kích.
Toàn bộ khuôn mặt của Hồng Lệ run rẩy, mặc dù vô cùng phẫn nộ, nhưng lại cũng không thể không thừa nhận, lời nói của Tần Vô Song quả nhiên không phải là nói dối. Nếu một kiếm vừa rồi, Tần Vô Song quả thực sử dụng toàn lực thì quả thật hắn đã mấy đi một cánh tay rồi.
Hồng Lệ hừ một tiếng:
– Tần Vô Song, chớ có giả nhân giả nghĩa, Hồng mỗ ta tuyệt đối không chịu thua cái bộ mặt đó của ngươi.
Hắn nhớ sư phụ đã từng khen Tần Vô Song “lấy đức phục nhân” nghĩ thầm:
– Thủ đoạn của Tần Vô Song ngươi đi lừa tên ngốc nghếch Hạ Phi Hồng thì được, chứ lừa muốn cho ta bội phục ngươi thì tuyệt đối không có khả năng đó.
Tần Vô Song bất đắc dĩ lắc đầu, tên Chấp sự kia cũng nói:
– Hồng Lệ, ngươi là muốn chiến hay muốn nhận thua? Đưa ra một đáp án cụ thể.
Ánh mắt Hồng Lệ đỏ bừng, trừng mắt nhìn tên Chấp sự kia, thật lâu sau, cuối cùng đứng dậy không nổi, thầm chửi:
– Lần này coi như là ngươi gặp may, sang năm ở trên Diễn võ đài này, đừng để ta đụng tới ngươi!
Đụng tới đối thủ thất bại mà không thèm chịu nhân như vậy, Tần Vô Song cũng chỉ có thể cười khổ liên tục.
Mà Đại Điện chủ Trác Bất Đàn đang theo dõi cuộc chiến ở xa xa kia, đối với biểu hiện của Hồng Lệ lại vô cùng thất vọng. Nếu đệ tử nhất mạch của mình mà toàn là loại tính cách này thì cũng khó trách cho Vi Dực gần mực thì đen.
Quay đầu thở dài:
– Lão Nhị, Tần Vô Song này quả nhiên đúng như kỳ danh của hắn, thiên hạ vô song à. Người trẻ tuổi như vậy, thực sự rất khó tưởng tượng hắn là tới từ một Công quốc không có tiếng tăm gì như vậy. Bách Việt Quốc có Tần Vô Song, quả nhiên là sự may mắn của bọn họ.
Truân Trung Trì cũng là gật gật đầu:
– Ta cũng thật khó có thể tin tưởng rằng, phong thủy của Bách Việt Quốc như vậy, sao lại đột nhiên có thể thịnh vượng như thế? Từ lúc Tinh La Điện của chúng ta có lịch sử cho tới nay, đệ tử tới từ Bách Việt Quốc có thể nói là đã ít lại càng ít. Nhưng lần này, cư nhiên lại có thể xuất hiện một thiên tài như vậy.
Ba vị Điện chủ khác cũng là yên lặng không nói, cho tới lúc này, bọn họ có không muốn thừa nhận sự tài hoa thiên phú của Tần Vô Song cũng không được. Nếu không như vậy thì chính là trái với lòng mình.
Ngũ Điện chủ Điền Tri Hành lại là bực tức oán trách:
– Lão Nhị, lần này đều là ngươi kiếm được quá dễ dàng rồi. Lần sau có một hạt giống tốt như vậy, ngươi không thể nào lại tranh với ta được đâu.
Tâm tình của Truân Trung Trì lúc này rất vui vẻ, cười nói:
– Được, lần sau có cơ hội tốt như vậy, ta cam đoan sẽ không tham gia. Mấy người các ngươi tự đi tranh nhau.
Hắn ngoài miệng nói rất hào phóng, nhưng trong lòng thì hắn cũng biết, nhân vật giống như Tần Vô Song ba trăm năm e rằng cũng khó có được một kẻ như vậy. Lần sau, có trời mới biết là cái lần sau đó sẽ xuất hiện vào lúc nào.
Vòng đấu thứ nhất kết thúc sớm nhất lại không phải là bên của Tần Vô Song mà là từ bên của Vi Dực cùng với Giản Duệ. Giản Duệ thua cuộc, vâng theo lời của sư phụ, chống cự đơn giản vài cái liền bỏ cuộc, để Vi Dực thoải mái thắng lợi.
Bởi vậy, trong hai mạch của Đại Điện chủ và Nhị Điện chủ trong lúc đó, hai bên đối chiến, đều là một thắng một thua, không có kẻ nào mất mặt cả, cũng không có thua thiệt. Bên của Chu Phù cũng là thoải mái vô cùng.
Đối thủ của Chu Phù khi đối mặt với nàng thì cũng chẳng khác gì Giản Duệ gặp Vi Dực là mấy. Cũng là chống cự qua loa vài chiêu rồi chủ động nhận thua, nhân tiện còn không quên biểu lộ một chút tình cảm ở trong đáy lòng, công bố mình chính là kẻ đã sùng bái ngưỡng mộ Chu sư tỷ từ lâu, chỉ hi vọng một ngày nào đó có thể thỉnh giáo Chu sư tỷ vân vân…
Mà cuộc chiến của Lữ Đằng và Đặng Bá Hổ cũng là vô cùng thông minh. Thử qua vài chiêu, biết không thể nào đấu lại được với Đặng Bá Hổ, Lữ Đằng cũng không vội mà tiến công, cùng Đặng Bá Hổ đọ sức một hồi cũng tính đường rút lui.
Vốn theo tính cách thì Lữ Đằng sẽ không chủ động nhận thua. Nhưng vừa nghĩ tới đại kế ba người trong mười người của sư phụ thì hắn không thể không dằn lòng đi nhận thua trận này. Bởi vậy, Thanh Vân Điện có bốn kẻ thì hai kẻ được thăng cấp, hai kẻ đại đào thải ra khỏi tám hạng đầu.
Đương nhiên, bị đào thải ra tám hạng đầu cũng không phải là không còn chút cơ hội nào, ít nhất bọn họ vẫn còn cơ hội để tranh hai hạng chín và mười!