Gã số 26 kia khẳng định gật gật đầu:
– Nhận thua!
Tên Chấp sự kia ngạc nhiên nói:
– Còn chưa chiến đã hàng, không phải là phong cách của đệ tử Tinh La Điện ta. Ngươi nhận thua, làm mất mặt của tông môn ngươi, cũng là làm mất mặt của sư phụ nhà ngươi.
– Không mất mặt!
Gã số 26 kia hào hùng khẳng định lắc lắc đầu.
– Ta cùng với Tần Vô Song trước kia đã từng đấu qua. Trận chiến ấy cũng chỉ hơn một tháng trước. Trận chiến đó ta không đánh bại được hắn, một tháng qua ta đều phải một mực nằm trên giường dưỡng thương, vừa mới khỏi hẳn, sự tu luyện chưa hề cao thêm chút nào, mà hắn, cảnh giới hình như có chỗ tăng lên. Trận chiến này ta bỏ cuộc là một hành động sáng suốt. Biết rõ việc không thể làm mới là hành động khôn ngoan.
Vị Chấp sự kia giật mình hiểu ra vấn đề:
– Hóa ra là vậy, nếu như một tháng trước các ngươi đã phân thắng bại rồi thì trận chiến này quả thực cũng sẽ không có điều gì mới mẻ. Trận chiến này của ngươi, tuy rằng nhận thua, nhưng khí độ cũng bất phàm. So với những kẻ liều chết mà đánh kia ngược lại còn có cảnh giới càng cao.
– Đa tạ đại nhân tán thưởng, xin cáo lui.
Gã số 26 kia liếc mắt nhìn Tần Vô Song xa xa, trong lòng cũng không có cảm thấy bất đắc dĩ, quay đầu bỏ đi.
Tên Chấp sự kia đi lên đài, cao giọng nói:
– Tần Vô Song, đối thủ của ngươi tự động nhận thua, vòng này của ngươi tự động được thăng cấp rồi!
Tần Vô Song sửng sốt, với sự hiểu biết của hắn với kẻ kia cũng không phải là hạng người trước khi lâm trận đã rút lui. Vòng này nếu như đã là đối thủ cũ, cũng đánh không ra nội dung gì mới mẻ, hắn vốn dự định ở vòng này sẽ giải quyết nhanh chóng, lại thực không nghĩ tới đối phương lại chủ động bỏ cuộc.
Hắn lại không biết hắn lần này không chiến mà thắng lại là do có buổi nói chuyện kia của Đại Điện chủ, vô tình để hắn thoải mái thăng cấp. Bởi vậy, Tần Vô Song có thể nói hắn trong số những kẻ được thăng lên cấp lên mười sáu hạng đầu là một kẻ thoải mái nhất. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đương nhiên thoải mái cũng không chỉ có một mình hắn. Đối thủ của Vi Dực sau ba bốn chiêu chống sự tượng trưng cùng không do dự chủ động nhận thua.
Hắn không muốn bắt chước kết cuộc của gã đối thủ của Vi Dực năm trước, bị hắn đánh cho chật vật hạ đài, thương gân động cốt. Đối mặt với tên kỳ dị biến thái như Vi Dực chống cự tượng trưng được hai ba chiêu như vậy cũng đã là tốt lắm rồi. Dù cho trở về, sư môn cũng không thể nào trách cứ được hắn.
Tần Vô Song đi tham quan một vòng các Diễn võ đài khác, hắn cũng rất quan tâm muốn biết sư huynh đệ nhất mạch tình hình chiến đấu thế nào. Lúc đang đi, đột nhiên một đạo ánh mắt truyền tới tập trung ở trên người của hắn.
Hắn căn bản không cần nhìn liền biết chủ nhân của đạo ánh mắt đó, loại ánh mắt quen thuộc như vậy, chính là kẻ đứng đầu thế hệ trẻ tuổi của Tinh La Điện, Đại sư huynh Vi Dực. Tần Vô Song khẽ cười:
– Vi Dực sư huynh!
Vi Dực lại không nghĩ tới Tần Vô Song lại chủ động bắt chuyện với hắn trước như vậy, cũng là nhàn nhạt cười nói:
– Tần sư đệ, ngươi kết thúc chiến đấu rồi sao?
– Ừm, vòng này thật ra là ta vô cùng may mắn. Vẫn là Vi sư huynh ngươi thoải mái nhất, ta nghe nói, đối thủ của ngươi trên cơ bản là chưa chiến đã khiếp sợ, chủ động nhận thua, ha ha.
Hòa khí của Tần Vô Song ngược lại lại khiến cho Vi Dực cảm thấy mình thể hiện sự cố kỵ đối với hắn là có chút quá đáng, lập tức cũng nở nụ cười nói:
– Những sư đệ đó cũng là quá mức tâng bốc rồi, sư huynh đệ trong lúc luận bàn cũng là không có cách nào, cũng không cần phải để ý tới. Dù sao cũng khiến cho kẻ làm sư huynh như ta có chút cơ hội làm nóng thân thể thôi mà.
– Cũng đúng!
Tần Vô Song nhìn về phía trước, cười nói:
– Ta đi dạo chung quanh, sư huynh xin cứ tự nhiên.
Vi Dực gật đầu:
– Mời!
Hai người lướt sát nhau đi qua, hai khối ngọc minh châu sáng nhất ở trong thế hệ trẻ tuổi của Tinh La Điện này, hoàn thành lần giao lưu, chuyện trò đầu tiên như thế.
Lần trước trận đấu ở trên lôi đài cá cược, Tần Vô Song cũng từng cùng Vi Dực nói qua mấy lời nhưng khi đó cả hai đều căn bản không có tâm tư gì, khá là đơn thuần. Lần này lại có mối quan hệ cạnh tranh, hiển lộ ra một chút ý vị.
Vòng đấu thứ ba, quả thật hiện ra cục diện hưng phấn, có hai gã đệ tử hạt giống gặp nhau, tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt. Cho tới tận khi mặt trời lặn lúc này mới phân ra thắng bại. Một vòng quyết chiến này, kẻ bị đào thải cố nhiên là thất vọng vô cùng.
Mà những kẻ chiến thắng thì cũng mang ý nghĩa tiến vào mười sáu cường giả, cũng chính là tuyển thủ hạt giống năm tiếp theo.
Danh sách này so với năm trước có chút biến đổi. Nhưng sự biến đổi không lớn. Ngoài việc hai tuyển thủ hạt giống gặp nhau ra thì cũng không có xuất hiện tình huống bất kỳ tuyển thủ hạt giống nào bị thất thủ nữa.
Hay nói cách khác, trong toàn bộ mười sáu hạng đầu của năm trước thì năm nay cũng chỉ có thay đổi hai kẻ thôi. Bên Thanh Vân Điện vẫn là thu được mùa lớn.
Năm trước Thanh Vân Điện tiến vào mười sáu hạng đầu cũng chỉ có ba người. Mà lúc này đây, ở trong số ba gã trụ cột ban đầu lại xuất hiện thêm Tần Vô Song. Trong số mười sáu hạng đầu thì có bốn người là tới từ Thanh Vân Điện, việc này tự nhiên là rất giỏi.
Những người còn lại khác thì lại là nhất mạch Đại Điện chủ có sáu người, còn lại là môn hạ của tam vị Điện chủ khác, mỗi mạch cũng có hai người.
Bởi vậy, Thanh Vân Điện cùng với nhất mạch Đại Điện chủ vẫn là còn tồn tại sự chênh lệch. Nhưng vô hình chung thì hẳn cũng đã bỏ xa khoảng cách với ba Điện chủ còn lại rồi.
Truân Trung Trì đắc ý vô cùng, tâm nguyện lớn nhất của hắn lúc này chính là môn hạ của mình trong vòng quyết đấu thứ tư sẽ không gặp nhau. Chỉ có như vậy mới có thể giữ được càng nhiều số lượng được thăng cấp. Một khi thắng sau vòng thứ tư thì nghĩa là kẻ chiến thắng sẽ trực tiếp tiến vào bát cường, tập trung tiến vào mười hạng đầu. Nhưng mà cho tới giờ, những kẻ còn lại của các mạch đều là những kẻ tinh anh. Quyết đấu tiếp theo đó tất nhiên là càng ngày càng vất vả. Truân Trung Trì cũng không cần động viên cái gì, chỉ nói:
– Vòng thứ tư này, điểm quan trọng chính là thắng rồi thì trực tiếp tiến tới mục tiêu ba người trong số mười hạng đầu. Có thua thì cũng không sao vì còn có cơ hội tranh hạng chín và hạng mười. Nhớ kỹ, mười hạng đầu, dưới mười thì cũng không có sự khác biệt quá lớn.
Các đệ tử đều là nghiêm nghị gật gật đầu, chiến đấu tới tình huống trước mắt thế này rồi, ngoài việc phát huy khả năng thì còn phải nhìn vào vận khí rút thăm. Thứ nhất, không nên đụng phải Vi Dực, thứ hai, không được gặp phải đệ tử cùng mạch. Cái này chính là tâm lý chung của các đệ tử.
Ngày diễn ra vòng đấu thứ tư, đúng hẹn đã tới.
Nghi thức rút thăm cũng càng thêm thu hút sự chú ý của kẻ khác. Kẻ nào cũng biết, một vòng này qua đi, kẻ thắng coi như trực tiếp tiến vào trong mười hạng đầu.
Rốt cuộc tám kẻ nào may mắn, hơn nữa có gặp phải cường giả năm hạng đầu hay không? Mấy điều thấp thỏm ngóng chờ này đã gợi lên tất cả sự hứng thú của các đệ tử Tinh La Điện. Mấy lão gia hỏa Điện chủ cũng là vô cùng chờ mong. Mọi người đều cùng hi vọng đệ tử nhất mạch của mình không nên đụng tới Vi Dực, đồng thời lại âm thầm chờ đợi, mấy kẻ đệ tử năm hạng đầu năm ngoái sẽ quyết đấu cùng Vi Dực trước.
Nói chung, chỉ tính toán mặt tốt theo ý của mình, còn những tai họa thì đều hi vọng sẽ đổ hết lên người kẻ khác. Nhưng kết quả rút thăm lại hiển nhiên không theo ý mình mà xuất hiện. Mười sáu thẻ số thứ tự đã được phân bố xong rồi, vẫn là như cũ lên rút ra hai thẻ.
Tần Vô Song lại không nghĩ tới, vòng rút thăm này của hắn lại húp phải canh nóng, là người đầu tiên bị rút ra. Mà đối thủ của hắn lại là Tứ đệ tử tới từ nhất mạch Đại Điện chủ, là cao thủ siêu tuyệt năm trước đã bài danh vị trí thứ bảy. Số 92 đấu với số 7.
Thứ tự này nghe thì có vẻ đối lập nhưng chiến đấu tới giai đoạn này thì ai cũng không cho rằng nội dung của quyết đấu lại có sự chênh lệch quá xa giống như nhìn ở bề ngoài vậy.
Nhưng mà, đối với những kẻ đứng theo dõi mà nói thì cũng thấy số thứ tự này của Tần Vô Song tuyệt đối không phải là thẻ số tốt, cùng lắm cũng chỉ là thẻ ở bậc trung mà thôi.
Nếu nói thẻ số thứ tự của Tần Vô Song là trúng thăm bậc trung thì thẻ số thứ tự của Nhị đệ tử Lữ Đằng của Thanh Vân Điện tuyệt đối có thể xưng là thẻ xấu. Hắn rút phải, là đệ tử mạnh nhất của Tứ Điện chủ, năm trước trong trận bài danh Đệ tử Trung tâm xếp ở vị trí tuyển thủ hạt giống số 4 – Đặng Bá Hổ!
Lữ Đằng trong trận lần trước là xếp thứ tám, mặc dù thực lực rất lợi hại nhưng kẻ nào cũng biết, thứ tám cùng thứ tư, đối với thế hệ trẻ tuổi của Tinh La Điện mà nói thì sự chênh lệch là quá rõ ràng.
Đệ tử năm hạng đầu của Tinh La Điện đều là cấp bậc cao nhất của mỗi điện, đều có thể là người nối nghiệp Điện chủ tiếp theo, thực lực so với những đệ tử khác cũng mạnh hơn không ít. Đặng Bá Hổ này một khi đã là đệ tử mạnh nhất trong nhất mạch Tứ Điện chủ, thực lực cùng Chu Phù cũng không kém là bao, huống chi là Lữ Đằng?
Lữ Đằng cho rằng, thẻ số thứ tự của hắn là kém nhất trong các đệ tử Thanh Vân Điện, lại không nghĩ tới, thẻ số thứ tự của Tam đệ tử Giản Duệ so với hắn còn kém hơn, đối thủ của hắn là kẻ mà chẳng kẻ nào muốn gặp phải – Vi Dực.
Truân Trung Trì trong lòng thầm rủa vận số lần này thật quá là kém bình thường. Rút ra ba cái, không có kẻ nào được cả. Nhất là Lữ Đằng kia thực có khả năng ảnh hưởng tới kế hoạch tiến tới ba người trong mười hạng đầu của hắn.
Vẫn may, bên Thanh Vân Điện tiếp tục lại rút được một thẻ số thứ tự may mắn. Đối thủ của Chu Phù là kẻ được công nhận là một trong hai kẻ yếu nhất trong mười sáu hạng đầu. Bởi vậy, thế cục bên Thanh Vân Điện cũng rất phức tạp, thẻ thượng thượng có, thẻ trung có, thẻ hạ có, thẻ hạ hạ cũng đều có, không thiếu cái nào.
Ánh mắt của Truân Trung Trì đảo qua trên mặt của bốn đệ tử, cố ý dừng lại trên mặt của Lữ Đằng nhiều hơn một chút, hiển nhiên là ngầm ám thị cho hắn, nếu đánh không lại thì sẽ lựa chọn bỏ cuộc, tranh đấu ở trận phía sau tranh vị trí thứ chín và thứ mười.
Tuy rằng đối với thực lực như Lữ Đằng mà nói thì đây là một sự lui bước trong bài danh, nhưng đối với tổng thể Thanh Vân Điện mà nói thì cũng lại là từng bước mang tính chiến lược.
Mười hạng đầu, có thể thuận lợi giành được ba người hay không thì Truân Trung Trì rất rõ ràng, đáp án chính là trên biến số Lữ Đằng. Nếu hắn lựa chọn liều mạng đánh với Đặng Bá Hổ, làm cho tiêu hao quá độ, thậm chí là bị thương nghiêm trọng thì tất nhiên là sự tranh đấu mười sáu hạng đầu sau đó sẽ bị ảnh hưởng, rất có thể ngay cả thứ chín và thứ mười cũng không có tư cách đi tranh.
Nhưng nếu chiến lược của hắn là lùi lại một bước, để dành sức tiến vào trận so cao thấp sau thì thực lực lại vô cùng có ưu thế, hạng thứ chín và mười trên cơ bản là chuyện nắm chắc trong lòng bàn tay.
Đối với Tam đệ tử Giản Duệ gặp phải tên biến thái Vi Dực kia thì yêu cầu duy nhất của Truân Trung Trì đối với hắn chính là chống đỡ hình thức, chủ động nhận thua. Kẻ nào đụng tới Vi Dực thì coi như kẻ đó là đen đủi. Đây chính là quy củ qua nhiều năm nay, cũng không có hề gì.
Chu Phù thắng lợi, tiến tới tám hạng đầu, tự nhiên là điều không cần phải lo lắng gì. Tần Vô Song chống lại Tứ đệ tử của Đại Điện chủ, xếp hạng bảy. Truân Trung Trì lại rất tin tưởng rằng kết quả cuối cùng của Tần Vô Song cũng không phải là kẻ số 7 kia.
Tám cặp tuyển thủ, phân biệt đi lên võ đài. Đối thủ của Tần Vô Song cũng đã chờ lâu. Tần Vô Song nhớ rõ Chu Phù đã từng nhắc qua, Tứ đệ tử của Đại Điện chủ này tên gọi là Hồng Lệ, tính cách hung ác, nham hiểm xảo quyệt vô cùng.
Hồng Lệ nghe nói vòng trước, Cửu sư đệ nhất mạch của mình đấu với Tần Vô Song không chiến mà hàng, có thể nói là vô cùng tức giận. Bởi vậy sau lần rút thăm này gặp phải Tần Vô Song, hắn quyết định sẽ cần phải từ từ giáo huấn tên này, báo mối thù lần trước.