Trận chiến Phục Hổ Trại này, Tần Vô Song vô cùng thần uy, giết ba vạn quân công thành Đại Ngô Quốc, cứu vãn cục diện bất lợi của chiến tuyến Tây Bắc Bách Việt Quốc. Trận chiến này, làm cho Bách Việt Quốc thần uy đại chấn, bất luận là Phục Hổ Trại, hay là Thanh Long Trại, căn cứ điểm quan trọng thứ ba cũng có niềm tin đối với chiến sự tương lai.
Đội quân viện trợ của Thái Uyên Lĩnh cũng đã đuổi kịp, năm vạn đại quân do Thái Uyên Vương đích thân dẫn đầu, lao tới biên trại, nghe nói đã giữ được Phục Hổ Trại, Thái Uyên Vương vô cùng vui mừng, cầu kiến Tần Vô Song.
Tần Vô Song có chút lo lắng, nhìn đội quân viện trợ, nói với Thái Uyên Vương:
– Vương gia, Võ Thánh đại nhân nội thương chưa lành, chiến đấu với Tề Thắng Nam, Vô Song có chút lo lắng. Vương gia đã đích thân tọa trấn ở đây, Phục Hổ Trại đã vững chắc, ta muốn đến Luân Hồi Phong xem xem, có thể tiếp ứng Võ Thánh đại nhân một tay hay không.
Thái Uyên Vương biết Võ Thánh đại nhân có ý nghĩa thế nào đối với Bách Việt Quốc, cũng không phản đối, gật đầu đồng ý:
– Vô Song Hầu xin hãy yên tâm, có Bản vương ở đây, trừ phi đội quân Đại Ngô Quốc bước qua xác Bản vương, nếu không đừng mơ đến việc bước nửa bước vào Phục Hổ Trại.
Tần Vô Song gật đầu:
– Đại Ngô Quốc vừa mới bại, lòng quân không ổn, tạm thời sẽ không tiếp tục tấn công. Ta đi lần này, nhiều nhất cũng phải qua một đêm, tạm thời không ảnh hưởng đến chiến sự.
Nói xong, chắp tay, rồi đi nhanh ra Phục Hổ Trại, bay về phía Luân Hồi Phong.
Luân Hồi Phong, là ngọn núi cao nhất của biên giới Đông Bắc Thái Uyên Lĩnh, kéo dài mấy ngàn dặm, địa thế hiểm trở. Tần Vô Song muốn đi tìm người là một việc vô cùng khó khăn, rốt cục, tìm nơi hai người chiến đấu trong phạm vi mấy nghìn dặm, thật là mò kim đáy bể.
Nhưng đã là Tiên Thiên đại chiến, ắt sẽ lưu lại khí tức Tiên Thiên, chỉ cần khí tức Tiên Thiên không hoàn toàn khuếch tán đi, làm cho Tần Vô Song nắm bắt được, dựa vào địa đồ, một mạch đuổi theo.
Tần Vô Song chạy thật nhanh, sau nửa giờ đã đến chân Luân Hồi Phong, lúc này đã là gần hoàng hôn, ánh chiều mờ ảo, muốn tìm càng không phải dễ. Tần Vô Song từ từ lĩnh hội, cảm nhận.
Cũng may, khí tức Tiên Thiên của Cừu Lệnh Đức và Tề Thắng Nam không hoàn toàn khuếch tán, Tần Vô Song đến chân Luân Hồi Phong đã có thể mơ hồ cảm nhận thấy khí tức còn lưu lại.
Tần Vô Song đã bớt lo lắng, tìm thấy bên đường, men theo chút khí để lại, không ngừng thâm nhập.
Đi được chừng một canh giờ, cuối cùng Tần Vô Song cũng tìm thấy phía trước có một khe cốc địa thế rộng lớn, rất thích hợp cho một trận đại chiến.
Luyện đến cảnh giới Tiên Thiên, ban đêm tuy nhìn không rõ như ban ngày, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến thị giác. Tần Vô Song ngẩng đầu nhìn xung quanh cốc địa, khắp nơi đều là hố lớn, còn có những khe rãnh sâu do sức người tạo ra.
Cây cỏ bốn bên đều đã rạp đổ thành một đống hỗn độn, rất nhiều cây to hai tay không ôm xuể cũng bị gãy đổ trong trận đấu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Tần Vô Song cẩn thận cảm nhận, khí tức Tiên Thiên không hoàn toàn khuếch tán, mà thậm chí ở nhiều nơi, khí tức Tiên Thiên còn rất nồng. Trận chiến này, hai bên đều là quyền lực thúc động, nhìn cảnh tượng nơi đây có thể thấy trận này vô cùng khốc liệt.
Dưới một gốc cây lớn, Tần Vô Song tìm thấy vết máu, vết máu này đã khô, ít nhất cũng đã nửa ngày rồi. Tần Vô Song nhíu mày, nghĩ:
– Trận này, rốt cục là ai thắng ai thua?
Nhìn quanh một vòng, mới kinh ngạc nhận ra rằng, khí tức Tiên Thiên đã dừng tại đây, đã không còn tiếp tục phát tán. Nói cách khác, nơi này là chiến trường cuối cùng, Cừu lão ca và Tề Thắng Nam đó đã phân thắng bại ở đây.
Nhưng rốt cục ai thắng ai bại, ai sống ai chết? Người sống thì đi đâu? Người chết thì thi thể đâu? Tất cả mọi manh mối đều đã mất tại đây.
– Xem ra, chắc chắn phải có một bên thắng, hơn nữa cũng rất có thể, người thắng đã bỏ đi, lại không có khí tức Tiên Thiên thúc động, do vậy, khí tức Tiên Thiên mới mất tại đây, không để lại bất cứ manh mối nào.
Tần Vô Song càng nhíu mày, hắn có dự cảm, dự cảm này làm hắn vô cùng bất an và lo lắng.
– Nếu Cừu lão ca thắng, thì đã quay về Phục Hổ Trại, mà trên đường, ta lại không cảm nhận được khí tức Tiên Thiên của huynh ấy…
Nghĩ đến đây, Tần Vô Song càng cảm thấy bất an hơn.
Cẩn thận tìm kiếm nhưng không thể tìm thấy thêm manh mối nào. Tần Vô Song bất đắc dĩ đứng dậy, trong mắt hiện lên ánh sáng, nhìn biên cảnh Đại Ngô Quốc:
– Nếu Cừu lão ca gặp chuyện không may…
Tần Vô Song cảm thấy đau xót, ngầm thề:
– Phải giết sạch bọn tinh anh của Đại Ngô Quốc, không tha một ai!
Lấy ra mảnh giấy từ trong áo, mười bốn chữ hiện dưới ánh trăng, dường như nói lên tiếng lòng vô hạn của Cừu Lệnh Đức.
Tần Vô Song đột nhiên thấy đau ở ngực, đây là cảm giác từ Tiên Thiên, hắn biết, có lẽ Cừu lão ca đã thực sự xảy ra chuyện, hơn nữa rất có thể bị Tề Thắng Nam giết! Có lẽ, trước khi xuất chiến, Cừu lão ca đã nghĩ đến điều này, nếu không sao lại để lại mười bốn chữ này, hai câu này đã ủy thác kỳ vọng vô hạn của Cừu lão ca đối với hắn.
Nghĩ lại từ khi xuất đạo đến nay, sự ủng hộ của Chân Võ Thánh Địa giúp hắn dường như không phải đi qua bất cứ đường vòng nào trong quá trình trưởng thành, từ khi Thí nghiệm Võ đồng quận La Giang bắt đầu, sứ giả của Chân Võ Thánh Địa rất quan tâm đến hắn. Và luận về gia tộc, đối mặt với sự uy hiếp của Tây Môn Đại phiệt, sứ giả của Chân Võ Thánh Địa cũng đã từng đứng ra nói đỡ.
Sau này Thí luyện Võ đồng, và xung đột với Quốc cữu gia, lại đến Tử Bào Đại Tôn giả điểm hóa đạo Tiên Thiên cho hắn, đến Võ Thánh Sơn, Võ Thánh đại nhân vô cùng quan tâm và ưu ái hắn.
Mặc dù sau khi từ Hậu Thiên thành Tiên Thiên, dưới sự uy hiếp của Lệ Vô Kỵ và Cực Âm Lão Quái, Cừu lão ca vẫn chưa từng lùi bước… Tất cả những gì trải qua đều hiện ngay trước mắt, nhưng hoảng hốt, dường như tất cả đã cách đây mấy luân hồi.
– Cừu lão ca…
Tần Vô Song vô cùng đau lòng, đây không phải là nỗi đau bình thường, mà mà nỗi đau từ trong sâu thẳm tâm hồn. Tần Vô Song vừa nghĩ đến đây, lại thấy bình tĩnh hơn rất nhiều, thu hết mọi tình cảm, rời khỏi Luân Hồi Phong.
Cừu lão ca trước đi khi đã nhìn thấu tất cả, xông pha vì tổ quốc. Vậy thì hắn là hậu bối của Cừu lão ca, điều duy nhất có thể làm là tiếp bước ông ấy, hoàn thành sự nghiệp mà ông ấy vẫn chưa hoàn thành, mà không phải là ở đây đau khổ. Báo thù, phải báo thù!
Tần Vô Song từ trước đến nay chưa bao giờ có cảm giác này, tức giận như vậy, khát vọng giết người như vậy.
Về đến Phục Hổ Trại vừa đúng lúc trời sáng, thấy khí thế mọi người, Tần Vô Song bình tĩnh hơn rất nhiều, liền tìm đến Thái Uyên Vương. Thái Uyên Vương thấy Thần Vô Song như vậy, liền hỏi:
– Vô Song Hầu, Võ Thánh đại nhân ông ấy…
Tần Vô Song mặt không lộ vẻ gì, khoát tay nói:
– Trước mắt, vẫn không thể xác định được, Thái Uyên Vương, có hứng thú đi thu hồi Phi Vân Trại không?
Phi Vân Trại, là căn cứ điểm quan trọng thứ nhất của Thái Uyên Lĩnh, ngày thứ chín hôm đó đã bị tấn công, bị công phá, rơi vào tay Đại Ngô Quốc.
Thái Uyên Vương nghe Tần Vô Song hỏi như vậy, biến thần sắc, trầm ngâm hỏi:
– Thu phục lãnh địa, khôi phục non sông, là bổn phận của ta, sao lại không muốn chứ?
– Tốt, đã như như vậy, ngài hãy đưa năm vạn quân mã đi theo ta, chập tối hôm nay không thu phục được Phi Vân Trại coi như Tần Vô Song ta không có năng lực!
Trong mắt Tần Vô Song lóe lên ý muốn giết người.
Nhân vật như Thái Uyên Vương cũng không khỏi thấy run run, bị khí thế của Tần Vô Song làm cho kinh sợ, vội nói:
– Có Tần Vô Song xuất mã, đoạt lại Phi Vân Trại chỉ như lấy đồ vật bỏ túi, Bản vương sẽ đi chuẩn bị ngay, được không?
– Được, ta đi trước, các ngài theo sau!
Tần Vô Song nói xong, liền sải bước nhanh ra ngoài.
Mục tiêu rõ ràng – Phi Vân Trại!
Đoại lại lãnh địa chỉ là bước thứ nhất. Trong lòng Tần Vô Song lúc này như thủy triều lên không biết trộn lẫn, mênh mang bao nhiêu tình cảm. Đại Ngô Quốc – ba chữ này làm Tần Vô Song hận vô cùng.
Ở Phi Vân Trại, đại quân chủ lực của Đại Ngô Quốc đang tập kết tại đây, những đội quân khác, đã phân ra các con đường, định tấn công Phục Hổ Trại và Thanh Long Trại lần nữa.
Việc thất thế ngày hôm qua làm chủ soái của Đại Ngô Quốc vô cùng bất mãn.
Cũng may, Võ Thánh hộ quốc Tề Thắng Nam mang về một tin tốt, Võ Thánh hộ quốc Cừu Lệnh Đức của Bách Việt Quốc đã bị ông ấy giết một cách dễ dàng.
Tề Thắng Nam chiến thắng trở về, vốn cho rằng từ nay đánh Bách Việt Quốc như chẻ tre, tuyệt đối sẽ không gặp bất cứ trở ngại nào, thật không ngờ, lại nghe tin đồn từ những quân lính tháo chạy về – Bách Việt Quốc lại xuất hiện một Tiên Thiên cường giả, hơn nữa là một Tiên Thiên cường giả vô cùng trẻ.
Điều này làm cho Tề Thắng Nam không vui mừng được bao lâu, đương nhiên, đã là Sơ Linh Võ Giả mới tăng cấp, Tề Thắng Nam vẫn có tự tin có thể nắm trong lòng bàn tay, do vậy, chỉ sau một đêm nghỉ ngơi, ông ta đã muốn đến Phục Hổ Trại khiêu chiến.
Đúng vào lúc này, mật thám của Đại Ngô Quốc vội về cấp báo, Thái Uyên Vương Bách Việt Quốc đích thân dẫn năm vạn tinh binh đến Phi Vân Trại, khí thế vô cùng, mưu đồ đoạt lại Phi Vân Trại. Chủ soái Đại Ngô Quốc sau khi nhận được tin liền báo ngay tin tình báo cho Tề Thắng Nam.
Tề Thắng Nam lạnh lùng cười:
– Thái Uyên Vương đến? Đúng lúc, đỡ mất công chúng ta!
– Võ Thánh đại nhân anh minh, Thái Uyên Vương đến lần này, chúng ta sẽ làm cho hắn có đến mà không có về.
– Đi, lấy thủ cấp của Cừu Lệnh Đức treo lên trước cổng trại Phi Vân Trại, thi thể treo bên cạnh, phơi thây ba ngày!
Thủ đoạn này của Tề Thắng Nam vô cùng thâm độc. Treo thủ cấp của nhân vật hàng đầu Bách Việt Quốc lên là một đòn đả kích vô cùng lớn đối với Bách Việt Quốc, không nghĩ cũng biết, chỉ sợ năm vạn đại quân thấy được thủ cấp của Cừu Lệnh Đức thì sẽ hồn siêu phách tán, há còn có tinh thần chiến đấu?
Chủ soái Đại Ngô Quốc mừng rỡ, giơ ngón tay cái, nịnh hót:
– Võ Thánh đại nhân thật cao tay, chiêu này, đủ làm cho bọn Bách Việt Quốc toàn thân run rẩy, chúng ta không cần đánh, thì chúng đã thua trước. Ha ha!
– Hừ! Nhân cơ hội này không bằng chúng ta tấn công luôn ba căn cứ điểm quan trọng, san bằng Thái Uyên Lĩnh, đánh thẳng đến Đế Đô Bách Việt Quốc! Lão phu còn đợi đến Đế Đô lấy thủ cấp của Hoàng đế Hạ gia?
– Vâng!
Chủ tướng mừng rỡ như điên, lập tức ra ngoài, khí thế dâng trào, chỉ muốn ngay lập tức huy sư Nam hạ, san bằng Bách Việt Quốc!