Ở Thiên Vân Quan, tất cả tướng lĩnh đang giơ cao vũ khí, hoan hô vị anh hùng của họ, hoan hô vì thắng lợi của Bách Việt Quốc.
– Vô Song Hầu, Vô Song Hầu!
– Vô Song Hầu! Vô Song Hầu!
Những tướng lĩnh quân lính giữ quan khẩu không ngừng múa binh khí, giương cờ, chúc mừng anh hùng của họ, Tần Vô Song cảm nhận được, trong lòng vô cùng xúc động.
Trên thế giới này, một Tiên Thiên cường giả, thậm chí có thể quyết định vận mệnh của một quốc gia, quyết định vận mệnh của hàng trăm triệu người.
Tần Vô Song giơ cánh tay, chào hỏi những quân lính giữ quan. Hắn rất rõ tâm trạng những quân lính này, đây là vui mừng sung sướng, tuyệt đối không có một chút giả dối.
Trở về quan nội, Tần Vô Song nhận được hàng vạn cái bái lạy, Hạ Thiên Bảo luôn sùng bái Tần Vô Song, lúc này cũng không biết phải nói gì mới phải, chỉ liên tiếp kính rượu.
Tần Vô Song uống hết một vòng, nâng chén nói:
– Chư vị, chiến sự nguy cấp, tuy việc ở Tây Bắc đã được giải quyết, sau khi Tây Sở Quốc bãi quân, sẽ không có lần thứ hai, nhưng chiến tuyến Đông Bắc, Đại Ngô Quốc vẫn đang nhòm ngó, Bản hầu phải gấp rút tới đó, chỉ hi vọng, có một ngày, sẽ tụ hội cùng các chư vị anh hùng, thế nào?
Những quân sĩ nhiệt huyết này, thân thể cao lớn, đều biết biên cương Bách Việt Quốc gặp nguy, nên cũng không dám giữ Tần Vô Song lại, lần lượt nâng chén:
– Chúc tôi chúc Vô Song Hầu mã đáo thành công, dẫn dắt Thái Uyên Lĩnh đánh tan bọn xâm lược Đại Ngô Quốc!
– Được, được!
Cạn chén, Tần Vô Song chắp tay, đi ra ngoài.
Đánh nhau với Dịch Trần Tử, Tần Vô Song cũng thu được không ít. Tuy trận này, hắn không thể đánh bại Dịch Trần Tử, nhưng cường giả danh hiệu Võ Thánh Đệ nhất trong các Công quốc cũng không thể làm gì được Tần Vô Song.
Tần Vô Song cũng có nhiều lĩnh ngộ từ trận đánh này, trên đường đi tuy cấp tốc, nhưng cũng không bỏ qua cơ hội nghiền ngẫm võ đạo.
Âm lịch ngày thứ chín tháng 11, biên cương Đông Bắc Bách Việt Quốc.
Chiến hỏa mấy ngày liền, đội quân đến từ Đại Ngô Quốc bắt đầu phát động tấn công mãnh liệt Thái Uyên Lĩnh.
Do vậy, ý nghĩa của chiến tuyến này, cùng với Tây Bắc Tử Diễm Lĩnh tạo thành thế mạnh, thì phải giữ vững được ba cứ điểm quan trọng. Giữ được ba cứ điểm quan trọng này, tầng tầng phòng ngự của hậu phương sẽ càng vững chắc hơn, nếu ba cứ điểm quan trọng bị đối phương dễ dàng công phá, chắc chắn thế sẽ như trẻ che.
Mất đi cứ điểm quan trọng thì còn có thể đoạt lại, nhưng một khi lòng quân đã mất, thì không thể lấy lại được. Cái đó gọi là tam quân có thể đoạt soái, thất phu không thể đoạt chí.
Hai nước giao chiến, nhiệt huyết và ái quốc là một chuyện, thực sự ra đến chiến trường, sĩ khí cũng là một việc vô cùng quan trọng. không phải là chỉ có nhiệt huyết và dũng khí có thể giải quyết được mọi vấn đề.
Lúc này, Phục Hổ Trại – cứ điểm quan trọng thứ hai của Bách Việt Quốc – đã hoàn toàn cảnh giới cao độ. Ngày thứ nhất, Phục Hổ Trại tuy chịu công kích không nhỏ, nhưng dù sao cũng không phải là nơi công kích chủ lực. Do vậy, tuy chiến đấu kịch liệt, nhưng chưa xuất hiện sơ hở mang tính thực chất, tình thế hiện nay vẫn coi như là ổn định. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Một mình Võ Thánh đại nhân ngồi khoanh chân ở giữa doanh trướng.
Giờ mão ngày mai, ông ấy phải xuất chiến, quyết đấu một trận với Võ Thánh hộ quốc Tề Nhất Nam của Đại Ngô Quốc. Trận chiến này, sẽ trực tiếp quyết định đến tiền đồ phát triển của hai chiến tuyến. Thậm chí còn trực tiếp quyết định đến thắng thua của hai nước.
Vì vậy, ai trong số họ cũng không được thua.
Từ khi Võ Thánh Cừu Lệnh Đức Bách Việt Quốc xuất đạo, đây là trận chiến gian khổ nhất. Trận đấu này có lẽ cũng không phải là gian khổ nhất nhưng ý nghĩa đằng sau trận này đã biến nó thành gian khổ nhất.
Ít nhất, ông ấy cũng không được thua.
Nếu thua, chiến tuyến Thái Uyên Lĩnh sẽ hỏng mất. Võ Thánh một nước chiến bại sẽ là một đòn đả kích chí mạng đối với sĩ khí. Trận này thua, có thể thua luôn cả vận mệnh tiền đồ của Bách Việt Quốc.
Cừu Lệnh Đức mang một nỗi phiền não trong lòng, xua đi mãi không được.
Ông ấy biết, tâm thái như vậy rất nguy hiểm, cũng rất bất lợi. Nhưng Tiên Thiên cường giả thành danh trên trăm năm như ông ấy lại không thể bình tĩnh lại được.
Không phải là ông ấy sợ, mà là ông ấy bị nội thương vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Lần trước, Đệ nhị Võ Thánh Tây Sở Quốc đến giao chiến, cả hai cùng bị thương. Tuy có Tần Vô Song trợ giúp, hồi phục rất nhanh, nhưng dù sao vẫn cần thời gian.
Bây giờ, đến thời gian ông ấy còn không có. Chiến sĩ nguy cấp, không thể trì hoãn, không thể đợi đến khi ông ấy hoàn toàn hồi phục.
Ông ấy vội vàng đến từ Đế Đô, lo lắng biên cương chiến sự bất lợi. Vừa đến biên cương, đã nhận được chiến thư của Võ Thánh Tề Thắng Nam của Đại Ngô Quốc.
Hẹn ngày 10 tháng 11 giờ mão, quyết một trận sống mái ở biên giới Thái Uyên Lĩnh.
Đổi lại là trước kia, Cừu Lênh Đức vốn không sợ Tề Thắng Nam. Tuy Tề Nhất Nam lĩnh ngộ rất nhiều về cảnh giới Tiên Thiên, nhưng bây giờ, Cừu Lệnh Đức tự hỏi hắn vẫn là có chút ưu thế. Nhưng sự cân bằng này là do ông ấy bị thương mà xuất hiện sự thay đổi vi diệu.
Cố gắng khống chế cảm xúc, ông ấy đã bỏ đi tất cả nhưng cảm xúc tâm tư phức tạp, ông ấy đã nhìn ra, xem xét đến trận chiến sắp tới.
– Tiền đồ của Bách Việt Quốc tuyệt đối sẽ không đen tối, nhất định sẽ sáng lạn, đã có Tần Vô Song, đã có Tử Bào bước vào cảnh giới Tiên Thiên, dù trận chiến này ta thua, ta bại… nhưng Bách Việt Quốc vẫn có ngày mai sáng lạn.
Nghĩ đến đây, Cừu Lệnh Đức đột nhiên đứng dậy, tìm bút mực, mở một trang giấy, viết một dòng chữ sau đó phong lại. Gọi một tên tùy tùng đến dặn dò:
– Đưa phong thư này cho Chủ tướng Phục Hổ Trại, bảo hắn nếu Tần Vô Song đến thì giao cho Tần Vô Song.
– Vâng!
Làm xong tất cả, Cừu Lệnh Đức không còn bận tâm, rơi vào trạng thái trầm mặc, bắt đầu chuẩn bị cho cho trận chiến ngày mai.
Đêm đã qua, bình minh cuối cùng đã đến.
Ba vạn quân công thành đã tập hợp đầy đủ trước Phục Hổ Trại. Quanh địa giới Phục Hổ Trại mười mét, vị Chủ tướng một mắt trầm tư dõi theo phụ hổ đại trại nhô cao phương xa.
Đây là mục tiêu hôm nay của hắn, lấy được trại này, coi như một đại công.
Bất luận thế nào, hắn cũng không thể đại công này rơi mất, Chủ tướng độc nhãn đột nhiên rút đao ở thắt lưng chém điên cuồng lên hư không.
– Chạng vạng tối hôm nay, nhất định phải lấy được Phục Hổ Trại này!
– Chủ tướng uy vũ!
Chủ tướng độc nhãn liếm liếm môi, cười nói:
– Đội ngũ công kích, đã tập hợp đầy đủ chưa?
– Bẩm Chủ tướng, đã tập hợp đầy đủ, các huynh đệ đang đợi công kích Phục Hổ Trại, tối hôm nay sẽ lấy được Phục Hổ Trại.
– Tốt, dặn xuống dưới, qua giờ mão, lập tức tấn công! Không tiếc bất cứ thứ gì, nhất định phải lấy được Phục Hổ Trại.
Khẩu khí của Chủ tướng độc nhãn rất quyết tâm.
Phục Hổ Trại là cứ điểm quan trọng thứ hai của Thái Uyên Lĩnh, một khi bị phá, hai cứ điểm trong ba cứ điểm bị phá chắc chắn sẽ là đòn đả kích mạnh đối với Bách Việt Quốc.
Đúng vào lúc này, Chủ tướng độc nhãn đột nhiên cảm thấy hoa mắt, trước mặt hiện ra một bóng một người mặc áo trắng, người này khí độ bất phàm, lại không phải Võ Thánh hộ quốc Tề Thắng Nam của Đại Ngô Quốc thì là ai?
– Võ Thánh đại nhân!
– Ừm, đã chuẩn bị xong hết chưa?
– Bẩm Võ Thánh đại nhân, chuẩn bị xong rồi ạ, chỉ đợi qua giờ mão, lập tức tấn công.
– Tốt! Hôm nay công hạ Phục Hổ Trại, là đại công lao của các ngươi.
Tề Thắng Nam khoát tay, toàn thân như con báo săn.
Một lúc sau, Tề Thắng Nam đã đến gần Phục Hổ Trại, vận đủ khí tức Tiên Thiên, hét lên như hổ gầm:
– Cừu Lệnh Đức, giờ mão đã đến, ra đây đi!
Cừu Lệnh Đức đang trong doanh trướng, đột nhiên mở mắt, đi ra ngoài doanh trướng, đứng trên đại trại, lạnh lùng nhìn xuống Tề Thắng Nam diễu võ dương oai phía dưới.
– Tề Thắng Nam, Đại Ngô Quốc ngươi một lòng muốn gây chiến, hậu quả ngay trước mắt.
Tề Thắng Nam cười ha ha:
– Cừu Lệnh Đức, mấy chục năm qua, ngươi ngoài việc chỉ biết khoác lác ra, đã từng thắng ta trận nào chưa? Trận chiến hôm nay, ai mạnh ai yếu, sẽ có kết luận, Luân Hồi Phong, không gặp không về.
Nói xong, cũng không lưu lại, liền bay về phía Luân Hồi Phong phía sau.
Cừu Lệnh Đức cười lạnh lùng, như mũi tên rời cung tên, nhảy xuống trại, bay theo.
Trận này, ông ấy không có đường lui, chỉ có một trận quyết chiến mà thôi.
Trên Phục Hổ Trại, tất cả các quân lính đã xếp hàng nghiêm chỉnh, đao kiếm nườm nượp, giáp trụ sáng loáng, mũi tên chỉnh tề, từng nam tử hán đầy nhiệt huyết dù chết cũng phải bảo vệ trại.
Trên đại trại, một viên thư ký tay cầm giấy bút, đi qua trước mặt quân sĩ.
– Mọi người, muốn nói gì thì cứ nói ra, để thư ký ghi lại. Có lẽ, sau trận chiến này, máu của ta và các ngươi sẽ nhuốm Phục Hổ Trại này, nhưng là một hảo hán thì phải ra trận lúc tổ quốc lâm nguy, trong các ngươi, ai sợ chết?
– Không sợ chết! Vì nước gia, chết không tiếc!
Sĩ khí tăng cao, huyết khí dâng lên, từng người nắm chặt nắm đấm, ánh mắt kiên nghị dõi ra phía trước.
Các quân sĩ đều để lại lời nhắn cho phụ mẫu ở quê nhà, hoặc là vợ con, hoặc là anh chị em trong nhà.
Từng người khẳng khái, trong lòng đã quyết chí. Thể xác có thể chết, hồn quân bất diệt.
Bảo vệ tổ quốc, đâu sợ hôm nay máu nhuốm Phục Hổ Trại, linh hồn vẫn bất diệt, vẫn phải bảo vệ từng tấc đất Bách Việt Quốc, bảo vệ tổ quốc.