Dù sao, hắn chỉ là một Vương gia của Tây Sở Quốc. Mặc dù quyền cao chức trọng, nhận được sự coi trọng đặc biệt của Hoàng đế, nhưng dù sao vẫn chỉ là một Vương gia, bản thân theo thân phận của hắn cũng không đủ để có địa vị ngang nhau với Hoàng đế Hạ gia, hôm nay không những mạnh mẽ cò kè bớt một thêm hai với Hoàng đế Hạ gia mà khẩu khí còn vô lễ như vậy.
Tất cả những điều này, đương nhiên khiến Hoàng đế Hạ gia tức nghẹn thở. Bách Việt Quốc lấy võ lập nước, cũng từng trải qua những giờ khắc sinh tử tồn vong, nhưng từ trước đến nay chưa có người nào có thể giống như Mễ Trung Dã, trâng tráo uy hiếp trước mặt Hoàng đế Bách Việt Quốc. Hơn nữa khẩu khí lại ngả ngớn, không hề che giấu như vậy.
Hoàng đế Hạ gia có thể nhẫn nhịn, nhưng không có nghĩa cái gì hắn cũng có thể chịu được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nghe xong những lời này của Mễ Trung Dã, biểu tình Hoàng đế Hạ gia nhất thời lạnh lẽo:
– Mễ Vương gia, ân oán giữa Bách Việt Quốc chúng ta và Đại Ngô Quốc, quả là đối địch vốn có xưa nay, hai nước giao chiến thảo phạt, đương nhiên không còn gì để nói. Nhưng như vậy cũng không có nghĩa các quốc gia khác, nhất định có tư cách nhúng tay vào trong, thừa nước đục thả câu. Đừng quên, chúng ta cùng là Công quốc Thượng phẩm, trước mặt Đế quốc Đại La cũng có chỗ nói rõ lý lẽ. Cho dù các ngươi bè cánh đấu đá, lẽ nào thật sự tưởng rằng Đế quốc Đại La là kẻ mù người điếc, không nhìn thấy được dã tâm lang sói của các ngươi sao? Đế quốc Đại La cho phép giữa hai bên đối địch giải quyết vấn đề ân oán, không có nghĩa là bọn họ đồng dạng cho phép các ngươi nhúng tay vào trong!
Những lời này của Hoàng đế Hạ gia cũng có đạo lý của hắn.
Đế quốc Đại La bình thường không can thiệp vào chuyện thảo phạt ân oán giữa các nước cấp dưới, nhưng không có nghĩa là bọn họ không có chút nguyên tắc, có thể cho phép tất cả mọi chuyện.
Ít nhất, chuyện giữa Đại Ngô Quốc và Bách Việt Quốc, nên do hai nước tự giải quyết, bên thứ ba nhúng tay vào, chưa chắc thật sự có thể được Đế quốc Đại La cho phép.
– Hoàng đế Bệ hạ, nói như vậy, ngài thà làm ngọc vỡ, chứ không làm ngói lành có đúng không?
Mễ Trung Dã lạnh lùng cười, vẫn giữ khẩu khí không có chút kiêng nể gì như trước.
Hoàng đế Hạ gia giận dữ nói:
– Chuyện quốc gia đại sự, một bước cũng không nhường! Mễ Vương gia, tất cả những chuyện khác đều có thể nói chuyện, nhưng chuyện cắt nhường binh quyền lãnh thổ, chuyện này khó mà tuân mệnh được. Trẫm không làm con cháu phá sản, càng không làm Quân vương nhục quốc! Cùng lắm thì, việc tố tụng kiện cáo này đánh tới cấp trên Đế quốc Đại La, cũng tất phải đánh đến cùng!
Mễ Trung Dã cười lạnh liên tục:
– Được, nếu đã như vậy, đợi đến lúc trăng khuyết khó tròn, đừng trách Tây Sở Quốc chúng ta giậu đổ bìm leo!
Hoàng đế Hạ gia sắc mặt tái nhợt:
– Người đâu, tiễn khách!
Mễ Trung Dã khoát tay chặn lại:
– Không cần, ta tự có một đôi chân biết đi đường. Hoàng đế Hạ gia, Bản vương khuyên ngươi một câu, lời mặc dù cũ xưa, nhưng là lời nói vàng ngọc – kẻ thức thời mới là người tài giỏi. Đến lúc nước mất nhà tan, hối hận cũng đã muộn rồi!
Hoàng đế Hạ gia cười lạnh nói:
– Từ xưa đến nay không có quốc gia nào trường tồn vĩnh cửu, hưng suy thay đổi là chuyện đương nhiên. Nếu vận mệnh của Bách Việt Quốc ta như vậy, con cháu Hạ gia ta sẽ tận lực vì nước, không thẹn với lương tâm! Ít nhất, cho dù Bách Việt Quốc ta từ đó mất nước, ngươi có thể bảo đảm Tây Sở Quốc của ngươi có thể may mắn tồn tại được bao lâu? Không có gì khác, cũng chỉ có một câu nói đáp lễ – Thà liều mạng cá chết lưới rách, chứ không vì một cái vỗ tay mà phân tán tinh thần! Muốn cắt lãnh thổ của Bách Việt Quốc ta, thì hãy lấy máu tươi dũng sĩ của các ngươi để tế lễ! Muốn xâm chiếm lãnh địa Bách Việt Quốc ta, thì hãy chuẩn bị máu chảy thành sông!
Hoàng đế Hạ gia vung tay áo, một lần nữa quát:
– Tiễn khách!
Mễ Trung Dã căm giận đi ra, trong lòng thầm mắng Hoàng đế Hạ gia là lão nhân không thức thời, học sách cổ mà không biết vận dụng.
Trong lòng đã bắt đầu suy nghĩ, quay về phải thêm mắm thêm muối như thế nào, để khuyên Hoàng huynh đáp ứng thỉnh cầu liên minh của Đại Ngô Quốc, cùng tiến công Bách Việt Quốc, đoạt lấy lãnh địa, thiêu giết cướp bóc.
Vừa mới đi ra khỏi Ngự thư phòng, một gã thủ hạ của hắn liền từ hành lang bên kia chạy tới, với thần thái có chút lo lắng nói:
– Vương gia, xảy ra chuyện rồi!
Mễ Trung Dã tâm tình đang khó chịu nói:
– Có chuyện gì?
Gã thủ hạ đó kề tai nói nhỏ mấy câu, sắc mặt của Mễ Trung Dã khẽ biến đổi, thấp giọng quát:
– Ở cửa thành nào? Chuyện xảy ra lúc nào?
– Vừa mới cách đây không lâu, ở cửa thành Bắc!
– Lẽ nào lại như vậy, điều tra kỹ càng chưa? Kẻ đó có lai lịch thế nào!
– Đang điều tra, trước mắt vẫn chưa có tin tức chính xác. Chỉ là người đó nghênh ngang vào ở một khách điếm, tựa hồ giống như cố ý khiêu khích, đem ba người bọn chúng treo lên xà ngang mái nhà, để mặc người qua đường đứng xem náo nhiệt. Hôm nay khắp cả trong thành, ở đâu cũng đồn đại chuyện này, đã dư luận sôi nổi rồi.
Mễ Trung Dã đột nhiên giận dữ:
– Lẽ nào có lý đó! Lẽ nào lại như vậy! Làm phản rồi!
Lúc này, Hoàng đế Hạ gia cũng giả vờ từ Ngự thư phòng đi ra, trước đó hắn đã ở trong cửa nghe được một lát, biết được người của Tây Sở Quốc gặp phải vấn đề, cũng thầm cảm thấy thích thú, thầm nghĩ ai lại biết giải tỏa tâm tư con người như vậy, thay trẫm dạy dỗ lũ cuồng vọng này, quả là đáng thưởng!
Mễ Trung Dã nhìn thấy Hoàng đế Hạ gia, khẩu khí không hờn giận nói:
– Bệ hạ, Tây Sở Quốc ta từ ngàn dặm xa xôi nhận sứ mệnh ngoại giao tới quý quốc, nhưng không ngờ Bách Việt Quốc ngài lại bắt nạt người quá đáng như vậy. Lại đánh bị thương thủ hạ của ta rồi bắt đi, có thật có đạo lý nào như vậy! Hoàng đế Bệ hạ, chuyện này khắc phục hậu quả như thế nào, xin ngài hãy nói rõ!
Hoàng đế Hạ gia giả vờ nói:
– Còn có chuyện như vậy sao?
– Còn có thể là giả được sao?
Trong bụng Mễ Trung Dã tràn đầy sự tức giận, nếu không phải kiêng nể đang ở địa bàn của đối phương, sợ rằng sớm đã bão tố rồi. Mặc dù như vậy, khẩu khí đã tương đối không hữu hảo rồi.
Trong lòng Hoàng đế Hạ gia thầm khoái trá, nhưng ngoài miệng lại nói:
– Trong việc này ắt có sự hiểu lầm. Bách Việt Quốc ta đối nhân xử thế lâu nay vẫn luôn khách khí, chú ý lễ nghi, cho dù là động thủ cũng là tiên lễ hậu binh, tuyệt đối sẽ không lỗ mãng, cậy thế khinh người như vậy!
Lời nói này của hắn, rõ ràng giống như biện hộ, kỳ thực lại là chỉ gà mắng chó, thầm chỉ người của Tây Sở Quốc là đám man di, không hiểu lễ nghi, ngang ngược bá đạo.
– Hừ, nếu Hoàng đế Bệ hạ đã nói như vậy, Bản vương sẽ tự mình đi bắt người. Nếu có chút xung đột mâu thuẫn, vẫn xin Hoàng đế Bệ hạ đừng trách móc thì tốt hơn!
Ý tứ của lời này là, nếu ta đánh bị thương người của Bách Việt Quốc ngươi, ngươi cũng đừng trách ta ra tay không lưu tình.
– Mễ Vương gia, nếu là xung đột hiểu lầm, trẫm sẽ vì các ngươi mà giải trừ. Mâu thuẫn xung đột, sợ làm bị thương thân thể quý giá của Vương gia, trẫm làm sao yên lòng cho được?
Lời này mới nghe có vẻ như khuyên can, kỳ thực không phải là đổ thêm dầu vào lửa sao? Phảng phất giống như nhận định Mễ Vương gia thế nào cũng thất bại. Lời này nói ra, lửa giận trong bụng của Mễ Trung Dã càng thêm dữ dội. Hừ lạnh một tiếng:
– Sự an nguy của Bản vương không cần bệ hạ lo lắng, chỉ mong khi Bản vương ra tay không biết nặng nhẹ, bệ hạ có thể thông cảm một chút!
Nói xong, cũng không quan tâm Hoàng đế Hạ gia có phản ứng gì, dẫn theo đám thuộc hạ liên can nhanh chóng rời khỏi.
Thị vệ Hoàng cung hai bên định ngăn cản, đã bị Hoàng đế Hạ gia dùng ánh mắt ngăn lại.
Mễ Trung Dã dẫn người rời khỏi, Hoàng đế Hạ gia vội vàng hạ chỉ nói:
– Lập tức truyền chỉ biên cương Đông Bắc và Tây Bắc của Thái Uyên Lĩnh và Tử Diễm Lĩnh, củng cố biên phòng, tích cực chuẩn bị chiến tranh. Các Vương lĩnh khác, cũng cần tăng cường đề phòng, tiến nhập trạng thái chuẩn bị chiến tranh trong phạm vi cả nước.
– Vâng!
– Phái người đi điều tra xem, người bắt giữ thuộc hạ của Mễ Trung Dã là ai, có phải đến từ Võ Thánh Sơn không!
– Vâng!
Sau khi phân công hoàn tất, Hoàng đế Hạ gia không dừng lại cước bộ, lập tức đi về phía bên ngoài. Cần phải hành động ngay, sinh tử tồn vong của Bách Việt Quốc đang ở gần trước mặt, không cho hắn có chút nào chậm trễ!
Dưới sự vây chặt của đám thuộc hạ, Mễ Trung Dã, người như rồng, ngựa như hổ, giống như lốc xoáy kéo đến khách điếm của Tần Vô Song. Lúc này trên toàn bộ nhánh đường của khách điếm đó, tựa hồ đã vây đầy người.
Hiển nhiên đều là những người muốn xem sự náo nhiệt, những người này ai cũng chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn luận sôi nổi.
– Ba người này, nghe nói là ác nhân của Đại Ngô Quốc, lần này tới Bách Việt Quốc gây sự, bị cường giả của Hoàng thất bắt được, treo ở đây.
– Nên treo thấp một chút, ta thật sự muốn lên đó nhổ mấy bãi nước bọt! Đại Ngô Quốc lâu nay vẫn đối địch với Bách Việt Quốc chúng ta, tới Bách Việt Quốc chúng ta có thể có hảo tâm gì chứ?
– Đúng vậy, mọi người lấy đá ném chết bọn chúng đi!
– Ta nói các ngươi hãy bình tĩnh bình tĩnh, cái gì là Đại Ngô Quốc chứ? Người ta là Tây Sở Quốc, Tây Sở Quốc biết chưa hả? Có quan hệ gì với Đại Ngô Quốc chứ!
– Tây Sở Quốc? Tây Sở Quốc không phải có quan hệ bang giao với Bách Việt Quốc chúng ta sao?
– Không phải là bang giao, nhưng từ trước đến nay cũng không có va chạm đối địch gì! Nghe nói lần này người của Tây Sở Quốc tới, không có hảo tâm, muốn thừa nước đục thả câu. Ba người này gây chuyện ở cửa thành, suýt chút nữa giết chết thủ vệ cửa thành, lúc đó vị cường giả ở bên trong này mới xuất thủ ra bắt, treo chúng ở đây để thị chúng!
– Cái gì? Giết chết thủ vệ cửa thành? Dám to gan làm càn như vậy sao? Đáng chết! Nên treo như vậy, theo ta, nên treo bọn chúng ở cửa thành, để bọn chúng phơi thây, hong gió ba ngày!
– Cút ra, cút ra!
Mấy tiếng vang giống như sấm nổ từ xa truyền đến, tiếp theo là một trận quất roi mở đường, một đám kỵ sĩ hung thần ác sát, vây quanh Mễ Trung Dã mà đến.
Trên đầu Mễ Trung Dã là mũ tử kim, người mặc áo mãng bào tử sắc, thắt lưng quấn mang ngọc bích, rất coi trọng phô trương. Phi tới phía trước, đám khán giả đứng hai bên bị roi quất mở đường, đều kinh hãi nhìn đoàn người này.
Hiển nhiên, người thông minh đều có thể nhận ra, gã vương giả giàu sang bức người này, căn bản không phải nhân sĩ Bách Việt Quốc.
Không phải nhân sĩ Bách Việt Quốc, nhưng lại ở Bách Việt Quốc ngang ngược bá đạo như vậy, dọc đường dùng roi ngựa mở đường, còn hung mãnh hơn cả Hoàng thất Bách Việt Quốc, đương nhiên khiến những người này cảm thấy hoài nghi không hiểu.
– Người này là ai?
Có người nhẹ giọng thầm hỏi.
– Ai biết chứ? Dù sao cũng không phải người của Bách Việt Quốc chúng ta!
Mễ Trung Dã phi tới lầu dưới khách điếm, quát:
– Cung tiễn thủ!
Một gã cung tiễn thủ thình lình từ trong đám người phi ngựa ra, uốn cong cung tên, nheo mắt nhắm vào dây thừng treo ba người, mở cung bắn tên.
Mũi tên này không những tinh chuẩn, lực đạo cũng đắn đo vô cùng chuẩn xác, không nhẹ không nặng, đắn đo tốt mới có thể chặt đứt dây thừng, buông ba người đó xuống.
Mũi tên này bắn ra, xé gió lao đi, trực tiếp nhắm thẳng vào dây thừng.
Khi khoảng cách tiếp cận còn khoảng ba thước, đột nhiên trong cửa sổ một vật nhỏ bắn ra ở tầm gần.
Thứ đó va vào trên thân mũi tên, phát ra tiếng vang thanh thúy. Cực kỳ dễ dàng đã có thể đánh trúng mũi tên kia, ngăn trở lực đạo, mũi tên nhất thời vô lực tiến lên trước, uể oải rơi xuống.
Cẩn thận nhìn lên vật va chạm kia, không ngờ lại là một chiếc đũa.
Nhìn tư thế đó, chiếc đũa này vẫn là lấy sức người tiện tay ném ra. Lấy sức người ném ra, lại có thể khiến mũi tên bắn ra bị văng đi, sức mạnh vận chuyển, tốc độ, độ chính xác, khiến Mễ Trung Dã bất giác nheo mắt nhìn lên, khoát tay chặn lại, ngăn cản động tác rút tên một lần nữa của cung tiễn thủ. Cố lấy trung khí, quát lên:
– Thần thánh phương nào ở trên lầu, dám xuất hiện gặp mặt hay không?
Từ trên lầu cao nhất của khách điếm truyền ra một tràng cười lạnh lẽo:
– Người đến là người phương nào, mau báo tên. Nếu là tiểu bối vô danh, thì lập tức cút đi, nếu không phải, dây thừng bên dưới không tránh khỏi là phải có thêm một người bị trói nữa rồi.
Lời này vừa thốt ra, trên mặt Mễ Trung Dã hồng quang chợt lóe, sự tức giận chỉ muốn bộc phát. Hắn luôn cảm thấy bản thân mình rất ngông cuồng, nhưng không ngờ ở đây còn có một người ngông cuồng còn hơn cả hắn!