Tần Vô Song đánh đòn phủ đầu, lập tức vì chiến thắng của bản thân mà nhận được sự cổ vũ cuồng nhiệt của cả toàn trường. Hắn đi xuống Lôi đài, chờ đợi ba trận quyết đấu khác phân thắng bại.
Theo quy củ, đối thủ trận tiếp theo của hắn sẽ sinh ra từ trận thi đấu giữa Số 2 và Số 7. Vì vậy, sau khi Tần Vô Song đi xuống Lôi đài, bắt đầu quan sát trận quyết đấu giữa Số 2 và Số 7.
Tìm hiểu đối thủ trước, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Giữa hai người này, thực sự là ngang sức ngang tài, tiến lui nhiều lần, càng đấu lại càng say sưa, thích thú. Tần Vô Song xem một lát, trong lòng đã có một số nắm bắt.
Hai người này luận về năng lực thực chiến đơn thể, đại khái không khác biệt lắm so với Lệ Vô Kỵ. Nhưng lại kém hơn Lệ Vô Kỵ về sự dũng mãnh, khi hai người thực chiến, tương đối bảo thủ.
Mặc dù loại tranh đoạt Lôi đài này, bình thường không phán sinh tử. Nhưng nếu khi giao phong, không có khí tức dũng mãnh, về khí thế tất nhiên thế nào cũng suy giảm cực mạnh, đối thủ như vậy, Tần Vô Song tự vấn thấy bản thân muốn nắm bắt được phần thắng tuyệt đối không phải là vấn đề.
Nhìn một lát, cũng không thèm chú ý đến nữa.
Đang muốn quay đầu nhìn quyết đấu của hai đôi khác, bên đó đã có một đôi phân ra thắng bại. Người giành được phần thắng là Số 8, còn người bị hắn đánh bại chính là Số 1.
Nhìn dáng vẻ trấn định, tự nhiên giống như không có gì phát sinh của Số 8, hiển nhiên cũng thấy được hắn giành phần thắng tương đối thoải mái. Mặc dù đeo mặt nạ, khi ánh mắt của Tần Vô Song nhìn qua, Số 8 cũng vừa vặn đang nhìn về phía Tần Vô Song.
Hiển nhiên, Số 8 đối với đối thủ tiềm ẩn như Tần Vô Song, cũng vô cùng chú ý.
Tần Vô Song giành được quyền vào vòng trong đầu tiên như vậy, cũng khiến Số 8 rất có chút kiêng kỵ, không kềm được liếc nhìn nhiều lần. Tần Vô Song nhìn thấy ánh mắt của hắn nghiêm nghị, cũng không thấy sợ hãi chút nào, thong dong nhìn nhau một lát, mới từ tốn dời đi.
Khi Lôi đài chiến đấu bắt đầu, trong doanh địa bên ngoài Lôi đài. Mấy tên đệ tử kiệt xuất nhất của đời thứ hai cũng chăm chú nhìn so đấu trên Lôi đài. Đặc biệt là Vi Dực, cho dù được công nhận là người mạnh nhất trong những kẻ trẻ tuổi của đời thứ nhất, lúc này cũng chăm chú nhất, nhìn không chớp mắt.
Hắn nhìn thấy Tần Vô Song vừa ra tay đã đánh bay đối thủ ra khỏi Lôi đài, cũng trước mắt sáng ngời.
Chu Phù cũng không kìm được kêu lên một tiếng “hay”, tán thưởng nói:
– Vi sư huynh, Số 6 này, thật sự rất khá, hình như chính là vị sư đệ trẻ tuổi đã giao nộp nội đan Hỏa Vân Điểu trước đó?
Vi Dực gật gật đầu:
– Nhìn thân hình, xem khí chất, có lẽ chính là hắn. Vị sư đệ này thật sự nhìn rất trẻ tuổi, nhưng không biết là nhân tài mới xuất hiện của nhất mạch nào toát ra.
Chu Phù cười tủm tỉm nói:
– Vi sư huynh, nhìn biểu hiện đặc sắc của vị sư đệ này, ta thật sự có chút cảm giác khẩn trương. Xem ra không thể nào chậm trễ được. Giang sơn có nhân tài mới xuất hiện, nếu không cẩn thận, rất có thể sẽ bị sư đệ, sư muội phía sau vượt qua.
Những lời này của nàng, mới nghe có vẻ là tự nhắc nhở bản thân, kỳ thực lại có điều chỉ hướng.
Vi Dực nghe ra được, những lời này của sư muội Chu Phù, tất nhiên là nói cho Vi Dực hắn nghe. Vi Dực thân là Linh căn Tiên Thiên trẻ tuổi duy nhất của đời thứ nhất, trong tông môn, có thể nói là bản thân nhận được hàng vạn hàng ngàn sự sủng ái.
Mà tính cách của Chu Phù, lại là ngoại nhu nội cương, rất là mạnh mẽ. Vì vậy ý tứ của những lời này, hiển nhiên cũng là mượn danh của sư đệ trẻ tuổi để tiết lộ cho Vi Dực nghe.
Nhưng Vi Dực vẫn rất bình thản, mỉm cười nói:
– Những lời của Chu sư muội rất có đạo lý, con đường tu luyện, chỉ có siêng năng khổ luyện mỗi ngày, thức khuya dậy sớm mới có thể kiên định. Cái đó chính là gọi đi “thuyền ngược dòng, không tiến thì lui”!
Đang nói, trên Lôi đài, gã Số 8 cũng nhanh nhẹn, dứt khoát đánh bay đối thủ của hắn xuống Lôi đài.
Khi ánh mắt của Số 8 và Tần Vô Song giao nhau, Vi Dực cũng nở nụ cười:
– Hai người này rất thú vị, Nếu không đoán nhầm, có lẽ hai người này sẽ đấu võ Quán quân cuối cùng.
Khóe miệng Chu Phù khẽ giật, lại nói:
– Tiểu muội lại cảm thấy. Số 8 này chưa chắc đã là đối thủ của Số 6!
– Vậy sao? Chu sư muội dựa vào cái gì mà khẳng định như vậy?
Vi Dực mỉm cười hỏi.
– Không có lý do, chỉ là trực giác thôi!
Chu Phù khẽ cười một cái.
– Hắc, ngu huynh thật ra lại xem trọng Số 8 hơn!
Vi Dực nhàn nhạt nói.
Chu Phù vẫn chưa tiếp lời, trầm mặc một lát, đột nhiên nói:
– Vi sư huynh, Số 8 này là người của nhất mạnh Đại Điện chủ các ngươi sao?
Báo danh trước đó, chọn lựa số người, Chu Phù cũng là một trong những người phụ trách. Ngoài nam tử vừa mới tấn cấp là Tần Vô Song, có một số Đệ tử Trung tâm hơi có chút tiếng tăm, hai bên vẫn là hiểu tận gốc rễ.
Chu Phù tâm tư kín đáo, đương nhiên lưu ý đến chi tiết vấn đề này.
Lúc này nghe Vi Dực mở miệng có dự tính trong lòng như vậy, trong lòng không tránh khỏi có chút không thoải mái, buột miệng nói ra.
Vi Dực thật không ngờ rằng Chu sư muội lại hỏi trực tiếp như vậy. Nếu Chu Phù đã hỏi một câu như vậy, hắn cũng không phủ nhận, lập tức mỉm cười nói:
– Mặc dù hắn đeo mặt nạ, ngu huynh không cách nào khẳng định hoàn toàn, nhưng từ thân hình và thủ đoạn của hắn mà nhìn, có lẽ chính là Cửu sư đệ trong nhất mạch của gia sư.
Nhất mạch này của Đại Điện chủ, số lượng Đệ tử Trung tâm chiếm mười sáu người, so với bốn Đại Điện chủ khác nhiều hơn bốn người. Và sắp xếp vị trí của Tinh La Điện, từ trước đến nay luôn căn cứ vào khảo hạch cuối năm để xác định vị trí.
Trước mắt Vi Dực là Đại sư huynh, nếu khảo hạch sắp xếp cuối năm, nhất mạch của Đại Điện chủ chỉ xếp thứ hai, vậy thì vị trí Đại sư huynh của hắn sẽ phải nhường lại, chỉ có thể làm Nhị sư huynh.
Đương nhiên, dưới tình huống bình thường, sự đề thăng vững chắc về thực lực giữa Đệ tử Trung tâm, sắp xếp vị trí lẫn nhau bình thường sẽ không có chênh lệnh quá lớn. Về cơ bản, khả năng xuất hiện thay đổi vị trí là tương đối nhỏ.
Đặc biệt là trong hàng ngũ mạnh nhất, căn bản là đứng trên đỉnh cao mà nhìn xuống dưới. Mặc dù là trong Đệ tử Trung tâm, cũng tuyệt đối nổi bật, muốn rung chuyển vị trí của hắn cũng là chuyện rất khó.
Chu Phù nghe thấy những lời này, cười cười, cũng không trả lời gì thêm, thầm nghĩ ngươi đương nhiên hi vọng sư đệ cùng nhất mạch với mình giành phần thắng rồi.
– Cũng không biết Số 6 này là sư đệ của nhất mạch nào, đụng phải nhất mạch của Đại Điện chủ, cũng thật đủ xui xẻo, căn bản cũng chỉ có thể làm nền mà thôi. Muốn giành được phần thắng xác thực là khó! Đấu võ trên Lôi đài thực ra rất dễ dàng, chỉ sợ một số kỹ xảo.
Chu Phù cũng đã trải qua vài lần chủ trì loại thi đấu Lôi đài này, đương nhiên cũng biết được một số tình hình bên trong. Về danh nghĩa, Lôi đài thi đấu này tuyệt đối công bằng. Nhưng thực tế vẫn có một số người kết bè kết phái mưu lợi riêng, lén dùng một số kỹ xảo để giành được thắng lợi.
Chu Phù không thèm đi làm loại chuyện này, nhưng không có nghĩa người khác không đi làm. Nàng cũng biết, với dáng vẻ của Vi Dực, cho dù cũng không thèm đi làm, nhưng nhất mạch của Đại Điện chủ, cao thủ vô số, Đệ tử Trung tâm mười sáu người là tập thể đoàn kết nổi tiếng, căn bản không dễ để cho đệ tử của mấy mạch khác nổi bật quá lớn.
Dù sao, người nắm tuyệt đối Tinh La Điện trong tay là Đại Điện chủ! Ở bất cứ chi tiết nào đều phải nổi bật lên đầy đủ uy nghiêm và địa vị của Đại Điện chủ.
Khi trong doanh địa, các Đệ tử Trung tâm chủ trì liên can đều ôm tâm sự, thì hai đôi còn sót lại trên Lôi đài cũng phân ra thắng bại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Số 2 cuối cùng dùng một chiêu khó khăn thắng được Số 7, tiến nhập vào đấu võ vòng hai, trở thành đối thủ của Tần Vô Song.
Còn bên kia, lại là Số 4 thắng hiểm Số 5, tiến nhập vào đấu võ vòng hai với Số 8.
Căn cứ vào quy tắc, giữa mỗi vòng đấu võ sẽ có thời gian nghỉ ngơi hồi phục, thời gian là một canh giờ. Dù sao, đây là chiến đấu giữa Tiên Thiên cường giả, sau khi trải qua một phen khổ chiến, một canh giờ để nghỉ ngơi và hồi phục tính ra vẫn ngắn.
Tần Vô Song đại khái đã có chút hiểu biết về tất cả đối thủ. Yên lặng đi đến một góc, tĩnh tọa thổ nạp, điều chỉnh tâm tính, điều chỉnh đan điền khí hải.
Hắn biết, đối thủ của vòng tiếp theo cũng chỉ là làm nóng người mà thôi. Không hình thành nổi sự uy hiếp thực chất đối với hắn, đối thủ thật sự là đối thủ tranh đoạt chức Quán quân cuối cùng.
Trên cơ bản, nếu không có gì ngoài ý muốn, đối thủ tranh đoạt Quán quân vòng cuối cùng có lẽ chính là Số 8 đó. Đối thủ đó xuất ra thực lực đồng dạng với hắn.
Tần Vô Song lúc này đã bắt đầu chuẩn bị chiến đấu cho vòng cuối cùng rồi.
– Số 8 đó, thực lực cường đại, tương đồng như ta. Ta nhất định phải giữ lại một số đòn bí mật. Đối thủ vòng tiếp theo, ta vẫn sẽ dùng sợi roi hình rắn xuất thủ, nếu cần thiết, có thể thử một chút Tử Dương Kiếm, làm quen một chút với thanh cổ kiếm nồng đậm khí tức Tiên Thiên này.
Nội tâm của Tần Vô Song giống như cái giếng phẳng lặng không còn gợn sóng. Trước khi hắn đại chiến, lúc nào cũng có thể giữ được sự bình tĩnh thần kỳ, chưa bao giờ suy nghĩ tới chuyện thắng bại quá mức, suy nghĩ nhiều lắm vẫn là đối địch như thế nào, làm thế nào đánh bại đối thủ.
Thời gian một canh giờ, rất nhanh đã trôi qua.
Tần Vô Song lướt lên trên Lôi đài.
Tiến nhập vào vòng hai, Lôi đài cũng chỉ còn thừa lại hai trận đấu, vì vậy diện tích của sân thi đấu, lại mở rộng thêm gấp đôi. Khiến bọn họ có nhiều không gian phát huy hơn.
Tuyển thủ Số 2 trải qua một trận khổ chiến, mặc dù có thời gian nghỉ ngơi, dưỡng sức một canh giờ, nhưng dù sao vẫn không thể hồi phục được trạng thái đỉnh phong. Mặc dù hắn ở trạng thái hoàn mỹ nhất, Tần Vô Song cũng không xem hắn là đối thủ cường đại, huống hồ còn là ở dưới trạng thái hơi có chút khuyết điểm?
Tần Vô Song liếc nhìn đối phương, thản nhiên cười:
– Nếu ta là ngươi, lúc này sẽ không chọn lựa lên đài, thắng thua quả nhiên quan trọng, nhưng quyền thuật vô tình.
Số 2 tức giận nói:
– Hãy thu chiến thuật tâm lý của ngươi lại đi! Muốn thắng ta, để ta xem xem ngươi có bao nhiêu thực học rồi hãy nói!
Tần Vô Song biết hắn đang cố gắng chống đỡ, mỉm cười nói:
– Ba chiêu! Nếu ta để ngươi đỡ được ba chiêu, trận quyết đấu này, xem như ta thua!
Tần Vô Song cố ý lợi dụng khí tức Tiên Thiên thúc giục thanh âm, khiến thanh âm này vang vọng khắp xung quanh, hình thành sóng âm, không ngừng cuộn ra, giống như từng đợt sóng lớn hung hãn phun trào ra. Lần này hắn có thể gọi là gõ núi dọa hổ.
Ngoài mặt là nói với Số 2, nhưng kỳ thật lại là khiêu khích Số 8 về mặt khí thế, hình thành lên một loại ám thị tâm lý giống như có gặp phải bất cứ chuyện gì cũng không lùi bước.
Quả nhiên, khí thế này của hắn vừa xuất ra, xung quanh lập tức đã vang dậy tiếng vỗ tay như sấm động. Hiển nhiên, chiêu thức này của Tần Vô Song, có vẻ vô cùng nổi bật.
Liên tưởng đến bá đạo của hắn trước đó, một chiêu mà khiến kẻ địch ngã xuống Lôi đài, lần này, lại hứa hẹn ba chiêu không thắng xem như thua, loại khí thế này, loại khí phách này, chính là thứ mà đại bộ phận đệ tử Tinh La Điện sùng bái nhất.
Đương nhiên, nói chuyện ngàn câu, không bằng động thủ một cái.
Lời nói của Tần Vô Song còn chưa dứt, sợi roi hình rắn trong tay đã lay động mở ra. Toàn bộ sợi roi, dưới tác dụng linh lực của hắn, uốn cong lượn vòng, rất giống một con mãng xà to lớn, nhập vào xuất ra tiến đến.
Lực cuốn đánh hình thành từng luồng giống như lốc xoáy, hướng về phía Số 2 mà đánh tới. Số 2 biết Tần Vô Song lợi hại, nào dám chậm trễ? Hai tay vung kiếm bản to trong tay lên, trực tiếp hướng về phía sợi roi quét tới, thanh kiếm này bổ tới cũng với khí thế kinh người.
Tần Vô Song quát lớn một tiếng:
– Tới hay lắm!
Đột nhiên sợi roi tung ra, linh lực lại một lần nữa quán nhập vào, toàn bộ sợi roi đột nhiên thẳng ra, hình thành lên một trường côn thẳng tắp, biến cuộn thành quét, thuận thế quét tới.
Trên đường biến chiêu, đột nhiên lại dùng sợi roi trực tiếp so đấu với linh lực kiếm bản to của Số 2!