– Cái tên này nghe lạ quá!
Gã mặt phị tai to sửng sốt trước tiên, kêu lên:
– Truân Trung Trì? Đó là ai? Trưởng lão của Tinh La Điện không có cái tên này. Không phải là đệ tử của Chấp sự cấp dưới chứ?
Gã mặt ngựa cũng cười:
– Đệ tử Chấp sự có thể vào Chủ mạch Sơn mạch Lăng Tiêu thì thật là ngạc nhiên, nhưng cái tên nghe thật đần độn. Truân Trung Trì. Ha ha…
Còn một gã vẫn chưa lên tiếng, chỉ chau mày dường như đang suy nghĩ điều gì, môi giật giật, muốn lên tiếng, nhìn Tần Vô Song nhưng lại không nói gì.
Tên mặt ngựa khoát tay:
– Tiểu tử, sư phụ của ngươi không phải là Trưởng lão thì phải tức thời một chút. E rằng hôm nay ta không xử lý ngươi, sau này không có chỗ nói lý!
– Nói như vậy, ba vị là môn hạ của Trưởng lão nào?
Tần Vô Song vẫn khó tin lại có đệ tử hỗn xược như vậy, đến tên của Nhị Điện chủ cũng không biết, còn dám nói ba chữ Truân Trung Trì nghe đần độn. Nếu để sư phụ nghe thấy, không biết sẽ tát họ đến mức nào.
Tần Vô Song cũng nhận thấy, người thanh niên kia hình như biết điều gì, nhưng xem biểu hiện của hắn thì hình như không hợp tính với hai tên kia, tuy là đi cùng nhau nhưng hình như vẫn có bất đồng.
Gã mặt phì tai to vỗ ngực, rung người:
– Tiểu tử, nói thừa ít thôi, hãy giao những đồ vật trên người ra đây, nếu chúng ta thấy được, sẽ cho ngươi chịu ít cực khổ hơn. Nếu không, hừ hừ!
Tần Vô Song mỉm cười, gật đầu, thuận tay lôi ra thanh chiến đao Tiên Thiên, vứt xuống đất. Chiến đao bị Tần Vô Song thúc động linh lực, nổ ra một tiếng “Oanh oanh”, lúc sau, thân đao rung lên không dứt, nổ ra một tiếng chói tai.
– Đồ tốt của ta chính là chiến đao này. Ba vị có bản lĩnh thì hãy lấy đi!
Tần Vô Song thản nhiên nói.
Trong mắt người thanh niên trầm lặng không lên tiếng kia hiện lên ánh nhìn kinh ngạc, ngạc nhiên nhìn Tần Vô Song, hiển nhiên là nhìn ra tay Tần Vô Song có một lực lượng cực lớn, tuy đã che giấu, nhưng vừa ra tay đã có chút xao động khó mà khống chế.
Tiên Thiên cường giả! Mấy chữ lướt qua trong đầu người thanh niên, làm hắn càng kinh ngạc.
Hai người kia nhìn nhau, ngầm hiểu đã cảm thấy được hơi thở khác thường, nhưng còn chưa phản ứng kịp.
Người thanh niên thứ ba trầm giọng hỏi:
– Không dám, xin thỉnh giáo, sư phụ của sư đệ là Nhị Điện chủ của Tinh La Điện chúng ta?
Tần Vô Song bật cười, tên của sư phụ vốn là cơ mật ở Tinh La Điện, trong ba người, hai tên ngây thơ không biết gì, tên còn lại đã đoán ra nhưng không thể xác thực.
Ở Tinh La Điện, tên tục của năm vị Điện chủ hình chưa từng xuất hiện trên miệng của bất kỳ người nào. E rằng trước mặt các đệ tử, bản thân các vị Điện chủ cũng không nhắc đến tên của đối phương.
Đệ tử của năm vị Điện chủ đương nhiên là biết tên tục của sư phụ của mình. Nhưng thường ngày tu luyện trong núi, vốn không thể chạm trán nhau, do vậy dù thỉnh thoảng có tiếp xúc cũng không thể biết tới tên tục sư phụ của đối phương.
Đệ tử Pháp vương và Trưởng lão cũng chỉ có thể biết họ của các Trưởng lão, Pháp vương khác, tên tục cụ thể thế nào rất ít đề cập đến. Cho nên từ trước tới nay chỉ xưng hô Đại Điện chủ, Nhị Điện chủ, vốn không thể biết được tên họ.
Nghe người thanh niên kia hỏi như vậy, mặt gã mặt ngựa và gã mặt phì biến sắc, căng thẳng sợ sệt nhìn Tần Vô Song, không tự chủ lùi hai bước.
Tần Vô Song cười khổ lắc đầu:
– Ta cứ tưởng rằng tên của gia sư nghe không hay, không ngờ vẫn có người biết!
Lời vừa nói ra, gã mặt phì kêu lên một tiếng, ngã xuống phía sau, hắn không thể chấp nhận sự thật trước mắt, không đợi Tần Vô Song ra tay đã tự ngã ra.
Gã mặt ngựa mặt thộn ra, nói:
– Nhị… Nhị Điện chủ… Là sư phụ của ngươi?
– Ngươi không tin!
Tần Vô Song cười nhạt:
– Có cơ hội, ngươi có thể đến Thanh Vân Điện hỏi thăm.
Gã mặt ngựa lắp bắp:
– Không… không cần hỏi thăm… việc này…
Gã mặt ngựa như gặp phải ma, nói không ra lời, nhìn hai bên, gã mặt phì đã ngã ra, còn người thanh niên kia hiển nhiên là cùng đường nhưng không cùng lòng. Nhìn xung quanh, không tìm được ai có thể cùng gánh vác phần áp lực này.
Lúc này, Tần Vô Song không ngừng phát ra khí tức Tiên Thiên, làm cho ngã mặt ngựa không ngừng run rẩy, toàn thân run lên, không thể khống chế được.
– Thế nào? Cây đao này là vũ khí Tiên Thiên loại công kích đấy!
Tần Vô Song cười lạnh lùng cười.
Hắn nói có ý châm chích, vừa nãy, người thanh niên kia không hề nói gì, cũng không uy hiếp, xem ra là cùng đường nhưng không cùng lòng với hai người này, do vậy hắn không có ý đối đầu với người thanh niên kia.
Nhưng Tần Vô Song không khách khí với gã mặt ngựa kia, hắn không định dùng võ lực, nhưng trừng phạt bằng khí tức Tiên Thiên còn khó chịu hơn gấp trăm lần. Đây là lười đi tra tấn, trong nháy mắt, làm cho toàn thân gã mặt ngựa như chui từ dưới nước lên, người đầy mồ hôi.
Tần Vô Song biết, trừng phạt hắn như vậy là đủ rồi. Dọa thêm nữa sẽ làm sợ hãi quá độ, e rằng không ra tay giết thì hắn cũng không sống nổi.
Lập tức rút khí về lòng bàn tay, hút chiến đao Tiên Thiên trở về ngang hông.
– Sau này hãy mở to mắt ra!
Tần Vô Song cảnh cáo.
– Vị sư huynh này xin dừng bước!
Người lên tiếng chính là người thanh niên kia.
– Ân?
Tần Vô Song quay đầu nhìn, hắn không có ác cảm với người thanh niên đó. Lúc ba người bao vây, hắn đứng một góc, cố ý nhường đường, nhưng hai tên kia không nhận ra. Tần Vô Song là Tiên Thiên cường giả, hắn có thể dễ dàng nhận ra.
Hiển nhiên, người thanh niên có ý nhường đường, nói thẳng ra là nhắc nhở Tần Vô Song có thể đột phá từ đây, xem ra, người này không có ý hại người.
– Sư huynh, có thể dừng bước nói chuyện không?
Người thanh niên thận trọng hỏi, con mắt chờ đợi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tần Vô Song hơi giật mình, tuy hắn nhập môn hai tháng, nhưng không hiểu lắm những chuyện ở Tinh La Điện. Nếu có thể tìm một người thật thà để tìm hiểu cũng không phải là lựa chọn tồi.
Gật đầu:
– Đi theo ta!
Rồi sải bước đi lên phía trước. Người thanh niên liếc nhìn hai gã nằm trên mặt đất, cũng sải bước đi theo.
Đi qua cánh rừng đến một sườn núi cao, Tần Vô Song chầm chậm bước, đợi người thanh niên đi ngang bằng mới dừng bước.
– Có chuyện gì thì hỏi ở đây đi?
Người thanh niên gật đầu, hỏi:
– Sư huynh là một Tiên Thiên cường giả?
Tần Vô Song không ngờ, hắn vừa mở miệng đã hỏi như vậy.
– Đúng thế!
– Quả nhiên là vậy!
Người thanh niên thở dài:
– Không phải là Tiên Thiên cường giả, sao có thể động đầu ngón tay đã làm họ khốn khổ như vậy, Tiên Thiên Linh Võ Cảnh, quả nhiên lợi hại!
– Ân, ba người các ngươi làm bá đạo trên đường như vậy không cảm thấy mất mặt Tinh La Điện sao?
Người thanh niên bất đắc dĩ lắc đầu:
– Ta không cùng một sư môn với hai người kia. Nhưng bị bọn họ dùng mọi cách ép buộc, không thể không tham gia.
– Ha ha, không cần giải thích, dù sao ở Tinh La Điện cũng không nói là không được phép cướp bóc. Ngươi muốn nói chuyện với ta còn có chuyện gì khác phải không?
Người thanh niên khẽ cắn môi, đột nhiên nói:
– Ta có một thỉnh cầu vô lý, không biết sư huynh có hứng thú muốn nghe không?
– Đã là thỉnh cầu vô lý thì không cần phải nói nữa.
Tần Vô Song dứt khoát.
Người thanh niên sửng sốt, ngập ngừng nói:
– Thực ra cũng không hoàn toàn là thỉnh cầu vô lý. Nếu sư huynh đồng ý, ta cũng nguyện trả công.
– Trả công?
Tần Vô Song thấy thật buồn cười.
– Người có gì để trả công?
– Sư huynh đồng ý hay không?
Người thanh niên không cười mà chỉ hỏi.
– Đồng ý việc gì?
– Kỳ thực rất đơn giản, không cần sư huynh làm gì cả. Chỉ cần sư huynh cho ta theo đến Vạn Tượng Cốc, tiểu đệ có thể trả sư huynh hai gốc linh thảo.
– Vạn Tượng Cốc?
Tần Vô Song ngẩn người.
– Đó là nơi nào, ta không có dự định đến Vạn Tượng Cốc gì đó.
Sao người này lại đề nghị đến Vạn Tượng Cốc?
Người thanh niên quan sát thấy Tần Vô Song có chút kinh ngạc, có chút không tin liền hỏi:
– Chuyến này sư huynh đi không phải là muốn đến Vạn Tượng Cốc chứ?
– Tại sao ta nhất định phải đi Vạn Tượng Cốc?
Tần Vô Song lạnh lùng hỏi.
Người thanh niên cho rằng mình đã nói sai, vẻ mặt như có tội nói:
– Là ta nhiều lời, sư huynh đã không đến Vạn Tượng Cốc thì sư đệ xin cáo từ!
Trước mặt Tiên Thiên hắn cảm thấy rất áp lực. Một mặt lo Tiên Thiên cường giả cậy mạnh, sẽ cướp đoạt đồ của hắn, một mặt lại hy vọng có một Tiên Thiên cường giả đi cùng đến Vạn Tượng Cốc.
– Khoan đã!
Tần Vô Song điềm đạm nói.
Người thanh niên dừng bước:
– Sư huynh còn có điều gì muốn dặn dò.
– Nói xem, Vạn Tượng Cốc là thế nào?
Tần Vô Song không vòng vo, không biết thì nói không biết. Đối với một đệ tử mới nhập môn, không biết là rất bình thường, không sợ không biết, chỉ sợ không biết mà giả biết.
Đối với Tần Vô Song, tất cả đang trong giai đoạn học tập, hỏi nhiều không phải là việc xấu. Người thanh niên lại không nghĩ như vậy, giật mình nói:
– Sư huynh không biết Vạn Tượng Cốc?
Tần Vô Song không kiên nhẫn được nói:
– Ta mới nhập môn hai tháng, không biết thì có gì mà lạ?
Người thanh niên nhìn Tần Vô Song, nói:
– Mới nhập môn hai tháng? Bái làm môn hạ của Nhị Điện chủ, chẳng trách… chẳng trách…
Người thành niên lập tức nhận ra mình hơi thất lễ, vội nói:
– Chuyện là thế này…