– Muốn trốn, ta xem ngươi có thể trốn đi đâu!
Cánh tay không ngừng múa, sử dụng cây roi mềm như một cây thương dài, độ dài của cây roi, độ cứng của cây thương, lại thêm sự tấn công như quỷ thần của Tiên Thiên cường giả.
Tấn công như gió giật mưa chớp, từng dòng từng dòng khí không ngừng bắn ra, tốc độ cực nhanh, có thể so với bắn cung. Hơn nữa linh lực Tiên Thiên kích ra từ cây thương giống như mũi tên, tốc độ và lực không hề kém.
Oanh oanh oanh!
Lực công kích mạnh, nổ không ngừng làm mòn đi cả đỉnh chóp của khối đá. Tên áo đen tấn công như vũ bão, bắn bừa lên khối đá. Tần Vô Song biết, lúc này khí thế của địch đang mạnh, lại vô cùng cứng rắn.
– Tiểu tử, ta xem ngươi có thể trốn đến bao giờ?
Tên áo đen nhe răng cười, đột nhiên thay đổi ý kiến, thu thương về, thay đổi cách đánh, dùng cây roi mềm như một côn bổng.
Cây côn bổng đánh càng mạnh hơn, tăng thêm lực phá hoại đối với khối đá lớn. Xem ra, xem khí thế này dường như hắn muốn san bằng cả cái đồi này.
– Người áo đen này chắc chắn không phải là người của Tinh La Điện, nếu không tuyệt đối sẽ không câu cá trên địa bàn của Tinh La Điện, cũng không biết có bao nhiêu đệ tử Tinh La Điện đã bị hắn ám hại.
Tần Vô Song không giao đấu với người áo đen đó, vẫn dùng Lăng Vân Tiên Bộ đi dạo xung quanh như ở trong sân nhà, dường như đồi thạch này có phong cảnh tuyệt vời nhất trên thế giới, và hắn đang từ từ thưởng thức cái tuyệt vời đó.
Sự công kích ép chết người của người áo đen đó dường như không là gì đối với hắn cả.
Tần Vô Song rất hiểu đạo giao chiến, đặc biệt là Tiên Thiên cường giả có khí thế là vô cùng quan trọng.
Người mặc áo đen lên tiếng muốn giết người trước, xem ra khí thế rất lớn, đặc biệt là hắn đang dùng hết sức mình. Muốn mượn quyền của lão sư phụ đối phó với Tần Vô Song, hiển nhiên là điều không thể.
Tần Vô Song rất am hiểu chiến thuật gây nhiễu, đặc biệt là trong tình hình này. Cây roi da của ngươi có thể biến hóa đủ kiểu, nhưng vẫn không làm gì được ta.
Loại địa hình này so với đồng bằng, binh khí sẽ mất đi ưu thế.
– Đệ tử Tinh La Điện chỉ có tài trốn chạy thôi sao?
Tên mặc áo đen thấy Tần Vô Song không chịu giao chiến mà chỉ né tránh, lòng càng nôn nóng.
Tiên Thiên giao chiến, khí thế lớn mạnh. Tuy nơi này hẻo lánh, cách tổng bộ của Tinh La Điện cũng rất xa, nhưng cũng khó chắc chắn không thu hút trưởng bối của Tinh La Điện tới đây. Nếu chuyện đó xảy ra, không nói đến cục diện sẽ có thay đổi lớn, chỉ cần một cao thủ cấp bậc Trưởng lão đến, đã đủ tiêu diệt hắn.
Mấy lần trước, hắn dùng Hỏa Vân Điểu câu cá. Mỗi lần đều đánh đối phương hôn mê, vừa ra tay đã chống chế được đối phương, không cho đối phương có cơ hội trở tay. Lần này, hắn gặp phải tên cứng đầu Tần Vô Song. Không những đã giết ba con yêu cầm của hắn, mà còn đang kéo dài trận chiến với hắn. Thân phận của hắn chắc chắn không phải vừa. Giết đệ tử Tinh La Điện tuyệt đối là chuyện cấm kỵ.
– Ngươi thật nhiều lời! Có bản lĩnh gì thì thể hiện đi!
Tần Vô Song cố ý chọc giận.
– Ngươi trước thì sợ lang sói, sau sợ hổ, muốn giết ta lại sợ trưởng bối của Tinh La Điện đến. Đáng tiếc! Ngươi sợ điều gì thì điều đó sẽ đến! Lúc ta giết con yêu cầm đầu tiên của ngươi, đã liên lạc với tiền bối của Tinh La Điện. Tin chắc rằng lúc này cả Chủ mạch của Sơn mạch Lăng Tiêu đều đã đi tìm, dù ngươi muốn thoát khỏi chúng ta thì cũng đừng nghĩ sẽ chạy khỏi Chủ mạch của Sơn mạch Lăng Tiêu này.
Ánh mắt tên áo đen sẫm lại, hiển nhiên là nhất thời không thể phán đoán được Tần Vô Song nói thật hay nói dối.
Nhưng chuyện này thà rằng tin là có thật. Nếu thật sự như lời đối phương nói, thì khác nào hắn đang lấn sâu vào vũng bùn. Một chút tu vi nhỏ của hắn không đủ để đối phó với cường giả cấp cao của Tinh La Điện.
Hắn luôn rất cẩn thận khi đối phó với đệ tử Tinh La Điện, chỉ hoạt động ở Chủ mạch của Sơn mạch Lăng Tiêu, thậm chí còn không đến Chủ mạch Lăng Vân Phong. Vì ở Chủ mạch Lăng Vân Phong đều là Đệ tử Trung tâm. Tu vi của hắn vẫn chưa phải là đối thủ của một số Đệ tử Trung tâm.
Pâng! Pâng! Pâng!
Tiếng nổ vang lên liên tiếp không ngừng, làm rung động của vách đá. Mỗi lần tên áo đen ra côn, uy thế kinh người. Lực phá hủy cuộn lên như những làn sóng thần. Không thể không công nhận, lực tấn công của tên áo đen thực sự đáng sợ.
Nhưng mà, hắn càng công kích mạnh thì trong lòng Tần Vô Song càng vui. Vì hắn cảm giác giác được tâm lý của đối phương bắt đầu thay đổi.
Lúc sau, đối phương đã bị dao động.
Đối với Tiên Thiên cường giả mà nói đây là đòn chí mạng. Tiên Thiên đối chiến, sợ nhất là tính khí nóng nảy, ý chí không kiên định. Càng như vậy thì càng phiền phức.
Oanh! Lại thêm một côn nữa đánh tới Tần Vô Song.
Tần Vô Song vẫn mỉm cười điềm nhiên, bước đi chậm rãi, không lùi mà tiến, xông tới trước mặt tên áo đen. Lần này làm cho tên áo đen một phen bất ngờ.
Cây roi đột nhiên trở lại hình rắn ban đầu, cuộn về.
Vù vù vù! Liên tục đánh ba lần, xoắn tới ngực, ngang hông và chân Tần Vô Song.
Ba vòng này, mỗi vòng đều có một uy lực trói buộc. Lại không ngờ rằng cơ thể Tần Vô Song lại trơn như con cá, rõ ràng đã trúng sự công kích hắn nhưng lại rớt xuống. Ba lần, đều thất bại.
– Hừ!
Tên áo đen hừ một tiếng, thuận thế giậm chân tiến lên. Cây roi da vẫn hướng tới Tần Vô Song, không ngừng quất tới. Hắn muốn mượn khí thế này để không ngừng đánh tới, phải quất chết Tần Vô Song mới thôi.
Chân Tần Vô Song liên tục nhảy lên, thuận thế nhảy lên khối đá.
Pâng! Pâng! Pâng!
Tên mặc áo đen cũng rất nhanh, không ngừng tiến tới. Cây roi hình rắn phun ra vạn đường ánh sáng, không ngừng quất tới. Lần này hắn quyết chí nhất định phải quất chết Tần Vô Song.
– Cây roi da hình rắn dùng để quấn trói, lực công kích không lớn. Chỉ có linh lực mới có thể tạo hiệu quả công kích như cây côn, cây thương. Hắn muốn các trưởng bối đến đây, tuyệt đối không thể!
Nghĩ đến đây, bước chân không hề chậm, các tiến càng cao, đã lên tới đỉnh của vách đá.
Tần Vô Song đột nhiên quay đầu, xông xuống phía dưới. Lần này, sự lựa chọn của Tần Vô Song vô cùng kỳ lạ, trực tiếp lao thẳng xuống phía cây roi da của tên áo đen.
Tên áo đen cười lớn:
– Ha ha! Hết đường để chạy rồi phải không?
Đột nhiên nghiêm mặt:
– Đã như vậy thì hãy chịu chết đi!
Lời vừa nói xong, cây roi da rung lên, bỗng nhiên biến thành cây thương dài, đâm thẳng phía trước.
– Hừ!
Tần Vô Song né người sang một bên, tránh được đầu nhọn của cây roi, thuận theo đường con hai tay trực tiếp tóm lấy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tên áo đen cũng không hề chậm, lại biến một lần nữa, cây thương biến thành cây roi da như trước, quất phía dưới.
Lúc này, mặt hắn biến sắc, cây roi trong tay bỗng nhiên rung lên.
Đột nhiên, hắn cảm thấy đan điền của mình cũng rung lên, dường như linh lực trong cơ thể bị vật gì túm lấy. Linh lực tiết ra ngoài!
Mặt tên áo đen biến sắc kinh ngạc nhìn Tần Vô Song.
Hai tay Tần Vô Song nắm chặt cây roi. Hai ngón tay cái vận chuyển Bắc Minh Đại Pháp.
Cảm giác dễ chịu, thoải mái không ngừng tràn vào thông qua ngón tay cái của hắn xuống bào trung huyệt.
– Bắc Minh Đại Pháp quả nhiên danh bất hư truyền.
Tần Vô Song lại vui mừng, liên tục thúc động công pháp, xông kích tới phòng tuyến của tên áo đen.
Nếu có người đi qua nhìn thấy cảnh này chắc chắc sẽ sợ mà ngã xuống vách, hai Tiên Thiên cường giả giao chiến thực sự quá kinh dị.
Lúc trước, một người bị người ta đuổi chạy khắp chốn, lúc sau, cục diện thay đổi hoàn toàn, người bị đuổi lại túm chặt cây roi da, người mặc áo đen đuổi theo như bị hóa đá, giống như cây gỗ không thể làm hại bất kỳ ai.
Cũng không phải là người gỗ đơn thuần, ít nhất, vẻ mặt tên áo đen vẫn không ngừng thay đổi. Từ kinh ngạc, đến sợ hãi, rồi dần dần tuyệt vọng, ánh mắt hắn còn mang nghi vấn không thể tin nổi.
Sao lại thế này? Linh lực khổ luyện bao lâu, sao lại bị đối phương hấp thu thông qua cây roi này? Dường như trong nháy mắt, toàn bộ công phu đã mất hết, tên áo đen khí thể ép người biến thành bộ dạng mặt đầy nếp nhăn, tóc bạc, da thịt khô quắt khó coi, không thể đàn hồi.
Lúc này Tần Vô Song hoàn toàn không để ý đến hắn, ngồi khoanh chân, hấp thụ linh lực của tên áo đen.
Dòng linh lực này mạnh hơn một chút so với của Hỏa Vân Điểu. Hơn nữa cùng là linh lực của Tiên Thiên cường giả, thì tận dụng được nhiều hơn so với linh lực của yêu cầm. Lát sau, đã tiêu hóa hoàn toàn ở đan điền, dung hòa trong khí hải, trở thành một phần linh lực của cơ thể hắn.
Tần Vô Song thầm nhủ mình may mắn. Trận chiến này khó khăn hơn so với chiến đấu với Lệ Vô Kỵ. Đặc biệt là thủ đoạn của tên mặc áo đen mạnh hơn rất nhiều so với Lệ Vô Kỵ. Nếu không lợi dụng sự sơ hở, hơn nữa vừa luyện Bắc Minh Đại Pháp, muốn giết người này, e rằng không dễ dàng!