– Lệ Vô Kỵ, ngươi tự xưng đã vào cảnh giới Tiên Thiên nhiều năm, nếu như khả năng chỉ có vậy thì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi!
Tần Vô Song bước lên trước một bước.
Lệ Vô Kỵ cười khặc khặc mấy tiếng quái dị. Cảm giác sợ hãi trong lòng không ngôn ngữ nào có thể hình dung ra được.
Mạn Thiên Lôi Tâm Chưởng lúc nãy đúng là một Tiên Thiên chiến kỹ hắn được kế thừa từ sư phụ, uy lực không hề nhỏ.
Cái gọi là Tiên Thiên chiến kỹ không phải là hàng bán ngoài chợ, giơ tay ra đã có. Tiên Thiên chiến kỹ mà Cực Âm Tông sở hữu thì lại càng hiếm hoi. Đôi khi, một Tiên Thiên chiến kỹ tốt thậm chí có thể quyết định chuyện sinh tử lúc đối chiến giữa hai Tiên Thiên cường giả đồng cấp.
Tiên Thiên chiến kỹ mạnh, dù lực chịu tải hấp thu năng lượng tự nhiên của cơ thể có yếu một chút thì cũng có thể dựa vào uy lực của chiến kỹ này để thắng đối thủ!
Tiên Thiên, chịu tải hấp thu năng lượng tự nhiên là một chuyện, thi triển phát huy những linh lực đó thế nào lại là chuyện khác. Thi triển phát huy thế nào chính là vấn đề thuộc phạm trù chiến kỹ.
Lệ Vô Kỵ mặc dù là Đại đệ tử của Cực Âm Lão Nhân thì cũng chỉ được kế thừa hai Tiên Thiên chiến kỹ. Một là chiêu Mạn Thiên Lôi Tâm Chưởng vừa rồi, còn một chiêu vẫn chưa thi triển nữa gọi là Phong Lôi Đao. Phong Lôi Đao giống như tên gọi là một môn đao kỹ.
Mà đao kỹ, đương nhiên là phải dùng đao.
Lệ Vô Kỵ ngưng thần tập trung, hai tay chà mạnh, không biết biến hóa thế nào mà trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh loan đao sáng loáng.
Ánh sáng từ thanh loan đao tỏa ra bốn phía, nhất là thứ ánh sáng sắc lạnh phát ra từ lưỡi đao càng khiến người ta phải rùng mình khiếp sợ. Mới nhìn qua đã có thể đoán ra được lưỡi đao này đã thấm máu của biết bao nhiêu người.
Võ Thánh đại nhân thấy Lệ Vô Kỵ xuất ra vũ khí, quát lớn:
– Vô Song, cẩn thận!
Tần Vô Song đấu với Lệ Vô Kỵ nãy giờ đại khái đã có thể xác định được cảnh giới Tiên Thiên của Lệ Vô Kỵ là loại cảnh giới nào. Nếu chỉ xét về linh lực Tiên Thiên thôi, thì cảnh giới của hắn đã không thua kém gì Lệ Vô Kỵ rồi, thậm chí còn có phần thuần hậu hơn đôi chút.
Mặc dù không biết cụ thể do nguyên nhân nào tạo thành nhưng hắn có thể khẳng định khả năng chịu tải lực tự nhiên của bản thân mình thuần hậu hơn Lệ Vô Kỵ. Hay nói một cách thông tục hơn, gốc rễ Tiên Thiên của hắn hùng hậu hơn Lệ Vô Kỵ nhiều.
Có gốc rễ hùng hậu hơn, lại phối hợp Lăng Vân Tiên Bộ bất luận Lệ Vô Kỵ biến hóa thế nào, dù có luân lưu sử dụng mười bộ Tiên Thiên chiến kỹ thì kết quả vẫn không có gì khác biệt. Bởi vì hắn chỉ có thể xuất hiện biến hóa trên phương diện chiến kỹ chứ linh lực bản thân thì trong một thời gian ngắn không thể tăng lên quá nhiều!
Cho nên, vạn biến bất ly kỳ tông, chỉ cần Lăng Vân Tiên Bộ không xảy ra sai sót, bất luận Lệ Vô Kỵ biến hóa thế nào thì cuối cùng hắn cũng chỉ còn nước thất bại mà thôi. Bởi vì trên phương diện cảnh giới, hắn căn bản không có ưu thế áp đảo, thậm chí còn không thuần hậu bằng Tần Vô Song!
Tần Vô Song lúc đầu chọn phương pháp phòng ngự chủ yếu vì chưa hiểu rõ về Tiên Thiên nên muốn mượn cơ hội này làm quen với những vấn đề mấu chốt của chiến đấu cấp bậc Tiên Thiên.
Hôm nay xem ra bất luận là Tiên Thiên hay Hậu Thiên, sau khi giao thủ rồi mới biết, vẫn phải dựa vào thực lực, dựa vào thân pháp, dựa vào kỹ năng nói chuyện, dựa vào khả năng phát huy khi tham gia chiến đấu là chính.
Tiên Thiên, Hậu Thiên, con đường võ đạo tương thông thì đạo lý đương nhiên cũng phải tương thông.
Hiểu rõ điều này, Tần Vô Song đột nhiên thấy bản thân như vừa trải qua vài trăm trận chiến đấu cấp bậc Tiên Thiên vậy, đầu óc bỗng dưng xuất hiện thêm biết bao kiến thức.
Thong dong tự tại đứng yên phía trước, bình thản nhìn thanh loan đao trong tay Lệ Vô Kỵ, cười nhạt:
– Lệ Vô Kỵ, động thủ không được, động đao, đương nhiên cũng chẳng xong!
Lệ Vô Kỵ nhếch mép cười lạnh lùng, nói:
– Được hay không thì ngươi phải nếm mới biết!
Lệ Vô Kỵ tính tình lạnh lùng độc ác, một khi đã triển khai chiến đấu thực thụ là sẽ hung hãn vô cùng. Loan đao xoay tít, xé gió chém về phía đầu Tần Vô Song.
Môn đao kỹ này có tên Phong Lôi Đao, ý nghĩa cũng giống như tên gọi, khí thế như phong như lôi, mỗi đao bổ ra đều ngầm ẩn chứa âm thanh của sấm sét, câu thiên động địa, khí thế kinh nhân.
Môn đao pháp này chú trọng đến khí thế, vô cùng bá đạo, rất phù hợp với tính cách của Lệ Vô Kỵ. Vì vậy, Cực Âm Lão Nhân mới lựa chọn môn đao pháp này truyền thụ cho hắn, còn tặng hắn một thanh Tiên Thiên chiến đao!
Chỉ là lúc nãy Lệ Vô Kỵ nghĩ rằng hắn có thể giết chết Tần Vô Song một cách nhanh chóng nên chỉ dùng Mạn Thiên Lôi Tâm Chưởng chứ không phải Phong Lôi Đao.
Chính vì hắn không dùng Phong Lôi Đao vào lúc khí thế thịnh nhất mà lại dùng vào lúc khí thế đã bị tổn hại nên uy lực đương nhiên không thể đạt tới mức độ hoành phong nhất.
Khí thế nhìn thì hung mãnh, nhưng Tần Vô Song vẫn tiếp tục đủng đỉnh như đang đi dạo trong sân, trái một bước, phải một bước, Lăng Vân Tiên Bộ của hắn hoàn toàn khiến Phong Lôi Đao của Lệ Vô Kỵ đánh phải khoảng không.
Cảm giác lúc này của Lệ Vô Kỵ chẳng khác nào chém đao xuống nước, mỗi đao khí lực lượng mạnh mẽ nhưng hầu như chẳng có chút tác dụng gì. Bất luận đao thế của hắn lớn đến đâu cũng không thể chém đứt được dòng nước vẫn đang chảy róc rách.
Hắn thực sự có chút hoài nghi, tên Tần Vô Song này đúng là mới vào cảnh giới Tiên Thiên sao? Bộ pháp của hắn mới nhìn đã thấy quỷ dị và kỳ lạ làm sao. Chỉ là lắc trái lắc phải thôi mà đã khiến mỗi đao của hắn chém hụt hoàn toàn. Gần như hai người sớm đã hẹn cùng nhau diễn luyện nên mới đánh nhau theo kiểu không động đao động thương chân chính vậy.
Cảm giác vô lực!
Cảm thụ lớn nhất của Lệ Vô Kỵ bây giờ là từng đợt từng đợt cảm giác vô lực.
Hắn rất tự tin, chỉ cần đối phương bước sai một bước và hắn phóng trúng đao một lần thì dù chỉ là sát qua một chút thôi cũng đã đủ để trọng thương bó tay đầu hàng rồi. Nhưng dù có phóng ra liên tiếp hàng trăm đao thì cũng không thể khiến đối phương đi sai một bước.
Dường như đối phương bản thân vốn là hoàn toàn coi thường đao pháp Tiên Thiên mãnh liệt của hắn, coi thường giá trị Phong Lôi Đao Quyết của hắn vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tất cả những bộ pháp này giống như đã được sắp xếp trước, mỗi bước đều thong dong tự tại, thong dong đến mức làm hắn gần như phát điên!
Có lẽ cho dù đối phương bắt đầu luyện bộ pháp này từ trong bụng mẹ thì cũng không thể bước những bước thuần thục đến vậy. Vì thế bảo Lệ Vô Kỵ hắn tìm ra sơ hở của bộ pháp này thì bất luận thế nào hắn cũng không thể tìm ra.
Cưỡi lưng hổ khó xuống, đã đến bước này, Lệ Vô Kỵ hắn nếu rút khỏi vòng chiến, khí thế sẽ sụt, đối phương mà phản kích lại, khó mà chống đỡ nổi. Không muốn đấu cũng phải đấu! Chỉ có thể tiếp tục ngang ngạnh chống đỡ nữa thôi. Xem tên tiểu tử đó kiên trì được bao lâu!
Lệ Vô Kỵ giận dữ gào thét hai tiếng. Đao thế lại biến đổi, nhanh chóng và tàn nhẫn hơn vài phần.
Tần Vô Song vẫn không nhanh không chậm, gây cho người ta cảm giác hắn như đang tản bộ vậy chứ không phải là đang sinh tử quyết đấu với Lệ Vô Kỵ.
Lúc này, Võ Thánh đại nhân không khỏi bội phục sự nhẫn nại của Tần Vô Song. Với một người mới vào cảnh giới Tiên Thiên mà nói, có thể ổn định được như vậy quả không đơn giản. Phải biết là, một người mới vào được cảnh giới Tiên Thiên sẽ vô cùng tự tin vào bản thân mình, chiến ý cũng vô cùng mạnh. Có thể nhất tâm nhất ý thủ thế, hạn chế tối đa năng lực bản thân là chuyện tuyệt đối không bao giờ làm được.
Tính cách của Tần Vô Song, bên trong sự ổn định chẳng thiếu sự xung động, tuyệt đối không phải loại tính cách quyết thủ đến cùng. Mà ngược lại, bên trong tính cách của Tần Vô Song có một sự chấp nhất vô cùng kiên định, sự công kích lôi đình vạn quân đến một giai đoạn nào đó nhất định sẽ bùng phát.
– Tần Vô Song, nhất định vẫn còn hậu chiêu. Thân pháp của hắn, cảnh giới linh lực của hắn giống như là đã được tu luyện rất lâu trên con đường Tiên Thiên. Nếu như đã thuần thục như vậy thì sao có thể thiếu được kỹ năng công kích? Khí thế của Lệ Vô Kỵ bây giờ đã có chút suy kiệt, đúng là vẫn có thể tiếp tục vờn đuổi, cho đến khi khí thế của Lệ Vô Kỵ bắt đầu xuống dốc, chỉ cần một đòn là đã có thể giết chết Lệ Vô Kỵ.
Võ Thánh đại nhân là người thông minh, chỉ cần nhìn một bước là đã có thể phán đoán những bước tiếp theo. Ông có thể thấy được đao kỹ này của Lệ Vô Kỵ không hề đơn giản. Nhưng may mắn sao bộ pháp của Tần Vô Song lại giống như khắc tinh trời sinh, đao kỹ của Lệ Vô Kỵ gần như vô hiệu.
Bất luận Lệ Vô Kỵ biến hóa thế nào, từ đầu đến cuối Tần Vô Song chỉ dĩ bất biến ứng vạn biến.
– Có lẽ, sau trận chiến này, Tần Vô Song sẽ còn nổi danh thiên hạ! Ha ha, xem ra cái đầm nhỏ Bách Việt Quốc này, không còn chứa nổi con giao long nữa!
Tâm trạng của Võ Thánh đại nhân phức tạp vô cùng.
Ngẫm lại khoảng thời gian trước đây, trên Võ Thánh Sơn, ông vẫn còn ôm hi vọng nhận Tần Vô Song làm môn đồ và truyền lại ngôi vị Võ Thánh cho hắn. Bây giờ nhìn lại, đúng là có chút mộng tưởng.
Chỉ dựa vào chút tài năng của bản thân mình, làm sao làm được sư phụ của Tần Vô Song? Nói một cách không khách khí, nếu như bây giờ đổi ông là Lệ Vô Kỵ thì tình hình chắc cũng không khá hơn Lệ Vô Kỵ là mấy!
Chỉ là, nhìn Tần Vô Song thần dũng oai võ như vậy, Võ Thánh đại nhân cũng thấy vui mừng, Chí ít, Bách Việt Quốc giờ đã có hai Tiên Thiên cường giả. Xét trên một phương diện số lượng cường giả là đã đủ áp chế những Công quốc Trung phẩm xung quanh, đặc biệt là kẻ thù Đại Ngô Quốc, từ nay về sau sẽ không còn là mối đe dọa của Bách Việt Quốc nữa!
Còn tiền đồ của Tần Vô Song, rõ ràng không chỉ dừng lại ở mức độ này. Tiên Thiên, Sơ Linh Võ Cảnh, có lẽ cũng chỉ là một góc nhỏ. Toàn bộ năng lực đích thực, tầm nhìn của Võ Thánh đại nhân có hạn, có lẽ vẫn chưa thể nhìn thấy bờ!
Tiền đồ của Tần Vô Song, chỉ có thể dùng một câu để hình dung, đó là bất khả hạn lượng! Hoàn toàn không thể hạn lượng, không thể đoán trước. Đây cũng là điều khiến Võ Thánh đại nhân cảm thấy mơ hồ, cảm thấy không thể nắm bắt được người thiếu niên này.
Tuổi còn trẻ, xuất thân Hàn môn nhưng lại liên tục đột phá, mỗi một bước chân là khiến người ta phải ngỡ ngàng kinh ngạc, từ lúc bước lên Võ Thánh Sơn, đến lúc bước vào cảnh giới Tiên Thiên như ngày hôm nay, mỗi một bước là tương đương với người khác cả đời phấn đấu. Vậy mà hắn chỉ mới mười mấy tuổi đã có thể thực hiện được!
– Lệ Vô Kỵ!
Trong sân truyền ra giọng nói của Tần Vô Song.
Cả nhà Tần Liên Sơn mừng rỡ vô cùng, bọn họ có thể nghe ra khẩu khí của Tần Vô Song vẫn thập phần thong dong. Chí ít cũng cho thấy hắn vẫn còn ổn, tình hình không có gì xấu!
– Ta đã từng nói, nếu như khả năng của ngươi chỉ đến đây thì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi đấy!
Vừa nói, Tần Vô Song vừa thôi động khí thế, Tiên Thiên linh lực tràn ra, ào về phía Lệ Vô Kỵ.
Sự tranh đoạt khí thế là một phần tất yếu của đối chiến Tiên Thiên. Thôi động khí thế chẳng khác gì cuộc chiến giữa hai con hổ. Con này dũng mãnh bao nhiêu thì con kia phải lùi lại bấy nhiêu!
Câu nói này của Tần Vô Song tràn ngập Tiên Thiên chân khí, xuyên thủng màn sương đặc, ngay cả Võ Thánh đại nhân cũng thấy có chút tâm thần nhộn nhạo. Những Hậu Thiên võ giả khác thì mặt cắt không còn giọt máu, chỉ thấy ngực nghèn nghẹn như muốn nôn!
Lệ Vô Kỵ dù đã cố gắng lắm nhưng vẫn không thể không bị chân ngôn ảnh hưởng, đao pháp nhanh chóng bị kiềm hãm.
Tần Vô Song thấy vậy, tiền lên một bước, giơ ngón tay cái bên trái về phía trước.
Một tia sáng đỏ như con mãng thú bị giam hãm lâu ngày, điên cuồng vọt ra khỏi lao tù với một khí thế chưa từng có, trực tiếp bắn về phía Lệ Vô Kỵ!
Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm vô kiên bất tồi!