Tần Vô Song quyết định chuyện vào cảnh giới Tiên Thiên trước mắt vẫn giữ bí mật. Thông tin này muốn công bố chí ít cũng phải đợi hôn lễ của tỷ tỷ cử hành xong xuôi đã.
Hắn muốn quan sát, rốt cục cả Thiên Tứ Lĩnh có thái độ thế nào với Vương tộc Tần gia hắn. Nếu như bây giờ lộ bí mật Tiên Thiên cường giả thì ý nghĩa của sự thử thách sẽ giảm đi rất nhiều.
Bất kể ai, chỉ cần đầu óc bình thường đều biết nên chọn gì khi đứng trước Tiên Thiên cường giả. Sự trung thành sinh ra từ sợ hãi ấy lúc nào cũng có thể thay đổi.
Ba ngày trước khi diễn ra hôn lễ của Tần Tụ, mỗi ngày Tần Vô Song đều khổ luyện Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm, đặc biệt là Thiếu Thương Kiếm của ngón tay cái bên phải và Trung Xung Kiếm của ngón giữa bên trái.
Kiếm ý của hai kiếm khí này giống nhau, khác loại nhưng đồng thuộc tính, đều thuộc kiểu đại khai đại hợp, khí thế của kiếm khí bàng bạc, một đường thi triển, tả hữu khai cung, không hề lo lắng.
Nếu như kiếm ý của hai ngón tay bất đồng, khi sử dụng sẽ không thể hoàn toàn tự nhiên viên nhuận, đối diện với kẻ thù cũng bớt một phần tự tin.
Giai đoạn đầu mới vào Tiên Thiên, thì chuyện có một Tiên Thiên vũ kỹ ổn định là rất quan trọng. Đây là yếu tố mấu chốt quyết định lúc chiến đấu với Tiên Thiên có thể có thể chống đỡ, thậm chí có thể không chiến mà thắng được hay không.
Ít nhất Tần Vô Song cũng may mắn vì có vũ kỹ thần kỳ Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm mang đến từ kiếp trước. Hậu Thiên chỉ có cấp sáu Hư kiếm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Những cảnh giới cao hơn đều là vũ kỹ Tiên Thiên. Đặc biệt là cấp năm Thực kiếm, Tần Vô Song càng luyện, càng cảm nhận được sự cường đại thần kỳ của nó. Lấy ngón tay làm vũ khí, linh hoạt nhẹ nhàng hơn nắm đấm, vũ khí hay bàn tay rất nhiều.
Mà kiếm ý của Thiếu Thương Kiếm và Trung Xung Kiếm thì chưa bao giờ thiếu đại khí bàng bạc. Kết hợp sự linh hoạt nhanh nhẹn với khí thế bàng bạc của bản thân kiếm ý, Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm này đúng là vũ kỹ tuyệt thế.
Tần Vô Song thấy may mắn vì vẫn không ngừng tìm hiểu Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm khi đến thế giới này. Hôm nay xem ra ngày đó lựa chọn rất có tầm nhìn xa. Nếu như không đắm chìm trong kiếm ý lĩnh ngộ của Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm thì bây giờ muốn có trình độ lãnh ngộ này là hoàn toàn không thể. Đây là cả quá trình xuyên đá của một giọt nước, mưa dầm thấm lâu, xuyên qua đại thạch!
Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm là vũ kỹ, là kỹ năng chiến đấu, mà cảnh giới Tiên Thiên cần chính là không ngừng thu nạp lực tự nhiên để rèn luyện thân thể, chuyển hóa thành năng lượng bản thân. Quá trình này giống như chuyện tu luyện nội kình trước đây, chỉ khác là bây giờ tu luyện linh lực! Muốn hấp thu linh lực thì phải cần một môn vũ kỹ cao cấp. Những suy nghĩ chuyển động không ngừng trong đầu Tần Vô Song, hắn bắt đầu suy tính cho kế hoạch tu luyện lâu dài.
– Hơn nữa, nếu chỉ có Tiên Thiên vũ kỹ mà không có thân pháp phối hợp tương ứng thì e rằng có chút không hoàn mỹ trọn vẹn. Tu luyện võ đạo, bất cứ giai đoạn nào cũng đều chú trọng sự cân bằng. Một chân đi đường không vững, một tay đấm người không đau. Cái gì cũng phải hai chân đạp xuống, hai cánh cùng bay.
Tần Vô Song suy nghĩ rất nhiều vấn đề nhưng trọng điểm chỉ có hai phương diện.
Một là tu luyện công pháp linh lực, hai là bộ pháp, thân pháp lúc chiến đấu. Một bộ pháp tốt đôi khi có thể chiến thắng không ít vũ kỹ cường đại. Nghĩ đến đây, trong đầu Tần Vô Song đột nhiên lóe lên một bộ bảo điển thân pháp thần kỳ.
Bảo điển này nếu luận về sự thần kỳ thì không một vũ kỹ thân pháp nào có thể sánh được. Tại sao trước đây Tần Vô Song không nghĩ đến chuyện tu luyện là vì nó hoàn toàn không phù hợp với lộ số dương cương của võ đạo Hậu Thiên trước đây. Đó là một chiêu mềm nhẹ mơ màng, bộ pháp phiêu nhiên như tiên nữ. Là bộ pháp truyền thừa của Đạo gia kiếp trước, có tên Lăng Vân Tiên Bộ.
Hôm nay, tu vi đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, một cảnh giới hoàn toàn khác với cảnh giới Hậu Thiên.
Cảnh giới Hậu Thiên thiên chuyên một đường, hoặc là dương cương, hoặc là âm nhu, hoặc là phiêu dật, hoặc là bá đạo, không hạn chế. Nhưng Tiên Thiên thì hoàn toàn không giống vậy. Cái gọi là Tiên Thiên là cảnh giới dung hòa giữa năng lượng bản thân và năng lượng tự nhiên. Một khi đã có liên quan đến sức mạnh tự nhiên thì sự huyền ảo bên trong nhất định phải được làm rõ.
– Thiên địa tự nhiên, bao la vạn tượng, bất luận ngươi là liệt nhật viêm viêm hay âm vũ miên miên, thì cũng đều là năng lượng của thiên địa tự nhiên. Nếu là thiên chuyên nhất lộ, bất luận là đi theo hướng dương cương hay âm nhu thì cũng không thể hoàn toàn có được tinh hoa của Tiên Thiên. Tinh hoa của Tiên Thiên nằm ở sự bao dung, dung nạp nguyên tố năng lượng của thiên địa tự nhiên. Nguyên tố dung nạp được càng nhiều thì tu vi càng cao.
Những đạo lý này trước đây Tần Vô Song không hề hay biết. Nhưng sau khi đột phá Tiên Thiên, những đạo lý này đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn như vốn dĩ chúng đã ngủ sẵn trong đó, bây giờ bất chợt mở khóa, hiển hiện rõ ràng trong biển tri thức của hắn. Đây chính là sự khiếu thông huyền diệu của Tiên Thiên, nhất khiếu thông, bách khiếu thông! Tiến vào tu luyện Tiên Thiên là phải xác định mở rộng lộ số tu luyện, không được dính líu tới lộ số dương cương trước đây nữa. Lăng Vân Tiên Bộ là bộ pháp của phái Tiêu Dao kiếp trước, có người nói được tiên nhân truyền lại, lại có người nói là do một cao thủ Tiên Thiên đan đạo sáng tạo ra. Phân vân mãi, Tần Vô Song quyết định sẽ bắt đầu tu luyện bộ pháp này.
Bộ pháp này tên gọi Tiên bộ, đương nhiên sẽ có sự thần diệu của nó, nếu bước theo sáu mươi bốn quái vị tượng số của Phục Hy thì sẽ vô cùng thâm ảo.
Muốn học tốt bộ pháp này, trước hết phải nắm vững sáu mươi bốn quái vị rồi mới rèn luyện vấn đề bộ pháp. Nếu như đến quái vị cũng không nắm rõ thì việc luyện bộ pháp này không khác gì lên ngọn cây câu cá, không thể nào có kết quả. May mà kiếp trước Tần Vô Song không tu luyện bộ pháp này nhưng cũng có nghiên cứu qua không ít vũ kỹ Đạo gia, khá quen thuộc với tám tám sáu mươi bốn quái vị. Nên cũng không gặp nhiều rắc rối khi luyện bộ pháp này.
Đi bộ pháp này, bí quyết lớn nhất là tâm vô tạp niệm, ngoài bản thân mình ra thì không còn bất cứ điều gì khác. Ta chính là duy nhất của vũ trụ, bước theo ý của ta, bất luận hoa nở hoa tàn, mây hợp mây tan, tất cả đều không cần để ý. Tần Vô Song nói luyện là luyện, một mình giữa Đại Thương Sơn rộng lớn bắt đầu luyện thân pháp mới. Bộ pháp này có mười sáu chữ khẩu quyết: Động vô thường tắc, nhược nguy nhược an. Tiến chỉ nan kỳ, nhược vãng nhược hoàn. Đọc được ra hết sự huyền ảo của thân pháp này, động tĩnh mơ hồ, không thể cân nhắc, như gió như mây, không thể nắm bắt.
Tần Vô Song đi vài bước, ban đầu còn có chút chậm chạp, sau từ từ bước được một loạt, bộ pháp dần trở nên dạn dĩ thuần thục.
Bộ pháp luyện tập lần này nhìn thì có vẻ bình bình không gì đặt biệt, như bước chân liêu xiêu của một gã say rượu, lại như những bước nhảy nhẹ nhàng của một vũ nữ, không theo bất cứ một quy luật nào hết.
Nhưng đi được một đoạn, bước tới đoạn thứ hai, ý cảnh liền xuất hiện. Liên kết lại bộ pháp này cũng hành vân lưu thủy, nhẹ nhàng lưu loát chứ không hề chậm chạp như người ta tưởng.
Phù! Sau khi đi hết ba đoạn, Tần Vô Song mới từ từ đứng lại. Đi xong bộ pháp này, tinh thần của cả con người hắn phấn chấn hơn rất nhiều. Dường như cảnh giới Tiên Thiên cũng tăng lên đôi chút. Ba ngày liên tiếp, Tần Vô Song chìm đắm trong việc tu luyện Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm và Lăng Vân Tiên Bộ. Chớp mắt đã là đêm trước hôn lễ Tần Tụ. Sau khi Tần Vô Song kết thúc việc luyện công, cả nhà cùng tụ họp lại bàn bạc chuyện hôn lễ ngày mai. Bây giờ Đạt Hề Thế gia và Tần gia trấn Đông Lâm đã có mối quan hệ vô cùng chặt chẽ.
– Vô Song, con xem có phải gần đây phụ thân bận quá hay không mà mấy hôm nay trong lòng cứ thấy có chút lo lắng bất an. Như sắp có chuyện lớn xảy ra vậy. Nhưng cụ thể là chuyện gì thì lại không hiểu nổi.
Trong lòng Tần Liên Sơn cứ luôn trăn trở mãi câu hỏi này. Bây giờ mọi người đều có mặt ở đây, ông cũng không phải kiêng dè gì. Mặc dù trước hôn lễ nói chuyện này xem ra hơi mất hứng nhưng đôi khi trực giác của võ giả cũng khiến ông không khỏi coi trọng.
Lúc ông vừa cất lời, Đạt Hề Minh cũng khẽ giật mình:
– Thì ra nhạc phụ đại nhân cũng có cảm giác này?
– Hiền tế, con cũng có cảm giác này sao?
Tần Liên Sơn hơi bất ngờ, bây giờ ông đã coi Đạt Hề Minh là con rể của mình.
Đạt Hề Minh gật gật đầu, nét mặt có vẻ căng thẳng:
– Tiểu tế có cảm giác này không phải chỉ một hai ngày nay. Ban đầu còn nghĩ do mình bận quá, tâm trạng phức tạp nên sinh ảo giác. Nghe nhạc phụ đại nhân nói, không lẽ…
Mấy hôm nay, ngày nào Tần Vô Song cũng tu luyện từ sáng đến tối, nếu nói cảm giác bất an, hắn tuyệt nhiên không có. Nhưng mấy ngày hôm nay, hắn luôn thấy khí tức Tiên Thiên của mình có những dao động chậm chạp, như một kiểu cộng minh vậy. Hắn cứ cho là Võ Thánh đại nhân ở Võ Thánh Sơn xa xôi đang phóng khí tức Tiên Thiên của mình.
Nghe phụ thân và Đạt Hề Minh nói vậy, Tần Vô Song hồi tưởng lại, lập tức phát hiện ra có chỗ không giống. Không lẽ cảm giác bất an của họ đến từ luồng dao động khí tức Tiên Thiên này?
Theo lý luận thì những Hậu Thiên võ giả như họ không thể cảm ứng được loại khí tức Tiên Thiên này. Nhưng nếu khí tức Tiên Thiên không bị che giấu thì sẽ tỏa ra một lực xâm phạm cực mạnh khiến cho những Hậu Thiên võ giả phải run rẩy. Còn khó chịu hơn cảm giác bị chèn ép mà các môn đồ của Võ Thánh Sơn cảm nhận khi Lệ Vô Kỵ thôi động khí tức Tiên Thiên ở Võ Thánh Sơn rất nhiều lần.
Tần Vô Song thì lại rất thản nhiên. Hắn bây giờ đã là Tiên Thiên, nếu như có kẻ không sợ chết nào đến phá hôn lễ của tỷ tỷ thì là do kẻ đó chê bản thân mình sống quá dài.
– Phụ thân, Đạt Hề đại ca, hôn lễ ngày mai Phi Vũ, Hắc Hùng và Liệp Ưng ba chi Đội hộ vệ sẽ hoàn toàn trong trạng thái đề phòng. Đám cao thủ hộ vệ mới được tuyển sẽ phụ trách thủ vệ an toàn vòng ngoài. Trong ngoài hai vòng phòng bị có thể ứng đối phần lớn cục diện. Ngoài ra còn có Đại Tôn giả làm chủ hôn. Trừ phi có kẻ không thiết sống chứ tuyệt đối không có ai dám chọn ngày mai để đến gây sự đâu. Con bảo đảm, hôn lễ của tỷ tỷ và Đạt Hề đại ca sẽ cử hành thuận lợi. Không ai có thể gây khó dễ từ bên trong. Kẻ nào không biết điều, kẻ đó sẽ phải trả giá đắt!
Tần Vô Song không phải đang cuồng ngôn, mà là những suy nghĩ chân thật xuất phát từ tận trong tim. Cả đời này hắn chỉ có một tỷ tỷ, hiểu hắn nhất, yêu thương hắn nhất, lúc nào cũng che chở bảo vệ hắn. Bây giờ tỷ tỷ xuất giá, Tần Vô Song không cho phép bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra. Kẻ nào gây chuyện, kẻ đó sẽ nhận được sự trả thù nặng nề nhất của Tần Vô Song!
Tần Tụ bật cười hì hì nói:
– Phụ thân, Đạt Hề đại ca, hai người cũng đừng lo lắng quá. Có Vô Song ở đây là con yên tâm rồi. Mọi người nghĩ mà xem, ngay cả Xích Mộc Vương và Tây Môn Đại phiệt còn phải thỏa hiệp với Vô Song, trong Bách Việt Quốc này, trừ phi Võ Thánh đại nhân không chấp nhận chúng ta, bằng không chúng ta còn phải sợ ai?
Tần Liên Sơn và Đạt Hề Minh nghĩ đi nghĩ lại, thấy những lời này cũng có lý.
Võ Thánh đại nhân rất ngưỡng mộ Vô Song, đương nhiên sẽ không ngăn cản chuyện hôn sự này. Nếu không, cũng đã không phái Đại Tôn giả đến chủ trì hôn lễ.