Bên trong phủ của Đạt Hề Thế gia, sớm đã có mật báo đưa đến cho Tộc trưởng Đạt Hề Hằng.
– Tộc trưởng đại nhân, theo nguồn tin đáng tin cậy, Đại công tử Tây Môn Đại phiệt Tây Môn Thiên hôm nay đã đến La Giang và hiện đang nghỉ lại trong trang viên Hào môn Hứa gia. Mục đích đến đây là gì thì vẫn chưa rõ.
Đạt Hề Hằng từ xưa đến nay vốn nổi tiếng khắp nơi với tên gọi “Núi Thái Sơn có sập cũng không đổi sắc”. Nghe được thông tin này, dù có chút hoang mang nhưng sắc mặt ông vẫn không hề thay đổi, bình thản nói:
– Được, nghe ngóng thêm đi.
Thám tử đi rồi, Đạt Hề Hằng dặn dò đám thủ hạ:
– Bảo Minh nhi và Dương nhi ra hoa viên tìm ta.
Đạt Hề Minh và Đạt Hề Dương là hai anh em cùng cha khác mẹ, đồng thời cũng là hai con trai duy nhất của Tộc trưởng Đạt Hề Hằng. Con trưởng Đạt Hề Minh năm nay hai mươi bảy tuổi, tính cách vô cùng thoải mái phóng túng. Con thứ Đạt Hề Dương thì trầm tĩnh hơn, hỉ nộ ái ố không dễ biểu lộ ra ngoài. Dù mới chỉ có mười sáu tuổi nhưng xem ra rất giống cha.
Giữa hai người này còn có một cô con gái nữa tên là Đạt Hề Nguyệt. Bữa tiệc lần này là để chúc mừng sinh nhật lần thứ hai mươi của cô ta.
Nghe thuộc hạ thông báo hai huynh đệ lập tức ra ngoài hoa viên.
Đến cửa hoa viên, họ nhìn thấy thân ảnh phụ thân Đạt Hề Hằng di động không ngớt, chưởng phong nhập vào xuất ra như giao long phiên đằng loạn vũ trong gió tuyết. Có lẽ phụ thân đang luyện một võ kỹ của gia tộc.
Võ kỹ này là bí mật không truyền ra ngoài của Đạt Hề Thế gia mang tên Phong Lôi Quyết, có khí thế nuốt chửng sơn hà, vô cùng mạnh mẽ.
Dưới sự triển khai của Đạt Hề Hằng, uy thế của nó càng trở nên đáng sợ. Những nơi chưởng phong đi qua, bách thảo lụi tàn, thân cây uốn khúc, lá rụng lả tả, cánh hoa bay đầy trời.
Đánh xong bài quyền, Đạt Hề Hằng mới thu khí đứng thẳng, tay chắp sau lưng, chẳng thèm quay đầu, bình thản nói:
– Minh nhi, Dương nhi, thử nói cho cha nghe xem các con xem lâu như vậy, đã lĩnh ngộ ra được điều gì?
Đạt Hề Minh là con lớn, đương nhiên là hắn trả lời trước.
– Hài nhi nhìn bài võ kỹ vừa rồi của phụ thân cương mãnh dị thường, có khí nuốt chửng sơn hà, thế quét phong lôi. Nếu như không phải là Chân Võ Cảnh Thất đẳng như phụ thân thì khó có được khí thế này.
Những điều hắn vừa nói đơn thuần chỉ là trên phương diện võ kỹ. Đạt Hề Hằng bình thản gật gật đầu:
– Ừ, Minh nhi, con ham thích võ thuật, lĩnh ngộ những điều này cũng là dễ hiểu thôi. Nhưng con phải biết, sức người có hạn trong khi trời đất thì bao la. Con phải biết cách lợi dụng sức mạnh trời đất, đó mới chính là giới hạn của võ đạo. Dương nhi thì sao?
Tính cách của Đạt Hề Dương chắc chắn hơn huynh trưởng của hắn nhiều, nên thời gian suy nghĩ cũng nhiều hơn đôi chút. Mà phạm vi suy nghĩ chắc chắn sẽ nằm ngoài vấn đề võ kỹ.
– Hài nhi thấy phụ thân chưởng thế uy mãnh như cuồng phong bão táp. Hoa cỏ cây cối xung quanh phụ thân đều bị tàn phá hết. Nhưng chỉ mấy cây liễu yếu ớt ở góc đình viện là không tổn hại gì. Khác với những cành cây cứng rắn kia, cây liễu mỏng manh này biết uốn mình theo gió. Con nghĩ chuyện này cũng khá giống với sự đời.
Đáp án này khiến Đạt Hề Hằng thích thú hơn đáp án trước nhiều. Ông cười ha hả, gật đầu nói:
– Cành khô gặp gió rừng ắt gãy, nhưng cành liễu mềm mại thuận theo gió bão thì lại tồn tại. Mấy cành liễu còn như vậy thì tại sao một gia tộc lại không biết thuận theo đại thế chứ?
– Đại thế?
Đạt Hề Minh nhẩm thầm trong lòng rồi đột nhiên cảm thấy dường như mình đã cảm nhận được hàm ý ẩn chứa bên trong câu nói của phụ thân. Không lẽ hôn ước lần này của hắn chính là đại thế sao?
Đạt Hề Minh cũng là kẻ thông minh, hắn hiểu phụ thân đang ngầm ám chỉ hắn phải biết thuận theo đại thế, không được đi lại với Tần Tụ nữa. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện ấy là lòng hắn lại đau như dao cắt, quyến luyến không rời.
Không ai hiểu con bằng cha mẹ, Đạt Hề Hằng biết rằng con trai mình là kẻ có tình cảm, muốn đổi cũng đổi không được, nên chưa bao giờ có ý định nạt nộ bắt Đạt Hề Minh phải nghe lời. Bây giờ nhìn hắn đứng lặng thinh không nói nửa lời, Đạt Hề Hằng chỉ nhẹ nhàng nói:
– Theo mật báo của thám tử thì truyền nhân số một của Tây Môn Đại phiệt, nhân vật số một trong giới thanh niên châu thành Nam Vân Châu, một trong Xích Mộc Tứ Tú – Tây Môn Thiên hiện đã mang theo thủ hạ đến quận La Giang và đang nghỉ ở phủ Hứa gia.
Chuyện Tây Môn Đại phiệt bức hôn, mối hận trong lòng Đạt Hề Hằng chẳng kém gì ai, nên đương nhiên ông cũng hiểu được sự thống khổ buồn bực của Đạt Hề Minh.
Nhưng đối với Đạt Hề Thế gia mà nói, nhất cử nhất động của Tây Môn Đại phiệt đều là đại thế. Đại thế là nhất, Đạt Hề Thế gia chẳng thể thay đổi được gì chỉ có thể răm rắp làm theo thôi.
– Tây Môn Thiên?
Trên khuôn mặt tuấn tú của Đạt Hề Minh xuất hiện một tia phẫn nộ, còn trong đầu thì như có trăm ngàn tia sấm chớp đang nổ ùng oàng. Đây là một cái tên mà hắn vĩnh viễn không thể nào quên được.
Tây Môn Thiên, một trong Xích Mộc Tứ Tú, là nhân tài tuấn kiệt đã từng hiến kế cho Xích Mộc Vương đánh bại mười vạn Bắc Man Di. Người đứng đầu thế hệ trẻ Tây Môn Đại phiệt, được chỉ định sẵn cho vị trí thừa kế Tộc trưởng Tây Môn Đại phiệt.
Những vòng hào quang này mà đem so với những thành tựu mà người đứng đầu Thất công tử La Giang, Đạt Hề Minh đạt được thì quá là khập khễnh.
Mỗi lần Đạt Hề Minh nhớ lại những thất bại thảm hại mà hắn thu được mỗi lần thi đấu với Tây Môn Thiên ở lễ mừng thọ Xích Mộc Vương là trong lòng lại trào lên một nỗi oán giận. Đây cũng chính là trở ngại lớn nhất để Đạt Hề Minh vượt qua một cảnh giới võ học mới.
Nhưng càng chí mạng với Đạt Hề Minh hơn đó là một phân thân khác của Tây Môn Thiên: Tây Môn Nghiên, muội muội song sinh của Tây Môn Thiên. Lần đầu tiên Tây Môn Thiên giết người cũng là để bảo vệ cho muội muội này, nên đủ hiểu mối quan hệ giữa hai huynh muội họ thắm thiết đến mức nào.
Đây cũng là lần đầu tiên Đạt Hề Minh cảm thấy mình thật thảm bại trước mặt Tây Môn Thiên.
– Chính là Tây Môn Thiên.
Đạt Hề Hằng nhấn mạnh thêm một lần nữa.
– Phụ thân…
Đạt Hề Minh ngẩng cao đầu:
– Cha nói với con những điều này là muốn con làm thế nào?
– Ngày nào con còn mang họ Đạt Hề thì một ngày con phải đặt lợi ích của Đạt Hề Thế gia làm đầu.
– Vậy lời mời với Tần gia có phải hủy bỏ không ạ?
Đạt Hề Minh trầm giọng hỏi.
– Không. Giữ nguyên kế hoạch cũ.
Nghe thấy lời dặn dò của cha lúc này, tâm trạng Đạt Hề Minh mới hơi dịu lại. Chỉ cần cha hắn nói ra hai chữ “hủy bỏ” thì hắn sẽ không ngần ngại gì thực hiện luôn kế hoạch “giả chết bỏ trốn” của mình.
Đại thế có ở khắp nơi mà hắn chỉ có đơn độc một mình, muốn phản kháng cũng khó, chỉ có dùng cách này mới tránh được hôn ước.
Sinh nhật hai mươi tuổi của Đạt Hề Nguyệt quả thật khiến quận La Giang náo nhiệt hơn bình thường rất nhiều. Nam lai Bắc vãng xuất hiện không biết bao nhiêu khuôn mặt lạ lẫm. Những người này đều mũ áo chỉnh tề rõ ràng là từ nơi khác đến dự tiệc sinh nhật của Đạt Hề Nguyệt.
Theo những gì mà Tần Vô Song nói thì chẳng có yến tiệc nào là tốt, hắn chẳng hề muốn tham dự, nhưng mà nể tỷ tỷ hắn, hơn nữa hắn cũng muốn được một lần chứng kiến xem thế nào gọi là sự phô trương của Thế gia nên đành phải bấm bụng tham dự.
Sau giờ ngọ, phụ tử ba người cùng nhau bước ra khỏi khách ****, không lâu sau đã đến trước cửa Đạt Hề Thế gia tại trung tâm quận La Giang.
Đưa lại thiếp mời, ba người thoải mái đi theo một tên gia đinh bước qua cửa lớn tiến thẳng vào bên trong phủ. Đi được mấy bước, Tần Tụ đã nhìn thấy Đạt Hề Minh đang đi đến từ phía đối diện.
– Tần Tộc trưởng, Tần tiểu thư và còn cả Vô Song huynh đệ, mọi người đến rồi à.
Tần Vô Song cười thầm trong bụng thầm nghĩ trước mặt phụ thân Tần Liên Sơn, làm sao Đạt Hề Minh dám trực tiếp gọi tỷ tỷ hắn là “Tụ muội” nên mỉm cười nói:
– Đạt Hề đại ca, hôm nay huynh bận lắm nhỉ?
– Cũng không phải là bận lắm. Chuyện trong nhà đều sắp xếp người lo cả rồi. Chúng ta chỉ phụ trách đón tiếp khách thôi. Ba vị, để ta đưa mọi người vào trong.
Đạt Hề Minh nhanh nhẹn đi trước dẫn đường đưa ba người vào khu vực trung tâm Đạt Hề phủ.
Bước qua tiền viện là một quảng trường nhỏ trống trải. Trên quảng trường lúc này đã tụ tập khá đông người. Có lẽ khách khứa cũng đến gần đủ rồi.
Quan khách nhìn thấy Đạt Hề Minh đích thân dẫn theo ba người khách thì rất hiếu kỳ không biết những người đó là ai từ đâu đến mà Đại công tử Đạt Hề Minh lại phải đích thân nghênh đón?
Một nửa trong số này là quý tộc đến từ quận La Giang. Số còn lại những thế lực quý tộc có quen biết qua lại với Đạt Hề Thế gia đến từ ngũ hồ tứ hải. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://truyenfull.net
Trong đó, người thấp nhất cũng là Vọng tộc, nhiều hơn là Hào môn còn đông hơn nữa là những thế lực Thế gia đến từ khắp mọi nơi. Những thực lực này cũng rất tự giác, túm năm tụm ba thành từng nhóm nhỏ, đẳng cấp rõ ràng không lẫn lộn vào nhau.
Bữa tiệc còn chưa bắt đầu nên đám người này cực kỳ nhàm chán. Nhìn thấy Đạt Hề Minh đích thân dẫn khách vào, bọn họ lập tức xúm vào bàn tán. Trang phục của quý tộc thường có sự khác biệt đẳng cấp rất rõ ràng, nên những người này đều đang không biết là mình nhìn nhầm hay hoa mắt nữa.
Những người mà Đạt Hề Minh đích thân nghênh đón lại đang khoác trên mình trang phục của bọn Hàn môn!
Và đám quý tộc không rõ ngọn ngành câu chuyện này bắt đầu thì thầm to nhỏ phỏng đoán không biết Đạt Hề Thế gia hôm nay sẽ diễn trò gì?
(*) Chú thích: Buổi tiệc Hồng Môn Yến chính là âm mưu ám sát Lưu Bang mà Phạm Tăng đã bày ra để trừ hậu họa cho Hạng Vũ. Nhưng Hạng Vũ lại không hạ sát Lưu Bang mà còn vui vẻ nhập tiệc. Vì vậy nó trở thành một điển tích nhằm ám chỉ sẽ có một sự cố xảy ra trong buổi tiệc đã được sắp đặt.