Khí Trùng Tinh Hà – Chương 043: Tây Môn Đại phiệt – Botruyen

Khí Trùng Tinh Hà - Chương 043: Tây Môn Đại phiệt

Thông tin về Diệp Phong và Tần Vô Song, thông qua sự phong tỏa của Đạt Hề Minh không hề lan truyền ra bên ngoài phạm vi quận thành La Giang.
Nhưng thiên hạ này làm gì không có bức tường nào không lọt gió cơ chứ. Đặc biệt là ở Chân Võ Thánh Địa. Đừng nói là chỉ một quận thành La Giang nho nhỏ, mạng lưới tình báo của bọn họ cũng vô cùng dày đặc, dày đến nỗi chẳng có thông tin nào lọt qua được…
Mấy hôm nay, khách đến quận thành La Giang tấp nập không ngớt. Đều là khách được mời đến tham dự sinh nhật của thiên kim tiểu thư nhà Đạt Hề Thế gia.
Phía đông cửa thành La Giang tập trung rất nhiều người. Tất cả các binh lính làm nhiệm vụ canh giữ cổng thành thường ngày lúc này đều chuyển sang đứng bên trong. Còn bên ngoài cồng thành thì có khoảng ba mươi gã gia nhân mặc áo xanh xếp hàng ngay ngắn. Đằng trước đám gia nhân áo xanh này sẽ có vài quý tộc đứng chỉ đạo, mà người đứng đầu không ai khác chính là chủ nhân của Hứa gia, Hứa Tam Lập.
Chòm râu xám trắng của Hứa Tam Lập rối bời trong gió nhưng hai chân hắn thì dường như đã mọc rễ, chẳng động đậy lấy một giây còn mắt thì nhìn thẳng phía trước.
Miệng lẩm bẩm:
– Nếu theo tính toán thì cũng sắp đến lúc rồi…
Vừa nói đến đây thì đã xuất hiện hai bóng đen cưỡi ngựa tiến thẳng vào cổng thành.
Hai bóng đen ào ào lao tới như một cơn gió. Người kỵ khách đột ngột ghìm dây cương, kéo mạnh con ngựa cao lớn và dừng lại ngay trước mặt Hứa Tam Lập.
Hai bọn họ, một già một trẻ. Người trẻ tuổi mặc một bộ trường bào tuyệt đẹp, nét mặt lạnh lùng lộ rõ vẻ ngạo mạn.
Còn người trung niên nhìn dáng vẻ có lẽ là thủ hạ của chàng thanh niên kia, thân hình gầy gò, ánh mắt u ám, sắc như mắt chim ưng quét nhanh bốn phía. Vừa nhìn cũng biết hắn thuộc loại người gian xảo. Một chủ một tớ cưỡi trên hai con ngựa cao lớn một đen một trắng. Đúng là nhân như long, mã như hổ.
Người đang dừng trước mặt Hứa Tam Lập là tên thanh niên, tên này nhìn qua chưa đến ba mươi tuổi, mũi khoằm kiểu chim ưng, nhãn thần lanh lợi cộng thêm vài phần ngạo mạn. Quan sát Hứa Tam Lập một hồi hắn mới lạnh lùng nói:
– Làm phiền Hứa Tộc trưởng phải đích thân đón tiếp rồi.
Con ngựa trắng như tuyết chẳng có lấy một sợi lông tạp nào, lúc dừng lại cũng không phát ra tiếng kêu hí hí. Xem ra là ngựa đã được huấn luyện kỹ càng.
Còn người trên ngựa thì dừng ở sát mặt người khác, dừng rồi cũng chẳng xuống ngựa, ngạo mạn thấy rõ. Với những hành động khiêu khích kiểu này, Hứa Tam Lập sớm đã quen rồi. Nhưng ánh mắt nhìn gã thanh niên mặc võ bào thì vẫn không giấu được vẻ ngưỡng mộ xen lẫn ghen tỵ. Thân là Tộc trưởng, Hứa Tam Lập lúc nào cũng phải đón tiếp bọn họ với một thái độ thân thiện nhất.
– Sớm đã nghe danh Tây Môn công tử kiếm kỹ song tuyệt. Hôm nay mới thấy quả nhiên danh bất hư truyền.
– Hứa Tộc trưởng khách khí quá, đây không phải là chỗ nói chuyện, chúng ta vào thành thôi.
Người được gọi là Tây Môn công tử chỉ đáp lại ngắn gọn mỗi một câu đó. Xem ra trong mắt hắn, Tộc trưởng Hào môn Hứa gia cũng chỉ là không khí.
– Tây Môn công tử đã vất vả rồi, lão hủ đã chuẩn bị sẵn tiệc rượu ở Phong Trạch Lâu để Tây Môn công tử tẩy trần.
– Không cần, chuẩn bị cho ta hai gian phòng sạch sẽ là được rồi, nếu cần thêm gì ta sẽ thông báo cho ngươi sau.
– Được, vậy mời Tây Môn công tử dời gót đến hàn xá.
– Chúng ta đi.
Tây Môn công tử giật dây cương cùng thủ hạ bước qua cổng thành tiến vào quận La Giang. Nhưng cả hai người dường như không hề có ý định giảm tốc độ.
Bọn Hứa Tam Lập vẫn tươi cười, cung kính theo sát Tây Môn công tử, chẳng dám tỏ bất kỳ thái độ khó chịu nào trước hành động của họ.
Một tên người nhà Hứa gia quay sang thầm thì với đồng bọn:
– Tây Môn công tử này quả nhiên ngạo mạn. Nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa thì quá tuyệt vời. Đúng là người kiêu ngạo luôn có lý do để kiêu ngạo. Chỉ e là bọn con cháu Hào môn chúng ta có sống cả đời này cũng không bằng được người ta lúc này.
– Đúng vậy, người ta là con nhà Đại phiệt, sinh ra đã là thiên chi kiêu tử. Nhìn hắn trẻ thế kia, bản lĩnh sợ rằng không kém Tộc trưởng của chúng ta đâu?
– Chát! Chát! Chát!
Cả hai vừa dứt lời thì trên mặt đã hằn lên mấy cái tát. Chỉ là nhân số trong đội ngũ không nhỏ nên âm thanh phát ra từ hai cái tát cũng không rõ cho lắm, rõ ràng là lực đánh đã được khống chế nhiều.
Một gã trung niên đi trước bọn họ quay lại quát khẽ:
– Hai ngươi mau ngậm miệng lại đi! Không được bình luận linh tinh sau lưng con cháu Đại phiệt. Người ta là cao thủ Chân Võ Cảnh Lục đẳng. Bọn nhãi ranh các ngươi làm sao biết được. Muốn sống thì mau mau ngậm miệng vào!
– Chân Võ Cảnh Lục đẳng?
– Tứ Hải bá bá! Người nói hắn đã là Chân Võ Cảnh Lục đẳng rồi sao? Không thể nào, Tộc trưởng năm nay sáu mươi mà mới có Ngũ đẳng mà?
Một trong hai tên bị đánh ôm chặt bên má vẫn còn đỏ ửng, sửng sốt nói.
– Cái đám không biết trời cao đất dày các ngươi đừng có mà không tin. Ta nói cho các ngươi biết là Chân Võ Cảnh Lục đẳng, không thấp hơn đâu. Đệ nhất cao thủ trong đám thanh niên Tây Môn Đại phiệt chẳng lẽ là hư danh à? Nếu không thì làm sao xứng với cái danh hiệu Xích Mộc Tứ Tú của hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
– Xích Mộc Tứ Tú?
Tên bị đánh còn lại cũng ngẩn ra theo, bấm bấm ngón tay một lúc mới tính được độ chênh lệch giữa hai bên.
Ngay trong quận La Giang bé tí này mà bọn chúng đã không được xếp vào nhóm Thất công tử La Giang quận rồi vậy mà Tây Môn công tử này còn ở trong danh sách Xích Mộc Tứ Tú.
Khái niệm đó là gì? Bốn người trẻ tuổi kiệt xuất nhất trong Xích Mộc Lĩnh sẽ được gọi là Xích Mộc Tứ Tú, bên dưới Xích Mộc Lĩnh có tám châu, mỗi châu quản hạt tám quận.
Hay nói một cách khác quận La Giang thấp hơn Xích Mộc Lĩnh những hai bậc hành chính. Khoảng cách giữa hai bên là mười vạn tám ngàn dặm.
– Ôi mẹ ơi! Xem ra cả đời này ta cũng không bằng được người ta bây giờ rồi.
Tính toán một hồi cả hai cùng than nhẹ một tiếng từ đó không dám bình luận thêm nửa lời nào nữa.
Đằng trước, Tây Môn công tử cũng nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của đám thuộc hạ áo xanh:
– Xem ra trong đám ếch ngồi đáy giếng của Hào môn Hứa gia vẫn còn có kẻ thông minh. Với loại quý tộc hạ phẩm này ở đâu chẳng có, chẳng riêng gì Hứa gia. Nếu như không phải vì chuyện hôn sự của Ngọc Châu muội muội thì ta cũng chẳng lãng phí thời gian đến cái quận bé tí này…
Tây Môn công tử thúc mạnh một cái, phóng thẳng về phía trước khiến cho đám người Hứa gia đi bộ đằng sau cũng nhốn nháo theo. Nếu như không nhanh chân, bọn chúng có thể bị bỏ lại đằng sau như chơi.
Trong quận La Giang, Hứa gia cũng được xếp vào hàng Tam Đại Hào Môn, lập gia bằng võ lực nên tài lực của Hứa gia đương nhiên không thể bằng những Hào môn khác, nhưng trang viên Hứa gia thì cũng rộng chừng vài chục mẫu.
Lúc này, đèn đóm trong Hứa gia phủ đều sáng trưng như đang mừng chuyện gì vui lắm. Nhưng người trong nội phủ đều biết rằng, tất cả những thứ này đều là dùng để đón tiếp vị khách quý ở gian phòng phía Đông.
Người đó là cao thủ số một trong lớp thanh niên của Tây Môn Đại phiệt Nam Vân Châu, Đại phiệt đứng thứ năm trong số Thập Nhị Đại Phiệt của Bách Việt Quốc: Tây Môn Thiên.
Bên trong gian phòng phía Đông, Hứa Tam Lập kính cẩn đứng nhìn gã thanh niên trẻ tuổi đang cầm cuốn sách trong tay, không dám nhúc nhích. Còn người đàn ông thấp bé thì vẫn đứng sau lưng gã thanh niên, âm thầm lặng lẽ nhưng bám sát như hình với bóng. Nếu như không phải tận mắt Hứa Tam Lập nhìn thấy người đó đứng trước mặt mình thì ngay cả một hơi thở hắn cũng không cảm nhận được.
– Tây Môn Thập Tam Ưng này quả nhiên danh bất hư truyền.
Hứa Tam Lập nhìn nhanh sang người đàn ông thấp bé gần như sắp biến mất trong bóng tối không khỏi toát mồ hôi hột.
Tây Môn Thập Tam Ưng, mười ba cao thủ cấp bậc Chân Võ Cảnh mà trong đó thấp nhất cũng là cao thủ Chân Võ Cảnh Ngũ đẳng, lấy số hiệu làm tên, bao nhiêu năm nay âm thầm giúp Tây Môn Đại phiệt diệt trừ biết bao nhiêu thế lực thù địch.
Mà Hứa Tam Lập biết rằng, người đang đứng trước hắn đây không ai khác chính là kẻ máu lạnh tàn ác nhất trong Tây Môn Thập Tam Ưng, Lãnh Huyết Thập Nhất.
– Quyển sách Mê Ảnh Quyền khá thú vị. Bất luận là đường lối quyền pháp hay phương pháp vận hành nội kình đều được nhìn nhận một cách độc đáo. Mặc dù cũng có vài chỗ không ổn nhưng nét bút thì rất là có uy lực. Xem ra tổ tiên Hứa gia cũng là nhân vật kiệt xuất.
Hiện tại cuốn sách Tây Môn Thiên đang cầm trong tay là cuốn Mê Ảnh Quyền bí truyền của Hứa gia. Đây cũng là thu hoạch bất ngờ của tổ tiên Hứa gia, nhưng quan trọng hơn, chính cuốn sách này đã mang lại cho Hứa gia một vị trí Hào môn trong quận La Giang.
Chỉ có điều hành vi của Tây Môn Thiên khiến cho Hứa Tam Lập thấy ớn lạnh. Sau khi đến Hứa gia, hắn không dự tiệc cũng không tiếp khách. Chỉ yêu cầu Hứa Tam Lập mang cuốn sách bí truyền này ra cho hắn đọc giải sầu.
Bất chấp việc hình thức giải sầu này có thể khiến Hứa Tam Lập cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng con người này là kẻ không nên đắc tội, đừng nói chỉ là một quyển võ điển bí tích, nếu phải gọi tất cả hoàng hoa khuê nữ của Hứa gia ra hầu hạ hắn, Hứa Tam Lập cũng không do dự.
Bí kíp võ học này dù có là điều cơ mật nhất trong những điều cơ mật của gia tộc, nhưng người ta là Tây Môn Đại phiệt tài khí lẫy lừng. Mấy thứ bí kíp loại này, nhà người ta đầy ra. Có tham lam chắc cũng chẳng thèm tham lam loại bí kíp võ công của mấy Hào môn như nhà hắn.
Lật sang trang cuối cùng của cuốn Mê Ảnh Quyền rồi mà sắc mặt Tây Môn Thiên vẫn chẳng hề thay đổi. Hứa Tam Lập thực sự chẳng thấy thoải mái chút nào.
– Ngươi có biết gì về Đạt Hề Minh của Đạt Hề Thế gia không?
Cuối cùng thì Tây Môn Thiên cũng chịu cất lời.
Nghe thấy lời này, tự nhiên Hứa Tam Lập lại thấy phẫn nộ. Bao nhiêu lần rồi Đạt Hề Thế gia núp sau lưng Tần gia, điều khiển Tần gia gây khó dễ cho nhà hắn. Bây giờ được một người như Tây Môn Thiên hỏi han, trong đầu hắn nảy ra bao nhiêu ý tưởng. Để ngồi lên được cái chức Tộc trưởng này, ngoài võ công cao ra thì mưu mô cũng phải cao nữa.
– Dạ thưa Tây Môn công tử, tiểu nhân có biết Đạt Hề Minh.
Hứa Tam Lập vẫn chưa đoán được ý của Tây Môn Thiên nên cố gắng trả lời một cách cẩn thận nhất, đề phòng phiền toái.
– Nói nghe xem nào.
Ngữ khí của Tây Môn Thiên vẫn vô cùng bình thản khiến người ta không tài nào đoán được hắn đang nghĩ gì.
– Đạt Hề Minh là trưởng nam của Tộc trưởng Đạt Hề Thế gia – Đạt Hề Hằng. Nghe nói từ bé đã ham học võ, rất được Đạt Hề Hằng coi trọng. Chưa đầy hai mươi lăm tuổi hắn đã đạt đến Chân Võ Cảnh Ngũ đẳng và còn được mọi người xưng tụng là đứng đầu Thất công tử của quận La Giang.
Những điều Hứa Tam Lập vừa nói chẳng khác gì tát nước theo mưa, đều là những điều mà tất cả mọi người đều biết. Còn bản thân hắn nhìn nhận thế nào thì lại không trình bày được.
– Ở trong quận thành La Giang, mọi người nhận xét hắn ra sao?
Tây Môn Thiên ném cuốn Mê Ảnh Quyền lên bàn, ngữ khí bắt đầu trở nên gay gắt.
– Con cháu Thế gia, lão phu không tiện bình luận…
Hứa Tam Lập mưu thâm kế hiểm, giỏi nhất chuyện quan sát sắc mặt người khác. Từ những thay đổi nhỏ trong hành động và nét mặt của Tây Môn Thiên, hắn hầu như đã nắm được một vài thứ gì đó những vẫn chưa vội thể hiện ra.
– Trước mặt ta không phải ngại gì hết. Con cháu Thế gia mỗi người một khác mà.
Tây Môn Thiên cười thầm cái lão hồ ly này, rõ ràng là có rất nhiều điều muốn nói mà lại cố tình chơi trò đưa đẩy với hắn.
– Tây Môn công tử đã có lệnh thì lão phu cũng nói thẳng. Người này theo đánh giá thì cũng không tệ. Là nhân tài kiệt xuất của thế hệ trẻ ở quận La Giang. Nhưng gần đây nghe nói hắn đang có tình ý với một nữ nhân con nhà Hàn môn, mấy tháng không về nhà, lưu luyến ở nhà nữ nhân kia với tửu lầu, trở thành trò cười cho cả cái quận thành La Giang này.
– Hừ, nói chung là một thằng nhóc con nhà Thế gia chưa biết sự đời, thô bỉ vô lễ, Tây Môn Đại phiệt quá coi trọng hắn rồi. Vậy mà hắn chẳng hề biết tự trọng!
Quả nhiên Tây Môn Đại phiệt sớm đã nắm vững được những chuyện xảy ra trong quận thành La Giang. Hỏi thăm Hứa Tam Lập chẳng qua chỉ là chứng thực lại đôi điều mà thôi.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú bình thản của Tây Môn Thiên trong chốc lát trở nên vô cùng dữ tợn, Hứa Tam Lập hiểu rằng quân bài lúc nãy hắn đã chọn hoàn toàn đúng đắn. Hình như Đạt Hề Minh có một hôn ước vô cùng đáng nghi ngại với Tây Môn Đại phiệt. Bây giờ nhìn Tây Môn Thiên thế này, Hứa Tam Lập hoàn toàn có thể đoán ra được mục đích chuyến đi lần này của hắn.
Chỉ cần cho Tây Môn Thiên cảm thấy khó chịu với Đạt Hề Minh, thậm chí thù ghét hắn, thì chiêu mượn đao giết người này sớm muộn rồi cũng sẽ thành công. Không những vị trí Hào môn sẽ được ổn định mà còn có thể đánh bại được Đạt Hề Thế gia, chiếm cái danh ngạch Thế gia của Đạt Hề Thế gia. Kết cục này không cần nói cũng hiểu Hứa Tam Lập mong chờ nó đến thế nào.
Nếu như việc này thuận lợi, Hứa gia sẽ ngồi lên vị trí Thế gia, đứng đầu quận La Giang, lúc ấy thì mọi người đừng hòng nói gì nữa.
Bây giờ phải xem bản thân làm thế nào nào mà giúp đỡ Tây Môn Đại phiệt cái đã. Bất luận thế nào cũng phải làm cho Tây Môn Đại phiệt đối phó với Đạt Hề Thế gia, còn Hứa gia thì chẳng mất lấy một sợi tóc. Chiêu mượn gió bẻ măng ngồi giữa kiếm lời này chẳng ai giỏi bằng Hứa Tam Lập.
– Nữ nhân Hàn môn đó lai lịch thế nào?
Tây Môn Thiên trầm ngâm một lúc rồi lại cất lời hỏi.
– Là con gái Hàn môn Tần gia ở trấn Đông Lâm, Tần Tụ.
– Hàn môn Tần gia, Tần Tụ…
Tây Môn Thiên liếc nhìn Hứa Tam Lập đầy thâm ý, đột nhiên nói:
– Nghe nói lần Gia tộc Luận phẩm này, Hứa gia các người bị một Hàn môn vượt cấp khiêu chiến?
Hứa Tam Lập toát mồ hôi hột, than thầm trong bụng. Không lẽ chiêu mượn dao giết người của hắn đã bị lộ? Chưa kịp trả lời thì Tây Môn Thiên đã phẩy tay nói:
– Ngươi lui trước đi.
Nghe được câu này, Hứa Tam Lập vội vã lùi bước, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, đầu cũng không dám ngoái lại, đi thẳng ra ngoài, trong lòng thì vẫn run lập cập.

Đang có 4 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.

Xiaolin
  

123456

Xiaolin
  

11111

Xiaolin
  

1113

Xiaolin
  

789