Tần Vô Song khoanh chân ngồi, hô to một hơi, đem sự vận hành với nội kình của kinh mạch chậm rãi đình chỉ.
Đây là việc hắn phải làm mỗi ngày, cường hóa rèn luyện cơ thể, kinh mạch và cốt cách, đây là phương thức tu luyện nội ngoại kết hợp, đối với việc nâng cao tu luyện thập phần hữu ích.
Nội kình Viêm Dương chân khí trong cơ thể chí cương chí dương, mỗi khi ngưng tụ trong ngón tay, cuối cùng đâm ra, hắn vẫn như cũ không thể đem cổ “Thế” nắm được.
Cổ “Thế” một khi hình thành, tùy ý đi, như thuyền đi nước chảy, gió vừa nổi là y phục động, tuyệt đối có thể lưu loát trôi chảy, đem khí kình Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm luyện ra, hình thành kiếm khí vô hình.
Trải qua cố gắng cả năm, Tần Vô Song không ngừng tăng mạnh phương diện huấn luyện này, đã có thể đem khí kình đâm ra, nhưng chỉ có xuất hình thành kiếm khí, vẫn còn thiếu chút hỏa hậu. Cụ thể mà nói, hắn hiện tại có thể đem khí kình theo ngón tay đâm ra, nhưng khí kình tán mà không ngưng, vừa ra khỏi tay, thu không được, không thể ngưng cùng một chỗ.
Kiếm khí Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm, duy chỉ có đem kình khí ngưng tụ thành một đường, mới có thể hình thành kiếm khí vô hình cấp bậc đại sát khí.
Ngưng Kình Kiếm lấy chữ “Ngưng” làm nguyên lý trung tâm, chỉ có đem nội kình ngưng cùng một chỗ, hình thành kiếm khí có lực sát thương lớn.
Tần Vô Song biết mình không phải thiên phú không đủ, cũng không phải phương pháp tu luyện không đúng. Sở dĩ trước mắt còn chưa thể thành thạo đem Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm phóng xuất, nguyên nhân lớn nhất chính là hỏa hậu!
Đã biết thời gian tu luyện là quá ngắn, phương diện hỏa hậu không thể làm tốt được, chỉ có thể dựa vào mỗi ngày chăm chỉ khổ luyện. Hắn hiện tại đang trong quá trình biến đổi về lượng, chờ hỏa hậu vừa đến, hình thành biến đổi về chất. lúc đó sẽ tạo ra được Ngưng Kình Kiếm, tuyệt đối là không có vấn đề. Hiện tại, phải chờ cơ hội đột phá, chờ đợi biến đổi về chất đến thôi.
Cuộc chiến tranh đoạt Hào môn sắp đến. Tần Vô Song tuyệt không cho phép chính mình có nửa phần coi thường.
Hào môn, yêu cầu thấp nhất là phải có một gã Chân Võ Cảnh Tứ đẳng tọa trấn. Theo Tần Vô Song phỏng đoán, cường giả Chân Võ Cảnh Tứ đẳng, Hứa gia có ít nhất ba người. Mạnh nhất hẳn là Chân Võ Cảnh Ngũ đẳng!
Nếu là đơn độc đấu, Chân Võ Cảnh Ngũ đẳng, Tần Vô Song cũng không để trong mắt. Từ một năm trước, nội kình của hắn đã là Chân Võ Cảnh Thất đẳng.
Hôm nay chưởng thứ tám của Cửu Dương Chưởng, Bát Dương Phần Hoang cũng đã nắm giữ thành thạo, cho dù miễn cưỡng đối phó với Chân Võ Cảnh Bát đẳng, hắn cũng nắm chắc không thua.
Chỉ cần không phải cường giả Chân Võ Cảnh Cửu đẳng ra. Tần Vô Song bằng vào Nhất Dương Chỉ cùng Cửu Dương Chưởng, hoàn toàn có thể ngạo thị cường giả dưới Chân Võ Cảnh Bát đẳng. Cho nên, đối với trận chiến này, Tần Vô Song cực kỳ tự tin.
Chỉ có điều, chiến lược mặc dù cho phép có thể xem nhẹ đối thủ, nhưng trên thực tế, Tần Vô Song không chút qua loa. Cho dù là đối thủ yếu hơn hẳn, cũng tuyệt không được phép trong thực chiến mà thiếu cảnh giác.
Tần Vô Song phỏng chừng, trận đầu tiên bất luận Hứa gia phái ai tới, một chọi một, hắn cũng khẳng định có thể thắng. Trận thứ hai, hắn cũng mười phần nắm chắc.
Mấu chốt là trận thứ ba, nếu Hứa gia phái ra ba người cực mạnh, một gã Chân Võ Cảnh Ngũ đẳng, hai gã Chân Võ Cảnh Tứ đẳng, tổ hợp ba người như vậy, thực lực hợp lại tuyệt đối không dưới Chân Võ Cảnh Lục đẳng. Nếu phối hợp tốt, chiến thuật vận dụng hợp lý, cũng không phải không thể cùng Chân Võ Cảnh Thất đẳng đánh một trận.
Chuẩn bị thế nào để có thể đối đầu Chân Võ Cảnh Thất đẳng, không cho phép Tần Vô Song có nửa điểm qua loa chủ quan.
Tần Vô Song cũng không nguyện cùng Hứa gia dây dưa đến trận thứ tư, thứ năm. Càng sớm chấm dứt càng tốt. Lúc đối địch, kiêng kỵ nhất chính là kéo dài do dự, phải dứt khoát.
Đương nhiên, mấy cái này là dựa trên việc phụ thân không ra xuất chiến. Phụ thân mấy ngày nay chỉ dùng quân cờ trắng đen tiến hành thôi diễn hai phe, hiển nhiên cũng là đang bài binh bố trận, xem ra phải tìm thời gian cùng phụ thân trao đổi một chút.
Tần Vô Song đang trầm tư, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, là tỷ tỷ Tần Tụ.
– Vô Song, Vô Song.
Tần Tụ đi đến cách cửa bảy tám thước, ý thức không thể làm phiền đệ đệ tu luyện, cố gắng đi nhẹ nhàng một chút, gõ cửa.
Tần Vô Song mở cửa:
– Tỷ, vào đi.
– Vô Song, ngươi mau đi ra nhìn một chút đi, Đạt Hề đại ca hắn lại uống say. Một bên uống, một bên hát, một bên khóc, ta cũng không biết phải làm sao!
Tần Vô Song nhìn thấy tỷ tỷ luống cuống, trong lòng chợt động. Hắn thầm tự trách mình qua loa, mấy ngày nay, Đạt Hề Minh ba ngày hai lần chạy đến khách ****, cùng với mình trò chuyện thì ít, ngược lại là cùng tỷ tỷ thì nhiều.
Nhìn vẻ mặt tỷ tỷ, sợ là đối với Đạt Hề đại ca nảy sinh tình cảm rồi?
– Đi, đi xem một chút.
Tần Vô Song thấy Đạt Hề Minh cũng không tệ. Hắn ở quận thành La Giang cũng là một người trẻ tuổi tài giỏi hiếm thấy, cùng bè lũ xu nịnh gọi là quý tộc thiếu gia kia hoàn toàn là hai loại khí chất khác nhau, hào phóng cao quý.
Còn chưa đi đến đại sảnh, Tần Vô Song chợt nghe Đạt Hề Minh lớn tiếng hát hò:
– Thả phu thiên địa vi lô hề, tạo hóa vi công; âm dương vi thán hề, vạn vật vi đồng…
(Trời đất giống như bếp lò, tạo hóa là người thợ, âm dương là than củi, vạn vật đều là…)
Nắm bầu rượu, ngưỡng cổ, lẩm bẩm một mình. Tu một trận, buông bầu rượu, vỗ tay, lại hát xướng:
– Thân tự phong trung diệp, tâm tự thoan lưu chu, lưỡng bàn bất đắc nguyện, hà xử thoại bi sầu…
(Thân như lá trong gió, lòng như con thuyền giữa dòng nước xiết, hai bên không được theo ý nguyện, nói gì đến bi ai…)
Hát xong, lại uống một hớp rượu lớn, dựa bàn dùng thơ văn để giải toả nỗi buồn, hành vi phóng túng, nhưng lại hồn nhiên không thèm để ý chung quanh trên dưới một trăm cặp mắt đang hoảng sợ nhìn chăm chú vào mình.
Tần Vô Song cảm thấy khó hiểu, Đạt Hề Minh phong độ tuấn dật, lại là nhân vật ưu tú nhất trong thế hệ trẻ ở quận La Giang, đứng đầu Thất công tử, muốn danh có danh, muốn lợi có lợi, cái gì cũng không thiếu, trong lòng như thế nào lại đau khổ như vậy? Thân như lá trong gió, lòng như con thuyền giữa dòng nước xiết, chẳng lẽ hắn còn có chuyện mình không thể làm chủ sao?
– Đạt Hề huynh, tại sao ở trong này uống rượu một mình cũng không kêu tiểu đệ?
Tần Vô Song đi đến trước bàn ngồi xuống, Đạt Hề Minh ngẩng đầu nhìn thấy Tần Vô Song, mừng rỡ quá đỗi, ôm chầm lấy cánh tay Tần Vô Song:
– Được huynh đệ, đến uống vài chén.
Tần Tụ chụp bầu rượu trong tay Đạt Hề Minh, khẽ cắn môi, nghiêm túc nhìn Đạt Hề Minh:
– Đạt Hề đại ca, ngươi không cần uống nữa.
Đạt Hề Minh ngẩn ngơ, chìm đắm trong ánh nhìn ôn nhu mà thân thiết của Tần Tụ, phẫn uất hóa thành nhu tình, thở dài:
– Tụ muội muốn ta không uống, ta liền không uống nữa.
Tần Tụ hai má ửng đỏ, nhưng hai mắt phát ra tia sáng hạnh phúc. Đạt Hề Minh gọi nàng như vậy, khiến cho nàng cảm thấy rất thoải mái, thực ấm lòng. Tâm hồn thiếu nữ đập mạnh hơn một chút. Nguồn: https://truyenfull.net
Tần Vô Song âm thầm buồn cười, nghĩ thầm tỷ tỷ cùng Đạt Hề đại ca phát triển tốc độ không chậm, cũng đã xưng hô “Đạt Hề đại ca”, “Tụ muội” rồi.
Thế giới này nam nữ yêu nhau thập phần tự do, không có cái gì lễ giáo đạo đức ràng buộc.
Nhưng mà, nam nữ yêu đương tự do, thực không có nghĩa là có thể dễ dàng kết hợp, còn có gông xiềng so với lễ giáo cùng đạo đức càng đáng sợ hơn. Đại bộ phận nam nữ yêu mến nhau, cuối cùng cũng vẫn có trường hợp không thể ở cùng một chỗ.
Gông xiềng chính là: Cấp bậc chế độ quý tộc sâm nghiêm.
Đạt Hề Minh là con cháu Thế gia, Tần Tụ là tiểu thư Hàn môn, cách nhau tới ba cấp, nếu muốn vượt qua, tuyệt đối không dễ dàng.
Tần Vô Song vừa rồi nghe Đạt Hề Minh xướng bi ca, càng cảm thấy việc này chỉ sợ không đơn giản như vậy. Chỉ có điều Tần Vô Song đầu óc xoay một chút, liền có chủ ý.
Hắn muốn biết, Đạt Hề Minh đối với tỷ tỷ có thật tình hay không. Nếu là thật tâm, chỉ cần tỷ tỷ thích, bản thân bất luận như thế nào cũng phải lo chu toàn chuyện này. Tỷ tỷ vì Tần gia, hai mươi hai tuổi chưa gả cho ai, hy sinh đã rất lớn, ngay cả đại sự cả đời cũng không thể tùy tâm, kẻ làm đệ đệ như mình lại như thế nào có thể an tâm?
Về phần “Ác ma” kia, hắn không xuất hiện thì thôi, chỉ cần xuất hiện, Tần Vô Song nhất định sẽ làm hắn trả giá thật đắt!
– Đạt Hề đại ca, ta muốn hỏi ngươi, ngươi là đối với tỷ tỷ của ta có ý?
Tần Vô Song đột nhiên hỏi.
Tần Tụ không nghĩ tới đệ đệ lại đột nhiên hỏi vậy, hơn nữa lại rất trực tiếp, sắc mặt thoắt cái đỏ ửng. Đạt Hề Minh thản nhiên vô cùng, nhưng lại không trốn tránh đón nhận ánh mắt nghi vấn của Tần Vô Song, gật đầu:
– Huynh đệ, Đạt Hề Minh ta sống đến hai mươi bảy tuổi, chưa từng bao giờ có một nữ tử có thể khiến ta động tâm tư. Mãi đến lần đó ở Phong Trạch Lâu bất ngờ gặp gỡ tỷ đệ hai người, cảm giác sâu sắc đây là ông trời ban cho ta. Đạt Hề Minh ta cả đời quang minh, dám yêu dám hận. Đúng vậy, ta không chỉ đối với lệnh tỷ có tình ý, hơn nữa đã không cách nào tự kềm chế nữa!
Tần Tụ “A” một tiếng nhẹ, nàng không ngờ, Đạt Hề đại ca lại thẳng tính như vậy, đem tâm sự phân tích minh bạch. Một cổ hạnh phúc nảy sinh trong lòng. Tần Tụ cũng là nữ tử dám yêu dám hận, đối với Đạt Hề Minh làm sao không thể vừa gặp đã yêu?
Chẳng qua nàng là một đại cô nương, dù sao cũng không tiện ngồi lại đây. Xấu hổ đỏ mặt thối lui:
– Ta đi tìm phụ thân nói chuyện, không nghe các ngươi hồ ngôn loạn ngữ nữa!
Tần Vô Song cũng không ngăn trở, nhìn tỷ tỷ rời đi, có chút thương cảm nói:
– Đạt Hề đại ca, lời nói của ngươi phát ra từ phế phủ, ta thực sự cảm động. Chẳng qua ta phải nhắc nhở là, Đạt Hề Thế gia ngươi cùng Hàn môn Tần gia ta, cách ba cấp bậc. Chuyện này, chỉ sợ thực không tốt như vậy.
Hắn chính là đang thử, nhìn xem trong lòng Đạt Hề Minh rốt cuộc là thành kiến môn hộ quan trọng, hay là chân tình chân ái quan trọng hơn.
Đạt Hề Minh buồn bả lắc đầu:
– Nếu là thành kiến môn hộ, Đạt Hề Minh ta chỉ coi là chuyện nhỏ, ta muốn cưới ai, liền cưới người đó. Sao lại bị thành kiến ngu xuẩn đó ràng buộc chứ?
– Ta đây vừa rồi nghe Đạt Hề đại ca hát, đau khổ bi thương, trông như tương lai xa vời mịt mù vậy…
Đạt Hề Minh thở dài một tiếng, nhịn không được muốn cầm lấy chén rượu, lại nghĩ Tần Tụ hồi nãy ngăn trở, lại suy sụp thả buông tay xuống, thở dài:
– Chuyện này, là sỉ nhục của Đạt Hề Thế gia, quận La Giang cũng có lời đồn đãi rất nhiều. Chỉ có điều không ai dám ở nơi công cộng thảo luận mà thôi, huynh đệ ngươi chắc cũng không biết?