Đào Hoa không biết tại sao Tần Nghiêu Huyền lại tức giận, cằm bị hắn bóp chặt đau đớn, nàng rủ mắt không dám nhìn hắn.
Hắn lúc nào cũng tâm tình bất định như thế này, dùng đủ mọi lý do hoang đường để trừng phạt nàng, ức hiếp nàng. Có khi nàng nhìn một cái gì đó quá lâu cũng trở thành lý do bị hắn đè dưới thân.
Nghe nói trên triều đình có đại thần từng thay đổi triều phục chút ít, ngọc bội đeo bên hông không vừa mắt hắn, Tần Nghiêu Huyền lập tức lấy lý do là vị đại thần kia đã làm bẩn mắt hắn và giáng chức người đó. Vị đại thần càng cầu xin hắn càng đày đi xa.
Đào Hoa càng nghĩ càng sợ, nắm chặt chăn gấm co rút thành một cục. Mặc cho Tần Nghiêu Huyền có bóp miệng nàng thế nào cũng không nói một lời.
Hắn phẩy tay áo bỏ đi nhưng chưa từng nói có thể lấy gậy ngọc trong cơ thể ra, sau khi Đào Hoa xác định Tần Nghiêu Huyền rời đi mà không có sai người mang roi đến mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Không khí nàng hít vào trong phổi lạnh như băng tuyết.
Không phải Đào Hoa cố ý không nói một lời chọc cho hắn không vui, mà là vì nàng hiểu rõ về ngôi vị hoàng hậu. Tuy rằng kiếp trước Tần Nghiêu Huyền không hề cự tuyệt ai cả, từ công chúa xinh đẹp của quốc gia khác đến ái nữ của đại thần hắn đều tiếp nhận, còn có một đám mỹ nữ đã được sắc phong.
Duy chỉ có ngôi vị hoàng hậu là không, hơn nữa còn để trống tận mười năm. Mãi cho đến lúc Đào Hoa chết, nhìn thấy hắn ngự giá thân chinh nhất thống thiên hạ, cũng chưa từng thấy hắn tuyển chọn bất cứ ai cho ngôi vị đó.
Nghĩ đến cũng lạ, Tần Nghiêu Huyền uy vũ như thế nào chứ, từ xưa đến giờ không có ai đạt được sự nghiệp và công lao to lớn như hắn khi ở tuổi chưa đầy ba mươi.
Hắn ngồi trên long ỷ, ai dám mơ đến ngôi vị hoàng hậu?
Công chúa không xứng, ái nữ của đại thần càng không xứng. Sợ là chỉ có tiên tử trên trời mới đảm đương nổi danh xưng hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, bầu bạn bên cạnh vua.
Nhớ đến kiếp trước, những nữ nhân ở hậu cung luôn tìm kế hãm hại nhau chỉ vì cái ngôi vị kia, Đào Hoa nhịn không được liền bật cười.
Khó trách ánh mắt Tần Nghiêu Huyền khi nhìn họ lại lạnh lùng như thế, trông giống như đang nhìn một đám tôm tép.
Hắn là bậc đế vương cao cao tại thượng không ai dám vọng tưởng……
Có lẽ lúc này Tần Nghiêu Huyền đang tiến hành xuất binh đánh Đại Diễn? Đào Hoa thầm nghĩ, nàng bị xích như thế này cũng tốt, đến lúc đó nếu có gặp phụ hoàng và hoàng huynh và bị họ hỏi vì sao không mật báo thì cũng có lý do để giải thích.
Đào Hoa thả lỏng tâm trạng, nàng ngủ đến gần bữa trưa mới bị người đánh thức.
“Ngọc quý phi, nên thức dậy dùng bữa rồi.”
Bị đút vào trong miệng viên thuốc cực đắng, Đào Hoa sợ đến nỗi nghẹt thở, cộng thêm việc nhìn thấy khuôn mặt kề sát của Tần Nghiêu Huyền, nàng gấp đến độ nuốt một ngụm nước bọt.
“Chẳng lẽ đang nghĩ đến trẫm à, mộng đẹp thành sự thật rồi sao? Sao mặt lại đầy vẻ kinh ngạc như thế.”
Tần Nghiêu Huyền vươn lưỡi liếm cánh môi nàng, sau đó trượt thẳng xuống: “Thả lỏng đi.”
“A? Vâng…”
Áo lụa trên người bị hắn cởi bỏ, Đào Hoa run run chống tay lên ngực Tần Nghiêu Huyền: “Long thể bệ hạ quan trọng hơn.”
Sáng nay hắn đã làm mấy lần, buổi tối còn muốn nữa sao? Không phải nên nghỉ ngơi cho khỏe mới đúng à!
Tần Nghiêu Huyền không hề dừng lại, hắn mở miệng ngậm lấy nụ anh đào khẽ cắn: “Hoa nhi không thích à?”
Đâu chỉ nàng không thích mà còn sợ muốn chết. Uổng cho nàng thầm nghĩ mấy hôm nay hắn bận rộn mình sẽ được nhàn rỗi.
“Hoa Nhi thích.”
Lời đến khóe miệng vẫn có chút thay đổi, Đào Hoa vươn tay ôm lấy cổ Tần Nghiêu Huyền, nhìn hắn với ánh mắt long lanh: “Tối nay bệ hạ muốn ngủ lại chỗ Hoa Nhi à?”
“Hoa Nhi muốn trẫm ở lại sao?” Răng môi Tần Nghiêu Huyền khẽ dùng lực, sự tê dại từ nụ anh đào truyển thẳng đến đầu khiến cho Đào Hoa ngửa cổ rên một tiếng, dưới người tràn ra một cổ xuân thủy.
Gậy ngọc bị Tần Nghiêu Huyền rút ra, giống như muốn trực tiếp bắt đầu bữa ăn.
“Ngày mai trẫm phải phái quân xuất chinh, nếu tối nay triền miên suốt đêm cùng Hoa Nhi thì sáng mai sẽ làm cho các tướng sĩ đợi lâu, trẫm sẽ bị mang tiếng là trầm mê hưởng lạc.”
Tần Nghiêu Huyền cởi hết quần áo trên người, hắn nâng một chân Đào Hoa lên, trực tiếp tiến vào hoa huy*t đã sớm ướt đẫm lúc hôn môi, khẽ cười nói: “Đợi sau khi đút cho Hoa Nhi ăn long tinh, trẫm liền rời đi.”
Nhưng mà trong bụng nàng lúc này vẫn còn những thứ khác nữa!
Sáng mai đã phải phái binh vậy mà buổi tối còn đến chỗ nàng hưởng lạc. Đào Hoa cảm nhận được mỗi lần hắn mãnh liệt rút ra cắm vào thì xuân thủy càng chảy ra nhiều hơn, nàng bị buộc chảy nước mắt, thầm mắng hắn là một tên hôn quân hoang dâm vô độ mấy trăm lần.