Kim Ti Uyển là một nơi vắng lặng, kiếp trước Tần Nghiêu Huyền còn xem nơi này như lãnh cung, không một người tới gần.
Nhưng mà phía sau thì lại vô cùng ấm áp, khói nóng lượn lờ cùng những bậc đá nhỏ nhẵn mịn sáng bóng, đây là suối nước nóng duy nhất trong cung. Đáy hồ đã sớm được người trong cung mài nhẵn, ngồi trên thành hồ thả chân xuống mực nước không qua khỏi gối. Lúc Đào Hoa ngâm mình vào đó thoải mái đến nỗi không kiềm được than nhẹ một tiếng.
Quang cảnh ngày xuân hoa đào tung bay theo gió, ngâm mình trong suối nước nóng vô cùng thích thú. Nếu như có thêm một ít rượu trái cây cùng bánh ngọt hoa đào thì hoàn mỹ.
Tựa vào tảng đá bên bờ, Đào Hoa chịu không được mỏi mệt nên chợp mắt một chút. Tinh dịch dưới thân chậm rãi chảy ra, nước suối ấm áp không ngừng quấn quanh thân thể nàng.
Bàn tay trắng muốt đặt trong dòng nước trông thật xinh đẹp.
Bản thân còn sống thật là tốt.
Tần Nghiêu Huyền vừa đi đến lập tức nhìn thấy cảnh Đào Hoa điềm tĩnh nghiêng đầu. Ở trong nước giai nhân càng đẹp mỹ lệ hơn. Cánh hoa đào đáp lên mái tóc đen nhánh của nàng, hàng mi dài cong khẽ run run.
Hắn cởi quần áo bước xuống nước dựa lưng vào thành hồ, hắn duỗi cánh tay dài ra ôm Đào Hoa vào trong lòng.
“Hoa Nhi.”
Tần Nghiêu Huyền vén phần tóc rơi bên tai nàng lên, sau đó vươn lưỡi liếm mút vành tai mượt mà của nàng: “Buồn ngủ à?”
“Vâng, rất buồn ngủ.”
Giọng nói khàn khàn nhỏ nhẹ xuyên qua làn hơi nước truyền vào trong tai, mềm mại giống như lông chim lướt qua. Đào Hoa mở to ánh mắt ươn ướt, nàng khẽ xoay eo mặt đối mặt ôm lấy cổ Tần Nghiêu Huyền, môi anh đào khẽ chạm nhẹ vào môi hẳn.
“Hoa Nhi muốn ăn chút gì đó rồi mới ngủ.” Nàng dè dặt dò xét.
“Hoa Nhi ngoan như vậy cứ theo ý nàng là được.”
Quả thật giống như những gì Tần Nghiêu Huyền đã nói kiếp trước, chỉ cần nàng ngoan ngoãn chịu sự chi phối của hắn thì hắn sẽ không đánh không hành hạ nàng.
Những mà hắn dễ dỗ như vậy sao? Hiện tại khi trải qua việc bị hắn tra tấn mười năm, Đào Hoa đã biết tự tìm vui trong hoan ái, nàng không còn đối nghịch với hắn nữa.
Tần Nghiêu Huyền ôm nữ nhân nhát gan trong lòng, nàng đang cong môi ôm lấy hắn, lộ ra ánh mắt có vài phần thụ sủng nhược kinh. Hắn nhịn không được khẽ cười ôm chặt nàng hơn.
Như vậy cũng tốt, để cho Tra Duyệt khỏi phải ra sức quyến rũ. Về phần thân thế của bản thân, Đại Diễn đã là thứ Tần Nghiêu Huyền nắm giữ trong tay, đến lúc đó nhất định phụ hoàng và hoàng huynh sẽ tiến cung thần phục, nếu như có thể gặp mặt để hỏi rõ ràng thì tốt rồi.
Chỉ có một vấn đề duy nhất đó là nàng phải làm sao để được gặp phụ hoàng và hoàng huynh?
Đào Hoa ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tần Nghiêu Huyền, phút chốc muốn bật cười.
Nàng thật là khờ, không phải đáp án đã rõ ràng rồi sao. Chỉ cần lấy lòng vị đế vương mà thiên hạ không dám làm trái này là được chứ gì.
Cẩn thận ngẫm lại, kiếp trước trừ việc Tần Nghiêu Huyền hay ngược đãi nàng ra, những vấn đề khác cũng không hà khắc cho lắm. Hắn hào phóng ban Kim Ti Uyển cho nàng, linh đan diệu dược được tiến cống chạy hết vào chỗ nàng, hắn còn ôm nàng mây mưa cả trên long ỷ.
Nếu không phải nàng bị Tra Duyệt giật dây, ném tất cả những thứ hắn ban cho, lại còn làm ầm ĩ tuyệt thực, còn tự làm bản thân bị thương, mỗi lần nhìn thấy hắn nếu không trốn thì là muốn đồng quy vu tận, phải chi lúc đó không làm những điều trên thì sao có thể rơi vào kết cục bị nhốt vào xe chở tù nhân.
“Một người là đủ rồi ạ.”
Đào Hoa cười nhẹ nói: “Hiện tại Hoa Nhi bị xích ở đây, chỉ cần một tỳ nữ hầu hạ mặc quần áo này kia là được rồi.”
“Trẫm biết Hoa Nhi sợ ồn ào. Nhất định chọn người nàng vừa ý.” Tần Nghiêu Huyền nhéo nhéo chóp mũi nàng.
Nhưng nàng cũng không thích bị giam giữ!
Đào Hoa cố gắng nở nụ cười, đang định tạ ơn thì Tần Nghiêu Huyền đã lạnh nhạt mở miệng: “Đợi khi nào trẫm rảnh rỗi sẽ đến thăm nàng. Bảy ngày sau có hội thưởng hoa, Hoa Nhi nhớ đi đó. Đừng có lại làm ầm ĩ khiến cho tỷ muội trong cung không vui.”
“Hoa Nhi được bệ hạ thỉnh thoảng nhớ đến đã cảm thấy đủ rồi.”
Đào Hoa mỉm cười cọ cọ vào cổ hắn: “Hoa Nhi không dám tranh giành với các tỷ muội.”
Nữ nhân hậu cung giống như lão hổ ăn thịt người, kiếp trước nàng ăn không ít quả đắng cho nên dứt khoát tách biệt bản thân. Mười năm đó nàng từng gặp không ít những chiêu nham hiểm không thấy máu, Đào Hoa quyết định có thể trốn thì lập tức trốn.
“Là không dám tranh giành, hay là không muốn tranh giành?”
Đột nhiên giọng điệu Tần Nghiêu Huyền trở nên lạnh lẽo, nâng cằm nàng lên giống như hờn giận: “Hoa Nhi không thèm ngôi vị hoàng hậu của trẫm hay sao?”