Giọng nói của hắn giống như ánh trăng rọi xuống mặt nước, Đào Hoa nghi ngờ ngẩng đầu, mỗi lần nghĩ lại chuyện cũ lòng nàng lại vô cùng đau đớn.
“Không phải là mộng đâu.”
Nàng ủy khuất nói.
Ánh mắt Tần Nghiêu Huyền đen tối, gương mặt lạnh lùng tuấn lãng vô cùng nhưng so với trí nhớ của nàng trẻ hơn vài phần, không có bị sự gian nan vất vả mài giũa. Đào Hoa chớp mắt, thấy vô cùng kỳ lạ nhưng không nghĩ ra được là lạ ở chỗ nào.
Toàn thân nàng nóng như lửa đốt, trong bụng mơ hồ trướng đau, có chút chua xót lại có chút thoải mái.
Không đau lắm.
Tay trái Đào Hoa đặt trên bụng hắn, nàng cúi đầu nhìn côn th*t đang chọc vào cơ thể mình, cảm giác và hình dáng quen thuộc, vẫn quá lớn so với thân thể nàng, lúc này đang ngẩng cao đầu tỏ vẻ kích động, một giây sau có thể sẽ bất ngờ xỏ xuyên vào hoa huy*t mềm mại của nàng.
“Nghiêu Huyền?”
“Ừ, nàng nói đi.”
Thấy gương mặt Đào Hoa tràn đầy nghi hoặc và vui mừng nhìn nơi hai người giao hợp, lòng Tần Nghiêu Huyền dịu đi. Bên trong hoa huy*t của nàng ẩm ướt, cố gắng cắn mút hắn, nơi sâu nhất hơi run rẩy, hiển nhiên là đang thẹn thùng mẫn cảm.
“Ta không phải đang nằm mơ chứ?”
Đột nhiên, Đào Hoa cười lớn, “Hóa ra cũng có một ngày chàng bị trói như vậy! Đáng đời!”
Đào Hoa thở hổn hển, mông nâng lên hạ xuống vội vàng. Tư thế của nàng không thuần thục, cũng không nghề có kinh nghiệm nên tự làm bản thân đau đớn, Tần Nghiêu Huyền cũng đau tới nhíu mày.
Nhưng nàng càng lúc càng động nhanh, mới bắt đầu ngây ngô, cũng rất nhanh tìm được chỗ làm bản thân thoải mái.
Nhục bổng càng lúc càng sâu, bờ eo của nàng cũng đong đưa uyển chuyển, không nhẹ không nặng, khoái cảm tê dại dọc theo hoa huy*t lên não. Nơi giao hợp của hai người không ngừng văng bọt nước, xuân thủy nhuộm côn th*t thành một mảnh dâm mỹ, hai mép thịt mềm mại căng ra lại khép vào, âm thanh phách phách phách làm người ta tim đập xấu hổ.
“Hóa ra chàng thích như vậy sao?”
Nàng cố ý ngồi dậy, côn th*t phình to sắp phun trào bị hoa huy*t nhả ra, sắc mặt Tần Nghiêu Huyền tối sầm. Hắn thấy Đào Hoa cười xấu xa, cố ý lấy tay đẩy hai mép thịt ra, cọ cọ hoa hạch cũng không cho hắn đi vào.
Bởi vì nàng kịch liệt kích thích mà hoa huy*t lộ ra màu đỏ tươi quyến rũ mê người, bọt trắng cũng trào từ trong hoa huy*t ra, thậm chí trước mặt hắn nàng còn đem cắm ngón tay vào, rên rỉ, gảy gảy, vuốt ve âm vật.
d*m thủy chảy dọc lên long căn, Tần Nghiêu Huyền cắn răng nhìn bộ dạng động tình của Đào Hoa.
Cánh tay phải còn run, chẳng lẽ muốn trực tiếp bóp chết nàng?”
“Chỉ cầu bệ hạ… Bệ hạ cho Hoa nhi toàn thây…”
Đào Hoa khóc ra tiếng: “Ngũ mã phanh thây cũng tốt, lột da hủy xương cốt cũng được, ngàn vạn lần đừng biến ta thành kẻ tàn phế.”
Lông mày Tần Nghiêu Huyền nhíu chặt hơn.
Xử trí như vậy còn không vừa lòng hắn?
Đào Hoa co rúm lại, cái kia… So với cái chết càng làm cho người ta thống khổ hơn là cái gì?
Cảm nhận được ánh mắt của hắn rơi trên bộ ngực trắng nõn đầy ký ấn của nàng, sau đó lướt tới hạ thân, Đào Hoa bị dọa đến sắc mặt trắng bệch: “Bệ hạ… ta không muốn làm quân kỹ! Bệ hạ nếu như muốn đày Hoa nhi đi sung quân…”
Nàng sẽ tự vẫn!
Đào Hoa nhìn cột nhà trong phòng, muốn chạy tới nhưng hai chân run lên, sau đó nặng nề ngã trên mặt đất.
“Ô ô ô…”
Còn nói gì sẽ cải vận chứ. Cái chết ở kiếp này của nàng so với kiếp trước còn thảm hơn!
“Hoa nhi.”
Thở dài một tiếng, giống như đang cười nhạo sự ngu xuẩn của nàng, Tần Nghiêu Huyền ôm nàng lên giường, giữ tay bị thương sau đó hôn trán nàng nói: “Đừng sợ, đêm qua chỉ là giấc mộng xuân. Trẫm làm sao có thể trách nàng?”
Đào Hoa hơi hé miệng, nhìn lãnh ý trong mắt Tần Nghiêu Huyền đã bị vui vẻ ôn hòa thay thế.
Nàng dường như nghe được trong lòng tiếng đóa hoa đang nở.
Hẳn là hoa đào đi, hoa đào năm cánh xinh đẹp, người đời đếu nói chỉ khi gặp người trong lòng mới nở rộ.
“Hoa nhi có biết, lòng trẫm luôn vì nàng không? Đêm qua trẫm đã đáp ứng sẽ độc sủng một mình nàng, Hoa nhi quên rồi sao.”
Thấy khóe miệng nhỏ nhắn của Đào Hoa khẽ nhếch bộ dạng ngốc nghếch, Tần Nghiêu Huyền cười nhẹ lắc đầu, môi mỏng dán lên tai nàng, tiếng tim đập dần dần không khống chế được, hắn ban thanh chỉ: “Chờ Hoa nhi vì trẫm múa xong vũ khúc, chúng ta sẽ hồi cung, ta sẽ sắc phong cho nàng.”