Khi Quân Vi Hoàng – Chương 30 Lòng vui mừng, có thẹn? – Botruyen
  •  Avatar
  • 50 lượt xem
  • 3 năm trước

Khi Quân Vi Hoàng - Chương 30 Lòng vui mừng, có thẹn?

“Lục Thiên Hành đã sai gì sao?” Đào Hoa nằm trong ngực Tần Nghiêu Huyền, nắm vạt áo của hắn nhẹ giọng hỏi, nàng sợ Tần Nghiêu Huyền sẽ vì sai lầm của nàng mà giận chó đánh mèo.

“Trọng tội.”

Đào Hoa nghe thấy vậy, càng sợ hãi hơn, trong lòng càng hiếu kỳ hơn, nhưng vẫn vùi đầu vào ngực hắn. Tần Nghiêu Huyền vuốt tóc nàng giống như muốn trấn an con thú nhỏ, thản nhiên nói: “Trẫm đã giam hắn vào trong tử lao chờ thẩm vấn, trẫm cũng vì nghĩ đến hắn là thị vệ của nàng nên mới không xử lý ngay.”

“Bệ hạ… Hoa nhi nghe không hiểu…”

Nghiêm trọng đến mức phải chém đầu ư? Đào Hoa không nghĩ ra được, ngoài tội thông đồng với địch nhân bán nước, hành thích vua mưu phản, còn có tội gì mà phạt nặng như thế.

Lục Thiên Hành là con thiếp của Tây Bình Vương, là nội gián của Ngạo Quốc, mười năm nằm gai nếm mật ở Đại Diễn, công lao lớn vô cùng. Hắn chỉ mới trở về từ Đại Diễn có mấy ngày, làm sao có thể phạm trọng tội?

“Trẫm đưa nàng đi thẩm vấn Giản Sơ, sau đó đi thẩm vấn Lục Thiên Hành.”

Xe ngựa dừng ở cổng nha môn, Tần Nghiêu Huyền lấy một chiếc ào choàng mỏng màu đen bọc lấy Đào Hoa, sau đó mới ôm nàng ra ngoài.

“Trong lao rất lạnh.”

Đào Hoa được bao bọc kín mít nằm trong ngực hắn, Tần Nghiêu Huyền kiên nhẫn giải thích: “Thân thể Hoa nhi yếu ớt, phải cẩn thận một chút.”

Tuy rằng nên tạ ơn hắn, nhưng lúc này Đào Hoa lại cảm thấy tay chân đều bị bao lấy, giống như em bé quấn trong tã lót muốn nhúc nhích cũng không được, chỉ có thể ủy khuất nói: “Nhưng thiếp giống như con sâu tằm, muốn cử động cũng không cử động được.”

“Lát nữa nếu nàng khát hay đói, trẫm cho nàng ăn.”

Nàng không biết Tần Nghiêu Huyền có tính toán gì, Đào Hoa cứ bị hắn ôm như vậy đến phòng giam dưới lòng đất.

Không khí trong tử lao u ám, những tên tù nhân vừa mở miệng cầu xin đã bị quản ngục lấy roi quất, lúc cây roi trên tay quản ngục thu về đã kéo theo một vệt máu đỏ thẫm.

Đám tù nhân mặc quần áo lam lũ, mặt xám như tro. Ánh lửa hắt vào đôi mắt đục ngầu của bọn họ lóe lên tuyệt vọng và đau khổ, có người nhìn qua còn có bộ dạng điên điên khùng khùng.

“Nếu như Hoa nhi dám phạm tội khi quân, trẫm sẽ nhốt nàng vào thiên lao.”

Tới phòng giam cuối cùng, cánh cửa sắt mở ra, trên tường là những vết máu khô và các loại dụng cụ tra tấn, Đào Hoa sợ tới mức mặt trắng bệch, lại nghe được tiếng nói của Tần Nghiêu Huyền: “Ở nơi đó còn đáng sợ hơn ở đây, nàng hiểu không?”

Tần Nghiêu Huyền là người nói là làm. Đào Hoa sợ tới mức liên tục gật đầu: “Hoa nhi hiểu, hiểu mà!”

“Ngoan.”

Hắn thấy nàng bị dọa sợ, còn không khống chế cử động, chạm tới miệng vết thương mà cũng không kêu đau. Tần Nghiêu Huyền nhíu chặt lông mày, đặt nàng ngồi lên ghế, cúi đầu hôn lên gương mặt nàng: “Chỉ cần Hoa nhi nghe lời một chút, trẫm sẽ không đối xử với nàng như vậy, đừng sợ.”

Đào Hoa lúc này giống như mèo bị giẫm phải đuôi, toàn thân muốn chạy cũng chạy không thoát, sợ giơ móng vuốt càng bị hành hạ ác hơn, đành phải hậm hực gật đầu.

Ánh mắt nàng rơi vào Giản Sơ bị treo trên giá. Lúc trước bộ dạng ăn gió uống sương của hắn làm cho người khác cảm thấy hắn tựa như tiên nhân, mà giờ đầu rủ xuống, bộ quần áo màu trắng rách rưới nhuộm màu máu tươi, gương mặt xinh đẹp nhìn qua rất đáng thương, khi nhìn hắn nàng cũng có chút không đành lòng.

Đào Hoa trầm tư hồi lâu, nghi ngờ nói: “Vậy tại sao ngươi phải xây trang viên ở Đại Diễn? Tây Bình Vương tuy không giàu có nhưng thanh danh đã lâu, quyền thế ổn định. Nếu ngươi xây vườn ở Ngạo Quốc, chi phí ít hơn, xây dựng cũng dễ dàng hơn. Cũng không cần lo lắng bị khói lửa chiến tranh ảnh hưởng, hơn nữa cũng sẽ được ở gần quê nhà. Cớ gì phải hao tổn tâm trí bỏ gần tìm xa như vậy, thậm chí còn lén lút gặp công nhân xây trang viên ở Đại Diễn?”

“Tội thần… Tội thần từng mong muốn, mang công chúa tới đó.”

Nói ra những lời trong lòng, gương mặt Lục Thiên Hành đỏ ửng lên, “Từ khi công chúa rời khỏi Đại Diễn, đến Ngạo Quốc làm con tin, tội thần vô tình nghe nói người truyền tin cho Đại hoàng tử, người rất nhớ nhà, hoàng thượng đối với người cũng không tốt nên tội thần cảm thấy… cảm thấy…”

Hắn ấp úng hồi lâu, đầu cúi thấp đến nỗi cằm đã chạm ngực, run rẩy nói: “Tội thần cảm thấy thẹn với công chúa vì người đã tin tưởng và giúp đỡ ta bao nhiêu năm. Cho nên mới không từ thủ đoạn xây trang viên, hi vọng ngày sau không còn Đại Diễn nữa, công chúa cũng có nhà để quay về. Tội thần, có thẹn với công chúa.”

“Nhưng ngươi có biết, ngươi làm như vậy, hơn mười vạn dân chúng ở Giang Nam rất có thể trôi giạt khắp nơi đấy!”

Hóa vì nàng sao? Đào Hoa nhớ tới lũ lụt ở Giang Nam ở kiếp trước, bản thân nàng chính là thủ phạm, nàng cảm thấy khó chịu vô cùng, uất ức tới mức muốn phun ra máu đến nơi.

“Tội thần lỗ mãng, ích kỷ, tất cả là một tay ta gây ra tội! Không liên quan đến công chúa!”

Lục Thiên Hành nặng nề dập đầu, Đào Hoa càng không muốn nhìn hắn nữa.

“Hơn nữa lúc đó tội thần nghĩ, chỉ là lấy đi ít nguyên vật liệu, cũng không có hậu quả gì lớn. Lúc này mới biết bản thân đã làm ra loại chuyện khi quân lừa trên dối dưới.”

“Có biết hậu quả là gì không, ngươi chết như thế nào cũng không biết đấy!”

Đào Hoa vừa tức giận vừa cảm thấy chua chát trong lòng, nàng cười khổ: “Dù ngươi có xây thì cũng có ích gì? Ta đã là người của hoàng thượng, sao có thể trở về Đại Diễn nữa?”

Lục Thiên Hành ngẩng đầu, nhìn Đào Hoa kinh ngạc: “Công chúa cảm thấy vui vẻ khi ở bên hoàng thượng sao?”

Bằng không vì cái gì không muốn rời đi.

“Có lẽ. Hiện tại bệ hạ đối với ta… rất tốt… Hơn nữa bệ hạ là Đế Vương, có nữ tử nào không thích hắn đây?” Đào Hoa cười nhẹ, “Đa tạ lòng tốt của ngươi, nhưng ta đã quyết định ở lại bên cạnh bệ hạ, không rời đi đâu cả.”

“Nhưng tính tình hoàng hoàng thượng như vậy, người sẽ làm ra mấy thứ gì đó với công chúa, hai năm qua hẳn là người đã rõ ràng. Tội thần lo lắng một ngày nào đó công chúa nhớ mong Đại Diễn, hoàng thượng tức giận, công chúa sẽ không có chỗ nào để đi.”

Đào Hoa lắc đầu, “Ta sẽ không nhớ Đại Diễn đâu. Bây giờ cả ngày ta chỉ nghĩ đến chuyện, làm thế nào có thể có được sủng ái của bệ hạ mà thôi.”

“Lời này của công chúa là thật?”

“Đúng vậy.” Đào Hoa cười ra tiếng, “Hơn nữa nếu ta không ở bên cạnh Tần Nghiêu Huyền, ta có thể làm gì đây? Nói không chừng một ngày nào đó, hắn sẽ hiểu được lòng ta đấy?

Bảo hổ lột da là một ngu ngốc, giờ Đào Hoa chỉ muốn trấn an Tần Nghiêu Huyền, không mong hắn cắn xé người khác như dã thú tức giận, nàng đã cảm thấy hạnh phúc hơn kiếp trước rất nhiều rồi.

“Nếu như công chúa muốn như vậy, Lục Thiên Hành chúc phúc cho người và hoàng thượng…”

Trong mắt Lục Thiên Hành có ngàn vạn suy nghĩ, sau đó chậm rãi mở miệng: “Tội thần muốn lập công chuộc tội, xin cầu được khoan dung, có thể xin công chúa thay tội thần báo cho hoàng thượng một tiếng không?”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.