Khi Quân Vi Hoàng – Chương 27 Chấp nhận rủi ro – Botruyen
  •  Avatar
  • 49 lượt xem
  • 3 năm trước

Khi Quân Vi Hoàng - Chương 27 Chấp nhận rủi ro

“Phong cảnh Ngạo Quốc thiếp đã thấy nhiều rồi, thỉnh thoảng cũng muốn nhìn những nơi khác.”

Đào Hoa co người vào trong chăn, nhỏ giọng nói, “Khung cảnh vàng son rực rỡ trong cung Hoa nhi cũng nhìn chán rồi.”

Nhất là phòng ngủ trong cung, nàng đã nhìn trọn vẹn mười năm. Tất cả đau đớn, khổ sở nàng đều khắc sâu trong lòng, thậm chí hoa văn giường nệm thế nào nàng cũng rõ như lòng bàn tay.

“Trẫm biết Hoa nhi khó chịu.”

Tần Nghiêu Huyền che ánh mắt của nàng, giọng nói khàn khàn, có chút lạc đi: “Chờ trẫm chinh phục thiên hạ, trẫm sẽ mang Hoa nhi đi ngao du khắp sông núi thiên hạ.”

Thật sự là quá cuồng vọng.

Đào Hoa cười khẽ. Nếu là người khác, nghe mấy lời hùng tâm tráng trí thống nhất thiên hạ này, đương nhiên là không tin thậm chí là cười thầm trào phúng.

Nhưng nàng rõ ràng, Tần Nghiêu Huyền làm được. Giống như trận chiến cuối cùng năm đó ở Thiên Vân, hắn cũng tất thắng. Thậm chí còn có tâm tư đưa nàng từ ngàn dặm xa xôi tới chứng kiến.

Nhớ lại, Tần Nghiêu Huyền trong trận chiến nàng chứng kiến ấy, là lần duy nhất bị thương

Máu của hắn cũng nóng và đỏ tươi đấy.

Đào Hoa cọ vào tay hắn, hôn lên lòng bàn tay hắn, “Hoa nhi chờ ngày đó.”

“Ngoan.”

Tâm tình Tần Nghiêu Huyền rất tốt, đắp lại chăn cho nàng, sau đó mới vuốt vuốt tóc ra ngoài. Nhu tình của bậc đế vương một khi đã bộc lộ, Đào Hoa cũng không khỏi hoảng hốt.

Một đêm không mộng mị, hiếm khi được ngủ ngon.

Nàng nghe A Mật Đóa nói Tần Nghiêu Huyền từ sáng sớm đã cùng các đại thần nghị sự, Lục Thiên Hành cũng bị gọi đi.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Đào Hoa cười lạnh: “Thật sự đúng dịp, ta tìm thần y ngươi liền đến chỗ ta, ngày ấy sau khi cho ngươi châm cứu thì độc càng phát nhanh hơn. Giản Sơ, ngươi căn bản là nhắm vào ta?”

Nếu đúng như lời hắn nói, độc này có thể làm hại thân thể Tần Nghiêu Huyền, kiếp trước Tần Nghiêu Huyền và nàng chung chăn chung gối mười năm, tinh lực vẫn tràn đầy, ngày đêm chú tâm quốc sự, thống nhất tứ quốc.

“Nương nương coi như thông minh. Nếu như biết rõ ta đây bày Hồng Môn Yến, vì sao còn một mình đến đây?”

Giản Sơ lộ dao găm trong tay áo, đặt lên cổ Đào Hoa, “Còn để ta châm cứu, ngươi cho rằng hoàng thượng sủng ái ngươi là ta không dám giết ngươi? Nữ nhân ngu xuẩn, ta và ngươi không oán không hận, ta làm bất quá vì sức khỏe hoàng thượng, dân chúng lạc nghiệp mà thôi! Ta muốn tận mắt nhìn thiên hạ thống nhất, thái bình, ngươi đã không muốn ngoan ngoãn chịu chết thì ta đành phải giết ngươi, sau đó Giản Sơ sẽ đợi lệnh tự vẫn.”

“Đúng vậy, ta vì cái gì dám một thân một mình đến đây?”

Chuôi dao khẽ động, như có như không chạm vào da thịt nàng, Đào Hoa càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, nhưng thân thể đã sớm có phản ứng.

Nàng vươn tay trái nắm cổ tay hắn, tay phải nâng lên vững vàng nắm lưỡi dao.

Lưỡi dao cắt vào da thịt và đau đớn làm Giản Sơ kinh ngạc, nhắc nhở Đào Hoa tình cảnh bây giờ.

Nàng chỉ mới mười lăm tuổi, thân thể tươi trẻ, tứ chi hoàn chỉnh, Tần Nghiêu Huyền vẫn chưa giam cầm, hành hạ nàng đến chết.

Nàng cảm nhận rõ sự tồn tại chân thực ấy.

Những lời Lục Thiên Hành nói ở sạp đồ ăn vặt, cũng không phải nàng không hiểu.

“Bởi vì ta cũng luyện võ qua, so với ngươi nghiêm túc hơn vài phần.” Tay phải nàng trượt xuống, máu tươi chảy ra, Giản Sơ chỉ thấy sắc mặt lạnh nhạt, không sợ hãi của Đào Hoa, sau đó cảm thấy tự mình hại mình.

“Vì vậy chuyện của ta, tự ta giải quyết vẫn tương đối tốt.”

Hắn khiếp sợ trong tích tắc, Đào Hoa bị châm bạc đâm đau tới mức sắp không nhúc nhích được cánh tay, vớ vội lấy lư hương nện vào đầu Giản Sơ. Thừa dịp hắn bị đau đoạt lấy dao găm đặt lên cổ hắn, tiếng nói mang theo vài phần lạnh lẽo, cao ngạo rất giống Tần Nghiêu Huyền: “Có thể nói vì sao phải giết ta không? Ngươi không nói, ta sẽ giết ngươi.”

Lưỡi dao lạnh lẽo đâm vào da thịt nhắc nhở Giản Sơ, tiểu cô nương này thật sự làm được.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.